Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Chương 41: Ghen em gái anh!




Ăn uống linh đình, quần áo đầu tóc bảnh bao.

Hình thức xã giao điển hình.

Trì Thủy Mặc nâng một chén Champagne đứng ở trung tâm bữa tiệc cùng mọi người nói nói cười cười, cách giải thích độc đáo cùng khí chất từ nhỏ của mình đã chiếm được lòng không ít thục nữ.

Hai người trung niên đứng ở bên ngoài, mỉm cười nhìn Trì Thủy Mặc.

Vị trung niên họ Trịnh hướng về phía người trung niên bên cạnh có vẻ uy nghiêm nói: “Thủy Mặc trưởng thành rồi. Có thể một mình đảm đương rồi, lão già à, về hưu cũng được an tâm rồi.”

Trì Chính Nghiễn nhìn con một cái, khách khí nói: “Nó? Vẫn còn phải học nhiều.”

Trịnh Cảnh Hà vỗ vỗ vai bạn già: “Lão già như ông, cũng đừng có mạnh miệng , có con ưu tú như thế, nằm mơ cũng cười đến mức phải tỉnh lại.”

Trì Chính Nghiễn nhìn bạn: “Ông hôm nay đến sinh nhật tôi, hay là con tôi?”

Trịnh Cảnh Hà cười ha ha nói: “Đến tuổi này rồi mà vẫn ghen với con?”

Trì Chính Nghiễn vẻ mặt nghiêm trang nói: “Không thể để tiếng khách át tiếng chủ.”

Trịnh Cảnh Hà nói: “Thật tốt, mời mấy doanh nhân lớn đến dự sinh nhật! Không thể để cho con trai cướp mất hào quang của ông được, nào, tôi mời ông!” Vừa nói vừa giơ chén rượu lên.

Trì Chính Nghiễn cũng nâng chén.

“Ôi chao! Lệnh công tử đâu?”

Trịnh Cảnh Hà nói: “Này, thằng nhóc đó hôm trước mới ra mắt bạn gái, cô bé kia cũng không tệ lắm, tôi và mẹ nó cũng đồng ý, chắc hai đứa nó đang chuẩn bị việc đính hôn, bây giờ nó còn đang bận rộn chuyện thiệp mời, đại khái tối nay mới tới đây được.”

“Ah? Thiệu Nghị cũng sắp đính hôn rồi? Lão già ông sao không nói sớm?”

“Chuyện tụi trẻ, để bọn nó quan tâm là được, mấy người già chúng ta quan tâm làm gì? Quan tâm nhiều quá lại khiến chúng nó ngại.”

Trì Chính Nghiễn vừa nhìn con một cái nói: “Tiểu tử nhà tôi nếu hiểu chuyện như Thiệu Nghị thì tốt, cũng hai mươi tám rồi mầ vẫn độc thân, cả ngày bận rộn công việc có cái gì tốt?”

Trịnh Cảnh Hà kinh ngạc nói: “Sao? Thủy Mặc vẫn chưa dẫn con dâu về nhà cho ngươi coi mắt?”

Nhắc tới đại sự của con trai, Trì Chính Nghiễn tức giận : “Con dâu cái gì? ! Nó suốt ngày chỉ lo công việc, có thời gian tìm bạn gái sao? Mỗi lần tôi cùng mẹ nó hỏi tới cũng bị nó đánh trống lảng.” Thật là muốn bức hai ông bà già này chết mà.

Trịnh Cảnh Hà cười nói: “Không phải tôi nói rồi sao? Thanh niên, chúng nó có cách nghĩ của chúng nó, hơn nữa, Thủy Mặc ưu tú như thế , làm sao lại không có cô gái nào để ý, nói không chừng, là quá nhiều cô gái tốt, làm cho Thủy Mặc cũng hoa mắt.”

Trì Chính Nghiễn vừa muốn phản bác, chỉ thấy con trai hướng tân khách gật đầu ý bảo đợi một chút, rồi đi về phía mình.

