Diệp Trần la lên xong, bọn nha hoàn liền xông vào phòng, trông thấy Trần Song Song nằm dưới đất và Diệp Trần đứng bên sợ xanh mặt. Đại nha hoàn của Diệp Trần lập tức la: “Mau gọi thiếu gia và bác sĩ tới!”
Lục Minh hay tin Trần Song Song trúng độc lập tức lao tới phòng Diệp Trần nhưng lúc này Trần Song Song đã chết, bác sĩ nâng tay nhìn đồng hồ, tuyên bố thời gian tử vong, Diệp Trần ngồi một bên run rẩy được Lưu Thư ôm vào lòng.
Đầu Lục Minh ong ong.
Chết rồi ư?
Trần Song Song chết rồi?
Cô ta chết thì giáp cốt phải làm sao đây?
Anh ta phải bắt đầu lần tìm manh mối lại từ đầu ư? Nhật Bản sắp tấn công Thượng Hải rồi, liệu có còn kịp?
Lục Minh ngơ ngác đi tới chỗ Trần Song Song, tự tay xác nhận Trần Song Song đã tắt thở rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Trần ngồi bên kia: “Cô ấy chết thế nào vậy?”
Diệp Trần cúi đầu, không trả lời. Lục Minh nhìn thấy vết hằn trên tay Trần Song Song do Diệp Trần gây ra thì hoang mang hỏi: “Em đánh nhau với cô ấy à?”
Diệp Trần vẫn không nói gì. Lục Minh sốt ruột, gắt lên: “Em nói đi chứ! Người có phải do em giết không?!”
“Ra ngoài hết đi.”
Diệp Trần đứng dậy, đuổi bọn người hầu đi ra ngoài. Lục Minh quan sát phản ứng của Diệp Trần, trực giác mách bảo điềm chẳng lành. Diệp Trần sửa sang lại quần áo rồi im lặng nhìn anh ta.
Mắt cô hơi đỏ, ươn ướt, trông tủi thân nhưng cũng đầy kiên định. Lục Minh mấp máy môi, đứng dậy, muốn ôm cô: “Xin lỗi em.”
“Lục Minh,” cô gọi tên anh, giọng khàn khàn, “chúng ta, ly hôn đi.”
Vòng tay Lục Minh mở ra dừng lại giữa không trung, trông có phần ngớ ngẩn.
Anh nhìn cô gái mắt đỏ hồng trước mặt mình, trong thâm tâm không hề cảm thấy bất ngờ.
Chính anh ta cũng không biết từ lúc nào mình đã thầm biết trước kết cục ngày hôm nay, là ngay từ đầu lúc đưa cô đi biệt thự hay là kể từ lúc trông thấy Hồng Sanh dịu dàng nhìn cô.
Anh biết, sớm muộn gì người này cũng sẽ ra đi.
Anh im lặng, Diệp Trần vò chặt chiếc khăn trong tay, điềm đạm nói: “Người là do em giết, anh muốn giao nộp em cho cảnh sát cũng được, giết em đi cũng được. Em giết cô ấy, em chấp nhận.”
Lục Minh không trả lời. Anh cúi đầu nhìn Trần Song Song nằm dưới đất, có vô vàn lời muốn nói nhưng trước khi anh kịp nói bất kỳ điều gì, Diệp Trần đã lên tiếng trước.
“Em biết anh không thích em, ngay từ đầu đã vậy.”
“Trước khi gả cho anh, em không biết anh là người thế nào, chỉ được nhìn thấy anh trong ảnh, trông có vẻ rất ưa nhìn, tuấn tú, nho nhã, lúc ấy em nghĩ, lấy anh, anh nhất định sẽ tốt với em. Vậy nên em mang niềm tin ấy bước lên kiệu. Thế nhưng em thật chẳng ngờ, ngay đêm tân hôn, chồng em, cho dù bị người ta chốt cửa cũng không muốn chung giường với em.”
Diệp Trần hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, Lục Minh cảm thấy đau tan lòng nát dạ, anh lên tiếng, giọng khàn đặc: “Xin lỗi…”
“Không có gì.” Diệp Trần cầm khăn chấm nước mắt, gắng gượng cười rồi bảo, “Anh cũng là người đáng thương. Anh không thích em, em không hiểu anh. Cuộc hôn nhân này của chúng ta vốn dĩ là nghiệt duyên. Là do em quá cố chấp, quá cưỡng cầu. Em vẫn luôn nghĩ, nếu có thể làm một người vợ tốt thì rồi anh cuối cùng sẽ thích em.”
