Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 17




Cái ngươi thấy được không phải là bóng lưng của ta, mà là nỗi cô đơn của ta.

Một cuộc đấu kịch liệt đang nén lại chờ phát động, kẻ mạnh cầm kiếm, giằng co trên bình nguyên.

Lúc này, một người dẫn một đội ngũ xông ra mở đường máu.

Nếu như người này hô to ‘chậm đã’, như vậy hắn tám phần mười là lâu la tiểu tốt tầm thường, kết cục có khả năng nhất là bị nhân vật phản diện một cái tát rơi xuống mặt đất thành bùn. Nếu như người này mở miệng, ngậm miệng đều ‘A di đà phật, buông đao bỏ sát sinh’, như vậy người nọ là Đường Tăng. Kết quả rập khuôn như cũ: tát một cái là tiêu đời không cần giải thích.

Nhưng mà, người nọ lại không nói nhiều. Kim đao ngọc kiếm, chém mây cắt sương mù mà đến, thân đao xen vào trong đất phát ra tiếng kêu ‘ong ong’. Ánh bạc sáng lên trên thân đao khúc xạ vầng hào quang rực rỡ tận đầu bình nguyên, châm vào nhức nhối khiến mọi người phải nheo mắt.

Ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời mới mọc vì người nọ mà mạ lên một quầng sáng thánh khiết. Thần quan áo trắng đạp trên vầng nắng sớm mà đến, vững vàng hạ xuống trên bình nguyên, phía sau y là vệ đội giáo đình ngân giáp trụ trắng.

Thần quan tóc bạch kim mặc trường bào màu trắng, trên vai khoác lên một dải dây lụa vàng rực, đầu đội mũ cao màu vàng kim, thần tình trang nghiêm. Y giơ quyền trượng lên cao, gõ gõ xuống mặt đất. Lấy y làm trung tâm hình tròn, ánh sáng thánh mẫu bùng lên, mặt đất thêm máu thêm mana, tất cả sinh mệnh đều sống lại, màu xanh hoa cỏ nở rộ. Mặt đất cháy sạch gồ ghề trong chớp mắt chữa trị như lúc ban đầu, không phải là mộng.

Per biết người này. Y là một trong những nhân vật Per phải công hạ, là hóa thân của tình yêu và chính nghĩa – thần quan đại nhân mỹ lệ.

Thần quan buông quyền trượng, xem xét đám người đang làm loạn ở biên giới kia. Ánh mắt của y xẹt qua người đàn ông tóc đỏ, dừng lại một lát trên người Per và Harula, sau cùng rơi vào Glady.

Glady hạ thấp người cung kính hành lễ: “Nephele đại nhân.”

Ánh mắt của thần quan đại nhân nhìn về phía cô gái có chút ôn hòa, nhưng chỉ lướt qua rất nhanh, lập tức chuyển hướng về phía một đám người thiếu chút nữa đem nơi đây đốt sạch không còn một ngọn cỏ. Không thể không nói, bị ánh mắt trong vắt mà lợi hại như vậy nhìn thẳng thì rất có cảm giác tội lỗi.

“Người ngoại bang thật vô lễ.”

Âm thanh của Thần quan trầm thấp hòa hoãn, cái ngữ điệu bằng phẳng được dưỡng thành qua trường kỳ đọc diễn cảm thánh kinh, tự có một thứ uy nghiêm hoàn hảo một cách tự nhiên, vừa mở miệng liền tạo ra cảm giác bị đè nén vô cùng. Per bị thuộc tính quang minh trên người y khiến cho vô cùng khó chịu, nắm Harula nhảy né ra vài bước, không để lại dấu vết mà đánh giá vị thần quan trì hoãn khá lâu mới lên sân khấu này. Ở đây cũng có thể gặp được, chứng minh rằng bọn họ rất có nghiệt duyên. Thần quan đại nhân phát hiện động tĩnh, dừng một cái, nói tiếp.

“Ở đây là vùng sát biên giới của Shiber Leon – thảo nguyên Glass Rand, ta – với thân phận giáo chủ Shiber Leon, yêu cầu các ngươi rời khỏi lãnh thổ của Shiber Leon, ngoài việc rời đi, bất kỳ hành động nào của các ngươi, ta đều coi đó là khiêu khích đối với Shiber Leon, sẽ bị đánh trả.”

