Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Chương 34: Cô gái kỳ diệu




Chỉ huy Mục Phong là một người đàn ông trông có vẻ hiền lành. Anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Vận Trình là một cô gái nhỏ nhắn và hoạt bát như vậy.

- Thế này mà gặp ở bên ngoài anh còn tưởng là thiên kim nhà nào cơ! Phong Ấn, cậu dẫn đồng chí nhỏ này đi làm quen với môi trường xung quanh đi nhé!

Mục Phong nói rồi ngoảnh sang nhìn Lôi Vận Trình: “Có gì khó khăn hoặc có yêu cầu gì cứ chủ động nói với cậu ta, đừng khách sáo!”.

Đợi Mục Phong đi rồi, Lôi Vận Trình mới thở phào nhẹ nhõm, Phong Ấn cười: “Có phải em cảm thấy con người của Mục đoàn trưởng rất tốt không?”

Lôi Vận Trình gật đầu: “Em cứ tưởng chỉ huy thì phải như Phương Mặc Dương cơ!”

- Em đã nghe câu “tướng hiền không thể điều binh” chưa?

Lôi Vận Trình chớp chớp mắt: “Chẳng nhẽ cứ phải mặt mày hung dữ như bố em à?”

Phong Ấn nhún vai: “Cũng không hẳn như vậy, trong cuộc sống anh ta đúng là như thế này, nhưng mà đội chúng ta toàn là một lũ quỷ, em nghĩ lãnh đạo mà thái độ như vừa rồi thì có lãnh đạo nổi không? Trong công việc, tốt nhất em đừng có để Phương Mặc Dương đấy!”

Lôi Vận Trình rụt cổ, nghe rồi liền gật đầu: “Những lời tiền bối dạy em sẽ khắc cốt ghi tâm ạ!”

Nhìn bộ dạng của cô khiến cho anh rất ngứa ngáy chân tay, chỉ muốn ôm ghì lấy cô: “Gọi anh là đại đội trưởng, đây không phải là ở trường của bọn em đâu!”, anh lấy tay chọc vào giữa lông mày của cô: “Đã thụ hàm rồi đấy đồng chí thượng úy ạ!”

Lôi Vận Trình ngưỡng mộ và đố kị sờ vào cái quân hàm trên cầu vai anh, chỉ muốn gỡ nó ra: “Sau đó thì sao?”

- Sau đó thì nghiêm túc một chút, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt khiến anh muốn ăn thịt em như thế!

Lôi Vận Trình cắn môi cười: “Vâng thưa đại đội trưởng!”

Sau khi đem hành lí về phòng, Phong Ấn liền dẫn cô đi dạo một vòng để làm quen với mọi người, gần như ai nhìn thấy cô cũng đều sáng mắt lên.

- Đừng đắc chí, ở đây đều là một lũ sói, ham mê những thứ mới mẻ! – Phong Ấn phải tiêm phòng cho cô trước, chỉ sợ cô lại lâng lâng vì vui sướng.

Lôi Vận Trính lườm anh: “Ánh mắt của họ nhìn em khiến em nhớ ánh mắt đầu tiên anh nhìn em vào ngày sinh nhật em tròn mười tám tuổi, chẳng khác gì một con sói đói đang nhìn con mồi, giống hệt như họ!”.

Phong Ấn bối rối: “Đàn ông mà, ai chẳng thế!”

- Hài, đau đầu nhỉ, hóa ra em lại đào hoa thế, nếu anh mà không đối xử tốt em thì… hài, đành phải “đất lành chim mới đậu” thôi!

Phong Ấn gật đầu tán đồng: “Ừ, ở đây tha hồ mà chọn đàn ông, nếu em để mắt đến ai cứ bảo anh, anh sẽ làm tham mưu cho em!”

Bốn chiếc máy bay tiêm kích lướt ngang qua bầu trời trên đầu họ, Lôi Vận Trình chỉ vào chiếc máy bay chủ lực trước mặt, nói: “Vậy thì anh ta đi!”

Phong Ấn nheo nheo mắt: “Chúng ta đi trước đã!”

Lôi Vận Trình thấy vẻ mặt anh là lạ liền chu môi: “Mới có vậy đã không vui rồi à? Đúng là không biết đùa!”

Mãi đến tối, lúc tham gia hoạt động của câu lạc bộ, Lôi Vận Trình mới biết phản ứng của Phong Ấn như vậy là bởi vì ai, Lục Tự và mấy người nữa cùng đi vào, vừa hay nhìn thấy Lôi Vận Trình.

Anh ta nhoẻn miệng cười, với tay lấy mấy cuốn sách trên giá rồi đi thẳng đến ngồi xuống đối diện cô, tay chống cằm nhìn cô: “Có bất ngờ khi gặp anh không Răng Thép?”

Cái cách xưng hô này khiến cho Lôi Vận Trình từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Lục Tự cười: “Nói thế nào thì nói anh cũng là thượng cấp của em, thượng cấp hỏi chuyện em bắt buộc phải trả lời!”

- Tôi không biết nói gì với anh hết!

- Nếu hôm nay không phải bay thì không biết chừng người đi đón em sẽ là anh đấy, em thật là biết chọn ngày nhỉ! – Lục Tự tay giở sách nhưng mắt vẫn nhìn cô.

Lôi Vận Trình rất khó chịu trước cái nhìn của anh ta, ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô, tràn đầy sự hứng thú và mong muốn chiếm đoạt. Lôi Vận Trình gập sách lại. Trước khi cô kịp đứng dậy, Lục Tự đã đưa hai ngón tay ra đè chặt cuốn sách của cô xuống bàn: “Anh vì em mà nghĩ đủ cách để được chuyển sang đây, nể mặt anh vất vả, đừng có nhìn anh như nhìn kẻ thù như vậy có được không?”

Lục Tự nhếch môi cười khẩy, lườm anh ta một cái rồi quay ngoắt người đi.

Cô gặp Phong Ấn ở bên ngoài câu lạc bộ, cô nhíu mày nói với anh: “Chẳng phải anh và Lục Tự không ở cùng một đội sao?”

Cô liền kể cho Phong Ấn nghe chuyện ban nãy. Phong Ấn cười như mếu, lắc đầu nói: “Nó trêu em đấy, nó đến đây là vì cấp trên có lệnh điều động, chỉ có thể nói bọn em đúng là có duyên!”

- Phong Ấn, anh đừng có làm em buồn nôn có được không? – Lôi Vận Trình cáu kỉnh nói.

- Có anh ở đây nó không dám làm gì em đâu, tin anh đi! – Phong Ấn nói đến đây liền chuyển ánh nhìn đi chỗ khác: “Chiếc máy bay mà em chỉ lúc chiều nay chính là máy bay của nó, nếu anh là tư lệnh quân khu, anh sẽ lập tức điều chuyển nó đi nơi khác!”

