Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 5




Trương Dương nói: "Nếu như nói lúc trước gia tộc Phục Bộ phục kích tôi nhiều lần là do đoạn cừu hận của Phục Bộ Nhất Diệp, nhưng về sau lúc sóng thần, một loạt chuyện đã Phát sinh trở nên không dễ giải thích." Hắn thở dài: "Tôi cũng không tin cô lại phái người ám sát tôi, tuy rằng cô là nữ nhân mà tôi không nhìn thấu, nhưng tôi vẫn tin cô sẽ không cho ác ý đối với tôi."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng nhìn Trương Dương, vẻ mặt chân thành của Trương Dương khiến cô ta không đành lòng nói ra lời nói bác bỏ hắn.

Trương Dương tiếp tục nói: "Sau khi Sóng thần, Nguyên Hòa Thu Trực lập tức đề xuất muốn rút vốn khỏi Tân Hải, còn bắt đền, tôi đương nhiên hiểu rõ hắn chỉ là một đại biểu mà cô cử đi, nhưng sau khi hắn nói ẩu nói tả thì cô không hề tỏ thái độ gì. Trong mắt chúng tôi, ngôn luận của hắn được cô bày mưu đặt kế và ngầm đồng ý."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Không hề."

Trương Dương nói: "cô phủ nhận càng chứng minh nội bộ tập đoàn Nguyên Hòa xảy ra vấn đề, một người đại diện mà cô cắt cử không ngờ không hề được cô đồng ý đã tự tiện đưa ra quyết định tổn hại tới lợi ích của hai bên, mà những hành vi của Nguyên Hòa Thu Trực khiến tôi không thể không một lần nữa cân nhắc lại hợp tác giữa chúng ta. Trong điều tra về sau, chúng tôi phát hiện công trình cơ sở của tập đoàn Nguyên Hòa ở rất nhiều chỗ không phù hợp với quy định của chúng tôi lúc trước."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Trước đó các anh đã nghiệm thu, nếu không phù hợp với quy định thì sao lại thông qua nghiệm thu? Quyền lên tiếng ở chỗ các anh, tiêu chuẩn là co dãn, tất nhiên các anh nói gì cũng được."

Trương Dương nói: "Chúng tôi sẽ không làm như vậy, tôi thừa nhận trong quá trình nghiệm thu đã xảy ra vấn đề, một số cán bộ của chúng tôi không hề tự hạn chế nghiêm khắc, tôn trọng hành vi thường ngày của chức nghiệp bản thân, tất cả cán bộ liên quan tới việc này đã bị tôi bắt rồi. Trước mắt đang lập án điều tra. Tôi đã nắm giữ được chứng cớ bước đầu, quý phương trong quá trình nghiệm thu từng có hành vi hối lộ."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Dục gia chi tội."

Trương đại quan nhân cười cười, cầm cốc bia lên uống một ngụm: "Tôi thà tin tất cả những cái này không liên quan tới cô."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đầu tư ở Tân Hải là cân nhắc thận trọng sau khi tập đoàn Nguyên Hòa đã trải qua khảo sát tổng hợp, chứ không phải là trò đùa, anh cho rằng tôi sẽ vì một số cái lợi nhỏ mà đi hối lộ ư?"

Trương Dương nói: "Có lẽ trong quá trình chấp hành cụ thể công trình một số người nào đó đã lừa trên gạt dưới, mưu lợi bất chính."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày, những lời này của Trương Dương đã nói trúng tâm sự của cô ta.

Trương Dương lại nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi nắm giữ được thì tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh xã hội đen. Chuyện này cô chắc sẽ không phủ nhận chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mỗi một phân tiền mà tập đoàn Nguyên Hòa đầu tư vào Tân Hải đều là sạch sẽ."

Trương Dương cười nói: "Trên đời không có chuyện tuyệt đối, tôi thấy cô đối với Nguyên Hòa Chân Dương cũng không hiểu hết."

" Đó là chuyện của tôi!" Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng, cô ta hiển nhiên bị Trương Dương chọc giận rồi.

Trương Dương nói: "một người khi tức giận thường thường rất dễ rối loạn trận cước, chứng minh cô ta không thể tiếp tục giữ bình tĩnh."

