Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 27




Sau khi được chứng kiến hiện trường một màn tanh máu dùng tay khoét tim ra khỏi lồng ngực, Per nhận ra được một vấn đề nghiêm trọng: Hắn quả thật quá nhân từ! Cứ như vậy sẽ hỏng mất! Ở cái thế giới khắp nơi đều là quỷ súc, nam nữ đều chạy đi play đam mỹ, bách hợp này, bất kỳ sự mềm lòng nào cũng là sự tàn nhẫn đối với chính bản thân mình. Nếu phải chịu sự dày vò của lương tâm, bị coi là lương tâm đã bị chó tha mất rồi, vậy thì chó tha đi thật càng tốt. Mồm mép lão luyện chỉ nói suông, đến thời khắc mấu chốt lại không cứng lòng được, coi chừng đến lúc chết cũng chẳng biết tại sao chết.

Bởi vậy, để trở lại thế giới thực, vì tương lai tốt đẹp phía trước, hắn phải nghiêm túc học tập và quán triệt con đường thành quỷ súc! Hắn phải trở thành cái tên Đại ma vương người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ kinh! Phải để cho tất cả mọi người nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi móng vuốt ác quỷ của hắn, cuộc sống hạnh phúc mới được bắt đầu!

Vì những mục đích trên, hiện giờ cái việc hắn đang ưu tiên suy xét là: Dùng biện pháp nào mới có thể giày vò chết ngươi bây giờ, người yêu của ta?

Không sai, nhìn cho rõ vào, là yêu cơ đấy! Qua một phen cân nhắc, Per rốt cuộc cũng tỉnh ngộ: Bất luận là quất roi hay luân phiên XXX, bất kể là ngược thân hay ngược tâm, đó đều là tình yêu vô cũng sâu sắc của tiền nhiệm! Nếu không thì tên đó cứ ngứa tay giày vò người khác làm cái quái gì? Ngươi tưởng hắn không mệt chắc?

Per hiện tại bày tỏ rằng, suốt ngày cứ phải đổi hết hình nọ đến thức kia dằn vặt bọn sủng vật cũng rất phiền phức.

Vừa phải lo lắng làm sao không nhỡ tay làm sủng vật chết, lại vừa phải nghĩ làm sao cho y sống không bằng chết. Khổ ơi là khổ, có phải không?! Thật quá là lao tâm khổ tứ, hao tổn trí óc mà! Ngoại trừ lý do là yêu ra, còn có cái gì có thể khiến người ta siêng năng, cần mẫn, làm không biết mệt mà giày vò người khác như thế.

Dù hận thế nào đi chăng nữa, ném cho bọn thủ hạ hành hạ cũng được rồi, cần gì phải tự mình ra tay, mệt người lại mệt óc. Hơn nữa, trừ việc Harula và Per có thâm cừu đại hận ra, những người khác chẳng có liên quan gì hết.

Mà trước nay Per đối đãi kẻ thù, xưa nay không nói hai lời bao giờ, đều là chém trước tính sau.

Vì sao cùng là kẻ thù, cái tên thiếu niên dở người như Harula lại được hắn giữ lại lâu thế? Lẽ nào để đảm bảo nội dung kịch bản, thỉnh thoảng cũng phải cho Per • Mortis chập mạch một chút hay sao?

Dùng cái lời mà hủ nữ vẫn nói, ngược tức là yêu đó, không ngược mới là không yêu.

Per càng phân tích càng thấy đúng, thử ngẫm lại năm người đáng thương có liên quan đến Per mà xem.

Năm người này, ngoại trừ Harula đang nằm trong tay bị hắn hành, một người nữa là thủ hạ đang ở biên cương mà hắn chưa kịp mó tới – Osi Nash, còn có thần quan Hiebert Leen – đại diện cho tình yêu và chính nghĩa. Hai người còn lại đều là nhân vật lớn. Một là Boss cùng cấp hệ quang minh Albert Corrientes bên đối địch, một là Boss cùng cấp Cronus bên phe mình.

