Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 24




Kim Na Na kéo Tần Mặc, buổi tối, tiếng khóc này cũng quá kinh hãi đi!

Ánh trăng treo trên ngọn cây, vì khắp nơi đều yên tĩnh phủ thêm một tầng sương mù, âm thanh "Ríu rít" này có vẻ rất là quỷ quyệt.

Kim Na Na không tự chủ siết chặt vạt áo Tần Mặc, trong lòng có chút sợ, "Tiểu, Tiểu Mặc. . . . . . Chúng ta, hay là đổi đường, có được hay không?"

Tần Mặc lắng nghe cẩn thận trong một thời gian, không để ý đến sự ngăn trở của Kim Na Na, cố ý đi về nơi bắt đầu của tiếng khóc kia, làm hại Kim Na Na đi đứng cũng phát run, lại không dám tự mình đi.

Cô theo sát sau lưng Tần Mặc, thận trọng đi, một chiếc đèn đường vụt sáng, gió mát lạnh lùng đưa tới sự lạnh lẽo, vì đêm hè nóng bức mang đến một trận nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, lại làm cho Kim Na Na sau lưng vọt lên một luồng ớn lạnh, sớm biết thì không ham dễ dàng, đi con đường nhỏ này.

"A. . . . . ."

Đèn đường vào thời khắc này chợt vụt tắt, Kim Na Na kêu khẽ một tiếng, nắm chặt cánh tay Tần Mặc. Cô vừa kêu như vậy, tiếng khóc kia hình như cũng ngưng, hai người nín thở, mơ hồ, Tần Mặc lại nhìn thấy một bóng người ngồi ở góc tường.

"Người ở đâu?"

"Hai cậu sao lại tới đây?"

Đối phương hình như rất kinh ngạc, khóc thút thít, Kim Na Na nghe âm thanh này rất quen thuộc, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở chức năng đèn pin, chiếu vào chỗ đó.

Chỉ thấy nữ sinh kia ngồi dựa vào góc tường, sợi tóc đen dài xõa ở hai vai, ánh đèn chiếu lên trên người của cô ấy, cực kỳ mỏng manh.

Bùi Thiểu Y và Sở Linh Tầm ở thư viện đợi nửa giờ, sau khi nhận được tin nhắn nói không đến của Kim Na Na, hai người đều rất sững sờ, không thể làm gì khác hơn là trở về ký túc xá của mình.

*******Truyện được đăng tải độc quyền tại Diễn đàn Lê Quý Đôn *******

Bên trong ký túc xá của Tần Mặc, Kim Na Na thu xếp cho Tưởng Viện Viện vừa mang về ở trên ghế sofa, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, đôi mắt hồng hồng, giống như mắt thỏ.

Mắt kiếng vừa dầy vừa nặng đeo trên sống mũi, thỉnh thoảng trượt xuống, điềm đạm đáng yêu.

"Làm sao một mình cô lại ngồi ở chố ấy khóc? Rất dọa người a!"

Kim Na Na tức giận trách mắng, cô thiếu chút nữa bị hù chết a!

Tưởng Viện Viện hít mũi một cái, làm bộ đáng thương nói, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, lần sau sẽ không như vậy. . . . . ."

Mang theo nồng đậm giọng mũi, ánh mắt của Tưởng Viện Viện lại trở nên ẩm ướt, hình như một giây sau sẽ rơi xuống một giọt lệ.

"Không cho khóc!"

Giọng của Tần Mặc có chút hung dữ, một giọt nước mắt Tưởng Viện Viện liền đọng lại ở hốc mắt, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Mặc, rõ ràng bị bức cho trở về.

Tưởng Viện Viện cắn môi, có vẻ băn khoăn lo lắng, ánh mắt của Tần Mặc khiến cho cả người cô không được tự nhiên, dần dần quên khóc thút thít.

"Thật xin lỗi. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là ba của tôi. . . . . ."

Cô xoắn ngón tay của mình, đứng ngồi không yên, Kim Na Na bừng tỉnh hiểu ra, "Oh. . . . . . Tôi nhớ ra rồi, gần đây phía trên tra đặc biệt nghiêm khắc, bắt không ít người, ba cô cũng bị dính dấp vào trong đó, phải không?"