" Không nhìn ra anh không ngờ còn là nhà tâm lý học."

Trương Dương nói: "Hai ngày trước khi tôi ở núi Thanh Đài, đã bị tám gã Ninja người Nhật Bản phục kích, có bảy người bị tôi giết chết tại chỗ, người còn lại thì bị tôi bắt sống."

Hắn Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe thấy có tám gã Ninja liên thủ công kích hắn thì trong lòng bất giác căng thẳng, mà khi cô ta nghe thấy bảy người bị giết và một người bị hắn bắt sống thì không ngờ trong lòng thả lỏng, Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên ý thức được, sự quan tâm của mình đối với Trương Dương đã vượt xa sự chú ý tới tính mạng của đồng bào, không khỏi tâm tình lại bắt đầu loạn cả lên.

Trương Dương nói: "Trước đó khi cô ở Tân Hải gặp tôi thì tôi đang xử lý chuyện này, đại sứ quán Nhật Bản đặc biệt phái Võ Trực Chính Dã đến Giang Thành để điều tra chuyện này."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi không cho rằng chuyện đó có liên quan gì tới vấn đề giữa chúng ta."

Trương Dương nói: "Tôi vốn cũng cảm thấy không có quan hệ gì, nhưng về sau lại có người hoài nghi..." Hắn cố ý tạm dừng một chút.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hoài nghi gì? Chẳng lẽ hoài nghi chúng tôi bởi vì chuyện của cảng Phước Long bị anh làm khó dễ thì sinh ra niệm đối với anh ư?"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "cô không cảm thấy đó là một giải thích hợp lý ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh có phải chuẩn bị gom tất cả mọi chuyện lại rồi đổ hết lên người chúng tôi hay không."

Trương Dương nói: "Tôi không hề hoài nghi các cô, nguyên nhân rất đơn giản, tôi bắt sống được một người, và tên Ninja đó đã nói cho tôi biết người bày ra chuyện này là..."

Nguyên Hòa Hạnh Tử phát hiện thằng cha Trương Dương này rất đáng giận, mỗi lần tới chỗ mấu chốt là liền cố ý gián đoạn một chút, cô ta thật sự muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng cô ta lại rất quan tâm tới chuyện này, hiển nhiên Trương Dương đã nhìn ra điểm này, cho nên mới thừa nước đục thả câu.

Trương Dương nói: "Cô có biết Sơn Dã Lương Hữu không?"

Tuy rằng Trương Dương không biết kẻ bài bố sau lưng là Sơn Dã Lương Hữu, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên đã lĩnh hội ý tứ của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Từng có gặp mặt một lần! Không phải rất quen thuộc!"

Trương Dương nói: "Hắn và Sơn Dã Nhã Mĩ đó rốt cuộc có quan hệ gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: "Ở Nhật Bản, Sơn Dã là dòng họ rất thường thấy, tựa như Triệu Tiền Tôn Lý của quý quốc vậy, chẳng lẽ nói người cùng họ thì nhất định là thân thích ư?" Nguyên Hòa Hạnh Tử rút ra một chiếc khăn tay rồi lau miệng, đứng dậy nói: "Thôi, cám ơn bữa cơm trưa của anh!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Chuyện của Tân Hải xin cô châm chước hơn, nữ nhân thông minh như cô chắc không cam lòng bị người khác lợi dụng chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sao cảm thấy anh đang có ý đồ lợi dụng tôi để hóa giải tình cảnh khó xử hiện tại của anh?"

Trương đại quan nhân nói: "Nếu như tôi lợi dụng cô thì tuyệt đối không phải là để làm chuyện này."

Nguyên Hòa Hạnh Tử từ trong ánh mắt của thằng cha này giống như đã đọc hiểu được gì đó, cô ta gật đầu, nhanh chóng xoay người lại, mặt trong khoảnh khắc xoay người có chút đỏ lên.

Trương Dương nhìn bóng dáng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, khóe môi lộ ra nụ cười, di động của hắn đổ chuông vào lúc này, Trương Dương bắt máy, là Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi gọi tới, Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương, anh tới kinh thành mà không nói với tôi một tiếng."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, nữ nhân này thật đúng là âm hồn không tiêu tán, hắn nói khẽ: "Tôi đang họp, có chuyện gì để lát nữa rồi nói."