Thần quan đại nhân nói rất rõ ràng, không được có bất cứ hành động dư thừa nào. Chí ít không thể có bất kỳ hành động tổn hại Shiber Leon nào trong nước Shiber Leon.

Người đàn ông tóc đỏ nhìn vệ đội giáo đình bọc thép đến tận răng phía sau thần quan, quay đầu lại nhìn bên cạnh mình. Sam còn phải chăm sóc Ailte, Pat sớm đã không có ý muốn chiến đấu, đồng thời bọn họ đang cực kỳ chật vật. Trong tình huống này, thực sự không thích hợp xung đột cùng vệ đội tinh anh của giáo đình. Vốn lần này anh ta theo tới đây, chỉ là vì nhằm bảo hiểm. Ngày hôm nay, thủ hạ nhận được tin tức từ vương cung Obeli, nói có người cứu đi sủng vật vốn phải xử tử. Mọi người vừa nghe tin liền khó nén cơn tức giận này lại, nói không thể buông tha tên nô lệ tình dục đáng chết này dễ dàng như vậy, yêu cầu báo thù thay cho đồng bọn đã chết.

Ý định ban đầu của anh là muốn ngăn cản, nhưng không lay chuyển được Ailte. Theo nhận định của anh, hung thủ thật sự, phải là tên Vua máu lạnh vô tình ngồi ở vị trí tối cao của Obeli, đùa bỡn mạng người kia, chứ không phải sủng vật ngay cả tánh mạng mình đều không nắm được. Nhưng bi thương của con người cần một nơi phát tiết cũng hợp tình hợp lý. Vì Ailte thích thiếu niên tộc Sirens kia, anh cũng ngầm đồng ý hành động lần này. Chỉ là không ngờ được rằng còn chưa báo thù thành công, thủ hạ của mình lại bị thương rất nặng. Hơn nữa, thiếu niên ngay từ đầu đã che kín toàn thân kia… Không biết có phải người mà anh đoán hay không. Nhưng có thể khẳng định, người này không phải là nhân vật đơn giản.

Người đàn ông tóc đỏ sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ nhiều lần, thấy thần quan đại nhân thần tình nghiêm túc không cho phép bị nghi ngờ, anh quyết định hay là rút lui trước.

“Nếu như ta là ngươi, thì sẽ không lựa chọn phương hướng đi về phía Obeli.”

Per thấy một người của đối phương ngồi lên ghế xa phu, chuẩn bị di chuyển về phía Obeli, khẽ cười nói.

Người đàn ông tóc đỏ đang đứng nguyên tại chỗ nhìn đồng bạn bò lên trên chỗ ngồi đánh xe, nghe được lời Per nói ánh mắt tối sầm lại, quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên tóc đen đang ôm mục tiêu lần này của bọn anh.

“Chắc ngươi đã đoán ra  ta là ai, như vậy lập trường của ta rất rõ ràng, đó là một cảnh cáo, Obeli không chào đón các ngươi.” Per cười tủm tỉm, mỗi chữ mỗi câu nói đều chầm chậm, hắn hài lòng nhìn khuôn mặt nam nhân biến sắc âm trầm. Yo, hắn đã thể hiện khí phách như vậy rồi, trị số cũng nên hỗ trợ mà nhảy nhảy một cái nhỉ?

Thần quan đại nhân nghe vậy, ánh mắt dò xét hướng về phía Per, tràn ngập vẻ không tán thành. Nhưng Per còn lâu mới thèm để ý. Các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng người mà ngươi không thèm thì quốc gia của ta lại phải tiếp nhận, lại là gián điệp nữa chứ, quá là bẫy người rồi đó. Nói đi nói lại, hắn là Boss phản diện, hắn giở mánh khóe xấu ra là đạo lý hiển nhiên!

Thần quan rốt cuộc vẫn là lương tâm của bộ trò chơi, thấy đối phương bên cạnh có người bệnh, y liền phân phó vệ đội bên cạnh: “Chữa thương cho bọn hắn, sau đó do mấy người các ngươi hộ tống bọn họ đến gần vùng sát biên giới.”