“Cha, Trịnh bá bá.”

Trì Chính Nghiễn gật đầu, Trịnh Cảnh Hà cười đánh giá Trì Thủy Mặc: “Thủy Mặc, bác và cha cháu đang nói về cháu.”

“Vậy sao?” Trì Thủy Mặc nhướng mày, “Vậy là đang nói xấu rồi .”

Trì Chính Nghiễn giận trừng hắn: “Tiểu tử thúi, con nói gì vậy?”

Trịnh Cảnh Hà ha ha cười: “Sao có thể được, có được con trai xuất sắc như cháu, ba cháu vui còn không hết. Chẳng qua là, cháu cũng biết, lão già mấy người chúng ta chỉ lo vài chuyện của bọn trẻ các cháu, tỷ như…”

Trì Thủy Mặc lòng dạ biết rõ, nhận lấy câu chuyện nói: “Tỷ như làm sao còn sớm kết hôn sinh cháu nội cho ba và mẹ cháu bồng, tránh cho bọn họ thấy nhàm chán.”

Trịnh Cảnh Hà nghe lời này cười lớn lên, trêu ghẹo sắc mặt ông bạn già.

Trì Chính Nghiễn tức giận nói: “Đã biết rồi mà còn không mang con dâu tới, muốn đợi cha bước vào quan tài, làm cháu cha không có ông nội sao?”

Không đợi Trì Thủy Mặc mở miệng, một cánh tay đặt lên bả vai Trì Chính Nghiễn:

“Sinh nhật mà nói những lời gở như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”

Một phu nhânvẻ mặt cao quý nhưng thân thiết cười.

“Mẹ.”

Trì Chính Nghiễn nhìn vợ mặt bất mãn nói: “Bà cũng chỉ biết bênh thằng nhỏ này.”

“Đây sao gọi là bênh được, ” Trì mẫu giận chồng nói một câu, chuyển hướng Trì Thủy Mặc, “Làm sao ông biết con trai tôi chưa có bạn gái?”

Trì Thủy Mặc đối mặt với ba vị trưởng bối ánh mắt ngạc nhiên.

**

Bên kia, Tô Diêu đang mở nhân vật Yêu Nữ đang ở trong Cổ Mộ thanh nhân

( PS: gọi là thanh nhân, thật ra là sự kiện cực kỳ nhàm chán, chính là từ Yến Vương Cổ mộ tầng một đi lên, nhìn thấy người sống là chém… Cho đến tầng cao nhất, dĩ nhiên, phải cần có thực lực mới chống đỡ được. )

Mới đi đến tầng thứ năm, Yêu Nữ đã nhìn thấy mấy nick nhỏ ngồi ở đó, vừa nhìn cũng biết là đang chờ trân thú chỉ có ở cổ mộ—— Hỏa Tông Thử cùng Huyền Dực Thú xuất hiện.

Hai loại trân thú này là niềm đam mê của mấy nick nhỏ —— nhưng bởi vì thời gian xuất hiện lại tương đối lâu, hơn nữa cho dù có xuất hiện mới, đánh chết chúng cũng chưa chắc đã thành trân thú hoặc bảo bảo của người chơi, cho nên —— Tô Diêu cũng không tới Cổ Mộ ngồi ngây ngốc một chỗ chờ…, cho dù là lúc nhàm chán nhất, nàng thà rằng ngồi ngẩn người ở nóc phòng Lạc Dương giáo trường.

Hơn nữa ở cổ mộ cảnh tượng đầy rẫy sát khí, an toàn tánh mạng lúc nào cũng phải lo lắng.

Tỷ như… mấy nick nhỏ lúc này.

Lúc Yêu Nữ đang đánh giá mấy người, Hỏa Tông Thử cùng Huyền Dực Thú đồng thời hiện ra, mấy kẻ kia nhảy dựng lên chém giết. Vừa chém, vừa cảnh giác chú ý đến động thái Yêu Nữ.

