Bán Tướng Công

Chương 18




Cửu thủy thành.

Mưa từ hôm qua đến hôm nay vẫn chưa tạnh, còn có xu hướng mưa càng lớn thêm. Mấy con đường ở Cửu Thủy Thành cũng đã bị nước mưa làm ngập lụt hết, Người đi đường điều phải lội nước mà đi. Người dân ở Cửu Thủy Thành hiện tại đang than trời trách đất. Hầu như tấc cả lúa thóc ngoài ruộng điều bị nước mưa làm ngập lút cấy. Những hộ buôn bán cũng vội đóng chặt cửa trốn trong nhà.

Bên ngoài gió giật từng cơn, rất nhiều cây cối đã tróc gốc hoặt gãy ngã. Sáng hôm nay lại có thêm vài ngôi nhà yếu ớt bị gió làm sập hoàn toàn. Người dân ở Cửu Thủy Thành bắt đầu thấy hoan mang lo sợ. Không ích người đã bắt đầu chuẩn bị chạy nạn.

Trong Cửu Thủy thành hiện tại phải nói là không khí sợ hãi bao trùm, trên bàn thờ tổ tiên lúc nào cũng có khói hương bay nghi ngút. Các nhà hầu hết mọi người điều tụ một chổ dưới bàn thờ khấn vái cầu xin. Nhưng dù cầu xin thế nào thì bên ngoài mưa vẫn cứ rơi mạnh. Mưa kéo dài tới nữa đêm vẫn chưa chịu ngừng.

Buổi tối cùng lúc đó con đê vốn mới được sữa vào mấy năm trước bổng chốc bị bể. Phút chốc, từng con nước hung hăng giống như một con mãn xà lớn tràn vào trong thành. Nước vừa mạnh lại nhiều, nước tràn tới đâu thì những đồ vật chổ đó điều bị cuốn theo dòng nước tới đó. Mạnh mẽ và hung tàn không thể nào chống đỡ được.

Đê vỡ, đó là chuyện kinh khủng không thể ngờ được của người dân nơi đây. Bởi vì lũ đến bất ngờ, người dân không kịp tránh thoát. Vì vậy nên những ngôi nhà ở gần các dòng sông điều bị nước cuốn không còn gì, những người xấu số chưa kịp chạy đi cũng điều bị cuốn vào dòng nước.

Người dân trong thànhvừa nghe tin đê đã bị vỡ liền hoãn thần, mọi người không hẹn mà điều cùng nhau gom đồ đạt và tài sản nhanh chân chạy trốn.

Cửu Thủy Thành có tên Cửu Thủy Thành như vậy là bởi vì ở đây có tới chín con sông. Nếu là vỡ đê thì nước ở chín con sông kia tràn vào thành. Nếu không nhanh chân chạy trốn thì nhất định sẽ nhấn chìm trong dòng nước đó. Huống chi Tường thành được xây bằng gạch. Lại không có nhiều lối thoát nước. Nếu như bị nước tràn vào. nhất định cả thành sẽ bị ngập lụt.

Cửu Thủy Thành hiện tại nhốn nháo cả lên. Có nhiều người quyền quý bởi vì chạy trốn mà để xe ngựa của mình đụng chết không ích người. Nhưng mà lúc này cũng không có ai đứng ra bênh vực người bị nạn đó. Bởi vì mọi người điều lo chạy lũ. Có chăng phản ứng của họ đó là tránh né những chiếc xe ngựa kia.

Toàn bộ người dân điều chạy về phía cửa Thành phía nam. Bởi vì mấy cửa thành khác đã bị nước cuốn ngập hết, còn lại cũng không thể chạy được bởi vì đó là lối chết. Cổng thành giờ phút này chen chút cả ngàn người, ngươi chen ta lấn, cũng chỉ vì muốn tranh thủ trốn ra khỏi thành.

