Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 14: Chỉ có người đàn ông của em mới đủ tư cách để quản em




Phủ Trường Ninh Bá.

Sau khi Nịnh Bảo ăn bữa trưa xong, đứng bên cửa sổ nhìn mưa to bên ngoài, gió mang ẩm ướt từ ngoài ùa vào trong phòng, mang theo khí lạnh, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh, nghe đại ca nói, lão phu nhân chỉ ngất khoảng hai khắc liền tỉnh lại. nói nàng đại bất hiếu, trong lòng Nịnh Bảo rất thất vọng.

“Tiểu thư, ngoài cửa sổ ẩm ướt, cẩn thận bị cảm lạnh.” Xuân Hỉ vừa đi vào đã thấy nàng mở cửa sổ, không bỏ được quan tâm nói, còn cố ý lấy ở phòng trong ra một tấm áo choàng, phủ thêm lên người tiểu thư.

Nịnh Bảo từ nhỏ đã uống dược tửu tự tay mình ủ, thân thể rất tốt, chưa sinh bệnh lần nào, làm sao lại sợ mưa gió, lại cũng không phải như những tiểu thư khuê các nũng nịu khác, gió lạnh đi qua cũng dễ dàng sinh bệnh, nghĩ đến buổi chiều muốn học tập cùng hai vị ma ma, Nịnh Bảo liền hỏi trước chút chuyện của bọn họ.

“Xuân Hỉ, hai vị ma ma trong phòng khách có vừa lòng không?”

Phủ Trường Ninh Bá cũng là kém xa hoàng cung, đặc biệt là tây viện nàng ở, Nịnh Bảo không tránh được lo lắng là hai vị ma ma không thích ứng được hoặc là không hài lòng.

“Nghe tỳ nữ hầu hạ nói, hai vị ma ma cũng không có biểu hiện gì là không vui, cơm trưa cũng ăn hơn phân nửa, hẳn là vừa lòng rồi đi.” Xuân Hỉ nghĩ nghĩ trả lời.

Nịnh Bảo gật đầu, dặn dò một câu: “Để người hầu hạ cẩn thận một chút.”

Xuân Hỉ đáp lời.

Lúc này, có một bà tử đi vào, giọng nói đầy kích động: “Tiểu thư, Định Quốc Công đến.”

Vẻ mặt Nịnh Bảo đầy kinh ngạc lẫn vui mừng: “Quốc Công gia ở đâu?” Nàng chỉ là mách lại mà thôi, chứ đâu có nghĩ đến là Quốc Công gia thế mà lại dầm mưa đến đây, cảm giác được người quý trọng này làm cho lòng của Nịnh Bảo thật ấm áp.

Bà tử vội vàng nói: “Quốc Công gia đã ở ngoài mái hiên.”

Nịnh Bảo nghe vậy liền vội vàng xách váy chạy vội ra ngoài, để lại Xuân Hỉ cùng bà tử trong phòng, Xuân Hỉ nghĩ, tiểu thư vừa nghe là Quốc Công gia đến, luôn là vội vàng như vậy.

Dưới mái hiên, một thân ảnh cao lớn sừng sững tựa như cây tùng cây bách đứng ở đó, khuôn mặt sắc bén còn chứa đựng một chút nôn nóng, nước mưa lại rơi trên áo gấm của hắn, chảy thành dòng theo góc áo.

“Quốc Công gia, chàng đã đến rồi.”

Khương Nịnh Bảo nhìn áo choàng ướt hơn phân nửa của Tạ Hành, hốc mắt cay cay, trái tim dường như bị ai đó hung hăng đánh vào, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng. Nàng không cầm lòng được, đi lên vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai người ôm chặt lấy nhau.

Hạ nhân nhìn thấy hai người đang ôm nhau dưới mái hiên phía xa xa, trong mắt tràn đầy kích động mừng vui, ngay cả hai vị ma ma trong phòng khách nghe được động tĩnh cũng ra nhìn xem chuyện gì.