“Anh bảo em qua biệt thự ở, em đi. Anh bảo em về, em về. Anh bảo em đi học, em đi học, anh bảo em làm gì, em đều làm hết. Em biết anh thích Trần tiểu thư, em chịu đựng, em cho rằng cứ chịu đựng thêm một chút, nhất định có thể chịu đựng tới cùng.”
“Nhưng cuối cùng em cũng biết, con người không thể nào chịu đựng mãi được.” Diệp Trần lấy tay che mắt, giọng hơi run, “Em ghen tị, em khó chịu, em tức giận, em đau lòng. Giống như Trần tiểu thư muốn giết em, thực ra em cũng muốn giết cô ấy.”
“Lục Minh,” nước mắt cô trào ra qua kẽ hở, cô nghẹn ngào nói, “em không thể tiếp tục được nữa.”
“Chúng ta…” trái tim cô run lên, giọng run rẩy, “ly hôn đi.”
Lục Minh im lặng, sau một hồi lâu, anh khàn khàn hỏi: “Nếu tôi nói cho em biết, tôi thích em thì sao?”
Diệp Trần sững sờ ngẩng đầu lên, nét kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Lục Minh cười cay đắng, nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Nếu tôi nói cho em biết, tôi không để tâm chuyện Trần Song Song chết, tôi vẫn luôn chỉ thích mình em, nếu vậy thì sao?”
“Em có còn muốn ly hôn nữa không?”
Nói xong lời ấy, không biết vì sao, trong đầu anh bỗng hiện lên những ký ức mơ hồ.
Dường như có một người nào đó vẫn luôn nói hẹn gặp lại và rồi luôn luôn ra đi.
Anh không biết đó là ai, chỉ biết nỗi tuyệt vọng trào dâng như muốn nhấn chìm tất cả.
Anh nhìn Diệp Trần, chờ đợi phán quyết của cô. Diệp Trần từ từ cười rộ lên: “Quá muộn rồi.”
Lục Minh cười khẽ: “Em có người trong lòng rồi, phải không?”
Diệp Trần không đáp, cô biết Lục Minh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Hồng Sanh nhưng hiện giờ cô phải xử lý sạch sẽ quan hệ giữa cô và Lục Minh đã, Lục Minh nếu đã hiểu lầm, cô sẽ không giải thích.
Lục Minh bước tới trước mặt cô, hơi khom người xuống, ngửa đầu nhìn cô, bàn tay áp lên khuôn mặt cô.
“Tôi sẽ tốt với em hơn hắn ta.”
Anh ngửa đầu nhìn cô như một đứa trẻ, nói xong lời đó, nước mắt liền chảy.
Đôi mắt anh nổi bật dưới ánh đèn ẩn chứa vô vàn bi thương. Diệp Trần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cô quay đầu đi, không nhìn.
Anh nhìn đăm đăm vào cô, tiếp tục nói: “Tôi sẽ ưu tú hơn hắn, trưởng thành hơn hắn, yêu em nhiều hơn hắn, quan tâm em nhiều hơn hắn.”
“Tống Uyển Thanh,” nước mắt anh dâng lên, làm nhòe bóng hình người trước mặt, giọng nói nghe như nức nở: “em có thể… có thể…”
“Xin lỗi.”
Diệp Trần vội bỏ ra ngoài: “Rất xin lỗi!”
“Tống Uyển Thanh!”
Lục Minh gọi to tên của cô. Diệp Trần đứng sững lại, vò chặt chiếc khăn trong tay, nhìn ngọn đèn trước mặt, cảm giác nước mắt sắp sửa trào ra mất rồi.
Lục Minh và cô quay lưng về phía nhau, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Lục Minh từ từ nhắm mắt lại, thật lâu sau, cuối cùng anh hỏi: “Em định đi đâu?”
“Đi đâu cũng được.” Diệp Trần cúi đầu, khàn khàn đáp, “Tóm lại không nên ở lại đây.”
“Bất kể là đâu,” Lục Minh nhắm mắt, xiết chặt nắm đấm, “tôi sẽ đưa em đi.”
Diệp Trần quay đầu lại, không thể tin nổi, anh quỳ dưới đất, đầu gục xuống.
