Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 20: Tình nhân




Thuyền từ Viễn Đông đến Châu Âu chủ yếu cập cảng tại Sài Gòn, Việt Nam Pháp thuộc và Singapore Anh thuộc, chỉ có một vài trường hợp hiếm hoi là cập cảng ở Penang – điểm cực nam của Biển Đông, và đây cũng là điểm cuối của thế lực Trung Quốc.

Tuy có rất ít tàu bè cập cảng tại hòn đảo nhỏ trên eo biển Malacca này, nhưng vấn đề vượt biên giới vẫn rất nghiêm ngặt. Hòn đảo bị Anh chiếm đóng này hoàn toàn khác với Singapore: Nó được người Anh điều hành, được hun đúc bởi văn hóa Ấn Độ, và không có lấy một con chữ tiếng Trung trên đường phố. Còn hôm nay, đồn cảnh sát biên giới trên đảo nhỏ lại đang chào đón hai con tàu tuần dương hạng nhẹ từ Nhật Bản và Anh.

Nơi đây vẫn thuộc lãnh địa của Anh. Tuần tra trên biển mấy ngày, hiếm khi Tạ Trạch Ích có tâm trạng tốt, đột nhiên treo cờ trắng với mục đích hạ oai phong, thậm chí còn mời sĩ quan hạm đội Nhật Bản lên đảo Penang, cùng ăn uống chuyện trò trong đồn cảnh sát biên giới trên hòn đảo Anh thuộc.

Chẳng mấy chốc có người đến đồn cảnh sát tìm anh, bảo là hội đồng khu ở tô giới Thượng Hải có gửi điện cho anh, nói cô ba đã tỉnh.

Anh bảo người kia gọi điện về lại, dặn Benjamin đến đón cô ba tới hội đồng khu rồi gọi điện cho anh, anh có chuyện muốn hỏi cô.

Vừa dặn dò xong xuôi, sĩ quan hải quân hoàng gia sực nhớ anh từng “giúp tình địch chuyển thư tình”, lập tức cười giễu. Một đám lính Nhật lính Anh rủ rỉ mồm năm miệng bảy, chỉ chốc lát cả phòng khách đã ngập tràn tiếng cười, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Anh chẳng quan tâm, chỉ mỉm cười ngồi xuống, nói với vị đại úy quân Nhật phụ trách ngăn thuyền vào viễn dương: “Việc này nói ra thì cũng là việc công, nhưng với tôi thì chỉ là việc riêng thôi.”

Vị đại úy kia nhìn anh một lúc, sau đó bật cười nói: “Vậy thượng úy Tạ có hy vọng thuyền nhập cảnh Trung Quốc không?”

Anh cười mếu, trông có vẻ khó xử, “Thuyền nhập cảnh, xét về công thì tôi chẳng được chút công lao nào, trái lại còn hao tâm tổn phí bắc cầu cho tình địch, để cậu ta cận kề người thương, thực là đáng hận. Nếu không nhập cảnh thì tôi cũng không sao. Chẳng qua sẽ khiến hội đồng khu cảm thấy Tạ Trạch Ích tôi sợ cạnh tranh công bằng với tình địch, nên cố ý thả đi lúc dẫn thuyền về, cốt để thỏa mãn tâm tư cá nhân. Nếu như có một ngày ôm người đẹp về tay, chỉ sợ người ngoài nói tôi thắng không anh hùng, không phải là chính nhân quân tử. Tôi đúng là bị vu oan mà.” Anh nhấp một ngụm rượu, sau lại cười nói, “Đại úy nghĩ xem, tôi nên xử lý con thuyền này thế nào đây?”

Đại úy khẽ ho hai tiếng, hé môi cười nói: “Cậu phải biết, không chỉ chúng tôi để ý con thuyền này, mà Nam Kinh càng để mắt tới nó chặt hơn cả chúng tôi. Tôi nói cũng bằng thừa.”

“Cũng phải.” Tạ Trạch Ích nheo mắt đáp, “Thế thì, ba giờ sáng nay, con thuyền Tenshinmaru lên đường từ Hồng Khẩu, nói là chở bác sĩ thực tập của trường đại học Y dược Sendai, nhưng hội đồng khu lại nhận được báo cáo là: trên thuyền Tenshinmaru chở hơn ba mươi người Trung Quốc không rõ lai lịch, có nghi ngờ dính dáng đến buôn người.”