“Nếu như trên đường bọn họ có bất kỳ hành động gì khác lạ, giết ngay không cần bàn.” Thần quan đại nhân liếc mắt nhìn Per, bổ sung: “Nơi tiễn bọn họ rời đi, không được là biên giới của Obeli.”

“Thật không hỗ là thần quan đại biểu chính nghĩa của Shiber Leon, đối đãi người xâm lăng cũng nhân từ như vậy.” Per nheo mắt thấy trong vệ đội có người giúp Ailte xử lý chân tay gãy, liền ôn hoà mà trào phúng.

“Ta mới phải nói, không hổ là nhân dân của Obeli tà ác, có thể làm ra chuyện tàn nhẫn là chặt bỏ thẳng thừng hai tay người khác như vậy.”

Giết người đầu rơi xuống đất là xong, nhưng phế đi hai tay mưu sinh của đối phương, làm cho người ta sống sót như một phế nhân, hành vi như vậy khiến vị thần quan chuyên thờ phụng thần quang minh này khinh ghét. Nhưng Glady ra hiệu với y rằng người nọ là đồng bọn của cô. Thần quan cũng chỉ cau mày là đối với mùi máu tươi trên người thiếu niên, nhưng cũng không làm ra hành động thực chất là trục xuất.

Ai biết thiếu niên một thân sát khí nghe được lời y nói, không giận mà ngược lại còn cười. Ngón tay thon dài che mặt, thiếu niên khom lưng, cười đến sảng khoái tràn trề. Cười đến mức tất cả mọi người cảm thấy không đầu không đuôi, hắn mới thu lại ý cười. Khóe miệng Per nở một nụ cười lạnh lùng, hắn xoay người, nói với thiếu niên luôn ở bên cạnh đang lo lắng nhìn hắn:

“Có nghe không, ở Obeli, kết quả của ngươi rõ ràng là sẽ bị chém đứt tay chân. Bởi vì Obeli tàn nhẫn, tà ác không dễ dàng tha thứ kẻ phản bội.”

Tròng mắt đỏ của Per có ánh sáng lấp lánh lóe lên, cúi đầu nâng cằm của Harula lên thật mạnh: “Hừ! Shiber Leon nhân từ thiện lương mới là chốn về của ngươi. Cho nên, cút đi! Vĩnh viễn không nên xuất hiện lại ở trước mặt ta!”

Harula cảm thấy cằm bị nắm rất đau, nhưng y vẫn ngẩng đầu nỗ lực phân biệt vẻ mặt của khuôn mặt ẩn kín trong bóng đêm kia.

Quay lưng lại với ánh sáng, trên người Per, tầng ánh sáng nhu hòa của thần quan không cách nào nhuộm lên được, trái lại càng thêm ẩn giấu ở trong bóng tối. Harula không cách nào đọc lên một chút tình cảm từ trên khuôn mặt kia. Nhưng y vẫn lựa chọn tin tưởng như cũ.

Bình tĩnh nhìn khuôn mặt cười như không cười kia, Harula đột nhiên đau lòng, người này vì y rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc, vừa lặng lẽ vừa nhẫn nhịn biết bao nhiêu. Mà y chẳng bao giờ cho hắn một sắc mặt tốt. Harula không muốn trước khi đi, lưu lại cho người này vẫn là một khuôn mặt lạnh bất cận nhân tình. Y quyết định bước ra một bước đầu tiên khỏi việc này.

Per nhìn Harula bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, trong lòng run lên, tránh né cánh tay vươn ra của đối phương, lạnh lùng trừng mắt trở lại, nhưng chỉ thấy một nụ cười khổ của đối phương. Harula thả tay xuống, hé miệng cười, có chút bất đắc dĩ nói:

“Obeli là tà ác tàn nhẫn, nhưng ngươi thì không, có lẽ Obeli không dung nạp được kẻ phản bội, có lẽ ta sẽ bị chém đứt tay chân, nhưng… những điều này cũng không phải do ngươi muốn vậy, đúng không?”

Harula lần đầu tiên ôn hoà, nhã nhặn đem những suy nghĩ trong lòng nói cho Per nghe: “Ngươi không tà ác cũng không tàn nhẫn, dù ngươi không không dung nạp được ta, ngươi cũng không muốn ta bị chém đứt tay chân. Như ngươi nói vậy, chỉ là muốn ta sống tốt hơn, ngươi cho là ta rời xa ngươi, mới có thể hạnh phúc.”