Trên trời thì mưa vẫn cứ nặng hạt đổ xuống, dưới chân thì nước ngập lê thê. Lại thêm giông gió thổi hù.. hù không ngừng. Trong thành nước cuồn cuộn chảy, nước đập vào tường thành kêu “Ầm Ầm..”. Rất nhiều người từ trong hổn độn xô đẩy đó mà ngã xuống, rồi lại bị người phía sau dẫm đạp lên. Cứ như vậy hổn loạn, cứ như vậy chết không biết bao nhiêu người.

Người thân thất lạc lẫn nhau, cả một vùng trời tiếng khóc tang thương hoảng sợ vang vọng.

….

Từ Trấn Tô Dương, dưới cơn mưa giông nhỏ, lâu lâu lại có vài tiếng gầm thét từ phía xa. Mười mấy chiếc xe ngựa mạnh mẽ hùng dũng đội mưa mà chạy, hướng đến của mười mấy chiếc xe này là Cửu Thủy Thành.

Chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy được cổng thành. Lúc này có không ích chiếc xe ngựa chạy ngược hướng về phía này. Xe ngựa kia chạy ngang còn không quên hô to nhắc nhỡ.

“Các ngươi nên quay đầu lại đi, Thành phía trước đã bị ngập lụt toàn bộ rồi”

Hộ Võ và Hộ Vấn ngồi trong xe ngựa nghe thấy thì nhìn nhau, hai người trong lòng điều là có chút không thể tin nổi.



Ba ngày trước, Lão gia (Cố Tam) gọi bọn họ về, ai nghĩ thế nhưng lại chỉ kiêu bọn họ đi nghĩ ngơi. Bốn người lúc ấy có chút tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều. Không nghĩ đến thế nhưng lão gia sau khi cho bọn họ nghĩ ngơi một ngày thì gọi đến, rồi lệnh cho bọn họ đội mưa chạy đến nơi này cứu người. Bốn người trong lòng nghi vấn trùng trùng nhưng lại không dám hỏi. Ai ngờ khi xe ngựa càng đến gần Cửu Thủy Thành thì nhìn thấy người chạy nạn khắp nơi. Bốn người điều tự hỏi có phải hay không Lão gia đã biết trước được chuyện này.

Hộ Võ và Hộ Vấn ngồi trong xe ngựa thò đầu nhìn ra ngoài, cảm thấy xe ngựa càng đến gần Cửu Thủy Thành thì mưa càng lớn, gió càng mạnh. Hộ Võ nhất chân một cái vọt ra ngoài xe ngựa nheo mắt nhìn. Nếu cái đà này bọn họ cứ xông thẳng vào trong thành không may có thể bị gió thổi ngã xe ngựa mất. Hộ Võ lo lắng trao đổi với Hộ Phong và Hộ Ngôn ở xe ngựa phía sau.

Hộ Phong sau khi suy tính thì trầm giọng nói.

“Võ, Vấn, hai ngươi mang theo vài người chạy đến cổng thành, sau đó nói với người dân chúng ta ở đây cứu viện. Đễ bọn họ nhanh chóng di chuyển đến chổ này. Còn vài người chúng ta sẽ ở lại dọn các cây dọc bên đường đễ các ngươi tiện di chuyển.”

Hộ Võ và Hộ Vấn đồng thời gật đầu. Hộ Phong giơ tay ra hiêu, một đoàn xe ngựa nhận được lệnh nên nhanh chóng dừng lại. Hộ Phong sai người tháo cổ xe ra lấy hai con ngựa giao cho Hộ Võ và Hộ Vấn.

“Hai ngươi nhớ cẩn thận!” Hộ Phong nhíu mày lời nói chứa lo lắng.

“Phong đại ca, ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ cẩn thận, sẽ an toàn dẫn mọi người tới.” Hộ Võ mặt cương nghị nói.

Hộ Phong gật đầu, vẫy tay với mấy xe ngựa phía sau. Phút chốc có gần hai mươi người bước tới. Hộ Phong chọn vài người có công phu vững vàng rồi để họ đi theo Hộ Võ và Hộ Vấn. Những người còn lại Hộ Phong để ba người ở lại chừng ngựa. Còn tấc cả thì cùng nhau đi dọn đường.