Lôi Vận Trình nhìn anh như phát hiện một lục địa mới, Phong Ấn chột dạ xoa xoa mặt: “Sao lại nhìn anh như thế?”

Lôi Vận Trình từ từ nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy tinh quái: “Phong Ấn, anh thật sexy!”

Phong Ấn lừ mắt, gõ đầu cô: “Láo toét!”

Lôi Vận Trình xoa xoa đầu: “Thế tại sao anh không nói cho em biết anh ta ở đây?”

- Anh không nói thì chẳng phải em cũng biết rồi đấy sao?

- Anh không thích nói chuyện với em về thằng đó, anh chỉ mong em không quen biết nó thôi!

Lôi Vận Trình nhướn mày, Phong Ấn nhoẻn miệng cười, búng mũi cô: “Nghiêm túc chút đi!”

- Đau chết đi được! – cô lấy tay bịt mũi ca thán, Phong Ấn đang định mở miệng nói gì thì nhìn thấy Lục Tự ở cửa.

- Đại đội trưởng đang nói chuyện gì với đồng chí nhỏ thế? – Lục Tự khoanh tay trước ngực, mặt vênh váo.

Phong Ấn mỉm cười thản nhiên: “Muốn nghe không? Mời gia nhập!”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Nghe cái gì? Nghe hai người nói chuyện yêu đương thế nào á? Lục Tự cười khẩy: “Tao chẳng có hứng thú nghe bọn mày nói chuyện yêu đương, nhưng tao đến để nhắc mày nên chú ý cử chỉ của mình một chút!”

Lục Tự nói rồi liền quay người đi vào, nụ cười trên mặt Phong Ấn khiến anh ta cảm thấy như cái gai trong mắt.

Vũ khí lớn nhất của người đàn ông này không phải là tình cảm của Lôi Vận Trình mà là sự hiện diện của anh ta trong cuộc sống của cô từ nhỏ cho đến giờ. Cho dù trong khoảng thời gian đó có sáu năm hai người họ xa cách, nhưng thứ tình cảm đã âm thầm nảy nở trong cô từ khi còn nhỏ, anh ta chẳng thể nào vượt qua. Phong Ấn là tình đầu và cũng là mối tình sâu đậm nhất của cô, bất cứ thứ gì cũng không thể làm cô thay đổi.

Những ngày sống ở đây, cuộc sống rất đơn điệu, nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy rất thoải mái, học được rất nhiều điều bổ ích. Sau một thời gian thực tập, Lôi Vận Trình được chuyển đến đội bay của Phong Ấn.

Trời còn chưa sáng nhưng Lôi Vận Trình đã không ngủ được nữa. Cô ép mình cứ nằm trên giường cho đến giờ mới dậy thay quần áo, cầm mũ bảo hiểm và lên xe, đi ra sân bay chuẩn bị.

Phong Ấn chăm chú nhìn cô: “Lần đầu tiên bay một mình có căng thẳng không?”

Lôi Vận Trình thành thật gật đầu: “Có hơi!”

- Bình thường bay thế nào thì hôm nay cứ bay như thế!”

Phong Ấn đáng mắt ra hiệu cho cô đi ra đằng sau máy bay, ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Lôi Vận Trình cũng ngạc nhiên nhìn quanh theo anh: “Anh đang nhìn gì thế? Ưm…”

Cô vừa ngoảnh đầu lại đã thấy môi mình ấm nóng, mắt mở to vì ngạc nhiên.

Phong Ấn hôn chụt một cái lên môi cô rồi rời ra thật nhanh, vẻ mặt tỉnh bơ như không hề xảy ra chuyện gì: “Cổ vũ cho em đấy, đừng có làm anh thất vọng! Lên máy bay đi!”

Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười: “Tuân lệnh!”

Mặt trời còn chưa nhô lên, phía chân trời nhuộm màu đỏ rực. Lôi Vận Trình thu ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu, khẽ chạm tay vào bờ môi, trên đó vẫn còn hơi ấm của anh. Đó không chỉ là một nụ hôn, đó còn là hơi ấm đối với cô.

Lôi Vận Trình đem theo tâm trạng này trở lại bên cạnh máy bay của mình. Các cơ vụ sân bay đã xếp hàng chờ đợi, kĩ sư cơ Kỉ Dị khẽ mỉm cười rồi đứng nghiêm chào cô.

Lôi Vận Trình giơ tay chào đáp lễ.

Kỉ Dị cất tiếng, giọng nói to khiến cô giật mình: “Đồng chí cơ trưởng, máy bay đã chuẩn bị xong, mời đồng chí tiếp nhận!”

- Tiếp nhận máy bay!

- Vâng!

Các cơ vụ sân bay nhanh chóng bê thang đến, Lôi Vận Trình đội mũ bảo hiểm vào rồi leo lên khoang máy bay. Kỉ Dị cũng lên theo, đứng ở trên cầu thang kiểm tra lần cuối cùng: “Cháu là nữ phi công đầu tiên của đội chúng ta đấy, bọn chú và đại đội trưởng đều tin tưởng cháu!”

Lôi Vận Trình hơi đỏ mặt, cứ cảm thấy những lời Kỉ Dị nói có hàm ý, không phải chú ấy đã nhìn thấy gì rồi chứ?

- Tôi không nhìn thấy gì đâu thưa đồng chí phi hành viên, chuẩn bị cất cánh thôi! – Kỉ Dị mỉm cười với cô rồi xuống cầu thang.

Nắp máy bay vừa đóng lại, Lôi Vận Trình mím chặt môi, cài mũ bảo hiểm vào: “706 đã chuẩn bị xong, đề nghị đẩy ra đường bay!”

Chỉ huy nói qua đài: “Cho phép”

Chiếc máy bay của Lôi Vận Trình từ từ vượt qua khu đợi lệnh trên đường bay số một, xếp bên cạnh máy bay của cô là máy bay của Phong Ấn.

Giọng nói của tham mưu khí tượng truyền đến: “Gió thổi hướng nam, hơi chếch sang phía tây, tốc độ nhỏ hơn một mét trên giây, trời trong xanh, không phận X có chút mây, báo cáo hết!”

Rada tham mưu phát thông báo: “Các trạm rada mặt đất thông báo, hành lang phi hành đã được kiểm soát hàng không, không phận thoáng, báo cáo hết!”

- 705/706 chuẩn bị hoàn tất, đề nghị cho cất cánh!

Tiếng chỉ huy trên đài: “Hai máy bay dàn đội hình chiến đấu cùng cất cánh!”

- 705/706 đã rõ!

Mặt trời mọc, những chùm sáng trong lành đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất.

Lôi Vận Trình hạ tấm kính bảo vệ mắt xuống, nhìn sang phía Phong Ấn, hai người bật ngón tay cái lên với nhau. Tâm trạng căng thẳng trước đây của cô hoàn toàn biếm mất kể từ giây phút cô bước lên máy bay.

