Bang Chủ Giá Lâm

Chương 28: Giọt nước mắt đầu tiên dành cho tôi




Bao quanh Liễu Triêu Hoa là một mảnh không gian tăm tối, mịt mùng. Nàng giống như một đứa bé co mình lại, cong cong cái lưng, chui đầu vào giữa hai đầu gối. Tư thế này khiến nàng cảm thấy thực an toàn.

Nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không rõ bản thân đã ngủ được bao lâu. Khi ý thức của nàng bắt đấu có chút thanh tỉnh, một trận nói cười vui vẻ từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến bên tai.

“Gọi phụ thân đi, con trai, ta là cha của con!”, thanh âm trầm ấm, thuần phác mơ hồ lộ ra niềm sung sướng khó kìm nén.

“Nói bậy! Chàng làm sao biết đó là con trai”, giọng nữ nhân vui vẻ mà ôn nhu.

“Con trai hay con gái ta đều thích…”.

Liễu Triêu Hoa đang cố gắng lắng nghe những thanh âm nhỏ to kia, đôi nam nữ nọ lại chợt im bặt. Không gian xung quanh trong chốc lát trở về như lúc đầu, vắng lặng, trống rỗng.

Phụ thân? Liễu Triêu Hoa phát hoảng, nàng… dường như đã chết?

Vừa nhận ra điều này, chuyện cũ trong hồi ức bỗng ùa về…

Kiếp trước…

Liễu Triêu Hoa mắc chứng ung thư. Khi gia đình không thể tiếp tục lo liệu viện phí đắt đỏ, nàng dứt khoát từ bỏ điều trị, một mình tận hưởng chuyến du hành cuối cùng của cuộc đời.

Tới phương nam ngắm thiên nhiên đằm thắm, mưa thuận gió hòa, nước xuôi chân cầu, đình lầu các viện tháng tháng năm năm rêu phong cổ kính.

Đi tới phương bắc ngắm hoàng hôn tráng lệ trên sông Trường Giang, thưởng hoa Bắc Trường Thành, chứng kiến ánh mặt trời vàng cả Tây Sơn, tận hưởng bao nhiêu kỳ quan tráng lệ như vậy cũng đủ để nàng kiêu ngạo với đời rồi.

Liễu Triêu Hoa thực vui vẻ, cũng thực hài lòng. Đặt mình nằm trên thảm cỏ bao la, lặng nghe tiếng gió sàn sạt lướt qua ngọn cỏ, nhìn lên bầu trời rực rỡ ánh sao, nàng cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì để nuối tiếc, mang theo một nụ cười hạnh phúc từ từ khép ánh mắt.

Sau đó…

Trong lòng Liễu Triêu Hoa buồn bực, chẳng hiểu vì sao nàng lại tới chốn này, càng không biết tương lai sẽ trôi dạt về đâu. Nghĩ đến đó, nàng có chút bất an. Nhưng không gian ấm áp chung quanh lại xoa dịu đi lo sợ hoảng hốt trong nàng, cho nàng cảm giác an toàn.

Nếu nơi này không phải là một nơi nhàm chán, có lẽ, cứ sống ở đây cũng không tồi.

Liễu Triêu Hoa tự an ủi mình như thế.

Một luồng ánh sáng xé toang bầu không khí đặc quánh u tối chiếu rọi lên người Liễu Triêu Hoa, nàng tỉnh tỉnh mê mê, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng Phật văng vẳng vang lên đâu đây. Ánh sáng mỗi lúc một chói lọi, tiếng Phật kia lại cứ trầm hoãn, du dương như đang lẩm bẩm bên tai Liễu Triêu Hoa.

Trong khoảnh khắc, Liễu Triêu Hoa cơ hồ tưởng mình gặp ảo giác, nàng như nhìn thấy phía trước có thân ảnh một ai đó.

Chẳng phải ai cả, là Phật Diện Hàm Bi tọa trên đài kim liên, ánh mắt hiền từ nhìn Liễu Triêu Hoa.

“Vạn vật trong nhân gian đều thay đổi, yêu hận tình thù chẳng qua chỉ là hư ảo, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, si nhi, hãy buông đi chấp niệm trong lòng, ta giúp ngươi độ kiếp được không?”.

“Vì sao lại độ ta?”, Liễu Triêu Hoa mông lung khó hiểu, chỉ biết líu ríu cất tiếng hỏi.

Phật Diện Hàm Bi không nói gì, chỉ lặng nhìn Liễu Triêu Hoa: “Trong lòng ngươi đầy chấp niệm, muôn kiếp luân hồi không tiêu tan, chi bằng hãy dứt bỏ, hôm nay theo ta trở về, có ngộ ra hay không?”.

“Không ngộ!”, tiếng trả lời chắc như đinh đóng cột khiến cho chính bản thân Liễu Triêu Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc.

Phật lặng im, bỗng nhiên thở dài một tiếng, như là cố gắng lần cuối cùng: “Lòng có chấp niệm, không thể thăng tiên lên cõi cực lạc, mà thứ ngươi theo đuổi vốn chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, nhất định chỉ có tay trắng trở về, ngươi cam tâm tình nguyện giữ chấp niệm sao?”.

“Nguyện ý! Con người ta sống trên đời mà như Phật, không đau thương không hạnh phúc, không ước vọng, không mơ tưởng, không yêu không hận, coi tất cả mọi thứ trong thế gian đều là hư vô, như vậy còn gì là ý nghĩa! Không thể tỉnh ngộ, không thể từ bỏ, không thể không tham lam, luyến tiếc, đó mới là con người!”.