Lặng đi một lúc, rồi cô đáp: “Cảm ơn anh.”
Lục Minh im lặng. Anh đứng dậy, gọi người vào dọn dẹp các thứ.
Anh đích thân đưa cô ra xe, lái xe chở cô đi. Ngồi vào xe, anh hỏi: “Đã nghĩ ra được sẽ đi đâu chưa?”
“Đưa em tới chỗ Hồng gia đi.”
Diệp Trần cúi đầu, Lục Minh cứng người nhưng anh không nói gì cả.
Diệp Trần không có nhiều đồ, hai đứa nha hoàn hồi môn ngồi xe sau, trong xe chỉ có hai người, Lục Minh và cô. Lục Minh không nói chuyện, Diệp Trần cũng không nói chuyện. Xe tới Hồng phủ, Lục Minh dừng xe lại, khàn khàn bảo: “Đi đi.”
“Vâng.”
Diệp Trần đang chuẩn bị ra khỏi xe thì Lục Minh bỗng bắt lấy tay cô.
Diệp Trần quay đầu, thấy Lục Minh nắm tay cô, người đang run lên.
“Nếu như,” anh không dám quay đầu nhìn cô, mặt cúi thấp, “tôi nói là nếu như, thật nhiều năm sau, tôi còn sống, em còn sống…”
Còn chưa nói hết, Lục Minh đã thôi. Diệp Trần không hiểu: “Lục Minh?”
“Không có gì…”
Không biết nghĩ tới điều gì, Lục Minh chầm chậm thả tay ra, ngẩng đầu nhìn cô, gắng kéo căng khóe môi cười: “Hắn có tốt với em không?”
“Tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Minh gật đầu, “Ở cùng hắn thì nhớ khuyên hắn đi Hương Cảng đi.”
“Đi sớm một chút, đừng chậm trễ.” Lục Minh xiết chặt tay lái, không dám quay đầu lại.
Diệp Trần nhíu mày, Trương Hỉ che ô đi tới gần ô tô, vui mừng hỏi: “Tống tiểu thư, cô tới thật đấy à?”
Diệp Trần thôi nhìn Lục Minh, quay đầu đi, cúi người ra khỏi ô tô sau đó ngẩng đầu chào Trương Hỉ: “Chú Trương.”
Nói xong, cô đưa mắt nhìn Hồng Sanh đứng cách đó không xa.
Ông ta che ô màu đen, mặc áo trường sam cổ đứng màu xanh lam, lặng lẽ đứng trong mưa chờ cô.
Trường sam cổ đứng
Cô nhún người, gật đầu chào: “Hồng gia.”
Lục Minh thấy Diệp Trần đã được đón, không ở lại thêm nữa, cả một câu chào cũng không, đánh xe quay đầu đi mất.
Trên đường về, anh phóng xe lao như bay, nước mưa xối vào thân xe, đập vào cửa kính, đôi mắt anh ầng ậc nước, chớp một cái, nước mắt liền trào ra.
666 đau lòng quá đỗi, không ngừng bảo: “Chủ nhân, khó chịu thì đừng cố nhịn. Anh thích cô ấy sao lại chịu ly hôn chứ? Phụ nữ đều dễ cảm động, anh giữ cô ấy bên mình, dần dần rồi sẽ làm cô ấy cảm động thôi!”
“Làm cô ấy cảm động để làm gì chứ?”
Lục Minh khàn khàn bảo: “Sớm muộn gì tôi cũng phải đi, tôi còn phải gánh vác trọng trách của mình, có Hồng Sanh chăm sóc cho cô ấy, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.”
“Thế sao không sớm để cô ấy đi đi?” 666 bực mình, “Anh đúng là yếu đuối! Thích thì phải theo đuổi chứ! Theo đuổi chưa được thì phải nỗ lực hơn! Sợ cái gì!”
“Nếu cô ấy thích tôi, tôi sẽ không buông tay.” Lục Minh xiết chặt tay lái, chặt đến nỗi cánh tay run lên, “Nhưng cô ấy không thích tôi, tôi kéo cô ấy nhảy vào hố lửa để làm gì?”
“Tình cảm gì chứ?”
Lục Minh cười khổ sở: “Còn sống đã là khá lắm rồi. Hồng Sanh cũng khá được, hai người họ ở bên nhau, tôi giao lại giáp cốt tìm được cho họ mang đi Hương Cảng, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ, xem họ sinh con dưỡng cái, vậy là đủ rồi.”