Đại úy sầm mặt, “Chuyện này không thuộc phạm vi của tôi.”

“Đúng thật là không thuộc phạm vi của anh.” Tạ Trạch Ích thấp giọng cười, “Nhưng anh có muốn gọi điện hỏi ý của lãnh sự quán Nhật Bản không? Dù tuy Nam Kinh rất để ý đến con thuyền này, nhưng nếu có cuộc điện thoại tố cáo gọi đến hội đồng khu, giả sử kiểm tra ra buôn người thì anh đừng quên, ở hội đồng khu ngoài người Anh ra còn có người Mỹ, Pháp, Ý và cả Liên Xô. Lãnh sự quán lấy nhà máy phía Bắc làm ranh giới, ngoài ra còn có bệnh viện và nhà máy hóa chất mới xây, chừng đó sản nghiệp đủ mọi người ngấp nghé. Nếu để bọn họ biết các anh đưa người sống đến chỗ Thiên hoàng bệ hạ làm thí nghiệm, không biết hậu quả sẽ thế nào đây?”

Tạ Trạch Ích nói câu này vô cùng khéo. Dù các người có để thuyền nhập cảnh hay không thì thực sự cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu nói có dính dáng gì thì cũng chỉ đơn giản là cô gái tôi theo đuổi hy vọng con thuyền kia sẽ vào cảng, các người mà tác thành thì tôi đây cũng đội ơn; nhưng nếu các người không muốn thì tôi cũng chẳng thiệt hại mất mát gì cả.

Có điều điểm yếu của các người đã nằm trong tay tôi, nếu mà xử lý thật thì không dễ đâu. Điều kiện đặt ở đây, để xem các người có chấp nhận hay không.

Cơ bắp trên mặt đại úy giật giật, gã nghiến răng hỏi: “Đảo Penang có đường dây gọi đến hội đồng khu không?”

“Dĩ nhiên lại có, còn rất thuận lợi nữa.” Anh ung dung cười nói, “Đúng lúc tôi cũng đang định gọi điện cho người yêu, hỏi cô ấy có muốn đưa con thuyền chở vị hôn phu cũ của cô ấy vào Trung Quốc không. Hay thế này đi, chúng ta đi cùng nhau nhé đại úy?”

***

Ngủ một giấc ba mươi tiếng đồng hồ, coi như bù cho hai tuần lễ thiếu ngủ. Vừa thức giấc dậy, mới rửa mặt đánh răng xong thì dì giúp việc đã đến nấu cơm cho cô, thấy cô dậy thì lập tức vui vẻ mỉm cười, dùng tiếng Quảng Đông còn khó nghe hơn cả Tạ Trạch Ích nói: “Tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng dậy rồi! Mau gọi điện cho cậu Tạ thôi!”

Ăn uống xong xuôi, đọc hết xấp thư trên bàn, đầu óc cô cũng đã phần nào tỉnh táo. Cẩn thận đặt thư của Ngôn Tang vào trong hộp gỗ đỏ, tìm bút máy và giấy viết thư ra, vừa nghĩ được hai dòng thư hồi âm thì bên ngoài vang lên tiếng chuông. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Benjamin ở dưới lầu nhấn còi inh ỏi, cô đành gác giấy bút lại, thay áo len và áo khoác rồi vội chạy xuống lầu.

Một chuyến đi thẳng đến hội đồng khu, Benjamin đưa cho cô số điện thoại gồm 6 số của đảo Penang rồi đi cùng mấy người cảnh sát khác ra ngoài.

Quay số, đợi chuyển máy khá lâu. Tới khi kết nối được rồi thì đầu kia lại vang lên mấy câu tiếng Nhật, có điều cô không hiểu.

So với mấy câu tiếng Nhật kia thì giọng của Tạ Trạch Ích nhã nhặn hơn nhiều: “Ăn uống gì rồi chứ?”

“Ăn rồi.”

“Ừ. Còn mệt không?”

Cô vội nói: “Không mệt. Anh có về đúng không?”

“Không ngờ em vẫn nhớ.”

“Anh đã nói chuyện gì quan trọng với tôi sao?”

