Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 13: Trà sữa của chị




Khi giáp mặt với sinh tử, đại đa số người sẽ phá vỡ trói buộc, tỷ như sự sợ hãi với quan lớn hiển quý.

Các nạn dân ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Úc Cẩn.

Cứ việc rất có hảo cảm với vị Vương gia này, nhưng nếu không chiếm được một câu trả lời hài lòng, bọn họ vẫn sẽ làm loạn, tuyệt không cam tâm cứ chờ chết ở trong thành.

Dịch bệnh có bao nhiêu đáng sợ, bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Một người đang yên lành, qua ngày sau sẽ đột ngột nóng lên, nôn ra máu, cả người thối rữa…… Ngẫm lại liền khiến người ta không rét mà run.

Nơi này đã từng là lạc viên bọn họ an cư, mà hiện giờ lại là địa ngục.

Bọn họ là người, tại sao lại phải sống trong địa ngục?

Úc Cẩn từ trong ánh mắt của các nạn dân thấy được sự kiên quyết.

Hắn âm thầm lắc lắc đầu.

Đám người Triệu thị lang một lòng muốn để nạn dân thành thành thật thật ngốc ở trong thành, cho rằng dựa vào uy vọng của triều đình những người dân ngày thường không dám thẳng lưng này sẽ nói gì nghe nấy, lại bỏ qua sức mạnh cầu sinh.

Hắn dám khẳng định, nếu không có một biện pháp giải quyết, cho những người này một hy vọng, xung đột kế tiếp sẽ ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng sẽ biến thành trận chém giết giữa binh sĩ và nạn dân.

Đương nhiên, triều đình cứu tế điều tới không ít vệ binh, cuối cùng chắc chắn giải quyết được những nạn dân này, trên sổ con lại viết qua loa về tình hình bệnh dịch, những xung đột đổ máu này liền có thể che dấu cho qua, thậm chí cuối cùng tô son trát phấn thành công lao cũng có khả năng.

Hắn ở phía Nam từng gặp qua tướng sĩ chém giết dân chúng vô tội, giả mạo quân công, nên căm thù việc làm này đến tận xương tuỷ.

“Các vị hãy đợi một lát, tiểu vương sẽ cùng mấy người thị lang đại nhân thương lượng làm sao an bài các vị, chờ thương lượng ra kết quả, sẽ đến nơi này tự mình báo cho chư vị.”

“Khi nào có thể thương lượng ra kết quả?” Có người kêu lên.

Vô số người phụ họa: “Đúng vậy, nếu như thương lượng mãi mà không ra kết quả, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chờ mãi?”

“ Vào giữa giờ Thân ( 3 - 5h) hôm nay, tiểu vương chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Úc Cẩn nhìn những người dân quần áo tả tơi một vòng, nghiêm nghị nói.

Các nạn dân trầm mặc chốc lát, rốt cuộc có người hô: “Được, chúng ta tin Vương gia, chờ đến giờ Thân lại đến nơi này!”

Môi Triệu thị lang mấp máy, nhiều lần muốn mở miệng ngăn cản, nhưng tình hình này chỉ có thể kiềm chế.

Chờ ra khỏi cửa thành, Triệu thị lang thở dài: “Vương gia, ngài xúc động rồi!”

Úc Cẩn nhìn đứa bé được thuận lợi đưa ra khỏi thành, nhàn nhạt nói: “Mọi người tề tựu đủ rồi nói sau.”

Trên mảnh đất trống cách ngoài huyện Tiền Hà không xa là từng dãy doanh trướng, những doanh trướng này chính là nơi đặt chân của binh sĩ.

Một bên khác thì dựng một loạt lều tranh nhà gỗ, phân rõ ranh giới với những doanh trướng đó, trong đó một gian nhà gỗ rộng lớn nhất chính là nơi cho những quan viên cứu tế nghị sự.

Úc Cẩn âm thầm đánh giá bốn phía.

“Thái Tử điện hạ đâu?” Triệu thị lang hỏi quan viên theo Thái Tử ra khỏi thành trước đó.

Quan viên theo Thái Tử lên tường thành không ít, lúc này lại chỉ còn rải rác mấy người.

Một người trong đó trả lời: “Điện hạ về trấn Cẩm Lý rồi ……”

Triệu thị lang cạn lời.

Cứ thế về trấn Cẩm Lý? Tốt xấu cũng nên giả vờ đến nơi nghị sự một tí chứ.

Đối với vị Thái Tử điện hạ này Triệu thị lang đã không biết nên nói cái gì cho phải, thầm than một hơi nói: “Vương gia, vậy chúng ta cũng về trấn Cẩm Lý hội hợp với Thái Tử điện hạ đi.”

Úc Cẩn nhướng mày: “Không biết ai là chủ quan cứu tế lần này?”

Triệu thị lang ôm quyền: “Là hạ quan.”

“ Mục đích Thái Tử tới đây là vì cái gì?” Úc Cẩn hỏi lại.

Triệu thị lang trả lời: “Đại biểu Hoàng Thượng tới an ủi nạn dân.”

Úc Cẩn cười cười, hàng lông mày góc cạnh rõ ràng hiện ra vài phần lạnh lùng nghiêm nghị: “Vừa rồi Thái Tử đã an ủi bách tính trong thành, về trấn Cẩm Lý nghỉ ngơi không có gì đáng trách, mà sự vụ của Triệu đại nhân vẫn chưa hoàn thành.”