Ai ngờ được lại nhìn thấy một màn Quốc Công gia cùng Khương tứ tiểu thư đang ôm nhau. Hai vị ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tăng thêm vài phần coi trọng đối với Khương tứ tiểu thư này.

“Nịnh Bảo, nàng không sao chứ?"

Giọng nói trầm thấp mang theo lo lắng, đôi cánh tay dài tràn đầy sức lực ôm Khương Nịnh Bảo vào lòng, sức dùng không nhiều, lại có thể đem nàng ôm chặt vào lòng ngực rắn chắc của mình, dường như là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.

“Ta rất tốt, cái gì cũng không sao. Quốc Công gia, sao chàng lại dầm mưa đến đây, lỡ như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Nịnh Bảo được hắn ôm trong ngực, không thể không lo lắng hỏi.

“Ta lo lắng cho nàng.” Định Quốc Công nói lời nhẹ tênh. Giọng nói trầm thấp vang bên tai Nịnh Bảo, hơi thở nóng ấm trêu chọc lỗ tai nàng, làm đầu quả tim nàng run rẩy.

“Quốc Công gia, thấy chàng lo lắng cho ta như vậy, ta thật sự rất là vui.” Khương Nịnh Bảo ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cả khuôn mặt chỉ toàn là vui mừng.

“Chàng đừng thấy ta bộ dáng yếu ớt, ta cũng không phải là nhường nhịn, mặc kệ người khác xâu xé. Ngày thường tổ mẫu bất công đều không sao, ta không thèm để ý, nhưng lúc này đây thật sự quá đáng. Ta chỉ là từ chối yêu cầu của tổ mẫu, bà liền dùng tiền đồ của ca ca uy hiếp ta, bà có thật là tổ mẫu ruột thịt của ta không?”

Trong lòng Nịnh Bảo đầy hoài nghi. Trong số con cháu dòng chính, đại ca Khương Cẩn của nàng là xuất xắc nhất, tuổi còn trẻ đã đậu tú tài, tiền đồ vô cùng rộng mở, Khương lão phu nhân lại giống như khôngxem đại ca là con cháu ruột thịt, một lòng một dạ hướng về đại phòng.

“Ta đến đây đã phái thân vệ ‘thăm hỏi’ Khương lão phu nhân.” Giọng nói của Tạ Hành lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

nói là ‘thămhỏi" thật ra càng giống cảnh cáo hơn.

‘Thăm hỏi’ lão phu nhân...

...

Nịnh Bảo nghĩ đến bộ dáng nghẹn không dám nên tiếng của lão phu nhân, trong lòng vui sướng mộtphen, nàng chôn đầu trong lồng ngực Tạ Hành, không kìm được, bật cười.

“Quốc công gia, lần này được chàng đi ‘Thăm hỏi’, mặt mũi của tổ mẫu đều mất hết.”

“Sau này hẳn là sẽ không mang tiền đồ của đại ca ra uy hiếp ta đi?”

không nghĩ đến, chỉ là mách tội, Quốc Công gia lại cho nàng kinh ngạc cùng vui mừng lớn như vậy.

"Bà ta không dám. ”

hắn nhàn nhạt trả lời, đưa tay vén mái tóc ra sau lỗ tai tiểu cô nương, ánh mắt luôn lạnh nhạt, giờ đây dường như mùa xuân đã đến phá tan đi hơn một nửa băng giá, ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn.

Khương lão phu nhân biết uy hiếp, hắn cũng biết.

Bà ta không dám... không phải là sẽ không. một chữ không kém, sức uy hiếp lại không giống nhau. Nịnh Bảo giống như được uống viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng liền lập tức tan thành mây khói.

một cơn gió lạnh thổi đến, Nịnh Bảo rùng mình một cái, bỗng nhiên hồi phục tinh thần, bọn họ còn đangở dưới mái hiên, khoé mắt nhìn hạ nhân ở xa xa, khuôn mặt Khương Nịnh Bảo đỏ cả lên.