Nhìn qua như vậy, Per phát hiện, hắn thực sự sẽ đắc tội cả hai bên. Thảo nào! Nếu hắn vẫn không chịu vào địa ngục, thì còn ai vào nữa?

Nói tiếp, năm người này thực chất đại diện cho tinh thần và phẩm chất mà tiền nhiệm Per mơ ước. Harula của hiện tại chính xác là Per • Mortis của quá khứ, mang sự kiên cường và bất phục, nỗ lực sinh tồn. Bộ hạ Osi Nash đại diện cho sự tin tưởng và trung thành tuyệt đối, thần quan Hiebert Leen là tình yêu tràn ngập thiện ý và lòng bao dung vô tận, Albert Corrientes và Cronus tượng trưng cho hai loại tín ngưỡng và mưu cầu thuần túy nhất.

Mà tiền nhiệm vừa đúng thiếu những thứ đó, sự kiên trì và kiên cường đã mất đi ý nghĩa kể từ khi hắn trở thành hai bàn tay trắng. Hắn không tin bất cứ kẻ nào cũng không ban phát cho bất kỳ ai cơ hội tin tưởng hắn. Còn về tình yêu và chính nghĩa ư? Nó là cái quái gì? Ăn được không?

Mưu cầu cái gì gì đó, thân là Đại Ma Vương, tính cách của tiền nhiệm là cứ thấy ai có hy vọng là nghĩ cách hủy hoại, muốn chà đạp. Bất kể thế giới quang minh hay hắc ám cũng vậy, hắn chỉ muốn nghiền nát hết thảy. Chỉ có nhìn đám người kia quằn quại khóc than dưới chân mới khiến hắn vui vẻ tự đáy lòng. Nếu thật sự bọn họ mất đi những phẩm chất kia, Per • Mortis sẽ chỉ cảm thấy đó là một lũ đần độn và vô vị.

Không phải có người từng nói, không chiếm được mới là tốt nhất sao? Bởi vì không chiếm được, cho nên mới thèm muốn, mới ước mơ và yêu thích. Nhưng luôn luôn không chiếm được, lại không chỉ đơn giản là yêu thích không thôi. Sự thật chứng minh rằng, con người còn có thể thành biến thái.

Per tổng kết: Chẹp! Chẳng phải cầu mà không được, là cái khổ tận cùng hay sao? Đây chắc chắn đến 80% là cái lý lẽ của thím hủ nào đó viết văn lại bung lụa rồi.

Vấn đề phân tích rõ ràng rồi, nhưng cụ thể là giải quyết như thế nào? Đem toàn bộ nhân vật hành tới sống dở chết dở rồi để họ thấy hi vọng, biện pháp này chỉ hợp với ba người cấp bậc thấp hơn mình.

Còn hai Boss cùng cấp bậc, phải làm sao đây? Cũng may họ cách khá xa, tạm thời không đáng lo lắng. Như vậy, trung khuyển và thần quan thánh mẫu tạm thời gác sang một bên. Lại còn vấn đề về hạnh phúc của tiền nhiệm… Cái này có thể để giải quyết cuối cùng, dù sao mình cũng chẳng chạy đi đâu được, quá thừa thời gian.

Hiện giờ phải giải quyết xong cái việc trên tay mới là phải đạo. Vấn đề là Harula sắp được cứu thoát rồi. Ngược thân mà phải ngược đến mức sống dở chết dở trong thời gian ngắn này, thật là kỹ thuật khó nhằn!

Hay là giở thập đại cực hình kỳ Mãn Thanh ra? Nhưng sau này còn hình người hay sao? Ngược xong còn chạy thoát được nữa hả?

Còn nữa, cái người sắp tới cứu là của giáo hội. Mình đuổi bắt hay là không đuổi đây?… Nếu chuẩn bị phóng sinh, gần đây chắc phải ngược tàn bạo một chút, mới làm cho y lúc bị phóng sinh thấy hi vọng của sinh mệnh được. Cũng phải để y thấy từ sủng vật lại trở thành người là hạnh phúc như thế nào.