Đây chính là cảnh tượng mà có nằm mơ hàng nghìn lần cô vẫn mong được nhìn thấy. Vì ngày hôm nay, cô đã phải chuẩn bị đầy đủ mọi mặt để thực hiện giấc mơ đẹp đẽ của mình.

Lôi Vận Trình hạ cánh ở bên hông xuống, đẩy van khí đến mức mạnh nhất rồi thả lỏng phanh, máy bay bắt đầu trượt về phía trước, đến tốc độ nhất định mới kéo lên, thu bánh xe lại.

Hai chiếc máy bay gần như cùng lúc bay lên bầu trời.

Máy bay bay đến không phận của sân bay, tắt đèn hạ cánh, chuyển sang trạng thái bay, Phong Ấn nghiêng đầu nhìn sang bên cánh phải, phía Lôi Vận Trình, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.

Cuối cùng cũng có ngày nay, cô bé giơ cao mô hình chiếc máy bay tiêm kích ngày nào giờ đã thực hiện được lời thề của mình, bao gồm cả việc yêu anh.

Lời hẹn ước bốn năm đã hết hạn, đúng như cô đã nói, anh đối với cô không phải là ảo giác, cô đã dùng chính bản thân mình để đặt cược, đặt cược vào tình cảm của anh.

- 706 nghe rõ trả lời! – Phong Ấn nheo nheo mắt nhìn về phía mặt trời, bầu trời này là của anh, Lôi Vận Trình sẽ chỉ là của anh, anh sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho cô tất cả những gì cô muốn.

- 706 nghe rõ!

- Độ cao 9000 mét, tốc độ 800, hướng bay 155.

- 706 nghe rõ! – Lôi Vận Trình nghe mệnh lệnh rồi kéo cần điều khiển, đầu máy bay khẽ hất lên, đẩy cần ga tăng tốc đưa máy bay lên cao.

Lục Tự ngồi trong phòng điều khiển, mặt mày vô cảm nhìn hai luồng sáng nhấp nháy. Mục Phong tháo tai nghe xuống, chỉ vào màn hình hiển thị: “Mối quan hệ của Phong Ấn và Lôi Vận Trình cũng không tồi nhỉ, nghe nói hai nhà có quen biết nhau từ trước!”

- Quen biết nhau từ trước? – Lục Tự cười khẩy: “Đại đội trưởng Phong với anh trai Lôi Vận Trình là anh em nối khố của nhau!”

- Thanh mai trúc mã à, chẳng trách ánh mắt Lôi Vận Trình nhìn Phong Ấn lại dịu dàng như thế. Phong Ấn cũng rất quan tâm đến cô ấy. Hài, chẳng phải cháu gái của Ngũ chính ủy là bạn gái của Phong Ấn sao? Thằng nhóc này không sợ bạn gái ghen à? – Mục Phong cười ha ha.

- Đại đội trưởng Phong là người mà Lôi Vận Trình sùng bái từ nhỏ!

Mục Phong gật gù, vẻ mặt như bừng tỉnh: “Thằng nhóc này, bên cạnh toàn là gái đẹp! Lục Tự, có khi cậu cũng nên cân nhắc về vấn đề cá nhân rồi đấy!”

Lục Tự nhoẻn miệng cười: “Cứ từ từ thôi!”

- 705 gọi 01, đã đến không phận diễn tập, phát hiện mục tiêu, yêu cầu tấn công! – tiếng của Phong Ấn truyền qua tai nghe.

Mục Phong mở mic: “705, có thể tấn công!”

- 705 nghe rõ! – Phong Ấn chuyển kênh: “706 nghe rõ trả lời!”

- 706 nghe rõ!

- Đạn trung KX2, ba mươi giây chuẩn bị!

- 706 nghe rõ! Đã nhắm đúng mục tiêu, KX2 đã chuẩn bị, yêu cầu được bắn! – Lôi Vận Trình mở chụp bảo vệ, ngón tay đặt vào nút bắn trên bàn điều khiển.

- Có thể bắn!

Lôi Vận Trình ấn vào nút bắn đạn, cùng lúc ấy, Mục Phong nhìn thấy đèn tín hiệu báo đã bắn trúng mục tiêu trên màn hình hiển thị. Anh ta cười lớn, cầm cốc nước trền bàn lên uống một ngụm: “Cái cô Lôi Vận Trình này cũng không tồi, trông thì tiểu thư thế thôi chứ thực ra cũng ghê gớm ra trò! Cậu có thể cân nhắc xem sao, miếng ngon không nên để lọt ra ngoài mà!”

- Chỉ huy Mục lại cười nhạo em rồi, đại đội trưởng Phong giám sát kĩ cô em này kĩ lắm! – Lục Tự nhếch môi cười đầy ẩn ý, trong nụ cười cũng thoáng qua vẻ chua xót.

Mục Phong huơ tay: “Có giám sát kĩ đến đâu cũng không thể tự ăn được, nếu không được tôi sẽ nói đỡ cho cậu! Đây là mệnh lệnh, chẳng nhẽ cậu ta không chịu nghe?”

Lục Tự nhoẻn miệng cười: “Vậy thì… đa tạ Mục chỉ huy nhé!”

Hướng Bắc Ninh và Lôi Vận Trình vì có thành tích đặc biệt xuất sắc nên khi tốt nghiệp đã được đặc cách phong hàm thiếu úy luôn. Thành tích xuất sắc của Hướng Bắc Ninh hoàn toàn có thể dự đoán được, cậu ta là người mà người khác nhìn một cái đã biết ngay không phải là người đơn giản. Hướng Bắc Ninh được sắp xếp vào đại hội hai do Lục Tự lãnh đạo.

- Ba tháng sau có một trận diễn tập, đội hai sẽ cử tám phi công tham dự! – Mục Phong bật các tư liệu có liên quan đến buổi diễn tập cho mọi người xem: “Mỗi trận là bốn chọi bốn, người thất bại sẽ trực tiếp rút vào thi đối kháng, các đại đội đã xác định danh sách rồi, nhưng điều này chẳng nói lên điều gì hết. Trước đó tôi sẽ sắp xếp một buổi diễn tập nội bộ, sẽ căn cứ vào kết quả diễn tập để xác định tám người tham dự cuối cùng. Ba đội khác không thể tham gia diễn tập lần này vì còn bận nhiệm vụ khác, vì vậy các thành viên chỉ lựa chọn từ đại đội một và hai, tức là đại đội của Phong Ấn và Lục Tự.

- Tuân lệnh! – Phong Ấn và Lục Tự lập tức đáp lời.

Mục Phong phát cho họ một tập tài liệu: “Đây là tài liệu cụ thể, các cậu về xem sao, thời gian dự kiến là hai tháng rưỡi sau, kế hoạch tác chiến tôi không hỏi cụ thể, tôi chỉ cần nhìn thấy kết quả thôi!”

Lục Tự cầm lấy, lật xem qua vài trang rồi nhìn Phong Ấn: “Đại đội trưởng Phong, xin nương tay nhé!”

