Bán Tướng Công

Chương 9




Thấm thoát kỳ thi Hương trôi qua cũng hơn một tháng.

Kỳ thi hương qua đi, Tô Dương trấn chào đón thêm hai vị tú tài mới. Đó là Hào Hoa người đã xưng huynh gọi đệ với Cố Tam, và một vị họ Mạc. Lần này vẫn không có một vị cử nhân nào.

Sau cái ngày Cố Tam bỏ thi, cả thôn nhốn nháo. Có người cảm thấy tiếc nuối, có người cảm thấy vui vẽ. Đương nhiên, những người thấy vui vẽ là những người đang ghen tỵ với Cố Tam gia. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cả nhà Tử Tình. Các nàng vẫn sinh hoạt như lúc trước, mỗi ngày điều vui vẽ trôi qua.

Tử Tình sau nhiều ngày dưỡng bệnh, cuối cùng đã khỏe khoắng trở lại, tuột xuống đất đi lại đùa giởn như trước. Chính là nghe Cố Tam nói lúc nàng bị bệnh có một khoãng thời gian cả người đóng băng thì hết hồn. Nhưng cũng không thấy ngạc nhiên lắm, bởi vì chuyện chết đi sống lại mà nàng còn chấp nhận được thì cái chuyện đóng băng này cũng không là gì.

Không phải khoa học đã nói rồi sao? Trong không khí có nước, nước gặp lạnh sẽ ngưng tụ lại. Nếu lạnh quá thì sẽ bị đóng băng. Có lẽ lúc nàng trong mơ thấy mình nằm trong băng lạnh là lúc cơ thể nàng đang bị đóng băng bên ngoài đi.

Nhưng điều này lại làm nàng có thêm một cách nhìn mới dành cho cả nhà. Nàng không nghĩ thế nhưng mọi người không kỳ thị hay sợ hãi nàng. Chuyện này nói lên đều gì? Nó nói lên rằng gia đình này chính là chỗ dựa tinh thần tốt nhất của nàng ở cái thời này.

Tử Tình đã nhiều lần suy nghĩ đến chuyện trong lúc nàng hôn mê kia. Tử Tình cảm giác nó không phải giấc mơ. Tử Tình chắc chắn đã nhìn thấy mẹ của mình. Nhưng mà, suy nghĩ nhiều lần, tìm hiểu nhiều lần cuối cùng không có kết quả. Ngược lại càng làm đầu óc hỗn loạn. Bởi vậy Tử Tình quyết định không nghĩ nữa. Chuyện gì đến sẽ đến.

….

Hiện tại đã tháng mười, trời cũng bắt đầu chuyễn lạnh. Tô thị hôm nay cũng đã lấy áo bông ta cho cả nhà mặc vào. Tử Tình thời gian qua ăn uống đầy đủ nên cả người tròn nộn nộn. Mặc vào áo bông dày chính là cả người như một trái banh tròn. Tử Tình nhìn mình trong gương thì mặt méo xẹo như mướp đắng. Không biết chừng nào mình mới có thể cao thêm một chút a. Nhìn xem, vừa lùn vừa mập, thật không khác gì một củ khoai mỡ.

Tử Tình chán nản ngồi xổm trên đất chơi cùng Tiểu Tròn và Đại Tròn. Nàng lấy ngón tay nhỏ búp măng của mình chọt chọt vào tiểu Tròn, Tiểu Tròn đang ngủ cựa quậy một cái sau đó lăn một vòng rồi ngủ tiếp. Tử Tình thấy vậy nên lấy một nhánh cỏ khều khều vào mũi của Tiểu Tròn. Tiểu Tròn bị phá giấc ngủ thì uất ức kiêu ư..ư.. hai tiếng, lắc lắc cái đầu khịt khịt mũi mở mắt đáng thương nhìn Tử Tình. Tử Tình thấy vậy cười ha ha một tiếng. Tiểu Tròn giận dỗi lấy chân trước che cái mũi và con mắt lại không thèm nhìn Tử Tình nữa. Sau đó chổng mông lên giấu mặt xuống đất ngủ rồi.