Yêu Nữ nhìn qua mấy kẻ đó, rốt cục vẫn phải bĩu môi.

Không có hứng thú.

Mới đi chưa tới hai bước, phía sau một mảnh lửa sáng, nhất thời hiện lên khắp nơi —— Yêu Nữ quay đầu lại, chỉ thấy mấy kẻ kia đã nằm lăn tren đất, mà một thân ảnh ảm đảm điêu linh sát thủ đứng ở giữa đám thi thể, mâu quang trong ánh lửa cổ mộ lóe lên nhìn Yêu Nữ.

Yêu Nữ híp mắt nhìn kẻ kia: “Túy Tiêu Hồn.”

Đối diện, phía sau Túy Tiêu Hồn lại tới mấy người nữa, dựa vào bên người Túy Tiêu Hồn bên hỏi: “Ai, sao ngươi không đi? Mấy kẻ này đâu có đáng giết? Đi thôi, đi tới cổ cửu ( cổ mộ tầng chín ), ta…”

Đang hưng phấn nói, nhìn thấy Yêu Nữ đứng cách đó vài bước liền dừng lại.

Yêu Nữ cười nói: “Ngày xưa đánh một trận, biệt lai vô dạng, các vị.”

Trước mắt, chính là mấy nhân vật khó ưa thời gian trước cùng 【 Cuồng Chiến Thiên Hạ 】 bang chiến.

Nga Mi phía sau Túy Tiêu Hồn trực tiếp triển khai hình thức công kích: “Ít nói nhảm, Yêu Nữ.”

Yêu Nữ nhận ra người này —— vị trí thứ năm trên Bài Hành Bảng 6655 đại Nga Mi 【 Gia, Vạn Nhân Sùng Bái 】.

Yêu Nữ khẽ cười: “Các ngươi cảm thấy có thể giết được ta?”

Gia, Vạn Nhân Sùng Bái cười nói: “Ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể chạy trốn được sao?”

Lời còn chưa dứt, một thanh âm hài hước truyền đến: “Ai nói chỉ có một mình nàng?”

Những lời này nói xong, một bóng người mơ hồ dần dần xuất hiện ở bên cạnh Yêu Nữ, đợi đến rõ ràng, Gia, Vạn Nhân Sùng Bái không khỏi cắn răng: “Lại là ngươi! Yêu Say Đắm!”

Yêu Say Đắm nhìn Yêu Nữ miễn cưỡng cười nói: “Ta nhớ ta đã sớm nói qua, Yêu Nữ là người của ta, ai động đến nàng, trước tiên phải hỏi qua ta.”

Yêu Nữ liếc mắt: “Làm sao ngươi lại ở đây ?”

Yêu Say Đắm nháy mắt mấy cái: “Đi tìm ngươi nên mới đến đây.”

Yêu Nữ dứt khoát không để ý tới hắn.

Trên thực tế, trong hành trang của người chơi cấp Đại Thần Yêu Say Đắm này ngoại trừ một chút lương thực cần có, chỉ có định vị phù —— những thứ khác cũng không cần. trong hành trang được mở rộng mười ô của Yêu Say Đắm, trừ định vị phù ba thành lớn, chính là 7 viên định vị phụ bản Thổ Linh Châu. Một là Tần Hoàng Địa cung tầng ba, một là Cao Xương mê cung, một là Côn Lôn Phúc, một là Thúc Hà Cổ Trấn còn có ba viên toàn bộ là Yến Vương Cổ mộ ——

Tầng chín —— đánh BOSS Xích Tiêu Hỏa Hồn ; còn có tầng năm cùng tầng tám —— gặp thì bắt Hỏa Tông Thử Huyền Dực Thú, không gặp được thì giết người bắt Hỏa Tông Thử Huyền Dực Thú.

