Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 32: Ngày công chiếu




Theo sợi linh khí cuối cùng chui vào trong mi tâm Huyết Minh, Nguyên lực thạch, Thức Tỉnh Thạch và yêu hạch cũng triệt để hóa thành tro tàn. Nguyên tố đang nhảy nhót xung quanh cũng ảm đạm phai mờ, thất thải trên bầu trời nháy mắt tan biến hết. Mà ánh mắt của hắn rốt cuộc cũng mở ra.

Đôi mắt của Huyết Minh lúc này đã phủ lên một màu đỏ rực, lấp lánh như hai viên bảo ngọc, lại thâm thuý như bầu trời đêm. Nhất là sâu trong con ngươi, giống như lại cất giữ lấy hai ngôi sao sáng, đặc biệt sinh đẹp.

"Ha ha...Ha ha..." Ôm lấy mặt, tiếng cười tà khí lâu ngày không phát ra của Huyết Minh lại lần nữa vang vọng, chứng tỏ tâm tình tốt đẹp của hắn lúc này. Hắn phảng phất như trở về lúc phát hiện bản thân có được Yêu cốt, Ma cốt, vừa kích động lại vừa hưng phấn.

Hắn cư nhiên thành công thức tỉnh Thần thông! Thần thông loại vật này, có thể xem như là một phần của Thiên địa chi lực. Mà nắm giữ được Thiên địa, thì chỉ có thể là thần linh.

Theo một chút lý giải về Thần thông mà Huyết Minh nhận được trong lúc thức tỉnh. Muốn nắm giữ, thi triển ra được Thần thông, thì thực lực nhất định phải cường đến lợi hại, căn bản không phải Kiếm Thần cảnh có thể so sánh.

Mà Huyết Minh vì có loại Bug mang tên hệ thống, cho nên dù chỉ mới ở dưới tầng chót của kim tự tháp thì hắn cũng đã có thể ngộ ra Thần thông. Đồng thời, hắn cũng không lo lắng bản thân vì tu vi không đủ mà thi triển không ra Thần thông. Bởi vì, hắn tuy không có thực lực, nhưng lại có đầy đủ tinh thần lực a!

Dù sử dụng tinh thần lực vô cùng hao tổn, tác dụng mang tới không lớn bằng sử dụng sức mạnh. Thế nhưng, linh hồn lực lượng của Huyết Minh cũng không phải là người thường có thể so sánh được! Sống mấy mươi kiếp, tinh thần lực của hắn đã có thể xem như trường giang đại hải, đơn giản khủng bố dọa người. Cho nên, hắn có tự tin bản thân mình chắc chắn sẽ làm được!

Đồng thời, ba bút cùng vẽ, cũng làm cho tu vi của hắn trực tiếp đề bạc một đại cảnh giới lên đến Kiếm đế cảnh đệ nhất trọng. Có thể sử dụng được thuật thanh tẩy cũng như chân chính được tẩy tủy phạt cốt, đặt vững bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện.

[ Ký chủ, ngài mau mau trốn đi đi a. Ban nãy, khi ký chủ lĩnh ngộ ra Thần thông, trên trời phát sinh ra dị biến rất lớn. Dẫn đến tu sĩ cùng yêu thú từ khắp nơi trong rừng rậm đều đang lao nhanh đến đây, chẳng mấy chốc nữa sẽ xuất hiện.]

Bị hệ thống nóng lòng nhắc nhở, Huyết Minh cũng không khỏi kinh ngạc. Đối với việc xảy ra bên ngoài trong lúc bản thân tu luyện, hắn một chút cũng không hề biết đến. Rất nhanh sau đó, hắn liền tỉnh ngộ ra rồi. Nhưng cũng không có chút lo lắng nào, trái lại còn thong thả đứng dậy, sử dụng thanh tẩy thuật phủi hết bụi bặm trên vạt áo.

"Ta cần phải thử một chút uy lực của Thần thông..." Lẩm bẩm một mình, Huyết Minh liền đi ra hang động, lưng tựa vào trên cửa hang, phảng phất đang đợi người tới. Nhưng nghĩ đến lực lượng của Thần thông vừa mới lĩnh hội, hắn liền không nhịn được tươi cười tràn đầy thị huyết. Lâu lắm rồi, hắn giống như không có ngửi tới mùi vị của đại lượng huyết tinh a...

Không để Huyết Minh chờ lâu, hắn vừa tựa lưng vào trên tường chưa tới 1 phân thời gian, thì từ xa đã xuất hiện một đội nhân mã khoảng gần năm mươi người. Dẫn đầu là hai cái lão giả cùng một cái trung niên nhân, phía sau là một đám thiếu niên, thiếu nữ. Nhìn trận thế này, bọn họ giống như là đệ tử của tông môn nào đó đi vào lịch luyện.

"Thánh Tuyền tông?" Nhìn thấy những người này, Huyết Minh liền nhỏ giọng lầm bầm. Thánh Tuyền tông này là một cái nhị lưu tông môn tương đối nổi danh. Nếu hắn không nhớ lầm, thì bản thân đã từng gặp qua tông chủ của bọn họ. Bởi vì Thánh Tuyền tông là thế lực phụ thuộc của Vạn Kiếm tông.

"Đến đúng lúc lắm, đến rồi, vậy liền đừng hòng đi nữa."

Người của Thánh Tuyền tông đến trước tiên cũng bởi vì bọn họ là đội ngũ ở gần khu vực này nhất. Lúc đó, bọn họ vốn đang thu thập dược tài. Khi phát hiện dị biến xuất hiện, linh dược héo rũ, bọn họ liền trước nhất chạy về hướng này, muốn chiếm trước tiên cơ.

Thế nhưng, đợi khi khoảng cách giữa đội ngũ và hang động dần dần rút ngắn lại. Khi nhìn đến trước cửa hang động đứng đấy một cái hắc y nhân, đám người mới cảm thấy có phần không thích hợp. Hai lão giả đi đầu cũng lập tức phất tay, ra hiệu đệ tử ở sau lưng dừng lại.

"Vị bằng hữu này, xin hỏi một chút, ngươi là người của môn phái nào vậy a? Tại sao lại chặn trước cửa động?" Mặc dù người này cho người ta cảm giác rất khó chịu. Thế nhưng, khi chưa biết rõ tình huống của địch nhân, người của Thánh Tuyền tông cũng không dám lỗ mãng, e sợ đá phải tấm ván sắt.

Mà nghe được câu hỏi của tên lão giả này, Huyết Minh mới từ từ ngẩng đầu lên. Không tiếp tục tựa lưng nữa, mà lựa chọn từng bước một đi về phía đội ngũ của bọn họ. Âm thanh khàn khàn, tràn ngập từ tính:"Lão tử họ Viêm, tên Lăng, hiện tại vô danh vô tính, vô môn vô phái. Nhưng về sau, các ngươi có thể gọi ta là Viêm Lăng lão tổ... Hoặc đổi cách gọi thân mật một chút...Ma thần đại nhân."

**Bạo chương nè nhá mấy tình iu. Ta cứ tính nhầm mãi, vốn tưởng để A Minh nhanh gặp Đại tỷ một chút. Nhưng ai ngờ đâu nửa đường lại xuất hiện thiên địa dị tượng, rồi thêm một cái Thánh Tuyền tông nữa. Khiến cho tính toán của ta triệt để ngâm nước nóng. (๑-﹏-๑)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.