Nhưng mà phóng sinh không đuổi bắt lại, không gặp được thần quan đại nhân chân-thiện-mỹ kia. Đuổi theo Harula, ngộ nhỡ lại để cái nhân vật khó khăn lắm mới phá đảo rơi lại vào lưới, phải chơi lại từ đầu, thì thật là phí thời gian! Per cũng không xác định được phóng sinh lần hai có hiệu quả như lần thứ nhất không. Hạnh phúc mà hi vọng mang lại cũng có độ mới mẻ thôi. Hắn cũng chẳng lấy đâu ra lắm sức lực thế để đồng thời đối phó cả hai người một lúc. Vậy phải làm sao bây giờ? Phiền lòng muốn chết…

Để rèn đúc trái tim quỷ súc của mình, Đại Ma Vương Per • Mortis ngồi ở bên trong phòng học điều giáo, quan sát đám đông sủng vật. Hắn biểu hiện, hắn đang phiền não cực kỳ.

Điều giáo sư thấy sắc mặt Per không tốt, tưởng nội dung chương trình học điều giáo của gã quá nghèo nàn vô vị làm chủ nhân bất mãn, liền vội vàng gia tăng tốc độ. Vật phẩm được chế tạo đặc thù bỗng dưng chuyển động, đâm loạn thật mạnh trong cơ thể Harula khiến thiếu niên cuối cùng nhịn không được mà kêu rên.

Per bị một tiếng kêu như nũng nịu kia hồi thần lại.

“Thế nào? Xem ra cũng thoải mái lắm phải không? Kỳ thực trong lòng ngươi rất muốn bị đối xử thế này, ta nói đúng chứ?” Per dùng ngón chân hất hàm của Harula lên, cúi đầu mỉm cười thưởng thức khuôn mặt xen lẫn xấu hổ, giận dữ và cả sự quyến rũ kia. Qua nhiều ngày rèn luyện, cuối cùng hắn có thể mặt không đỏ, tim không đập ngồi trong phòng học điều giáo, nghe một đám thiếu niên ừ ừ à à rồi.

Đám người hầu và hạ thần tuy kỳ quái tại sao điện hạ của họ ngày càng thích ra vào Hình đường và phòng điều giáo, nhưng sau khi suy ngẫm lại cũng cảm thấy hiểu. Tâm lý của biến thái… nhầm, của chủ nhân ngươi đừng đoán, đoán tới đoán lui coi chừng thành họa.

Mà Harula – nhân vật chính bị thưởng lãm trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái.

Người này mỗi ngày đều tới phòng điều giáo ngồi, mỗi lần tới liền mấy giờ. Không ăn, không uống, không cả nháy mắt, cứ không nhúc nhích như vậy nhìn y. Nhưng dù cho y có nghiến chặt răng cũng vậy, phát ra âm thanh dâm dục liên tục cũng thế, đối phương đều mặt không đổi sắc.

Ừ, thích nhìn thì nhìn. Y nghĩ, đối phương càng muốn nhìn, y càng không cho đối phương thấy mình vẫy đuôi cầu xin thương hại.

Nhưng… nhưng… cái tên biến thái này mỗi lần nhìn là đến mấy giờ. Y bị nhét vào rút ra liên tục đến mức thắt lưng sắp gãyrồi mà hắn vẫn không hề chớp mắt, cũng không bảo ngừng.

Có lần, Harula bị làm đến mức ngất đi. Trước khi Harula ngất đi vì đau, y hung hăng trừng mắt nhìn tên biến thái một cái. Nhưng hắn như đã quen rồi vậy, cặp mắt kia bình tĩnh trước sau như một, giống như trước mắt không phải một cảnh hương sắc mơn mởn, mà chỉ là một đống thịt côn trùng giun sán.

