Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 1: Hợp đồng không đáng tin




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Dọc đường đi, Fred oán giận nói, “Trên thị trấn có bốn cái sạp hàng, ba cái cung cấp sandwich, Cocacola ướp lạnh, gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, ai cũng có thể nhận tự do. Vậy sao cậu cứ quyết định phải đi cái thứ tư chứ?”

“Cậu không biết rồi.”Neel cố gắng nhỏ giọng hết mức nói, “Cái quầy thứ tư này cung cấp rượu, đó cũng là đồ tốt đấy!”

“Tôi không hiểu tí nào. Rượu thì có cái gì dễ uống chứ? Vì cậu mà lãng phí một cơ hội, bỏ qua đồ ăn ngon hả?” Fred cực kỳ khó chịu, bóng gió mắng mỏ.

Helen kịp thời chen ngang, “Tôi không cản cậu lấy rượu, vậy chút nữa cậu cũng đừng cản tôi lấy kem ly. Ai yêu thích cái gì thì chọn cái đấy là được.”

Neel nghẹt thở, trong lòng thầm nhủ, hai đứa bướng bỉnh này, không thể ủng hộ nhau sao? Dù gì cũng là đồng bọn hợp tác nhiều năm cơ mà.

Nhưng nghĩ lại, nếu là bản thân mình không hiểu được vấn đề cốt lõi, cũng sẽ không ủng hộ mà. Nghĩ vậy, cậu ta quyết tâm nói ra tin tức mình nghe được.

Liếc xung quanh, thấy vắng lặng mới lén nói, “Các cậu không biết chứ rượu đó không tầm thường tí nào.”

“Ít nói lảm nhảm dùm.” Fred lơ đãng bảo, “Cửa hàng thực phẩm Alice có cái nào ăn vào mà tầm thường như các thứ khác chứ.”

Tất cả đều không tầm thường tí nào, mà là siêu cấp ngon miệng.

Thấy mình nói thế nào cậu ta cũng không muốn hiểu, Neel tức giận thốt ra, “Uống rượu lâu dài có thể gia tăng được năng lực khống chế bốn thuộc tính Thủy Hỏa Phong Lôi hiểu không?!”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người kia sửng sốt ngay lập tức.

Helen nghi ngờ, “Tin này từ đâu mà ra? Tin được không?”

Neel bình tĩnh, chân thành bảo, “Đã có nhà mạo hiểm thử qua, đúng là có tăng lên thật. Ngoài ra, còn có người hỏi nhân viên cửa hàng, người ta trả lời là rượu này đúng là có tác dụng như thế đấy.”

Uống Cocacola ướp lạnh, ăn gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, có thể nhanh chóng khôi phục được thể lực. Uống rượu lâu dài lại có thể gia tăng năng lực khống chế bốn thuộc tính Thủy Hỏa Phong Lôi, đúng là chuyện cũng không quá khó tin.

“Nhanh! Tranh thủ thời gian tìm chỗ xếp hàng, không thể để bị người khác chiếm chỗ được.” Helen quyết định ngay.

Neel giận dỗi, “Nếu không phải tại hai người lề mề thì đã tới lâu rồi.”

“Chuyện này cũng không trách chúng ta được.” Fred cố gắng không kêu oan, “Cậu không chịu nói rõ, ai biết được cậu tính cái gì chứ?”

“Chúng ta là chiến hữu, chẳng lẽ tôi còn muốn lừa các cậu chắc?”

“Ai biết được.” Fred lầm bầm, “Chuyện khác thì không biết, chứ liên quan đến đồ ăn ngon, tinh thần kỵ sĩ cậu cũng mặc kệ luôn, làm gì còn nguyên tắc mà nói.”

Neel,”…”

Muối giải tán cứ việc nói thẳng, nhất định cậu không thèm níu giữ đâu.

Mồm năm miệng mười một lúc, ba người đã đến trước quầy rượu.