“Bên ngoài mưa to gió lạnh, chúng ta vào nhà rồi nói đi.” nói rồi, nàng rời đi vòng tay ôm ấp của Định Quốc Công, nắm tay hắn đi vào nhà, trong lòng không chịu được rầu rĩ, Định Quốc Công hẳn là đã vội vã chạy đến, không để ý cả người bị ướt mưa, nàng vậy mà còn cùng Định Quốc Công ôm ấp ngoài mái hiên, nói hờn, nói mát.

thật là quá không được mà....

“Xuân Hỉ, cho người sang bên chỗ đại ca lấy một bộ y phục mới sạch sẽ đến đây.” Khương Nịnh Bảo vào phòng dặn dò Xuân Hỉ một câu, rồi lấy khăn tay, lau nước trên mặt, trên tóc của Quốc Công gia. Định Quốc Công chuyên chú nhìn tiểu cô nương, ánh mắt nhu tình rõ như ban ngày.

Khương Nịnh Bảo bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn, mặt đẹp liền ửng đỏ, giống như dậm phấn hồng, hồng nhuận mê người, chờ lau khô nước trên mặt cùng tóc cho hắn, nàng châm cho hắn một ly trà nóng, dịu dàng lên tiếng.

“Quốc Công gia, chàng trước ngồi đây uống trà cho ấm người, đợi ta đi lấy một vò dược tửu xua đi khí lạnh cho chàng."

“Được.”

Định Quốc Công nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, hiền tuệ, đưa tay nhận ly trà nóng, nhìn bóng dáng yểu điệu, vội vội vàng vàng đi lấy dược tửu của nàng, khoé miệng nhịn không được cong lên, những cảm xúc lo lắng, nôn nóng trong lòng, nháy mắt đã không còn đọng lại một cái gì.

một lát sau, Khương Nịnh Bảo ôm một vò rượu đi vào, sau khi mở, hương thơm của dược liệu nồng đậm dễ ngửi toả ra, Khương Nịnh Bảo rót cho Định Quốc Công một chén nhỏ, cười khanh khách nói.

“Là dược tửu xua tan khí lạnh đó.”

Định Quốc Công nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, khí lạnh trên người bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một luồng ấm nóng chảy xuôi trong thân thể, vô cùng thoái mái. hắn không nhịn được nghĩ đến tướng sĩ chịu khổ lạnh ở Tây Bắc, khuôn mặt tuấn tú không khỏi nghiêm túc hẳn lên, hỏi nàng: “Nịnh Bảo, dược tửu này hiệu quả thật tốt, ủ chế có khó không?”

Nịnh Bảo hiển nhiên là hiểu ý thăm dò của Định Quốc Công, cười thật đẹp một cái, nghiêm túc, rõ ràng, cẩn thận mà trả lời: “Quốc Công gia, thật ra dược tửu này ủ chế cũng rất dễ dàng, phương thuốc cũng là phương thuốc xua tan khí lạnh bình thường, dược liệu sử dụng càng bình thường hơn, có thể nói so với tửu phường, chi phí có thấp hơn nhiều.”

“Quan trọng là ta có năng lực đặc biệt.”

“Nếu Quốc Công gia yêu cầu loại rượu này, ta có thể bỏ chút thời gian ra để ủ chế.”

Định Quốc Công gật đầu: “Cho ta danh sách dược liệu cần thiết.”

Tửu phường ở Đại Việt đều là dùng lương thực để sản xuất, sản lượng lương thực lại không cao, bá tánh còn phải ăn cơm, Đại Việt cũng nhiều lần ra lệnh cấm làm rượu, nhưng nhiều lần cấm cũng khôngđược. Nhưng tiểu cô nương ủ chế đều là dược tửu cùng hoa tửu, cách nàng làm, Quốc Công gia rất là vui mừng.

Định Quốc Công cũng không biết được Khương Nịnh Bảo là xuyên thai từ mạt thế đến đây, từ nhỏ đối với lương thực rất coi trọng, cho nên nàng không lãng phí chút lương thực nào, chỉ dùng dược liệu cùng các loại hoa ăn được mà ủ rượu.