“Nếu vận khí tốt một chút, tôi có thể giúp được đất nước, giúp được nhân dân gì đó…”
“Anh đừng nói nữa.” 666 nổi cáu, “666 giận rồi, 666 mặc kệ anh, 666 ghét chủ nhân!”
Lục Minh im lặng, chạy xe tới một mảnh đất đầy cỏ lau, không có bóng người, rốt cục không chịu nổi nữa, anh dừng xe lại, gục đầu xuống tay lái, không nói một lời.
Cỏ lau nhẹ nhàng đu đưa trong gió như những cơn sóng trào, nhấp nhô lớp thấp lớp cao, dần dần trôi xa.
Diệp Trần xách hành lý vào Hồng phủ, nói với Hồng Sanh: “Kế tiếp đây phải làm phiền Hồng gia, chuyện xảy ra quá đột ngột, chưa kịp chuẩn bị nơi ở. Tôi sẽ bảo người đi tìm phòng mới, nhanh chóng chuyển đi.”
“Không hề gì.” Hồng Sanh lồng hai tay trong tay áo, đi trước Diệp Trần, giọng bình thường, “Nhà cửa rộng rãi, trống trải, cô cứ ở luôn cũng không sao, càng thêm náo nhiệt.”
Nói xong, Hồng Sanh đẩy cửa, đứng cạnh cửa, mỉm cười: “Xét cho cùng, tôi cũng già rồi, biết cô đơn rồi.”
“Hồng gia nói đùa. Ông đương tuổi tráng niên, sao có thể nói là già?” Diệp Trần ôm sách đi vào phòng. Trương Hỉ đi theo sau lưng. Phòng này có vẻ như đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, bàn trang điểm, tủ quần áo, mọi thứ đều đầy đủ, đúng là phòng dành cho phụ nữ ở.
Diệp Trần quan sát căn phòng, khá là bất ngờ: “Phòng này…”
“À,” Hồng Sanh hiểu ý cô muốn hỏi, “tôi biết cô sớm muộn gì cũng tới ở nên đã chuẩn bị trước.”
Diệp Trần quay đầu nhìn Hồng Sanh, Hồng Sanh đứng tựa ở cửa, mỉm cười bảo: “Tôi vẫn luôn tin rằng, Tống tiểu thư không phải người sẽ vì hôn nhân mà từ bỏ quyền thế.”
“Gọi tôi là Diệp Trần đi.”
Diệp Trần quay mặt đi, cúi đầu, bảo với Hồng Sanh: “Hồng gia, tôi mệt rồi.”
Hồng Sanh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, Diệp Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng xuống giường, nhớ tới Lục Minh.
“Anh bảo anh ta liệu có buồn không?”
“Chắc là có.” Ba Tám đang lượn lờ trên trang mua sắm chọn mua quần áo, đáp qua loa, “Cô nghĩ thế nào mà cứ nhất nhất đòi đi thế hả?”
“Thế giới này, tôi không muốn quá thân thiết với anh ấy.” Diệp Trần ủ rũ, “Tôi còn rất nhiều việc muốn làm.”
“Tôi hiểu.” Ba Tám gật đầu, “Tình cảm có thể nói sau, ở thế giới này, trong lòng cô, thứ cô không dứt bỏ nổi là đất nước phải không?”
Diệp Trần không trả lời. Ba Tám chọn một chiếc mũ đen, ướm thử lên đầu, an ủi bảo: “Cô yên tâm, tôi luôn luôn ủng hộ cô.”
Diệp Trần ngủ ở nhà Hồng Sanh một đêm. Chiều hôm sau, Lục Minh làm xong xuôi các thủ tục ly hôn, đưa giấy chứng nhận ly hôn cho Diệp Trần. Diệp Trần đặt tờ giấy chứng nhận ly hôn cùng một chỗ với quyển thơ anh tặng, cất vào trong ngăn kéo khóa lại.
Sáng hôm sau nữa, Diệp Trần vừa mở mắt, Hồng Sanh đã nhắc cô, hôm nay là sinh nhật của ông ta.
“Ta đã mời Lục Minh tới Dạ Thượng Hải,” Hồng Sanh nhìn gương, chỉnh lại nút thắt cổ áo, “Hôm nay động thủ với Lục Minh không thành vấn đề chứ?”