—— Bởi vậy có thể thấy được, Đại Thần Yêu Say Đắm cũng rất ác ôn – -

Cho nên khi hắn login, lúc dùng Vụ Ảnh Truy Tung tìm Yêu Nữ, nhìn thấy mỗ yêu ở cổ mộ tầng năm, liền lập tức bay tới.

Yêu Say Đắm ánh mắt vẫn không dừng trên người đối phương, chẳng qua là ngó chừng Yêu Nữ, nụ cười thật sự vô cùng… làm cho Yêu Nữ phát rét.

Vì vậy Yêu Nữ quyết định thật nhanh gọi tử điện ra, không nói hai lời bước đi: “Ngươi cùng bọn họ ở lại chơi, ta tránh.” Dứt lời lái tử điện đi.

Yêu Nữ không có ở đây, Yêu Say Đắm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám người kia một cái, cho nên cũng triệu hồi Thụy Liên Hạc, đi theo Yêu Nữ : “Uy! Ta cam kết tìm cho Hách Liên Thu Thủy một tình địch a! Nữ nhân kia… Uy, ngươi đi chậm lại! Bốn chân chạy như điên trên mặt đất lại nhanh hơn loài chim bay ta, còn ra thể thống gì nữa? !”

Hai người trước sau rời đi, chỉ còn lại đám người Túy Tiêu Hồn sững sờ tại chỗ, tiếp nhận từng trận âm phong trong cổ mộ.

【 Gia, Vạn Nhân Sùng Bái 】 cả giận nói: “Con mẹ nó! Hai người kia! Coi chúng ta không tồn tại sao? !”

Vừa nói cũng sải bước cỡi ngựa cùng mấy người còn lại đuổi theo Yêu Nữ cùng Yêu Say Đắm.

*************

Trì phụ Trì mẫu, Trì Thủy Mặc.

Cộng thêm một người bạn tốt nhiều năm của Trì phụ.

Bốn người đứng bên ngoài náo nhiệt.

Ba ánh mắt trưởng bối—— mỉm cười, hỏi thăm, hiểu rõ —— cùng lúc bắn về phía Trì Đại Thần của chúng ta.

Trì phụ lên tiếng trước: “Ai nói cho bà biết tiểu tử này có bạn gái rồi?”

Trì mẫu cười không đáp, chẳng qua là nhìn con trai bảo bối: “Thủy Mặc?”

Đại Thần ánh mắt chợt lóe lên, lập tức mỉm cười: “Không phải là bạn gái.”

Trì phụ làm ra bộ dạng tôi biết ngay mà, nhíu mày nhìn Trì mẫu nói: “Tôi nói rồi, tiểu tử này mà chủ động như vậy, chúng ta đã sớm được bế cháu. Nó…”

“Là vị hôn thê.”

“Tính thằng nhóc này tôi còn không biết sao? Nó…” Trì Chính Nghiễn từ từ mở to hai mắt, “Tiểu tử con nói gì?”

Trì Thủy Mặc đối mặt ánh mắt kinh ngạc của ba vị trưởng bối, cười, chậm rãi nói: “Con nói, cô ấy không phải là bạn gái của con, vị hôn thê, chính là con dâu ba mẹ vẫn hy vọng.”

Trì mẫu kéo tay con: “Thủy Mặc, con đính hôn ở trong nước rồi?”

Trì phụ nói: “Đính hôn chuyện lớn như vậy không cho cha mẹ biết mà tự tiện quyết định. Trong mắt con có coi chúng ta là trưởng bối hay không?”

Trì Thủy Mặc khiêu mi nói: “Cưới là con cưới, vợ cũng là vợ con, đây vốn cũng không có việc của ba.” (câu này hay, e thích =)) )

Trì phụ cả giận nói: “Con, tên tiểu tử thúi! Con…”

Trịnh Cảnh Hà vội vàng ngăn lại nói: “Ai ai, tôi nói lão Trì, Thủy Mặc nói cũng không sai, đây là chuyện của bọn trẻ chúng nó! Tức giận cái gì.”