Phong Ấn làm sao không nhận ra ánh mắt khiêu khích của Lục Tự. Anh cũng bắt đầu kì vọng hai cuộc đối kháng hai tháng rưỡi sau. Phong Ấn chẳng thèm giả bộ khiêm tốn: “Có gì đâu, hình như chúng ta lâu lắm rồi không cọ xát, tôi rất háo hức đấy!”

Hai “dũng sĩ” rất có tinh thần chiến đấu khiến cho Mục Phong vô cùng hài lòng: “Hướng Bắc Ninh và Lôi Vận Trình cũng phải tham gia, để mài giũa thêm. Hai đội trưởng chớ có xem thường năng lực của hai người này!”

Lôi Vận Trình hay tin có nhiệm vụ diễn tập liền nhảy cẫng lên vì vui mừng: “Em cũng muốn tham gia!”

- Ngồi xuống, anh còn chưa nói hết mà! – đang họp đại đội, Phong Ấn lừ mắt ra hiệu cho Lôi Vận Trình. Lôi Vận Trình thè lưỡi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Vị trí các máy bay đối kháng trong diễn tập vẫn giữ nguyên, 706 vẫn do tôi điều khiển, trung đội trưởng tiến hành tăng cường tập luyện những điểm chúng ta còn yếu kém! – Phong Ấn gấp bản kế hoạch lại: “Mặc dù chúng ta quá quen thuộc với đối phương nhưng không được khinh địch, trước khi đội trưởng Lục đến đội chúng ta, anh ta là một con át chủ bài của sư đoàn X đấy!”

- Nhưng đây là đại đội hai, đặc biệt lại là đại đội của chúng ta mà! – có người phụ họa.

Phong Ấn khẽ nhếch môi cười, một vẻ tự tin hiện lên trong ánh mắt. Lôi Vận Trình nhìn anh ngây ngất.

Sau khi công bố danh sách những người tham gia diễn tập, quả nhiên tên của Lôi Vận Trình cũng có trong danh sách: “Có vấn đề gì không?”

- Không ạ! Đảm bảo không làm đại đội trưởng mất mặt! – Lôi Vận Trình đứng nghiêm hành lễ, ánh mắt như tỏa ra ánh hào quang.

Hướng đến cuộc diễn tập chuẩn bị được tổ chức đương nhiên không thể thiếu các bài luyện tập thể dục. Toàn bộ đại đội gần như đều dốc sức cho lần diễn tập này.

Ở độ cao mấy nghìn mét, một chiếc máy bay tiêm kích bay vèo qua với tốc độ cực nhanh, khi chiếc máy bay chiến đấu phía sau suýt chút nữa “ngoạm” được nó thì chỉ vài động tác lượn cực đẹp mắt, chiếc tiêm kích đã biến mất.

Mục tiêu đã biến mất, Lôi Vận Trình nhíu mày:

- Ở phía trên em đó, 706! – Phong Ấn nhắc nhở.

Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Phong Ấn đã ở trên đầu mình từ lúc nào: “Nhanh qua, em không đuổi kịp!”

- Anh làm mẫu lại lần nữa cho em, 706, một lần cuối cùng! Nếu còn không nhìn thấy sự tiến bộ của em, anh sẽ hủy bỏ tư cách tham dự của em đấy!

Thật là vô tình, Lôi Vận Trình bĩu môi: “706 đã rõ!”

Ở bên cạnh Phong Ấn, Lôi Vận Trình mới cảm thấy mình như một đứa bé mới ra đời, ngay cả chuyện bò cũng không biết, làm sao mà đuổi kịp bước chạy của anh?

Khi hệ thống máy bay nhắc nhở cô lại lần nữa bị nhắm trúng, Lôi Vận Trình không thể không khâm phục sát đất kĩ thuật bay của Phong Ấn.

- 706, đến lượt em đấy! – Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, mắt mở to nhìn vào phần đuôi 705 hiển thị trên màn hình, đẩy cần ga để tăng đà.

Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn cô, làm lại động tác lật ngang một lần nữa.

Không bị bỏ lại sao?

Anh đưa máy bay tăng tốc lên độ cao hàng chục nghìn mét, Lôi Vận Trình vẫn bám sát phía sau, trong lòng thầm nhủ: Anh biết em sẽ vậy mà!

Hệ thống báo động nguy hiểm: Phong Ấn đổi ý, lập tức chuyển hướng máy bay lao thẳng xuống đất. Lôi Vận Trình không còn cách nào khác đành phải lao xuống theo, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh theo anh. Mồ hôi cô toát ra, bàn tay nắm chặt lấy cần điều khiển.

- 706, có vấn đề gì lập tức báo cáo! – Phong Ấn có hơi lo lắng, động tác như thế này sẽ khiến cho cột sống phải chịu áp lực đến mấy G, cần kéo và bàn đạp cũng nặng chẳng khác gì một quả bóng sắt. Tất cả những điều này yêu cầu nữ phi công cần có một tốc chất thể lực cực tốt mới có thể chịu đựng được.

- 706 vẫn hoàn toàn bình thường!

Phong Ấn hạ xuống một độ cao nhất định, Lôi Vận Trình vẫn bám sát phía sau, lúc này anh mới chuyển sang bay thẳng, hệ thống liền nhấp nháy đèn đỏ, cảnh báo bị nhắm trúng, Phong Ấn không khỏi phì cười: “Biết nắm bắt thời cơ đấy!”

Lôi Vận Trình thở phào: “Đừng có xem thường em!”

- 01, 705 đề nghị quay lại sân bay!

Tiếng từ đài chỉ huy vang lên: “Có thể về sân bay!”

Xuống khỏi cầu thang, Kỉ Dị cười rạng rỡ: “Thế nào?”

Lôi Vận Trình tháo mũ bảo hiểm xuống: “Máy bay không có vần đề, động cơ rất khỏe, nhưng sự có mặt của đại đội trưởng đúng là để đánh vào lòng tự tin của người khác!”

Kỉ Dị cười ha ha: “Thế là cháu có người để học rồi còn gì!”

Phong Ấn đợi Lôi Vận Trình xách mũ bảo hiểm đến gần mới bật ngón tay cái lên với cô. Cô kiêu hãnh nói: “Không hủy tư cách tham gia của em nữa chứ?”

- Chỉ huy Mục chỉ đích danh em, sao anh dám tự ý hủy bỏ chứ!

Lôi Vận Trình chớp chớp mắt, vênh mặt nói: “Anh dọa em hả?”

Đến tối, Lôi Vận Trình bị Phong Ấn kéo đến một căn phòng không có người. Cửa vừa đón, anh liền quay người ôm lấy cô, ngậm vào đôi môi cô, nói: “Đây coi như là phần thưởng cho biểu hiện tốt của em lúc ban ngày, thế đã đủ chưa nào?”