“Phải giết người à?”
“Cô nỡ hả?” Hồng Sanh quay đầu lấy cái mũ Trương Hỉ đang cầm trên tay. Diệp Trần cúi đầu không nói. Hồng Sanh đội mũ lên đầu, điềm tĩnh bảo: “Không nỡ thì đừng có hỏi ta.”
“Nếu tôi cứ mãi không nỡ, Hồng gia sẽ làm thế nào?” Diệp Trần đi theo Hồng Sanh ra ngoài. Hồng Sanh liếc cô một cái, cười bảo: “Ta rất hài lòng với cục diện hiện tại, cậu ta coi giữ địa bàn hiện tại của cậu ta, ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, còn nếu cậu ta muốn nhiều hơn nữa, vậy cũng không cần cô ra tay.”
“Tuy Hồng mỗ già rồi nhưng vẫn còn cầm được đao.”
Diệp Trần im lặng. Hồng Sanh ngồi vào bàn, liếc nhìn bộ đồ trên áo dưới váy của cô, nhíu nhíu mày: “Tối nhớ thay một bộ đẹp vào, bộ này xấu quá.”
Diệp Trần ngẩn ra rồi nhớ tới bộ đồ Hồng Sanh mua cho mình.
Tuy Hồng Sanh thích mặc áo trường sam truyền thống nhưng lại rất thích phụ nữ mặc sườn xám đi giầy cao gót.
Diệp Trần sờ thử mặt mình, cảm thấy yêu cầu của Hồng Sanh với cấp dưới có hơi bị cao quá, không những phải biết đánh đấm mà còn phải đẹp, đúng là khó hầu hạ.
Tuy nghĩ vậy nhưng bất kể thế nào Hồng Sanh cũng coi như là ông chủ của Diệp Trần. Tối đến, Diệp Trần uốn tóc, trang điểm, mặc sườn xám, đi giầy cao gót, khoác áo khoác, đi bao tay, rất ra dáng một người phụ nữ thạo ngón ăn chơi ở đất Thượng Hải.
Trang điểm xong, Diệp Trần mới nhớ tới mặt nạ, đeo nó vào rồi đi ra cửa.
Hồng Sanh thấy cô đeo mặt nạ thì cười khôi hài: “Cô xem, trang điểm cho đẹp rồi lại đeo mặt nạ, không phải là quá lãng phí hay sao?”
Diệp Trần trợn mắt, mặc kệ ông ta, ngồi vào xe.
Tay cô vân vê tà váy, túi để trên đầu gối, hỏi: “Tối nay Hồng gia tính thế nào?”
“Cho một bài cảnh cáo đi.”
Hồng Sanh tựa lưng vào ghế ngồi, tay đặt lên hai chân bắt chéo, dáng ngồi rất thẳng, nhắm mắt lại bảo: “Ta không ra tay, cậu ta lại tưởng ta là hạng dễ bắt nạt.”
“Hiểu rồi ạ.”
Diệp Trần gật đầu.
Từ Hồng phủ tới Dạ Thượng Hải tốn chưa tới nửa giờ xe chạy. Hồng Sanh cố ý tới muộn, lúc ông ta xuất hiện, Dạ Thượng Hải đã ngồi kín người. Hồng Sanh xuống xe trước, vươn tay đỡ tay Diệp Trần xuống xe.
Diệp Trần vừa xuất hiện, mọi người đồng loạt đổ dồn vào nhìn. Hiện giờ thủ hạ đắc lực tâm phúc nhất của Hồng Sanh là một người phụ nữ đeo mặt nạ tên là Diệp Trần. Ai cũng đều có chút tò mò, ngay cả Lục Minh cũng không ngoại lệ.
Lục Minh chưa từng gặp Diệp Trần, trước đây đã người này là nhân vật chỉ tồn tại trong lời đồn.
Anh ta thấy cái tên Diệp Trần này hơi quen tai nhưng không nhớ được cụ thể là vì sao, anh cũng từng hỏi 666 nhưng 666 nói vì bị máy chủ hạn chế nên cô ấy không thể tiết lộ gì được.
Diệp Trần không phải một người bình thường.
Lục Minh biết chắc như vậy.