“ Ý của Vương gia là ——”

“Tất nhiên là cùng đồng liêu thương nghị thật kỹ làm thế nào giải quyết vấn đề an trí cho bá tánh trong thành.” Nói đến đây, Úc Cẩn tạm dừng một chút, khóe miệng mơ hồ treo vài phần trào phúng, “Vẫn là nói mặc kệ bách tính trong thành, để mặc bọn họ lưu lại trong thành chờ chết?”

Triệu thị lang giật giật mí mắt, vội nói: “Vương gia hiểu lầm, mấy ngày này mấy người hạ quan cẩn trọng, tuyệt không dám lơ là sinh tử của bách tính……”

Úc Cẩn không đợi Triệu thị lang nói xong, đã nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đến nơi nghị sự đi.”

Không bao lâu nơi nghị sự đã tụ đầy quan lại, đương nhiên có một bộ phận quan lại đã theo Thái Tử trở về trấn Cẩm Lý, Úc Cẩn cũng không bắt buộc người đến đông đủ.

“Chuyện hôm nay, các vị đại nhân thấy thế nào?”

Triệu thị lang buồn rầu thở dài: “Vương gia không nên phá lệ mang đứa bé ra khỏi thành, lệ này vừa phá, càng khó làm yên lòng những bách tính đó.”

Quan lại kinh thành Đại Chu có tư cách thượng triều có một thói quen tốt, chỉ cần nói tới chính sự, chẳng sợ có ý kiến không hợp với Hoàng Thượng cũng có thể phun nước miếng nói ra, huống chi Úc Cẩn chỉ là một Vương gia không có thực quyền.

Triệu thị lang vừa mở miệng, quan viên từ kinh thành đến rối rít phụ họa.

Những quan viên địa phương lại thành thành thật thật không hé răng.

Cứu tế vật tư là người ta kéo tới, quân đội là người ta điều đến, tương lai ở trước mặt hoàng thượng bẩm báo tình huống cũng là người ta, không có phần cho bọn họ nói chuyện, thành thật lắng nghe thôi.

“ Điểm chú ý của Triệu đại nhân không đúng.” Úc Cẩn dùng ngón tay gõ gõ bàn, “Bổn vương nói chính là tố cầu (訴: khiếu nại 求 yêu cầu) của dân chúng trong thành. Bọn họ có thể nhẫn nại một ngày, hai ngày, chẳng lẽ có thể cứ mãi nhẫn nại tiếp? Hôm nay đã đổ máu, đây chỉ là bắt đầu, nếu như không đưa ra biện pháp ứng đối, chờ đến khi xung đột đại quy mô bùng nổ, chẳng lẽ muốn đem toàn bộ bọn họ ra trấn áp bằng máu tươi?”

Hắn nói xong, ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi người, lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, đây không phải cứu tế, mà là tàn sát hàng loạt dân trong thành, lương tâm của chư vị ở đâu?”

Mọi người đồng thời thay đổi sắc mặt.

Người sống nhờ gương mặt, dù là tham quan ô lại cũng muốn có thanh danh tốt, huống chi không ít quan viên trong đó đều muốn làm việc tốt. Đặc biệt là quan viên địa phương cấp thấp, sinh ra và lớn lên ở đây, có quan hệ họ hàng với dân trong thành, ngược lại quan viên từ nơi khác đến như huyện lệnh Tiền Hà lại không có nhiều suy nghĩ như vậy.

Ở Đại Chu, quan viên địa phương cấp huyện trở lên cần tránh né quê hương, đây cũng là nguyên nhân huyện lệnh Tiền Hà không có cảm tình với dân chúng trong thành.

Triệu thị lang bị nói đến nỗi không nhịn được, hỏi: “Không biết Vương gia có kế sách gì ứng đối?”

Úc Cẩn không chút khách khí, lập tức nói: “Ở trong thành, ta đề nghị lại chia ra một khu vực, gọi là khu chuyển tiếp.” 

“Khu chuyển tiếp?”

“Không sai, hiện tại chỉ có hai khu Đông Tây, hoặc này hoặc kia, nếu như Đông khu có người ủ mầm bệnh trực tiếp đi vào Tây khu, ắt sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Nếu giữa hai khu Đông Tây dựng lên một khu chuyển tiếp, người từ Đông khu tiến vào Tây khu cần ở khu này cách ly hai ba ngày, giảm thấp khả năng người bị bệnh tiến vào Tây khu……”

Mọi người không khỏi gật đầu.

Đề nghị này của Yến Vương không tồi, như vậy xác thật có thể giảm xuống nguy hiểm.

Triệu thị lang sờ sờ râu tỏ vẻ tán đồng, nói: “Dù vậy, cũng không xóa bỏ được ý niệm muốn ra khỏi thành của người dân Tây khu.”

Úc Cẩn cười cười: “Vì sao phải xóa bỏ? Lấp không bằng khai thông, sao không cho những người dân ấy một hy vọng chứ? Chỉ cần có hy vọng, cho dù là người lưu lại trong thành cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”

Người sống phải có hy vọng.

Không ai dạy hắn đạo lý lớn gì cả, nhưng hắn rất rõ ràng con người ở trong tuyệt cảnh cần nhất cái gì.

Không phải một chén cháo loãng, mấy lượng bạc trợ cấp trước mắt, mà là hy vọng có thể sống sót. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.