Tuy rằng quá trình suy luận là sai, nhưng kết quả lại chuẩn xác đến kinh người, Per cũng không biết nên nói đối phương là đúng hay sai, vì vậy lựa chọn im lặng, nhưng một giây sau hắn đã bị một cái kết luận khác khiến sét đánh cháy xém. Harula bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nói: “Ta luôn biết rằng, ngươi, vẫn yêu ta.”

Nói xong, trên mặt của hắn lại lộ ra một loại vẻ mặt nhu hòa, hạnh phúc nồng nàn ngâm trong đôi mắt mã não xinh đẹp, cười ngọt như mật.

Ánh sáng mặt trời ánh hai gò má của Harula, Per nhìn y một cái, quay đầu cực kỳ nhanh, tiếp tục trầm ngâm. Vì cái trị số vừa tăng tới 99, hắn nhịn!

“Ta… ta rất vui, thực sự rất vui.” Harula cười cười, nước mắt ép ra từ trong đôi mắt, rơi tí tách trên từng cọng lá non, lấp lánh chiếu sáng như pha lê.

“Obeli không dung nạp được kẻ phản bội, ở đây đã không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa.” Per chỉ có thể khô cằn lặp lại một câu này, ngữ điệu nghe không ra niềm vui mừng nào.

“Ta hiểu rõ, cho nên ngươi muốn ta đi Shiber Leon, ta sẽ đi. Chỉ cần là điều ngươi hi vọng, ta sẽ làm.” Dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, Harula nỗ lực giãn ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng nước mắt lại càng không ngừng rớt xuống, lăn trên khóe miệng hơi nhếch lên, vừa mặn vừa chát. Bước chân đi tới bên cạnh Glady, Harula ép buộc tự mình dằn xuống niềm khao khát quay đầu lại, cười nói với Glady: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt phức tạp của Glady nhìn quét qua giữa hai người, cuối cùng thở dài, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Per, trịnh trọng hứa hẹn với hắn: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt, cậu ta sẽ sống tốt hơn bây giờ.”

Y sống tốt hay không liên quan quái gì đến ta! Cái thế giới toàn Gay chết tiệt này nữa! Khóe miệng Per khẽ giật giật, nghiến chặt răng. Nếu như không phải là nhìn giá trị hạnh phúc đột nhiên tăng điên cuồng đến chín mươi chín, hắn còn lâu mới cần sự hiểu lầm như vậy! Thuộc tính S đáng thương hại của hắn, vì sự hiểu lầm mỹ lệ này, hắn phải trả giá quá là đau đớn thê thảm.

Nhìn qua, cái trị số khỉ gió kia của Harula vẫn còn thiếu một chút nữa. Một mảng đỏ đỏ lại có một ô vuông màu đen ở trên, nhìn qua bắt mắt khác thường. Không có lý do gì phải bỏ qua như vậy.

Mắt thấy Harula một bước hai bước, càng chạy càng xa, sắp cùng thần quan rời khỏi.

Per cắn răng một cái, lạnh giọng nói: “Đứng lại!”

Harula thực sự ngừng lại, nhưng vẫn không quay đầu.

Per nhảy lên, nhảy đến phía sau Harula, bắt được cổ tay của đối phương, kéo mạnh một cái. Trong lúc Harula bị bắt buộc phải xoay người, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, theo quán tính ngã vào ngực của Per. Nhìn khuôn mặt cho tới bây giờ vẫn chỉ có nét lạnh như băng đang chậm rãi tiến sát, đầu óc của y trống rỗng. Môi Per dán lên, xúc cảm mềm mại từ làn da chạm thẳng đến đáy lòng, ấm áp ngoài ý muốn. Ánh dương quang trong đôi mắt hồng gần trong gang tấc khẽ chớp động, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Harula, bộ dạng không hề chớp mắt này giống như là muốn dáng vẻ của y vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ.

Glady hoảng sợ há to mồm, nhìn hai người đang ôm hôn nhau dưới ánh mặt trời. Thần quan nhìn trời nhìn đất nhìn sao, rõ ràng là một mảng mờ mịt.