Phật im lặng, đôi mi rũ xuống, hướng ánh mắt đau buồn vô hạn về phía Liễu Triêu Hoa nói: “Ngươi cho rằng ngươi là người? Vốn là vô ưu vô cầu, không hiểu vì sao lại nhiễm phải chấp niệm. Thôi, nếu ngươi đã tự buộc mình vào chấp niệm thì phải tự mình gỡ bỏ, ta cho ngươi thêm một cơ hội, trở về đi, trở về nơi ngươi nên đến”.

Phật nhẹ nhàng phất một ống tay áo, như thể trên tay áo còn vướng bụi, một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện, Liễu Triêu Hoa nhất thời cảm thấy choáng váng, hoa mắt, nàng như thể bị hút vào một vòng xoáy đen đặc, không ngừng xoay vòng vòng tới tận dưới đáy.

Mây mù vờn quanh trên đỉnh Thanh Nguyên, lúc ẩn lúc hiện như tiên cảnh. Một nam tử thân mặc trường bào màu trắng đứng trước gió, tay áo dài bay tán loạn, tuấn dật tựa tiên nhân, thanh tao như thể bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi mất.

Đưa mắt nhìn xuống đỉnh núi Tiểu Thiện, người đó… hẳn đã được sinh ra rồi. Trong lòng liền có chút toan tính, trong nháy mắt bị bản thân đè ép xuống. Đôi mắt trong suốt lạnh nhạt nhìn về phía đỉnh núi Tiểu Thiện, trên khuôn mặt thấp thoáng hiện lên nét vui mừng.

Đột nhiên, từ đỉnh núi Tiểu Thiện phát ra ánh hào quang rực rỡ chói lòa, Dịch Cư khẽ nheo mắt, đến khi mở mắt ra, ánh sáng kia đã nhạt bớt, mà đỉnh núi Tiểu Thiện lại được một vòng ánh sáng bao phủ, trên đó phát ra những tia sáng bảy màu, từ xa nhìn lại trông như một con phượng hoàng đang ngẩng đầu giương cánh chực cất cánh bay lên trời.

Ánh mắt chợt chuyển lạnh lùng, trong thâm tâm thầm tính toán, tâm vừa động, thoáng chốc Dịch Cư liền hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng bay tới đỉnh núi Tiểu Thiện.

Liễu Triêu Hoa cảm thấy toàn thân mình như bị bao chặt trong một vật gì đó, khiến nàng không thể hô hấp, lồng ngực bị nghẹn lại, cơ hồ như muốn nổ tung! Bên tai vang lên những âm thanh ồn ào huyên náo. Có người kinh ngạc kêu lên: “Sinh, sinh rồi! Là một nữ hài tử!”.

“Không được rồi… bụng ta vẫn đau!”, có thanh âm nữ tử yếu ớt văng vẳng.

“Còn có một đứa nhỏ trong bụng! Mau!”, có người thất thanh thét lên, bốn phía lại vang lên âm thanh tay chân luống cuống va vào nhau.

Liễu Triêu Hoa cảm giác mình không thể thở được nữa, mà cái thứ gắt gao bao bọc lấy nàng sau một hồi run rẩy kịch liệt rốt cuộc cũng khiến nàng lộ ra cái đầu, rồi bả vai, rồi cả thân mình.

Nàng còn chưa kịp mở mắt đã cảm giác được có người ôm nàng lên, hoảng hốt kêu: “Người đâu, mau tới đây! Đứa bé này không ổn!”.

“Dịch Cư sư thúc đến!”.

“Xảy ra chuyện gì?”, thanh âm mềm mại mà ôn hòa, so sánh với rượu còn nồng đậm hơn, nhưng thiếu đi chút vị sâu cay, khi nghe cảm giác thoải mái khó nói thành lời, khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó.

Liễu Triêu Hoa thấy mình đang bị ẵm đến trước mặt cái người tên Dịch Cư kia, đầu ngón tay mềm mại của hắn đặt lên cổ tay nàng, ngay sau đó liền cảm thấy một dòng khí ấm áp theo cổ tay tiến vào cơ thể, chậm rãi lan ra toàn thân, tích tụ trước lồng ngực rồi tan dần, hô hấp của nàng liền dễ dàng hơn rất nhiều. Cả người có cảm giác thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng, bọt nước lăn tăn thấm vào mỗi tế bào trong cơ thể.

“Quả nhiên là Dịch Cư sư huynh có phương pháp cứu chữa”, giọng nói mơ hồ mang theo sự sùng bái, tôn kính.

Dịch Cư đưa mắt nhìn Đào Chân một thân áo đỏ, mặt mày hớn hở vui mừng, khóe miệng cũng hơi hơi cong lên mỉm cười: “Không có gì”.

“Uyển sư muội sao rồi?”, Dịch Cư nhìn thoáng qua tiểu hài tử trong ngực, thấy làn da phấn hồng nhăn nhúm, khi mới sinh còn chưa được nhẵn nhụi, tựa như vô tình hỏi.

Đào Chân vẻ mặt vui mừng đáp: “Không sao cả, nàng đang ôm đứa lớn mới sinh không chịu buông ra kia kìa!”.

Dịch Cư nhàn nhạt ồ một tiếng, đôi mắt không hề ngước lên, chỉ nhìn tiểu hài tử trong lòng. Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn, nhìn khuôn mặt hài nhi giãn ra, mặc dù chưa mở mắt, cũng chưa thể nói chuyện, nhưng có vẻ như đang vô cùng thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.