So với sạp hàng của đồ ăn, người ở quầy rượu ít ỏi đến đáng thương. Chỉ có bảy tám người xếp hàng thì thôi đi, trong thùng rượu còn dư quá trời.

Dĩ nhiên, cơ hội mỗi ngày chỉ được nhận có một lần, rất ít người chịu lãng phí vào rượu.

Để tránh bị tranh qua đoạt lại, người biết chuyện cũng sẽ không rêu rao khắp nơi. Chỉ nói cho bạn bè gần gũi, cùng nhau âm thầm thu lợi.

“May mà tin tức còn chưa lan xa.” Lúc xếp hàng, Helen thầm than may mắn.

Rất nhanh, đến lượt Neel gọi đồ.

“Xin chào, anh cần loại nào?” Taylor chủ động hỏi.

“Ở đây có gì?” Mặc dù biết sạp cung cấp rượu, nhưng chưa nắm rõ cụ thể.

“Có bốn loại rượu, theo thứ tự là rượu Hỏa Diễm gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Hỏa, rượu Thanh gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Thủy, rượu Tam Nhật gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Phong, rượu Lôi Quả gia tăng năng lực khống chế thuộc tính lôi.” Taylor trả lời.

“Tôi muốn rượu Hỏa Diễm.” Neel rất quyết đoán.

“Được, chờ một chút.”

Không lâu sau, một ly rượu Hỏa Diễm được đưa đến tay khách.

Neel cầm chén rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Như lúc nhỏ, thực ra cậu có thiên phú ma pháp hệ Hỏa. Nhưng gia cảnh không tốt, không vào được trường học ma pháp, cuối cùng chỉ vào được học viện Kỵ Sĩ.

Tuy không được học theo hệ thống, nhưng tuổi càng lớn, ma lực trong cơ thể cũng mạnh hơn. Theo thời gian trôi qua, không thầy cũng tự nhiên giỏi, làm cho nguyên tố hỏa bám vào thân kiếm xem như đòn sát thủ, đó là một kích trí mạng.

Ví dụ như tự nghĩ ra được chiêu thức có hiệu quả kinh người, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều ma lực, một ngày dùng được có một lần.

Nếu như có thể uống rượu lâu dài, làm cho chiêu thức ấy dùng được nhiều lần hơn thì quá tốt.

Ôm ước mộng đẹp, Neel uống cạn một ly rượu Hỏa Diễm.

Rượu vào nhẹ nhàng, còn có hương thơm.

Neel bỗng phát hiện, trừ bỏ công dụng đặc biệt, hương vị của rượu cũng không tồi!

“Cuộc sống sinh hoạt sau này lại có thêm thứ để chi tiêu rồi.” Cậu chán nản thở dài, không biết mình nên vui hay buồn đây.

Đến lượt Helen, cô nàng không cần nghĩ ngợi, nói ngay, “Tôi là pháp sư hệ Phong, lấy một ly rượu Tam Nhật đi.”

“Được, đây ạ.”

Rượu được đưa tới, Helen uống như uống Cocacola, phóng khoáng làm một hơi cạn sạch.

Kết quả vừa uống xong, cô nàng phát hiện ra có chuyện không thích hợp, “Chờ…chờ chút, sao tôi thấy chóng mặt vậy?”

Khách cạn ly quá nhanh, Taylor chưa kịp ngăn cản. Nghe vậy bất đắc dĩ giải thích, “Quý khách à, tôi còn chưa kịp nhắc người, tác dụng của rượu Tam Nhật rất lâu, cô uống xong, chắc chắn sẽ say xỉn.”

Helen thấy bầu trời xoay tròn, còn mình thì sắp đi không nổi. Vừa nhích chân rời khỏi hàng, để người sau gọi món, ai ngờ lảo đảo một cái, mém tí nữa là thân mật với mặt đất rồi.

Cũng may Neel nhanh tay lẹ mắt, đỡ được.

“Cậu say rồi.” Anh chàng bất đắc dĩ  thông báo.