Vậy nên, khi Diệp Trần xuất hiện, anh ta liền nhìn thử, xem cảnh Diệp Trần đáp hờ lấy tay Hồng Sanh, Lục Minh cứ cảm thấy động tác này quen quen, bất giác nhíu mày, cố gắng hồi tưởng xem đã thấy ở đâu.
Sắm vai bạn cặp nữ của Hồng Sanh, Diệp Trần rất nể mặt, khoác tay ông ta đi vào. Hồng Sanh liên tục chào hỏi quan khách, lúc đi tới chỗ Lục Minh, Hồng Sanh cười chào: “Lục công tử.”
“Hồng gia.”
Lục Minh đặt ly rượu xuống, nhíu mày nhìn chỗ tay hai người khoác nhau hỏi: “Sao hôm nay không đưa Tống tiểu thư theo?”
Hồng Sanh và Diệp Trần đều ngẩn ra. Lục Minh lạnh lùng nhìn Hồng Sanh: “Chiếm được thì phải biết quý trọng, mong Hồng gia biết thế nào là đủ.”
Hồng Sanh bật cười: “Hồng mỗ hiểu ý của Lục công tử, Lục công tử yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tống tiểu thư.”
Lục Minh gật đầu, nâng ly với Hồng Sanh: “Tôi còn có bạn, Hồng gia cứ tự nhiên.”
Nói xong, Lục Minh liền bỏ đi. Hồng Sanh cúi đầu nói khẽ với Diệp Trần: “Vẫn còn nhớ cô lắm.”
“Ừm.”
Diệp Trần cúi đầu, Hồng Sanh vỗ tay cô, nhắc: “Đừng mềm lòng.”
“Ông yên tâm.”
Nói xong, Hồng Sanh dẫn cô về chỗ ngồi, lên sân khấu nói mấy câu phát biểu mở màn buổi tiệc. Mọi người ở dưới ăn uống, trên sân khấu vũ công nhảy múa, ca hát, xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Diệp Trần ngồi cạnh Hồng Sanh, bàn ông ta ngồi toàn là các nhân vật máu mặt của bến Thượng Hải. Lục Minh và Diệp Trần một trái một phải ngồi cạnh ông ta.
Sau một thời gian phấn đấu, hiện tại quá nửa địa bàn ở Thượng Hải đã nằm trong tay của hai người. Hồng Sanh là lão đại, vậy thì Lục Minh và Diệp Trần chính là lão nhị. Nhưng điểm khác nhau là, Lục Minh giết Hầu Xương, tiếp quản được người của bát môn, vậy nên thực lực chân chính của Lục Minh sâu khôn lường.
Hồng Sanh là người giỏi giao tế, không khí bữa tiệc rất thoải mái. Dùng bữa xong, Hồng Sanh rót rượu cho Lục Minh, cười bảo: “Người ta vẫn nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhìn Lục công tử, Hồng mỗ dường như được thấy lại chính mình năm đó. Có điều, Hồng mỗ năm xưa là người giữ quy củ, Lục công tử đi du học về, nhắc tới quy củ của bến Thượng Hải e là không được rành rẽ lắm nhỉ?”
Lục Minh không đáp, anh ta biết Hồng Sanh muốn nói gì.
Người làm ăn ở bến Thượng Hải này đều phải cống nạp một phần cho Hồng Sanh, hiện nay anh ta khuếch trương lớn như vậy nhưng lại không đưa cho ông ta nửa đồng, từ lúc Hồng Sanh đi tìm anh ta, anh ta đã sớm hiểu rõ ý đồ của người này.
Lục Minh không nói gì, chờ Hồng Sanh mở miệng. Hồng Sanh thấy Lục Minh im lặng bèn gọi Diệp Trần: “A Trần.”
Diệp Trần hiểu ý Hồng Sanh, ngẩng đầu cười tủm tỉm với Lục Minh: “Không biết Lục công tử có thể nể mặt nhảy với tôi một điệu chăng?”
Lục Minh vốn định từ chối nhưng nhìn dáng dấp của Diệp Trần, nghe giọng nói của Diệp Trần, anh ta lại cảm thấy quen thuộc lạ lùng.
Do dự giây lát, cuối cùng Lục Minh vẫn gật đầu.
Diệp Trần đứng dậy, Lục Minh đi theo Diệp Trần ra sàn nhảy.
Trên sàn nhảy đã có người đang khiêu vũ, Diệp Trần và Lục Minh đi vào, Lục Minh khách sáo đứng, Diệp Trần chủ động đặt tay lên vai Lục Minh, cười nói: “Lục công tử?”