……….

Cách cửa Thành Cửu Thủy khoãn 1 dặm, có rất nhiều dân chạy nạn đang nâng đở nhau đạp mưa mà chạy đến. Hiện tại, những nhà quyền quý đều đã lên xe ngựa đi hết, chỉ còn lại những người dân nghèo khố rách áo ôm. Toàn bộ tổng cộng có hơn ngàn người cứ nối đuôi nhau đi.

Giông thổi rất mạnh, mưa như trút nước. Người dân vất vả lắm mới có thể bước đi từng bước một. Dọc đừng đi không ích người vì bị gió thổi mà ngã nghiên ngã ngửa.

Khi Hộ Võ và Hộ Vấn vừa đi đến thì thấy cảnh như vậy, Hộ Võ nhíu mày nói với Hộ Vấn:

“Vấn, ngươi bây giờ đi tiếp, ta ở lại nói với bọn họ rồi sẽ đuổi theo ngươi”

Hộ Vấn gật đầu hiểu rỏ, chân thúc vào ngựa một đường chạy thẳng hướng của thành.

Hộ Võ kéo cương ngựa để ngựa dừng lại, lấy tay vuốt mặt một cái cho tản bớt nước mưa. Hộ Võ xoay ngựa đứng chắn ngan đường cản không cho người đi qua.

Những người dân chạy nạn đang gấp rút chạy đi tìm nơi an toàn trú ẩn, ai ngờ giữa chừng lại bị chặn lại. Mọi người vừa ước vừa lạnh, không ích người tức giận chất vấn Hộ Võ.

Hộ Võ bỏ ngoài tai mấy lời chất vấn kia, hắn lạnh giọng nói lớn.

“Các ngươi hiện tại định đi đâu? Có trổ trú thân chưa? Nếu là chưa thì hãy đi theo chúng ta, Lão gia chúng ta để chúng ta tới đây giúp các ngươi”

Người dân nghe Hộ Võ nói thì nữa tỉnh nữa mê, không ích người khẩy mũi tức giận.

“Này huynh đệ, chúng ta hiện tại rất thê thảm rồi, ngươi còn có thời gian đùa giởn? Ngươi tốt nhất nhanh tránh đường để chúng ta đi. Nếu không đừng trách chúng ta làm liều. Chúng ta hiện tại đã không còn gì đễ sợ nữa rồi.” Một vị lão hán mặt đầy nếp nhăn, trong lời nói có có chút than trách, có chút đe dọa.

Hộ Võ nghe vậy nhưng cũng không tức giận, hắn biết nếu hiện tại đổi là hắn hắn cũng sẽ không tin. Nhưng mà đây là sự thật, là lão gia để bọn hắn đi cứu giúp người. Hộ Võ cố điều chỉnh giọng cho chân thành rồi lớn tiếng nói.

“Các vị, trước tiên hãy nghe ta nói một chút. Lão gia chúng ta có rất nhiều đại trạch viện trống ở mấy trấn gần đây. Lão gia biết nơi này bị lũ lụt nên mới để chúng ta tới đây mang các vị đi đến đó tránh nạn vài ngài.

Các vị yên tâm, lão gia chúng ta là người tốt, không có ý định xấu gì với các vị. Nếu các vị không tin thì có thể đi thẳng đến phía trước, cách đây năm dặm (gần 3km) là xe ngựa của chúng ta. Là lão gia lệnh chúng ta mang xe ngựa đến chở các vị. Nếu vị nào nguyện ý tin tưởng và muốn được giúp đở thì đi theo chúng ta đến đó. Chúng ta sẽ mang các vị đi đến mấy đại trạch viện của lão gia để cho các vị trú thân. Còn nữa, ở đó lão gia chúng ta đã mời sẵn vài vị đại phu và chuẩn bị một ích lương thực giúp các vị chống chọi qua ngày chờ đến khi người triều đình xuống cứu tế.”