Trì mẫu chỉ lúc Trì Thủy Mặc nói ra “Vị hôn thê” lúc mới hơi lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ lại càng mỉm cười nói: “Là đứa trẻ như thế nào, có thời gian dẫn về cho cha mẹ gặp một chút.”

Trì Thủy Mặc nói: “Được.”

Trì phụ nhìn chằm chằm hắn: “Con bao giờ thì đính hôn?”

Trì Thủy Mặc có chút ranh mãnh nhìn phụ thân sắc mặt, nói: “Trở về lần này.”

“Con!”

Cảm tình nói hồi lâu tiểu tử này căn bản còn không mang người về —— vậy nó tìm được người thú vị như thế nào? Cái tính cách khó chịu này rốt cuộc là di truyền từ người nào a? Người nào a?

Không đợi Trì mẫu cùng Trịnh Cảnh Hà khuyên Trì phụ, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới bên cạnh đứng bên Trịnh Cảnh Hà: “Cha.”

Trịnh Cảnh Hà lập tức cười châm biếm về phía ba người Trì gia giới thiệu: “Lại đây, lão Trì, em dâu, Thủy Mặc,tôi giới thiệu cho mấy vị, con tôi Trịnh Thiệu Nghị, đây là con dâu sắp cưới của nhà ta, Tống Uyển Oánh.”

Trì phụ Trì mẫu nhìn trước mắt một đôi bích nhân —— nam phong độ ,ưu nhã tuấn tú, nữ cao quý mỹ lệ hào phóng đắc thể.

Trịnh Thiệu Nghị cùng Tống Uyển Oánh hướng Trì phụ Trì mẫu chào hỏi.

Trì mẫu kéo qua Trì Thủy Mặc nói: “Lại đây, giới thiệu, đây là Trì Thủy Mặc con bác. Thiệu Nghị a, bác rất nhiều năm không gặp cháu rồi, đúng rồi, Thủy Mặc mấy đứa khi còn bé cùng học chung một trường tiểu học, còn nhớ không?”

Vừa nói quay đầu nhìn Trì phụ cùng Trịnh Cảnh Hà cười nói: “Mấy ông xem, tiểu mao đầu ban đầu chớp mắt đã lớn như vậy , chúng ta còn có thể không già sao?”

Trịnh Cảnh Hà cười gật đầu: “Đúng vậy, Thiệu Nghị con cùng Thủy Mặc nói chuyện một chút, nó bây giờ doanh nghiệp trẻ nổi danh trong nước, mấy đứa trẻ tuổi, nói chuyện một chút.”

Trịnh Thiệu Nghị cùng Trì Thủy Mặc bắt tay: “Vậy cũng nên làm quen một chút.”

Trịnh Cảnh Hà nói: “Đúng vậy đúng vậy, con có thể học được không ít từ Thủy Mặc.”

Trì Thủy Mặc cười nói: “Trịnh bá bá khách khí, không dám nhận.”

Trì phụ cũng nói: “Nó sao? Tiểu đả tiểu nháo, làm sao so được với thành tựu của Thiệu Nghị ở đường Wall.”

Trịnh Cảnh Hà lập tức từ chối: “Nào có…”

Bên tai mấy lời nói chuyện khách khí của thế hệ trước dần dần theo bên tai Trì Thủy Mặc đi ra , con ngươi đen láy sâu sắc nhìn thẳng cô gái hoa mỹ bên cạnh Trịnh Thiệu Nghị.

Cô gái kia nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc, môi đỏ mọng hé mở, hình như có rất nhiều lời muốn.

Rốt cục vẫn phải cúi đầu nói ra hai chữ:

“Thủy Mặc.”

Trì Thủy Mặc hơi vuốt cằm, nói:

“Uyển Doanh, đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.