“Như thế này là cảm giác say à? Ah, đầu váng mắt hoa.” Helen lơ mơ nói.

“Được rồi, về nhà ngủ một giấc. Dậy là bình thường thôi.” Neel kéo người lại, ra hiệu Fred giải quyết nhanh cái ly của cậu ta.

“Được không đây?” Fred bồn chồn lo lắng, “Tửu lượng của tôi quá tầm thường, nếu cũng say thì làm sao giờ?”

Neel nhẹ nhàng trả lời, “Vậy thì một tay xách một người quay về chứ sao.”

Được à.

Fred thấy chết không sờn, cầm ly rượu Lôi Quả muốn cạn.

Lúc đưa ra, Taylor đặc biệt nhắc nhở, “Tuy tên là rượu trái cây, nhưng vị cay nồng, rất kỳ lạ.”

Trước khi uống, trong lòng Fred còn nghĩ, rượu thôi mà, vị kỳ lạ chỗ nào được chứ? Nhắm mắt nhắm mũi, đưa ly rượu rót thẳng vào miệng, coi như là xong. Cùng lắm thì bị người ta xách về rồi mê man cả buổi là cùng.

Nhưng giọt rượu vừa chạm lưỡi, cậu ta đã biết mình quá ngây thơ.

Vị cay nồng không nói, còn chịu được, nhưng mà cái vị kia thì quá quỷ dị – rượu vừa chảy vào miệng, trên đầu lưỡi sao lại có sấm chớp nổ đì đùng chứ??

Fred ngậm rượu, mặt cứng đờ. Nhả không được, phun không xong, nuốt thì không trôi, người vừa sợ lại vừa khó chịu.

Ngẫm lại thì đây là đồ ngon của quán nên mới có rượu này, cậu ta nhắm mắt nhắm mũi quyết tâm, chỉ cần cố hết sức mà nuốt xuống là được.

Uống ngụm đầu tiên, thở dốc, cả người lảo đảo.

Neel ở bên cạnh nhìn, buồn bực, “Khó uống đến vậy à?”

Rượu Tam Nhật tuy mạnh, nhưng cũng chẳng nghe được Helen nói một câu, “Hương vị khác lạ”.

Fred thì muốn hấp hối, “Không khó uống. Có thể nói thế nào bây giờ? Uống vào quá mức kích thích!”

Đấy là kiểu hình dung gì? Neel hiếu kỳ, hỏi thêm một câu, “Có thể cho tôi nếm thử chút không?”

Thường ngày Fred khá là keo kiệt chuyện chia sẻ đồ ăn ngon. Nhưng hôm nay lại hào phóng đưa rượu ra.

Neel đánh bạo uống một ngụm.

Một giây sau, vị cay nồng lan khắp miệng. Ngoài nó ra, các bọt khí trong rượu không ngừng vỡ tan, làm cho miệng tê tê, giống như có sấm chớp nổ đì đùng vậy.

“Hít hàzzzz…” Neel hít một hơi lạnh, “Cái này cũng quá mức đã ghiền rồi!”

Đã ghiền? Fred mặt nghiêm trọng, rõ ràng muốn mất cả mạng đây này!

Nhưng mong ước đối với sức mạnh là bản năng mỗi người, vừa nghĩ tới rượu Lôi Quả có công dụng kỳ diệu, dù như thế nào cậu ta cũng không muốn thuyết phục mình buông bỏ.

Thử một lần, lại thêm một lần. Lỡ mà uống xong rồi không có hiệu quả rõ ràng, vậy thì thôi cậu ta không uống nữa vậy.

Cứ nghĩ như thế, Fred vừa run lẩy bẩy, vừa hiên ngang lẫm liệt uống rượu.

Uống xong một ly. Cậu ta nằm vật ngay tại chỗ, tưởng mình sắp ngất rồi.

“Ráng bình tĩnh đi, uống rượu thường như vậy mà. Dù sao mùi vị cũng không tệ, còn vô cùng kích thích.” Neel không biết là đang an ủi hay đang trả thù nữa, nói chuyện hết sức thản nhiên.