Thiệu Minh Phi nói: "Họp ư? Anh đang lừa thế? đang bận câu dẫn tiểu quả phụ Nhật Bản à?"

Trương đại quan nhân cầm điện thoại nhìn ra bên ngoài, liền thấy ở bên đường có một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đang đỗ ở đó, Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi mặc áo da màu đen bó sát người, đeo kính râm, đang nhìn về bên này.

Trương đại quan nhân không nhịn được lắc đầu, nữ nhân này thực sự có chút năng lực, xem ra cô ta đã theo dõi mình được một đoạn thời gian rồi.

Trương Dương gọi bồi bàn tính tiền rồi đi tới chỗ chiếc xe thể thao Ferrari, qua lại nhìn một chút rồi nhếch môi cười nói: "Xe này thật đúng là xứng với cô!"

Hắc Quả Phụ hừ một tiếng: "Vô sự hiến ân cần!"

Trương đại quan nhân bay lên không, dùng một động tác tiêu sái, chuẩn xác nhảy vào ghế phụ.

Chung quanh không ít người chú ý tới bên này, đương nhiên chủ yếu vẫn là bị chiếc xe này và Hắc Quả Phụ hấp dẫn, Trương đại quan nhân tuy rằng vẫn tự cho là tiêu sái, nhưng đi qua chung quanh thì nam nhân vẫn chiếm đa số, thời đại này, tính tò mò bình thường vẫn chiếm tuyệt đại đa số.

Hắc Quả Phụ giậm chân ga, lần này phong cách lái, lái rất chậm và ổn thỏa, Trương đại quan nhân nhớ tới nghiệt duyên giữa bọn họ chính là vì đua xe. Nữ nhân Hắc Quả Phụ này tên đúng như người, không ngờ lợi dụng mình đêm đó mất tỉnh táo mà lập bẫy, Trương đại quan nhân nhìn nhìn bụng của cô ta.

Hắc Quả Phụ cảm thấy được sự chú ý của hắn, gắt nói: "Nhìn cái gì vậy?"

Trương đại quan nhân thở dài, vẻ mặt buồn bã: "cô nghĩ kỹ chưa?"

Hắc Quả Phụ nói: "Kỹ cái gì?"

Trương Dương nói: " Mấy ngày này tôi vừa hay ở kinh thành, hay là tôi tìm bệnh viện cho cô..."

Hắc Quả Phụ đột nhiên phanh lại, quán tính khiến thân thể Trương đại quan nhân bay lên trước, đầu cơ hồ chạm vào kính chắn gió.

Trương Dương nói: "cô muốn mưu sát tôi à?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi hôm nay mới phát hiện anh thì ra vô trách nhiệm như vậy!"

Trương đại quan nhân thở dài: "cô rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn sinh ra đứa nhỏ này ư?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong, hôm nay tìm anh đến cũng không phải là vì chuyện này."

Cô ta lại khởi động ô tô, đỗ xem trước bãi cô phía trước, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Trương Dương tới bên cạnh cô ta: "cô tìm tôi đến có chuyện gì."

Hắc Quả Phụ nói: "Anh và tiểu quả phụ Nhật Bản đó nói chuyện gì thế?"

Trương Dương nghe có chút buồn cười có chút buồn cười, Hắc Quả Phụ không ngờ gọi Nguyên Hòa Hạnh Tử như vậy: "Không nói gì cả, bàn chuyện công tác thôi."

Hắc Quả Phụ nói: "Có phải về cảng Phước Long hay không?"

Trương Dương gật đầu, nhớ tới Hắc Quả Phụ trước mắt là quản lý khu Trung Hoa của tập đoàn Đỉnh Thiên, nói cách khác thì cô ta và Lương Kì Hữu trước mắt trước mắt cùng trận doanh, lập tức cười nói: "Chuyện Trên công tác cô cũng đừng hỏi làm gì."

Hắc Quả Phụ lại nói: "Anh và cô ta có thể nói chuyện công tác nhưng lại không thể nói với tôi à? Chẳng lẽ trong mắt của anh thì cô ta có mị lực hơn so với tôi ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.