“Cũng không có gì quan trọng cả, chỉ là muốn gặp em thôi. Đã thấy thư chưa?”

“Thấy rồi. Vừa đọc xong, đang viết thư hồi âm thì Benjamin đến.”

“Ừ.” Dừng một lúc, anh nói, “Xem ra tâm trạng em đang rất tốt.”

“Hả? Làm gì có?”

“Em rất thích thư cậu ta gửi cho em?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi thốt ra một câu xuất phát từ đáy lòng, “Trên đời này, sợ là không ai không thích thư do chính anh Tư viết cả.”

“Ồ. Em thích cậu ta đến thế à?”

“Anh Tạ?” Cô lấy làm khó hiểu, “Điện thoại viễn dương không cần trả tiền à?”

Tạ Trạch Ích im lặng, tiếng Nhật ở đầu dây biến mất một lúc rồi lại vang lên.

Một lát sau, Tạ Trạch Ích nói: “Em có muốn tôi đưa con thuyền chở cậu ta về Trung không?”

Cô trả lời đầy chắc nịch: “Có. Vì sao lại không chứ?”

“Không suy nghĩ thêm à?”

“Ví dụ?”

“Giả sử chỉ một chút bất cẩn, con thuyền này có thể khiến địa vị của Anh ở hội đồng khu rơi vào thế lưỡng nan. Nếu nghiêm trọng hơn, người Anh có thể bị đuổi khỏi tô giới Thượng Hải.”

Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau một thời gian dài cân nhắc, sở hữu mỏ uranium, nhà máy chế biến và căn cứ kỹ sư có hiệu quả hơn nhiều so với sự che chở của Anh ở tô giới trong thời gian ngắn. Nhất định phải có các nhà địa chất học, lính Anh ở tô giới mới là điều không cần thiết.  Các nhà địa chất là cần thiết, và sự nhượng bộ của Anh là không cần thiết. Rồi sẽ có ngày tô giới phải trả lại, Trung Anh đạt được thỏa thuận thì ắt cũng tự có cách khác để người anh đến vùng nội địa Trung Quốc.

Ngoài ra, cô với nhà họ Tư, Ngôn Tang với Tư Ưng và nhà họ Lâm cũng còn món nợ phải thanh toán. Cô cũng có vài lời cực kỳ quan trọng muốn nói với anh, dù chỉ là vì tiền đồ của anh thì anh cũng nhất định phải quay về.

Cô nói: “Anh Tạ, xin anh nhất định đưa anh ấy về.”

“Là ‘anh ấy’, chứ không phải là ‘bọn họ’?”

“Điểm đó không quan trọng. Chiếc thuyền kia, chắc chắn phải về.”

Đầu dây im lặng một hồi, “Ừ, tôi biết rồi.”

“Anh Tạ, chắc chắn tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng!”

“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần cám ơn.”

“Nhất định phải cám ơn!”

“Coi như em nợ đi. Tôi không nhận, đời này em đừng hòng trả.”

“Anh Tạ, thì ra anh độc ác thế ư?”

Tạ Trạch Ích cười một hồi.

Cuối cùng anh thở dài, nói như thỏa hiệp: “Nếu thật sự muốn cám ơn tôi, vậy thì làm nũng đi.”

“…”

“Khó lắm hả?”

Nếu là lúc bình thường có người nói với cô “làm nũng đi”, thì nhất định cô sẽ tát cho hắn mấy tát coi như chào hỏi, rồi bổ sung thêm một câu “cút mẹ mày đi”.

Nhưng Tạ Trạch Ích thật sự đã giúp cô.

Hơn nữa giọng điệu anh khi nói câu đó, nghe như, không biết thế nào mà lại có vẻ ngán ngẩm đau lòng.

Cô xoắn xuýt: “Nhưng… Tôi không biết làm nũng.”

“Không biết cũng không sao, để tôi dạy em. Em chỉ cần nói một câu ‘anh Trạch Ích, anh tốt với em quá, em thích anh nhất’, thì tôi sẽ bỏ qua cho em.”

Cô nghe thấy thế thì trợn trắng mắt.

Đấu tranh một hồi, cô bình tĩnh nói: “Anh Trạch Ích…”

“Dịu dàng tí đi.”

Sở Vọng như quả bong bóng, lấy hết hơi rồi trút cả ra ngoài.