Vẫn là cái ánh mắt không xem người là người kia, dường như lần trước sự phẫn nộ của hắn chỉ là ảo giác, chưa từng tồn tại.

Quả nhiên là biến thái! Harula tức giận bừng bừng, chửi mắng trong lòng.

Hôm nay vẫn như vậy, lại tiếp tục ngồi mấy giờ đồng hồ. Harula rướn người đang bị đạo cụ lên xuống, đâm ra vào. Trên thân thể, mồ hôi túa ra làm y cảm thấy lạnh. Thuốc trong người cùng khoái cảm của ma sát lại làm y cảm thấy nóng. Mùi vị của hai cảm giác nóng và lạnh đối kháng thật không dễ chịu.

Hiện tại, y không còn dễ dàng ngất đi nữa. Để phòng ngừa, Per đặc biệt sai người đốt hương bạc hà trong phòng điều giáo. Trong cái khung cảnh tĩnh lặng này, thời gian trôi qua vô cùng chậm, Harula cảm thấy chân y tê không còn cảm giác nữa, eo cũng không giống như của mình nữa.

Nhưng tên biến thái chưa nói ngừng, Harula không dám dừng lại. Y đã nghe nói về việc lần trước. Sau vụ móc tim, không biết có phải vì không muốn liên lụy người khác, hay vì cái tát phẫn nộ kia, mỗi lần y đều nghiến răng kiên trì tiếp tục.

Cho dù y cảm thấy không thể chịu nổi, gần đến cõi chết cũng không sao hết. Bởi vì tên biến thái luôn cứu y trở về, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại việc giày vò y.

Thói quen thật là đáng sợ. Khi xác thịt chịu tận cùng thống khổ, tinh thần mệt mỏi bất kham, ngày qua ngày không thấy hồi kết, người ta sẽ sản sinh ra một loại quyến luyến lạ lùng đối với bàn tay hoặc thân thể người nào đó giơ ra đỡ họ.

Cho nên khi tên biến thái dùng mũi giày hất hàm của y, Harula không biết đây là điều giáo trong thời gian này phát huy tác dụng, hay là y cũng thành biến thái. Y lại còn cảm thấy động tác này vô cùng thoải mái. Từ chỗ da thịt tiếp xúc, lan đến toàn thân là một cảm giác thỏa mãn không nói lên lời. Thậm chí, y còn không nhịn nổi mà cọ vào mũi giày lạnh lẽo kia.

Khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của Harula là ngây người ra. Cứng ngắc ngẩng đầu lên, thứ y thấy là khuôn mặt không chút biểu cảm của đối phương.

Per sở dĩ khuôn mặt vô cảm là vì bị động tác quái lạ kia làm cho choáng váng. Lúc này, trong lòng hắn đang giật giật, ngoài ra không còn phản ứng được gì khác. Cái quái gì đây? Ngươi không phải nên trừng mắt, chửi ta, phỉ nhổ ta sao? Cọ mũi giày là có ý gì, ngươi là chó à? Kiêu ngạo của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, bất khuất bất phục của ngươi đâu? Ngươi mà bị thuần hóa thành sủng vật thật thì ta chuẩn bị cho ngươi hi vọng vứt cho chó gặm à?

Per thấy rằng không ổn, không ổn, rất không ổn. Điều này không phù hợp với sách lược của hắn. Hắn phải sửa chữa, phải uốn nắn!

Nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, ánh mắt, nụ cười lạnh, bàn chân đá vung ra, Per lộ ra nét mặt khinh thường ghét bỏ: “Xem ra là thích thật sự. Cha mẹ của ngươi nếu như đang ở đây nhất định sẽ tự hào vì có một đứa con trai nghe lời thế này.”

Khi chà đạp tôn nghiêm của một người, tốt nhất là kéo theo người thứ ba vào mới làm cho y càng thêm nhục nhã. Đúng là đạo lý! Nhìn thấy Harula sau khi nghe xong lập tức khôi phục thái độ bình thường, trừng mắt như một kẻ điên, hận không thể chồm lên cắn người, Per cảm thấy yên tâm vô cùng.