“Được.” Khương Nịnh Bảo không từ chối, cười tươi đồng ý. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói của Xuân Hỉ.

“Quốc Công gia, tiểu thư, y phục sạch đã lấy đến.”

Nịnh Bảo vui vẻ đi qua lấy y phục vào, nhét vào tay Định Quốc Công, sau đó kéo hắn vào phòng trong, đem hắn đẩy vào: “Quốc Công gia, chàng mau thay y phục ướt trên người ra đi.” nói xong, đem cửa phòng đóng lại.

Thời gian một chén trà, Định Quốc Công đã thay một bộy phục xanh đen, bước chân trầm ổn bước từ phòng trong đi ra ngoài, mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, khí thế bức người, làm người giật mình. Duy nhất có một điều không được hài hoà đó là, y phục mới này có chút không vừa vặn, dáng người Định Quốc Công cao lớn, y phục của Khương Cẩn mặc trên người hắn liền có chút ngắn, có chút chật chội, lại đem dáng người hoàn mỹ của hắn lộ hết ra ngoài.

“Quốc công gia, tiểu thư đã đi thay y phục, ngài ở đại đường chờ một chút, nô tỳ xin lui trước.”

Xuân Hỉ thấy Định Quốc Công ra đến, lập tức cảm thấy bị áp lực đánh úp lại, lồng ngực khó chịu, vô cùng khó chịu, nhanh hành lễ rồi chạy đi.

Định Quốc Công: “......”

một lúc lâu sau, Nịnh Bảo đã thay một thân xiêm y trắng cùng váy lụa hồng thêu hoa ra đại đường, liếc mắt là nhìn thấy quần áo trên người Định Quốc Công không phù hợp, che miệng cười trộm, trong mắt lại đầy kinh ngạc cảm thán, có khí chất, có dáng người, mặc cái gì cũng đẹp. Nghĩ đến nam nhân xuất sắc này là của nàng, khoé mắt đuôi mày của Nịnh Bảo mang theo toàn là sung sướng

..........

Phủ An Viễn Hầu

Sáng sớm, phu nhân An Viễn Hầu đã đi phủ Định Quốc Công, đến khi hồi phủ, liền cho ngươi gọi nữ nhi đến.

Dương Thư Thanh gấp không chờ được liền hỏi: “Mẫu thân, Tạ lão phu nhân đồng ý không?”

Phu nhân An Viễn Hầu nhìn đôi mắt đầy chờ mong của nữ nhi, vẻ mặt lộ khó xử nói với nàng: “Thanh Nhi, Tạ lão phu nhân nói, Định Quốc Công không đồng ý, nói hôn kỳ không thể sửa đổi, trừ khi là hôn nhân khiến người chê cười.”

“Thanh Nhi, thật ra hôn kỳ không đẩy lên được cũng không sao, vừa lúc chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị hôn sự cho con.” Phu nhân An Viễn Hầu là người dịu dàng, tính tình lại mềm yếu, mới có thể bị mấy di nương ở hậu viện, đè đầu cưỡi cổ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thư Thanh trầm xuống: “Mẫu thân, hôn kỳ của con thật sự không thể đẩy lên trước nửa tháng sao?” một tháng sau gả đi, ai biết có thể có chuyện ngoài ý muốn hay không.

Lỡ như Khương Nịnh Bảo may mắn mang con nối dõi của Định Quốc Công thì làm sao? Thời gian mộttháng này, hậu viện phủ Định Quốc Công chỉ sợ đã bị Khương Nịnh Bảo làm cho vững vàng, kiên cố, đến lúc đó, nàng làm sao có thể đưa người của mình vào.

Phu nhân An Viễn Hầu lắc đầu. “không thể.” Định Quốc Công đã tự mình lên tiếng, tuyệt không có khả năng sửa đổi.

Trong lòng Dương Thư Thanh cũng hiểu rõ, chỉ có thể không cam lòng mà nhịn xuống, âm thầm cầu nguyện thể chất của Khương Nịnh Bảo khó mà thụ thai, không được, nàng phải chuẩn bị gấp đôi mới được.