- Còn lâu mới đủ! – Lôi Vận Trình kéo cổ anh xuống, hôn thật sâu.

Kiểu vụng trộm này thường khiến cho hai người cảm thấy rạo rực trong người, vô cùng khó chịu, đặc biệt là Phong Ấn. Miếng ngon trước miệng như thế mà không được ăn, anh kiềm chế đến mức muốn nổ tung cả người.

- Ngày mai là cuối tuần, chúng ta ra ngoài đi Trình Trình! – anh cọ đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.

Tuy nhiên việc tăng cường tập luyện của Mục Phong khiến cho hai người không thể không tiếp tục kiềm chế.

- Mục chỉ huy, anh đúng là muốn lấy mạng của em mà! – Phong Ấn không khỏi than vắn thở dài. Mục Phong ngây ra không hiểu gì.

Lôi Vận Trình cúi đầu cười: “Cố gắng chịu đựng đi!”

Bởi vì lí do thời tiết xấu nên kế hoạch tập luyện bị hủy bỏ, thay vào đó là tập luyện ở bể bơi. Một huấn luyện viên tay cầm cây gậy, mắt nhìn đồng hồ, đứng ở trên bờ. Các phi công phải bơi liên tục trong thời gian quy định, khi chưa được cho phép thì không được dừng lại.

Nghỉ giải lao giữa giờ, huấn luyện viên cho phép mọi người có ba mươi phút nghỉ ngơi để tiếp tục bài tập sau.

Bơi lội là sở trường của Lôi Vận Trình, nhưng cái kiểu bơi liên tục không được nghỉ này cuối cùng đã vắt kiệt thể lực của cô. Cô dựa vào thành bể thở dốc.

Có người nói bắt cô luyện tập theo tiêu chuẩn của nam giới là hơi quá sức, đề nghị huấn luyện viên lên kế hoạch tập luyện riêng cho cô, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, kể từ lúc ở trường không quân, cô đã chẳng được phân biệt đối đãi kiểu đó rồi, đàn ông có thể làm được, cô cũng có thể làm được, cho dù có phải nổ lực gấp nhiều lần so với đàn ông.

Cô là cô gái duy nhất trong đội, thân hình bé nhỏ cực kì nổi bật trong đám đàn ông. Bộ đồ bơi màu xanh đã làm nổi bật toàn bộ đường cong trên người cô, bờ vai tròn trịa, bộ ngực nhô cao, đường cong tuyệt mỹ ở eo, còn cả đôi chân thon dài… Phong Ấn nheo mắt nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy cơ thể nóng rực lên.

Anh ngâm mình trong nước hồi lâu rồi lao lên bờ, cầm cốc nước uống liền mấy ngụm.

Đám người này ai nấy đều “dẻo mỏ”, Lôi Vận Trình mặc dù mồm miệng lanh lợi nhưng cũng vẫn không khỏi ấm ức trong lòng: “Anh chẳng chịu giúp một tay gì cả!”

- Anh giúp bọn họ hay là giúp em? – Phong Ấn nhún vai: “Anh cũng nghĩ nên lập kế hoạch tập luyện riêng cho em!”

Lôi Vân Trình đấm anh một cú: “Anh cũng khinh thường em chứ gì?”

- Không phải là khinh thường, đấy là tố chất thể lực giữa nam và nữ có sự khác biệt, có những thứ em có tập thế nào cũng không theo kịp đàn ông đâu! – Phong Ấn nói nghiêm túc, nhưng ánh mắt cứ không kiềm chế được, lơ lửng hướng ra xa.

Lôi Vận Trình tò mò nhìn anh: “Anh làm sao thế?”

- Không sao cả! – Phong Ấn quay người ngồi xuống ghế, đặt cái khăn mặt trên bụng rồi ngửa cổ tu nước ừng ực.

- Vừa vận động xong, anh uống nhiều nước như thế làm gì? – Lôi Vận Trình đi vòng ra trước mặt anh, cúi xuống nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh cứ như đang lấp lánh: “Sao anh không dám nhìn em thế?”

Cô hoàn toàn không chú ý đến hai “chú thỏ trắng” trên ngực gần như đã lộ hẳn ra khỏi lớp áo bơi của mình, khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, bộ phận nào đó trên người dường như đang cương cứng, anh bối rối cúi đầu, lấy tay ấn hai huyệt thái dương: “Em đứng tránh xa anh ra một chút!”

Lôi Vận Trình làm sao hiểu được “tâm tư” của anh, cô ngồi xuống trước, mặt mày căng thẳng: “Anh khó chịu ở đâu à? Có cần em gọi huấn luyện viên không?”

Cái cô gái này, chẳng nhẽ cô không hiểu ở góc độ này sẽ càng khiến cho anh nhìn rõ hơn ư?

- Gọi huấn luyện viên đến cũng không giải quyết được gì đâu. Ngoan, tránh xa anh ra một chút! Để anh bình tĩnh lại!

Lúc nói chuyện anh cứ giữ chặt lấy cái khăn tắm trước bụng mình. Lôi Vận Trình đột nhiên đưa tay ra xoa bụng anh: “Anh đau bụng à?”

Phong Ấn thở hắt ra, khẽ cúi đầu, thì thầm nói với cô: “Tay xuống dưới một chút!”

Lôi Vận Trình làm theo lời, bất ngờ chạm phải một “thứ” rất cứng, ấm nóng đang chọc vào tay cô qua lớp quần bơi. Cô giật nảy mình rụt vội tay lại, khuôn mặt đỏ bừng đến tận hai tai.

Vẻ xấu hổ muốn chui xuống đất của cô khiến cho anh phì cười: “Anh chỉ mong ở đây là bể bơi nhà anh, như thế thì anh sẽ chẳng phải kiềm chế khổ sở thế này!”

Sự ám thị của anh đã quá rõ ràng, tim Lôi Vận Trình đập loạn lên, cô kéo cái khăn tấm quấn lấy người mình: “Lưu manh! Ham muốn mà cũng không chịu để ý địa điểm gì cả!”

Buổi huấn luyện kết thúc, Lôi Vận Trình đi tắm, ra đến cửa đã nhìn thấy Phong Ấn đang đứng chờ: “Cuối tuần thưởng cho anh một cuộc hẹn hò đi!”

Lôi Vận Trình mím môi cười: “Chỉ huy Mục thì sao?”

- Tối qua anh hỏi qua rồi, cuối tuần này tuyệt đối được nghỉ ngơi – Phong Ấn vỗ ngực khẳng định.

Đây là lần đầu tiên cô được ra ngoài kể từ khi đến sư đoàn X. Cuối tuần ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết rất thích hợp để hẹn hò. Phong Ấn có việc đột xuất nên phải hẹn muộn lại một chút. Lôi Vận Trình quyết định sẽ đi mua vé xem phim rồi đợi anh, đợi đến quá trưa mà chỉ đợi được một cú điện thoại của anh.