Trước khi Harula thốt ra lời chửi rủa có thể bị phạt nặng, Per tiện tay nhét một khối ngọc vào trong miệng của y, sau đó bình tĩnh đứng dậy.

Hắn nói: “Ngoại trừ Harula, tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi. Y thích đến thế thì cứ để y làm lâu một chút.”

Trước khi ra khỏi cửa, để xác định lời của mình có thành công kéo chỉ số hận thù lên hay không, Per cố ý quay đầu lại nhìn thiếu niên một chút. Ừm, rất tốt, ánh mắt kia là nhìn kẻ thù chứ không phải nhìn chủ nhân. Hắn viên mãn rồi.

Harula phẫn nộ ngậm chặt vật trong miệng, chuẩn bị trừng mắt cái tên chuẩn bị bước ra cửa kia một cái. Nhưng sau khi trừng mắt xong, y lại lần nữa ngây dại.

Tên biến thái kia nở nụ cười rồi. Lại còn cười vui mừng lạ thường. Vì sao vậy?

Thiếu niên Harula sờ lồng ngực nơi trái tim có chút đập nhanh hơn bình thường, cảm giác ấm ức là lạ, liền quỳ mọp trên mặt đất không thèm đứng dậy.

Nhưng Per xoay người đi nên không nhìn thấy, chỉ số hạnh phúc của thiếu niên bất thường nhảy lên một vạch rồi lại tụt xuống như cũ.

Trong cuộc sống hàng ngày hoang dâm, sa đọa của máu và thịt, Per ngồi trong phòng điều giáo ngày ngày chờ thời khắc phóng sinh đến.

Từ khi Harula có hành động động cọ kỳ lạ kia, Per luôn cảm giác có cái gì đó đang lặng lẽ biến chất. Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, hiện tại Per cự tuyệt có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với Harula. Tất cả chỉ giải quyết bằng roi vọt.

Hắn rất sợ ngày nào đó đối phương làm ra động tác kinh hãi như quỳ rạp trên mặt đất liếm giày của hắn, khiến mọi nỗ lực của hắn đổ xuống sông xuống biển.

Hắn dám khẳng định nếu như đối phương làm như vậy, cả đời này hắn cũng đừng hòng có hạnh phúc. Thật là quá ảnh hưởng tâm lý!

Hắn là biến thái giả, không phải biến thái thật. Cái việc với biến thái tương thân tương ái, ngươi quất ta, ta quất ngươi, vân vân và vân vân… Áp lực đó hắn chịu không nổi!

Vậy mà, cuộc sống mới đích thực là tra công. Ngươi chưa kịp cho tra công bất ngờ, tra công đã cho ngươi kinh hãi.

Per còn chưa thấy mặt thần quan đại nhân đâu, đã chờ được khách quý khác – Osi Nash trấn thủ biên cương trở về.

Nhìn tên trung khuyển phong trần mệt mỏi, ngay cả áo giáp cũng không kịp cởi đã tới đại điện báo cáo công tác, Per chỉ muốn bóp trán. Đây không phải mua bán, ngươi vội vàng đưa đến tận cửa xin bị ngược sẽ làm ta phiền não lắm đó.

Nhưng căn cứ vào lời nói, y vì có việc tuyệt mật quan trọng mới phải vội vội vàng vàng trở về báo cáo.

Per không biết hiệu ứng cánh bướm của mình gây nên việc gì, liền hất tay bảo hai bên lui ra, chờ nghe báo cáo.

“Điện hạ, theo tin tình báo nhận được, trong cung có gián điệp lẻn vào, ý đồ liên thủ với bộ hạ cũ mưu phản.”

Per vừa nghe liền ngây ra. Ô, đoạn này sao nghe quen tai thế nhỉ? Không phải là…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.