Tử Tình thấy Tiểu Tròn không đếm xỉa tới mình thì buồn bực, quay lại chọc phá Đại Tròn. Đại Tròn đang ngủ ngon bị chọc thì “Gừ.. Gừ..” hai tiếng mở to mắt hung dữ, nhìn thấy người chọc mình là Tử Tình thì xụ mắt xuống, mặt làm nũng dụi dụi đầu vào tay Tử Tình sau đó gối đầu lên bàn tay nhỏ của Tử Tình ngủ tiếp.

Tử Tình nhìn hai con cún lười biếng ham ngủ này thì tức giận. Hiện tại trong nhà không ai chơi với nàng. Tô thị thì bận rộn chuyện nhà rồi ra ngoài vườn chăm sóc rau. Tử Nương thì tối ngày ôm khung thiêu thiêu thùa miết. Tử Dục và Tử Diệc đi học chiều mới về. Tiểu Ngủ cũng bắt đầu tập đọc sách viết chữ. Cố Tam thì đi công chuyện chưa về. Cả nhà chỉ còn mỗi Tử Tình và hai con cún. Vậy mà tụi nó lại ngủ tối ngày không chịu chơi với nàng. Càng nghĩ càng tuổi thân, Tử Tình giận dỗi leo lên giường sưởi nằm một mình.

(Tiểu Tròn và Đại Tròn là hai con cúng con mà hồi đầu năm Cố Tam mang về từ trên rừng cho Tử Tình)

Cố Tam từ bên ngoài đi vào nhìn thấy con gái nhỏ lăn lộn trên giường thì cười cười, bước tới cạnh nàng dang tay ôm con gái nhỏ vào lòng. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, lại có mùi thơm của trẻ con. Cố Tam thích cái cảm giác này. Ôm con gái nhỏ chính là thấy rất an bình. Cố Tam ấm giọng hỏi:

“Chuyện gì làm Tình Nhi của cha giận dỗi vậy? mau nói cho cha nghe đi”

Không hỏi thì thôi, hỏi tới nước mắt của Tử Tình như trân châu từng giọt từng giọt lăn xuống. Nước mắt ấm ấm rớt trên tay Cố Tam làm Cố Tam hoảng hồn.

“Tình Nhi, có chuyện gì? Tại sao con khóc?”

Tử Tình giận dỗi gục mặt vào ngực Cố Tam không thèm nói. Nàng chính là không có chuyện gì làm nên giỡ thói trẻ con ra đó. Ai biểu lâu rồi cả nhà chưa từng tụ họp ngồi nói chuyện cười giởn với nhau làm chi. Nàng nhân cơ hội này chỉnh đốn lại một chút, sẵn tiện phát tiết một chút.

Cố Tam thấy Tử Tình như vậy thì càng lo lắng, hắn không biết chuyện gì làm con gái bảo bối của hắn khóc như thế này. Phải biết trong cái nhà này, con gái nhỏ chính là bảo vật của hắn, của cả nhà. Nhưng hiện tại nàng lại đang khóc. Cố Tam nóng vội , tiếng cũng lớn hơn vài phần làm Tô thị đang đi vào nhà cũng nghe được. Tiểu Tròn và Đại Tròn cũng giật mình mở mắt.

“Tình Nhi, có chuyện gì mau nói cho cha!”

“Cha, có phải cả nhà không cần Tình Nhi nữa phải không?” Tử Tình uất ức nói nhỏ.

Cố Tam bần thần. “Tình Nhi, con nói nhăng cụi cái gì vậy? tại sao nói cả nhà không cần con? Ai đã nói cái gì với con rồi?” Cố Tam ngạc nhiên hỏi.