- Trong đại đội có chuyện, anh cũng chưa biết khi nào mới xong việc được, hay là em quay lại đây trước đi, lần sau chúng ta đi xem!

- Thế à? – Lôi Vận Trình hơi hụt hẫng: “Em đã mua vé rồi, còn một một tiếng nữa là bắt đầu rồi, đáng tiếc thật!

Phong Ấn có thể tưởng tượng ra vẻ luyến tiếc của cô: “Hay là em đi xem đi vậy, về kể cho anh nghe!”

- Ừ, vậy anh làm việc đi, em cúp máy đây!

- Khoan đã Trình Trình! – Phong Ấn gọi cô, ngập ngừng: “Xin lỗi em, lần sau anh nhất định sẽ đưa em đi!”

Lôi Vận Trình bật cười: “Phải kèm theo một cái hôn thật nồng nàn nữa!”

- Ok, về sớm nhé, đừng có đi lung tung ở bên ngoài!

- Em biết rồi, em đâu phải là trẻ con!

Lôi Vận Trình huơ huơ hai tấm vé trong tay, cuộc hẹn hò thế là đi tong rồi.

Xem hết phim, vẫn còn hơi sớm, chẳng mấy khi được ra ngoài, cô định sẽ đi mua một ít đồ dùng, chỉ có điều chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy ân hận vì quyết định này của mình.

Phong Ấn đáng nhẽ ra đang ở trong đại đội, giờ bỗng đứng ngay ở lề đường bên kia, người đứng đối diện anh chính là Hạ Viêm Lương.

Mặt trời chói chàng, cây kem trên tay Lôi Vận Trình tan dần, bám dính trên bàn tay cô. Trái tim cô đầy hoang mang, không hiểu tại sao Hạ Viêm Lương lại xuất hiện ở đây.

Đèn xanh bật sáng, một dòng xe chờ đèn xanh lao qua, tầm nhìn trở nên thoáng hơn, Lôi Vận Trình nhìn thấy đứa bé bám lấy quần Phong Ấn, đôi mắt cô càng mở to, trái tim đập loạn nhịp.

Cô bé thân thiết bám vào quần Phong Ấn như muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng không được anh để ý đến nên lại cầm tay anh lay lay.

Phong Ấn và Hạ Viêm Lương dường như đang nói chuyện gì đó nên không để ý đến đứa nhỏ.

Lôi Vận Trình cắn chặt môi, ánh mắt không thể nào rời khỏi đứa bé đó. Cô cứ đứng ngây ra nhìn ba người đó, cho đến khi Hạ Viêm Lương phát hiện ra cô.

Khoảng khắc ấy cô chợt bừng tỉnh, giật lùi ra sau nửa bước, Hạ Viêm Lương vẫn thản nhiên nói chuyện với Phong Ấn.

Có lẽ cô nên tiến đến hỏi cho ra lẽ. Ánh mắt đột nhiên lại hướng đến đứa bé kia, một cảm giác hoang mang đến tột độ trong khoảng khắc cô do dự, Hạ Viêm Lương dần như muốn bỏ đi, nhưng đứa bé vẫn ngoan cố kéo tay Phong Ấn không chịu buông ra. Phong Ấn cúi xuống xoa đầu nó nhưng không nói gì, động tác dịu dàng nhưng đáng tiếc không nhìn thấy vẻ mặt của anh. Đứa bé gật đầu rồi chạy theo Hạ Viêm Lương, lên xe rồi vẫn không quên vẫy tay tạm biệt Phong Ấn.

Hạ Viêm Lương trước khi đi còn liếc nhìn Lôi Vận Trình, mặt mày vô cảm, ánh mắt cay độc.

Lôi Vận Trình trốn đằng sau bốt điện thoại, bàn tay run rẩy bỏ túi đồ xuống, gọi đến số của Phong Ấn. Phong Ấn nhanh chóng nghe máy.

- Trình Trình à? Xem phim xong rồi à? – nghe giọng nói của anh chẳng có chút bất thường nào.

- Em xem xong rồi, đang đi dạo phố! – Lôi Vận Trình thử thăm dò: “Anh đang ở đâu thế?”

- Ban nãy anh vừa qua sư đoàn giải quyết chút việc với Ngũ chính ủy. Ông ấy bảo anh đi trước, giờ anh đang ở đường Văn Viễn, em đang ở đâu? Anh đến đón em cùng về!

- Em cũng đang ở trên đường Văn Viễn, anh ở đâu, để em qua đón anh! – Lôi Vận Trình cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn bàn tay dính đầy kem, không biết mình đang nghĩ cái gì.

Cúp điện thoại, Lôi Vận Trình lén nhìn anh qua cửa kính đằng sau bốt điện thoại, nhẩm tính thời gian. Phong Ấn đứng yên, thân hình cao lớn dựa vào lan can, yên lặng chờ cô. Anh hút thuốc liên tục, cho đến khi cả bao thuốc đã hút hết mới thôi, bàn tay vung lên, ném chuẩn xác cái bao thuốc vào thùng rác.

Không thể không thừa nhận, Phong Ấn hiện giờ càng cuốn hút hơn so với vài năm trước, thời gian lắng đọng trên người anh khiến cho anh càng thêm tự tin và điềm đạm. Ở vị trí là máy bay yểm trợ cho Phong Ấn, Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng áp lực. Phong Ấn yêu cầu rất nghiêm khắc, không vì mối quan hệ của hai người mà nhân nhượng cô. Cô phát hiện mình ngày càng bị thu hút trước thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm của anh.

Trong suốt quá trình chờ đợi, trái tim cô vô cùng hoang mang, bởi vì Hạ Viêm Lương từ trên trời rơi xuống, bởi vì đứa bé ấy, càng bởi vì cô không biết câu nói của anh trong điện thoại là thật hay giả. Cảnh tượng ban nãy đã khiến cô đột nhiên nhớ ra một người rất quan trọng mà cô đã bỏ qua, mặc dù không muốn thừa nhận điều này, nhưng sự tồn tại của Hạ Viêm Lương cứ như một cái gai trong lòng cô.

Lúc Lôi Vận Trình xách một cái túi đồ rất lớn xuất hiện trước mặt Phong Ấn, cô đã che giấu rất tốt tâm trạng của mình. Đợi lên xe rồi, Phong Ấn thấy cô mãi không chịu thắt dây an toàn vào liền nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, nâng cằm cô lên hỏi: “Sao thế? Không xem phim với em được nên em giận anh đấy à?”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, vẻ mặt và ánh mắt chẳng có chút bất thường, cứ như thể cảnh tượng cô nhìn thấy chỉ là ảo giác: “Em cũng không rõ nữa, thấy đầu quay quay, có hơi buồn nôn!”

Phong Ấn cười tinh quái, chớp chớp mắt đầy tình tứ: “Em có bầu ư?”