Phụ thân nói, thời trẻ Định Quốc Công bị trọng thương, có con nối dõi rất khó, nhưng Khương Nịnh Bảo lại mang cho nàng một loại cảm giác không tốt, cảm giác này đột nhiên xuất hiện, sau khi gặp Khương Nịnh Bảo ở trà quán Tấn Giang.

Dương Thư Thanh tin ở cảm giác của mình, bởi vì cảm giác của nàng chưa từng sai, cho nên nàng mới có thể muốn đẩy hôn kỳ lên trước nửa tháng.

Đáng tiếc không thành. Trong lòng Dương Thư Thanh đáng tiếc đến cực điểm, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.

Trở lại viện, Thiến Dung mang theo một thân hơi nước, đột nhiên vội vàng chạy vào bẩm báo.

“Tiểu thư, trưa hôm nay, Định Quốc Công mạo hiểm mưa to đi phủ Trường Ninh Bá, theo như người của chúng ta ở Trường Ninh Bá báo lại, Khương tứ tiểu thư cùng Khương lão phu nhân sáng này có một hồi tranh chấp, Định Quốc Công chắc là đi chống lưng cho Khương tứ tiểu thư.”

Dương Thư Thanh âm trầm như nước, chỉ chú ý đến hai chữ tranh chấp, hơi nheo mắt hỏi: “Có biết họ tranh chấp chuyện gì không

Thiến Dung không chắc chắn trả lời: “Giống như có liên quan đến hai vị ma ma hôm qua Khương tứ tiểu thư mang về.”

Dương Thư Thanh nhăn mày, thần sắc đột nhiên trầm xuống “Địa vị hai ma ma là gì?”

Nàng hai ngày gần đây đều lo xử lý sổ sách của tửu phường Thượng Vân, vội đến chân không chạm đất, ít có chú ý đến Khương Nịnh Bảo, chỉ nghe tối qua Thiến Dung có nói Tạ lão phu nhân đưa cho Khương Nịnh Bảo hai vị ma ma để học hỏi.

Dương Thư Thanh nghĩ đến, hôm qua mình còn cười nhạo Khương Nịnh Bảo ngay cả ma ma giáo dưỡng còn không có một phen, liền cho Thiến Bích lui ra, cũng không hỏi lai lịch của hai vị ma ma kia.

không lòng liền dâng lên một cảm giác không tốt. Nếu không phải thánh thượng đột nhiên hạ chỉ khắp nơi làm từ thiện, nàng cùng Tần vương cũng không bị đoạt hết oai phong.

Nghĩ đến sau này đều phải bỏ ra phần lợi nhuận, lại không đạt được hiệu quả mong muốn, Dương Thư Thanh đau như bị cắt thịt.

rõ ràng đời trước thánh thượng không có lập kế hoạch lập nhà từ thiện ở khắp nơi, đời này nhảy ra hoạt động này, làm nàng cùng Tần vương trở tay không kịp.

Dương Thư Thanh cùng Tần vương bàn bạc qua, quyết định trên sổ sách, tận lực giảm trừ tổn thất.

Cho nên cũng không biết Tạ lão phu nhân vì Khương Nịnh Bảo tìm hai vị ma ma trong cung đến, lúc này lại thấy địa vị thật không thích hợp.

“Nghe nói hai vị này là ma ma đã từng hầu hạ tiên hoàng hậu.” Thiến Dung cẩn thận trả lời.

Lại là ma ma hầu hạ qua tiên hoàng hậu...

Sắc mặt Dương Thư Thanh âm trầm như nước, khăn trong tay đều bị vò nát, đáy mắt dần dần hiện lên một màu máu đỏ tươi.

Tạ lão phu nhân lại bất công như thế. Sớm biết như vậy, nàng tuyệt đối không vì tranh giành hảo cảm của lão phu nhân, mà tặng vò dược tửu dưỡng nhan quý giá nhất, giá cả trên trời.

Dương Thư Thanh tức hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.