Một nụ hôn, nhè nhẹ một chút, chỉ khẽ chạm vào thoáng qua. Per buông tay ra, thối lui một bước, nhìn ô giá trị hạnh phúc đầy 100%, hai ngón tay thầm ‘V’ một cái ở trong lòng, tuy rằng lãng phí vài điểm giá trị quỷ súc, nhưng thật đáng giá. Hoàn thành nhiệm vụ, Per cũng khôi phục gương mặt không chút biểu cảm, tiện tay xua xua, vừa đuổi vừa nói: “Được rồi, đi đi!”

Harula giống như choáng váng, đứng nguyên tại chỗ. Y giơ tay tay sờ sờ môi của mình, nhìn Per, bỗng nhiên nhào tới thật mạnh trên người Per.

Khác với kiểu chạm nhẹ lướt qua của Per, nụ hôn của Harula là hôn sâu, như muốn một lần nhớ mãi cả đời. Y dùng sức cắn xé, thoả thích liếm láp. Đầu lưỡi linh động khuấy mạnh, khiêu khích lướt qua hàm trên của Per, quấn quít ở trong miệng, tiếng nước bọt tấm tắc tình sắc không gì sánh được. Đến lúc thở không nổi, Harula mới luyến tiếc lui ra, hôn nhẹ trên môi Per một cái, sau đó ngửa đầu ngưng mắt nhìn Per đang trầm mặc, thâm tình nói:

“Ta yêu ngươi.”

Một tiếng thở dài ở trên bình nguyên yên tĩnh, ánh mặt trời rạng rỡ mọc lên, tựa như một lời thề trang trọng.

Per trong cháy ngoài xém, mất khả năng phản ứng.

Thần quan ho nhẹ một tiếng: “Glady, phải đi rồi.”

Nụ hôn này, hôn đến mức Per thất điên bát đảo, ba hồn bảy vía của hắn mất hơn phân nửa. Cho đến khi người trên bình nguyên đi sạch, thật lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thần lại. BOSS đối mặt với mặt trời đỏ, bình nguyên mênh mông, dùng sức thật mạnh bụm mặt. Hắn không ngờ bị người ta cưỡng hôn. Ám ảnh tâm lý, tuyệt đối ám ảnh tâm lý! Hắn phải quên ngay đi, hắn phải quên ngay đi!

Per cảm giác như vỡ vụn tại chỗ, ‘cuốn theo chiều gió’.

Vì vậy, khi Osi Nash bởi vì lo lắng chạy tới đến thảo nguyên, nhìn qua liền thấy một bối cảnh như thế này: Vua của y, mặt hướng về Shiber Leon, tay bưng mặt, hoang mang như mất mát gì đó, lặng lẽ không nói câu nào.

Bóng lưng của người một thân đen tuyền dưới mặt trời đỏ, nhìn qua vừa cô độc vừa cô đơn.

Osi Nash cảm giác mình nhìn thấy cái gì đó không ngờ. Nhưng y không cách nào dịch chuyển khỏi tầm mắt của y.

Thân ảnh đơn độc trên bình nguyên như chút hắc ám cuối cùng không muốn thối lui trước quang minh, cao ngạo lại mang theo sự tuyệt vọng. Nét âm u lạnh lẽo của màu đen và sắc điệu ấm áp của đất trời xung đột với nhau, tạo ra vẻ mỹ lệ làm tâm hồn người chao đảo.

Thiếu niên đứng tại ánh ban mai, ít đi một phần lạnh lùng nghiêm nghị, nhiều hơn một chút mềm yếu làm người nhìn thấy đau lòng, ma xui quỷ khiến trái tim của Osi Nash chậm một nhịp.

Chờ Osi Nash cuống quít ngừng lại cái ý nghĩ hoang đường và không thích hợp này lại thì bóng lưng của thiếu niên đã khắc sâu ở trong đầu óc của y. Dù hơi ích kỷ, nhưng y không tiến lên mà là lựa chọn đứng ở phía sau hắn, lặng lẽ nhìn chăm chú. Nếu như Per biết, nhất định sẽ mắng to ‘Đờ mờ! Giá trị quỷ súc rụng có một ít mà ai cũng dám rình mò ngấp nghé hắn”. Nhưng lúc này, Per đang đắm chìm ở bên trong sự hoảng sợ do bị hôn tập kích, không cách nào hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.