- Em cũng biết những kiến thức thông thường này đấy nhé, có làm chuyện ấy mới có thể có bầu chứ!

- Em đang ra ám hiệu bảo anh nên làm chút gì đó phải không? – Phong Ấn nhìn đồng hồ: “Vẫn còn thời gian, chúng ta tìm địa điểm tiếp tục công việc còn dang dở lần trước đi!”

Khóe môi anh hiện lên nụ cười hư hỏng, ánh mắt đầy quyến rũ.

Lôi Vận Trình cúi đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo: “Nếu mà có thật thì làm thế nào? Bỏ đi ư?”

Phong Ấn phì cười, ôm lấy cô: “Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng trong sự nghiệp của em, anh sẽ không làm em có bầu đâu!”

Lôi Vận Trình ngẩng phắt đầu lên: “Anh không thích trẻ con à?”

Phong Ấn khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Con cái là kết tinh tình cảm của hai người, là sợi dây duy trì tình yêu. Bố anh nói, ngoài mẹ anh, trên đời này anh là tài sản quý báu nhất của ông ấy. Nếu anh có con, anh nghĩ anh sẽ rất mệt!”

- Tại sao? – cô chất vấn, dường như muốn tìm hiểu điều gì đó từ anh.

- Phải chia tình cảm thành hai phần, anh sợ sẽ lạnh nhạt với em. Anh không thể cùng lúc thích hai người được. Mà nếu như không thích con cái, sao anh có thể để nó đến thế giới này được?

Ngẫm nghĩ từng câu từng chữ mà anh nói, Lôi Vận Trình mắt đỏ hoe: “Phong Ấn, em khó chịu, buồn nôn!”

Phong Ấn nhíu mày, áp trán vào trán cô: “Làm sao thế? Còn có cảm giác khó chịu gì nữa?”

- Rất mệt, buồn nôn! – Lôi Vận Trình dựa lưng vào ghế.

- Thế chúng ta về đi! – Phong Ấn khởi động xe, mặt đầy lo âu.

Về đến nơi thì Lôi Vận Trình lăn ra ốm, cũng may chỉ là say nắng.

Kỉ Dị chui từ dưới bụng máy bay ra. Lôi Vận Trình đứng bên cạnh, ngẩng đầu không biết nhìn cái gì. Kỉ Dị cởi găng tay ra, phủi phủi quần áo: “Đồng chí cơ trưởng, sức khỏe ổn hơn chưa?”

Lôi Vận Trình gật đầu: “Đột nhiên cháu cảm thấy máy bay thật là to, thế mà một người lại có thể lái nó bay lên trời, lại còn thực hiện được các động tác có độ khó cao nữa, thật kì diệu!”

Kỉ Dị bật cười: “Bị ốm nên thành ra ngớ ngẩn rồi phải không? Giọng điệu của cháu khiến chú nhớ đến con gái chú, nó cũng nói những điều tương tự!”

Lôi Vận Trình thu tầm mắt lại, quay sang hỏi Kỉ Dị: “Con gái chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

- Nhỏ hơn cháu mấy tuổi, vẫn còn đang đi học! – Kỉ Dị cởi mũ ra, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, lấp lánh hạnh phúc: “Mơ ước của nó lúc còn nhỏ là thiết kế một chiếc máy bay, lại còn muốn đích thân lái nó nữa, ha ha, đúng là một giấc mơ đáng yêu, nhưng không thực tế chút nào!”

Lôi Vận Trình cũng cười: “Lúc còn nhỏ cháu cũng có một giấc mơ, cùng bay lên trời với một người!”

- Đại đội trưởng Phong ư?

Mặt Lôi Vận Trình hơi đỏ, cô đưa tay lên chạm vào chiếc máy bay của mình: “Một giấc mơ rất nông nổi và vớ vẩn phải không ạ? Nguyên nhân lúc ấy cháu đến học viện không quân là vì thế, về sau mới biết bay lượn đúng là rất tuyệt!”

- Nếu như cậu ấy là mục tiêu của cháu, giờ lại là lãnh đạo của cháu rồi, có chuyện gì nên mạnh dạn báo cáo với cậu ấy. Các phi công không nên mang theo tâm sự lên bầu trời, giữa những phi công điều khiển máy bay chính và yểm trợ không nên tồn tại bất cứ hoài nghi gì, phải hoàn toàn tin tưởng mới có thể phối hợp ăn ý…

- Cháu… Cháu tin tưởng anh ấy!

Kỉ Dị lắc đầu: “Chỉ tin tưởng cậu ấy thôi còn chưa đủ, còn phải tin tưởng vào bản thân, tin tưởng là tố chất cơ bản nhất của mỗi phi công.”

Những chiếc máy bay ở phía xa đang từ từ hạ cánh, dẫn đầu là Phong Ấn.

- Làm sao chú hiểu được tâm trạng của cháu?

Kỉ Dị mỉm cười: “Vì chú là người ngoài cuộc, đương nhiên là nhìn thấy rõ rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng chú có thể cảm nhận được điều gì đó trong những câu nói của cháu ban nãy. Máy bay khi ở dưới mặt đấy là của cơ vụ bọn chú, còn ở trên bầu trời là của các phi công bọn cháu. Cháu phải có tiềm thức có thể linh hoạt điều khiển nó mới đạt được đến trình độ: người và máy bay là một. Mà ban nãy cháu lại đang hoài nghi về bản thân, điều này là không nên đâu!”

Lôi Vận Trình cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm cảm phục người kỹ sư cơ khí này.

Cô đến nhà ăn ăn cơm, không nhìn thấy Phong Ấn nhưng lại chạm mặt Lục Tự. Anh ta đi ăn muộn, lúc ăn cơm cứ nhìn cô chằm chằm. Thấy Lôi Vận Trình đứng dậy định đi, Lục Tự vội vàng và vài miếng cơm nữa rồi vội vàng đuổi theo kéo cô lại.

Lôi Vận Trình cung kính chào Lục Tự theo đúng nghi thức: “Chào Lục đại đội trưởng!”

Cô luôn đối xử với anh ta như vậy, còn xa cách hơn cả người ngoài. Lục Tự thấy nhoi nhói trong tim: “Em đỡ hơn chút nào chưa? Sức khỏe của em tốt thế, sao lại sinh bệnh chứ?”

- Cảm ơn Lục đại đội trưởng đã quan tâm, tôi chỉ bị say nắng chút thôi!

- Giờ không có người ngoài, em không cần câu nệ lễ tiết thế đâu!

- Đây là sự tôn trọng của tôi đối với anh!

- Ai cần em phải tôn trọng? – Lục Tự trừng mắt, kéo cô đến chỗ không người: “Lôi Vận Trình, em bị ốm có phải vì Phong Ấn không? Hay là vì Hạ Viêm Lương?”

Lôi Vận Trình hoang mang, chân như mềm nhũn ra. Lục Tự nhanh tay đỡ lấy cô nhưng bị cô đẩy ra: “Đừng động vào tôi!”