Cô chậm rãi mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh Trạch Ích, anh tốt với em quá…”

“Ngọt ngào vào.”

Cô gom góp hết sức lực, bóp giọng nói một hơi: “Anh Trạch Ích, anh tốt với em quá, em thích anh nhất!”

Vừa dứt lời, ngay chính cô cũng sợ điếng người.

“Ừ. Tôi cũng thích em nhất.”

“…” Cô cạn lời.

“Con gái nên làm nũng nhiều vào, đôi lúc có tác dụng lắm đấy.” Sau khi chỉ bảo xong, anh dừng một lúc rồi nói, “Yên tâm, em sẽ sớm gặp cậu ta thôi.”

Cô rất muốn xỉ vả đôi câu, nhưng vừa mở miệng thì đầu kia đã dập máy.

Lại… bị đùa giỡn rồi.

Cô đặt ống nghe xuống, cả gương mặt đỏ bừng, mảng đỏ lan rộng đến tận tai.

Cô giơ hai tay che mặt: Đúng là… xấu hổ quá đi mất.

***

Hai chiếc máy điện thoại trong đồn cảnh sát trên đảo Penang đều bị chiếm dụng.

Bên này là đại úy Nhật Bản vâng vâng dạ dạ xin phép cấp trên, vừa nói vừa căng thẳng lau mồ hôi, luôn miệng cười nói gập người trả lời bằng tiếng Nhật: “Vâng. Đúng thế đúng thế.” Chỉ thiếu nước gập người chín mươi độ.

Còn bên kia, Tạ Trạch Ích kẹp điện thoại giữa tai và vai, thong thả dựa vào bàn, giọng nhẹ nhàng, ung dung nấu cháo điện thoại, trong lúc nói chuyện, từ chân mày đến đáy mắt đều toát lên sự yêu chiều.

Anh như căn ke thời gian, đại úy bên kia vừa nói chuyện xong thì bên anh cũng gác máy. Trên mặt vẫn còn đọng ý cười, híp mắt như khoe chuyện tình yêu, than phiền với đại úy bằng tiếng Anh: “Cô ấy cứ đòi gặp cho được, tôi biết làm sao bây giờ? Thực sự không có cách gì với cô ấy cả.”

Mặt đại úy thoắt đen thoắt trắng, cơ mặt giật giật, cố nặn ra một nụ cười: “Vậy cứ để cô ấy gặp đi.”

Tạ Trạch Ích xoa tay, cười hỏi: “Gặp? Tức là?”

“Một người đổi một người. Các anh để ba mươi người về Kobe, không được để hội đồng khu biết chuyện này; đổi lại chúng tôi cũng sẽ để ba mươi người vào Trung Quốc. Mở một mắt nhắm một mắt, không được để Nam Kinh biết bọn họ đã nhập cảnh.”

Anh mỉm cười ngoắc tay, lệnh cho trung úy hải quân cầm tờ giao kèo đến.

Đại úy không ngờ lại nhanh như vậy. Gã nhướn mày, sau khi đọc xong thì lần lượt ký vào bản giao kèo.

Ký tên xong thì gửi điện báo về, để đồn cảnh sát Thượng Hải cho thuyền Tenshinmaru đi. Ở biển Đông, tàu tuần dương của quân Nhật nhận được tin giả thì dẫn hải quân Trung Quốc đến gần Đài Loan, ngay sau đó, chiến hạm của Anh lập tức dẫn con thuyền chậm rãi nhập cảnh Sán Đầu.

Ở bến tàu Thượng Hải, tại ghế sau của xe hơi của hội đồng khu, nằm bên cạnh một sĩ quan là một đứa bé bẩn thỉu đang ngủ say.

Xe chậm rãi chạy vào tô giới công cộng.

Ở trên xe, Benjamin nghiêng đầu nhìn đứa bé kia, bĩu môi nói, “Ba mươi người đổi lấy ba mươi người. Tự dưng lại mọc ra một thằng cu hai tuổi, bảo tôi đi đâu tìm cha mẹ nó đây?” Rồi anh ta ngoái đầu hỏi sĩ quan, “Sếp tính sao đây? Tìm một chỗ quẳng nó xuống xe, hay đưa về hội đồng khu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.