Lục Minh mím môi, đặt hờ tay lên lưng Diệp Trần, trông như ôm nhưng thực tế không hề chạm vào. Diệp Trần thầm thấy buồn cười, cái con người này, đúng là có hơi bị bảo thủ thâm căn cố đế.
Đèn trên sàn nhảy rất tối, giai điệu cũng thong thả vô cùng. Diệp Trần và Lục Minh nhẹ nhàng đong đưa cơ thể theo điệu nhạc. Cô là người lên tiếng trước, đi thẳng vào vấn đề: “Lục công tử từ lúc tiếp quản Lục gia tới nay, địa bàn của Lục gia mở rộng không ngừng, Lục công tử lại chưa từng dâng lễ cho Hồng gia chút gì, điều này không hợp lẽ lắm nhỉ?”
“Dâng lễ, tất nhiên là có,” Lục Minh thong thả đáp, “nhưng không biết Hồng gia muốn bao nhiêu?”
“Hồng gia không phải người có lòng tham, một phần mười là đủ rồi.”
Lục Minh cười lạnh một tiếng: “Còn gì nữa?”
“Các bang phái có thế cân bằng lẫn nhau, hiện giờ địa bàn của công tử cũng đủ rồi, công tử nên học cách vừa lòng.”
“Nếu,” Lục Minh nhếch môi, “tôi không học được thì sao?”
“Không học được,” Diệp Trần liếc nhìn anh ta, “vậy đành phải dạy.”
Vừa nói xong, bàn tay Diệp Trần lập tức bổ về phía Lục Minh! Lục Minh xoay người, hất Diệp Trần ra.
Diệp Trần xoay mấy vòng giống một người bạn nhảy bị bạn cặp đẩy ra, sau đó liền khom người chặt xuống bụng Lục Minh, Lục Minh giơ tay lên, kéo cô xoay tròn ngược trở về, đồng thời tay kia chặn tay Diệp Trần, áp sát người.
Hai người so chiêu như đang khiêu vũ, động tác vừa nhanh, chuẩn, vừa tao nhã, trông không khác gì khiêu vũ.
Vấn đề là động tác của Diệp Trần càng ngày càng khiến Lục Minh có cảm giác quen thuộc. Trong trí nhớ của các kiếp thì thời gian anh ta làm Quân Diễn là dài nhất, động tác của người trước mặt này, thấp thoáng…
Có nét giống với Thiên Kiếm tông.
Lục Minh lạnh mặt, càng thêm khẳng định giữa mình và đối phương có một mối quan hệ rất sâu sắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đã giao thủ không dưới trăm chiêu, anh ta nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của người phụ nữ này, nhất thời cảm thấy ngập tràn hiếu kỳ.
Anh ta đã từng gặp Diệp Trần, nhất định là đã từng gặp rồi.
Trong lòng anh rất chắc chắn nên liên tiếp ra đòn tấn công về phía mặt nạ của Diệp Trần.
Diệp Trần phát hiện ý đồ của đối phương, nhất thời không nghĩ ra tại sao Lục Minh lại có hứng thú với mặt nạ của mình.
Cô cố gắng bảo vệ mặt nạ của bản thân nhưng Lục Minh lại càng thêm tập trung vào chiếc mặt nạ này hơn, động tác cũng mỗi lúc một nhanh, càng ngày càng gấp gáp.
Khi âm nhạc lên tới cao trào, Lục Minh đặt được tay lên mặt nạ của Diệp Trần, Diệp Trần lùi người về sau, Lục Minh bất giác giữ một tay cô kéo lại, chặn ở ngang hông, ép Diệp Trần đổ lưng về.
Ánh đèn dừng trên khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của Diệp Trần, Lục Minh biến sắc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lục Minh: “Bất kể là đâu, tôi đều sẽ đưa em đi.”
Diệp Trần: “Nhờ anh đưa tôi vào lòng Hồng Sanh.”
Lục Minh: “(ノ``Д)ノ cút!”
Bác sĩ: “Đại Bạch, tôi tới tưới nước cho cô đây.”
Mặc Thư Bạch: “Tôi không cần nước.”
Bác sĩ: “Thế cô muốn gì?”
Mặc Thư Bạch: “Say mê trọn đời!”
Bác sĩ: “…”