Fred nằm im không muốn nhúc nhích, đến sức để nói chuyện cũng không có.

Trêu người ta mà không thấy phản ứng gì, Neel cũng không tức giận. Giống như đã thỏa thuận trước đó, mỗi tay vác một người về quán trọ.

Lúc rời khỏi, có hai người trẻ tuổi khác gặp thoáng qua cũng đang đi đến quầy rượu.

Một người hơi béo, dáng tươi cười chân thành ngây thơ, một người thì rất ra dáng nhà thuyết pháp, “Clayton cấm đánh nhau. Ngày lễ mừng thế này, cậu chắc cũng không muốn bị đuổi chứ nhỉ?”

“Vậy thì, có tranh chấp cứ dùng cách hòa bình mà giải quyết thôi. Nếu trong vòng ba phút cậu uống hết hai ly rượu Lôi Quả, coi như tôi chủ động nhận thua.”

“Ngược lại, nếu không làm được thì coi như thằng béo này thắng.”

“Hừ, chỉ là hai ly rượu trái cây thôi, làm sao mà uống không được? Coi thường ai chứ!” Tên cao gầy kia cho rằng mình bị khinh nên giận dữ.

“Vậy thì coi như thỏa thuận xong.” Anh chàng béo hớn hở nói.

“Nhất định rồi.”

Trùng hợp Fred nghe được đoạn đối thoại này, cố giãy dụa ngẩng đầu, nhìn về anh chàng béo đầy run sợ – đúng là người ác độc.

**

Sau khi lễ nhậm chức kết thúc, Evan vội vàng ra về, không hề muốn ở lại.

Ngay lúc sắp ra khỏi thị trấn, vô tình nghe được có người nói, “…Rượu Thanh, có thể gia tăng năng lực khống chế thuộc tính thủy, rượu Tam Nhật…”

Evan cười nhạt ra tiếng, bây giờ khoác lác cũng không cần làm nháp nhỉ? Uống có tí rượu mà gia tăng được thực lực, vậy người ta còn vất vả tu luyện làm gì?

Mang ý nghĩ quấy rối, anh ta dừng bước, quay lại xếp hàng. Trong lòng thì thầm nhủ, uống xong rượu nếu không có hiệu quả gì, anh ta nhất định làm cho người kia hiểu rõ, mạnh mồm chắc chắn sẽ có hậu quả!

Hàng rất ngắn, một lúc đã đến lượt anh ta.

“Một ly rượu Thanh.” Evan lạnh giọng gọi.

Ngoài ý định, lễ hội ẩm thực của Clayton, rượu đều miễn phí, một đồng cũng không phải bỏ.

Evan giật mình. Anh ta còn tưởng chủ quán cố ý quảng cáo láo, vì muốn bán được rượu giá cao, ai ngờ sự thật lại không phải thế.

Rượu uống không mất tiền, cho dù hiệu quả có chút xíu, chẳng lẽ anh ta còn không biết xấu hổ mà ra tay với người.

Evan thật sự quắn quéo rồi.

Nếm một chút, rượu Thanh vị nhạt, chỉ có hơi ngọt xíu, chẳng khác gì đồ uống bình thường.

Trong lòng Evan tự nhủ, thôi được rồi, dù sao cũng là địa bàn của người ta, không nên gây chuyện. Uống xong ly rượu, tranh thủ về nhà mình vậy.

Ai ngờ, rượu Thanh vừa vào tới bụng, toàn thân tự nhiên ấm áp. Làm cho tu vi bao năm đang ở chỗ thắt cổ chai tự nhiên được nới lỏng, dường như lúc nào cũng có khả năng thăng hoa.

Đúng là thật rồi! Không phải quảng cáo láo!

Evan vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên. Anh ta ngơ ngác nhìn vào cái chén rượu không còn chút gì, vẻ mặt hãi hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.