Hộ Võ vừa nói xong thì không ích người mừng rở không dám tin. Một người phụ nữa đang cố chống đỡ dìu một nam nhân bị thương, bên cạnh bà là ba đứa trẻ, đứa lớn nhất khoãn 13 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ khoãn 2 tuổi được đứa bé lớn khác ẵm trên tay. Giọng bà có chút run run hỏi.

“Này, … Có… có … lời ngài nói có thật hay không?”

Hộ Võ nhìn một chút người phụ nữ sau đó gật mạnh đầu, trong mắt kia toàn bộ là chính trực không có một chút nào lừa dối.

Nhìn thấy cái gật đầu khẳng định của Hộ Võ, không ích người tức tưởi thổn thức. Mọi người nhao nhao lên, ta một lời ngươi một lời. Chính là bọn họ trong lòng điều kích động. Phải biết, với tình trạng hiện tại của bọn họ, may mắn nhất có thể đó là tìm được chổ trú thân, tìm được chổ tránh mưa tránh gió. Nhưng một đoàn cả ngàn người như hiện tại, muốn tìm được nơi như vậy quả là chuyện không thể nào. Nhưng hiện tại lại có người chịu giúp đở bọn họ, chẳng những cho ở, còn lại cho ăn và có cả đại phu. Trong lòng của cả ngàn người nơi này là cảm kích và không dám tin.

Nhưng dù hiện tại nữa tin nữa không, nhưng là... bọn họ chính là muốn tin tưởng. Bởi vì hiện tại bọn họ đã không còn lựa chọn rồi. Sau vụ thiên tai này, bọn họ hầu như bị mất sạch, không còn gì nữa rồi. mùa màng của bọn họ hiện tại còn không biết bị cuốn ở nơi nào trong dòng nước kia. Nếu như thật sự như vậy, bọn họ thật là muốn đốt nhan khấu đầu với vị lão gia kia. Cả đám cả ngàn người điều trừng mắt đầy hi vọng nhìn Hộ Võ.

Hộ Võ thấy mọi người đã chịu tin lời mình thì cười nhẹ, vẫy tay gọi người. Phía sau nhanh chóng có ba người bước tới. Hộ Võ ra lệnh để bọn họ giúp đở đám người này dẫn họ đi đến chổ Hộ Phong.

“Ba ngươi hiện tại giúp bá tánh đi đến chổ Phong đại ca đi, những người còn lại đi theo ta vào thành xem còn người nào ở đó không.”

Ba người được gọi kia nhanh chóng hô “Dạ” rồi bước tới làm tư thế mời nói chuyện với đám người dân tị nạn.

“Này vị huynh đệ, ngươi còn định đi đâu a?” Một vị hán tử thấy Hộ Phong không đi cùng bọn họ thì lo lắng lớn tiếng hỏi.

Hộ Phong nâng tay gạt nước mưa trên mặt trầm giọng nói:

“Lão gia để chúng ta đến đây cứu người, các vị trước đi theo mấy người huynh đệ của ta. Ta còn phải vào trong thành nhìn xem còn người nào ở đó không, chúng ta cần phải cứu hết mọi người, đây là lệnh của lão gia, chúng ta không thể không nghe.”

“Vậy nha!... Vị lão gia này đúng là tâm địa bồ tác. Vậy huynh đệ, ngươi nhớ cẩn thận, trong thành đúng là còn kẹt lại rất nhiều người. Nhưng ở đó hiện tại cũng rất nguy hiểm. Huynh đệ, ngươi ngàn lần phải cẩn thận.” Một vị lão hán vừa cảm kích vừa nói.

Những người dân chạy nạn ánh mắt tràn đầy cảm động hướng Hộ Võ cảm ơn, cũng vội cùng Hộ Võ nhắc nhở hắn cẩn thận.

Hộ Võ gật dầu vẫy tay với bọn họ, sau đó thúc ngựa chạy đi. Trong lòng Hộ Võ giờ phút này không biết dùng từ nào để diễn tả. Hắn sống hơn hai chục năm, đây là lần đầu tiên làm hắn thấy tự hào như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.