Tần Mặc ngồi ở một bên, trong khoảng thời gian này, toàn thành phố cũng bị các tin tức chống tham nhũng quậy đến trời đen kịt, bắt được không ít người, thật không nghĩ đến, ba của Tưởng Viện Viện cũng bị liên lụy trong đó.

Đôi mắt cô tối xuống, tự nhiên rất rõ ràng, ba của Tưởng Viện Viện tham ô nhận hối lộ, cảnh tượng trong nhà sẽ như thế nào. Nói không chừng, cô ấy ngay cả ở lại Roland cũng không được, chỉ có thể nghỉ học.

"Tôi không biết, ba tôi ông ấy sẽ. . . . . ." Cô dừng lại, hình như còn chưa tin chuyện này là thật.

Sắc mặt của Kim Na Na có chút không tự nhiên, cô nhìn Tần Mặc, sắc mặt cô ấy như thường, không nhìn ra vui mừng hay tức giận.

Hai người bọn họ cũng biết, chuyện này là xảy ra thế nào, nếu không phải hành vi ngày đó của Thiệu Tư Thanh, nếu không phải nhà họ Kim mạnh mẽ vang dội. . . . . . Cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ liền đem cha của cô ấy dính vào.

Hiển nhiên, cô gái ngoan ngoãn này thường ngày chỉ biết đi học, căn bản không biết chuyện xảy ra trong trường, cũng không biết tính chất phức tạp trong đó.

Kim Na Na an ủi tượng trưng cô ấy mấy câu, liền để cho cô ấy đi về nghỉ ngơi, xoay người, chỉ thấy Tần Mặc rơi vào trầm tư, không nhìn ra cảm xúc phập phồng.

"Chuyện này làm sao lại trùng hợp như thế?"

"Không liên quan gì tới tôi và cậu, đi về nghỉ ngơi đi!"

Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai, Bùi Thiểu Y hỏi nguyên do, Tần Mặc chỉ nói là tạm thời có chuyện.

Tiếng Anh của Tần Mặc không là vấn đề, nhưng khoa học tự nhiên lại rối tinh rối mù, Sở Linh Tầm giảng giải mấy lần, cô vẫn như rơi vào trong sương mù, không khỏi cảm thấy so với luyện súng còn phiền toái hơn, vẫn còn khó khăn.

Cô lấy cớ đau dầu đi nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh lại bị khóa lại, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai của nữ sinh, cô nhăn mày, lui về phía sau mấy bước, đạp mạnh một cước, cánh cửa yếu ớt theo tiếng bị đá văng .

"Tần Mặc?"

Thiệu Tư Thanh không gây gổ được mấy ngày trong tay đang cầm thùng nước, trong khi hai nữ sinh khác đang nắm một nữ sinh, nữ sinh kia cả người đều ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.

Thiệu Tư Thanh hừ lạnh một tiếng, ném thùng nước trong tay, "Không ngờ máu lạnh như cô, cũng sẽ xen vào việc của người khác."

"Cút!"

Đôi môi lạnh lẽo truyền đạt mệnh lệnh ngắn gọn, sắc mặt của Thiệu Tư Thanh hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại đen.

"Cô muốn làm chuyện ầm ĩ lớn hơn?"

Tần Mặc cười lạnh lùng giễu cợt, hai nữ sinh kia chưa từng gặp qua Tần Mặc, nhưng tên tuổi của Tần Mặc cũng đã nghe qua, hai người lập tức đi tới bên người Thiệu Tư Thanh.

"Chúng ta đi thôi!"

Thuộc Tư Thanh mắng một câu, liền hậm hực hờn dỗi rời đi.

Mà nữ sinh ngồi trên đất, cúi đầu khóc sụt sùi, giọt nước theo tóc của cô, một giọt rồi lại một giọt rơi trên mặt đất, giống như lòng của ấy, từng chút từng chút đang tách rời khỏi thân thể của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.