“Hức.. Hức… Cha và nương suốt ngày làm việc, nhị tỷ cũng làm việc, đại ca, tam ca, tiểu ngủ cũng đọc sách. Đại Tròn, Tiểu Tròn cũng không thèm chơi với Tình Nhi. Cả nhà không ai chơi với Tình Nhi”

Tử Tình vừa khóc vừa kể. Giọng nói kia chính là uất ức mười phần, tủi thân mười phần.

Cố Tam nghe Tử Tình nói thì không biết làm sao. Vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Nghĩ nghĩ lại dường như đúng là lâu rồi cả nhà chưa cùng nhau đùa giởn. Con gái nhỏ không nói hắn cũng xém quên. Dạo trước vì bận đào khoai lang, cả nhà bận bịu làm việc. Khoai đào xong rồi thì bọn hắn lại tiếp tục trở lại đọc sách bù. Đúng là đã lâu rồi cả nhà không ngồi bên nhau phẩm trà trò chuyện.

Cố Tam vỗ vỗ lưng nhỏ của Tử Tình dỗ cho nàng nín khóc.

“Aiiii… là lỗi của cha, cha không nên vì bận mà bỏ quên Tình Nhi như vậy. Ngoan không khóc nữa, cha hứa mai mốt sẽ không bỏ tình Nhi một mình như vậy.”

Cố Tam giọng nói dỗ dành ấm áp, Tử Tình nghe xong cũng ngưng rồi không khóc nữa. Trong lòng lại nghĩ. “Cha đang nghĩ nàng là con nít sau? Dỗ cái kiểu đó, thật là…”

Cố Tam đúng là đã quên Tử Tình cũng đã 7 tuổi. Ở cái thời này 7 tuổi đã xem như một tiểu đại nhân. Điều hiểu chuyện hết rồi, sẽ không vì thứ vặt vãnh mà khóc lóc làm nũng như vậy. Trừ khi đó là con nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ. Nhìn tiểu Ngủ xem thì biết. Bé hiện tại đã 6 tuổi, lời nói và cử chỉ đều cố ra vẻ ta đã là người lớn rồi. Không có mặt dày như Tử Tình, đã bảy tuổi mà tối ngày trèo vào lòng Cố Tam làm nũng.

Nhưng Cố Tam làm như không biết điều này, với hắn, Tình nhi chính là con gái nhỏ không có lớn lên của hắn. Hắn chính là luyến tiếc cái cảm giác con gái làm nũng trong lòng của mình. Cả nhà Cố Tam có lẽ cũng nghĩ giống như hắn. Đối với việc Tử Tình làm nũng đã thành thói quen. Nếu nàng không làm nũng ngược lại cả nhà thấy thiếu thiếu cái gì, chính là có cảm giác mất mát.

Tối hôm ấy, Trong lúc ngủ Cố Tam và Tô thị nằm nói chuyện với nhau. Thật ra bọn họ rất tìm hiểu chuyện này. Nhưng vì Cố Tam còn sợ hãi nên không dám nói. Hiện tại thấy Tử Tình đã khỏe mạnh Cố Tam mới dám trao đổi cùng Tô thị.

Bọn họ đang trao đổi nhau vấn đề của bị bệnh hồi tháng trước của Tử Tình.

Hai người trao đổi rất lâu cũng không có kết quả gì. Cuối cùng Cố Tam thở dài.

“Chắc có lẽ con gái chúng ta được thần tiên giúp đỡ nên mới như vậy.”

Vào lúc này, cách vách phòng của Cố Tam, Tử Tình nằm bên này mày nhíu chặt. Sắc mặt tái nhợt, môi tái mét không huyết sắt. Xung quanh người Tử Tình lúc này giống như bị phủ một làn sương trắng lạnh buốt. Mồ hôi đổ ướt cả người. Tử Tình động động thân thể lăn lộn qua lại, cuối cùng cả người nằm im bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.