- Được, anh không động, vậy em nói cho anh là bởi vì ai?

Lôi Vận Trình nhìn Lục Tự bằng ánh mắt kì quái: “Say nắng là vì thời tiết chứ đâu phải vì ai”.

Lục Tự siết chặt nắm tay: “Em mà không phải con gái là anh đấm em rồi đấy! Em giả ngốc hay là thật sự không biết? Hạ Viêm Lương dẫn theo một đứa bé đến tìm Phong Ấn mà em vẫn có thể bình tĩnh như vậy à? Em có thể nói cho anh biết em làm thế nào mà bình tĩnh được thế? Trong sư đoàn có rất nhiều người đều biết cô ta với Phong Ấn…

Lục Tự đột ngột khựng lại, khuôn mặt của Lôi Vận Trình trắng bệch ra, đôi môi run rẩy: “Anh chớ đặt điều thị phi…”

- Lôi Vận Trình! – Lục Tự nghiến răng: “Em làm anh quá thất vọng!”, nói rồi Lục Tự liền quay phắt người bỏ đi. Một bàn tay nhỏ đột nhiên kéo tay áo anh lại. Lục Tự không nỡ lòng bỏ đi, đành quay lại trầm ngâm nhìn cô.

- Cô ta với Phong Ấn…làm sao? Anh nói tiếp đi!

Lần đầu tiên Lục Tự nhìn thấy sự thỉnh cầu trong mắt cô, Lục Tự nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô: “Em tự đi hỏi cậu ta thì hơn, kẻo anh lại mang tiếng đặt điều thị phi, chia rẽ mối quan hệ của hai người!”

Phong Ấn không tìm thấy Lôi Vận Trình trong kí túc, đang định đi thì thấy Lôi Vận Trình về: “Vẫn còn ốm mà đã chạy đi lung tung thế à? Anh bảo đầu bếp làm riêng cho em đấy, mai qua đây ăn đi!”

Lôi Vận Trình ngồi ngây ra trên giường, nhìn anh mở từng hộp thức ăn, bày ngay ngắn trên bàn. Việc nấu nướng của không quân rất cầu kì, mỗi bữa ăn đều phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng, lại cộng thêm với tay nghề của đầu bếp nên trông thức ăn cực kì ngon mắt.

- Em vừa ra nhà ăn ăn rồi! – Lôi Vận Trình đột nhiên nói.

- Chắc là chưa ăn được bao nhiêu đâu, mau qua đây ăn với anh đi, anh còn chưa ăn này!

Lôi Vận Trình bị anh kéo xuống bàn ăn. Phong Ấn đưa cho cô đôi đũa rồi gắp thức ăn và bát cô: “Anh bay đường dài, lát nữa còn phải về ngủ một giấc, ngoan, ăn nhiều một chút! Anh đã quen với việc có em bay đằng sau, hôm nay không có em, anh cứ thấy không quen!”, Phong Ấn mỉm cười: “Em nói đúng rồi, em đã trở thành thói quen của anh!”

Cô cúi đầu nhét thức ăn vào miệng, nhưng cổ họng nghẹn đắng không nuốt nổi. Cô nhấp một ngụm canh, cúi đầu nhìn trân trân xuống bàn: “Anh và Hạ Viêm Lương vẫn còn liên lạc ư?”

Phong Ấn khựng người. Lôi Vận Trình lại uống một ngụm canh: “Sau khi chúng ta ở bên nhau, hai người vẫn qua lại ư?”

Phong Ấn đặt đũa xuống, nheo nheo mắt, nâng cằm cô lên hỏi: “Em có ý gì?”

Cuối cùng Lôi Vận Trình cũng chịu nhìn thẳng vào Phong Ấn, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Anh thấy em có ý gì?”

Đôi môi Phong Ấn mím chặt, Lôi Vận Trình nhìn anh không chớp mắt, hai người chìm vào trong im lặng.

Phong Ấn chăm chú nhìn cô: “Có phải ai đó lại nói gì với em không? Hay là em nghe thấy ai đó nói lung tung gì rồi?”

Lôi Vận Trình gạt tay anh ra, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Anh có gì khiến người ta phải nói lung tung chứ? Hoặc cũng có thể đối với em, đấy là bí mật thuộc về anh?”

Phong Ấn định mở miệng nhưng bị ngón tay của cô chặn lại: “Nghĩ cho kĩ rồi hãy nói, em có thể chấp nhận anh không yêu em, nhưng không thể chịu đựng được sự lừa dối!”

- Anh không lừa dối gì em cả! – đôi hàng mi của anh khẽ cụp xuống như đang che giấu điều gì.

- Anh không có chuyện gì khác muốn nói với em sao?

Phong Ấn siết chặt bàn tay cô, hôn lên tay cô một cái rồi nói: “Kì thực có một chuyện em cần phải biết, nhưng không phải bây giờ. Tối nay còn phải bay, anh về ngủ trước đã. Em cứ yên tâm, đợi diễn tập kết thúc anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em. Đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng, ảnh hưởng đến toàn đội, thậm chí là sư đoàn của chúng ta.”

Lôi Vận Trình không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm, sau đó tiễn anh về.

- Trình Trình! – khoảng khắc cô đóng cửa lại, anh lấy thân mình chặn cửa, ôm cô vào lòng: “Em có biết lần đó anh với bố em nói gì trong thư phòng không?”

- Không, bố em không nói!

Phong Ấn kề môi vào tai cô, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Em có từng nghĩ… sẽ lấy anh không?”

Lôi Vận Trình ngẩng phắt đầu, mở to mắt ngạc nhiên: “Cái gì?”

Phong Ấn chạm tay vào lông mày cô, miệng nhoẻn cười: “Đợi em hai lăm tuổi, nếu chúng ta vẫn ở bên nhau, chúng ta sẽ cưới nhau nhé!”

Cô há hốc mồm, mặt nghệt ra, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác như không tin. Phong Ấn cúi đầu, mơn man đôi môi cô: “Hai mươi nhăm tuổi là thời điểm đẹp nhất đời người con gái, trút bỏ lớp vỏ bọc trẻ con để trở thành người lớn, hiểu rõ thế nào là tình yêu, thế nào là sùng bái, thế nào là cố chấp… Anh đã đợi em lớn lên nên chẳng ngại phải đợi em trưởng thành, đợi khi nào em với anh cùng đứng ở một cao độ, em vẫn xác định rằng em yêu anh, anh sẽ đến nhà em xin phép, đường hoàng cưới em về làm vợ!”

Lôi Vận Trình nhìn vào mắt anh, cổ họng bỗng nhiên nghẹn ngào.

Phong Ấn cọ cọ mũi vào mặt cô: “Đến lúc ấy anh nghĩ bố em sẽ càng hận họ Phong, vì anh đã cướp mất báu vật của ông ấy, cháu ngoại của ông ấy sau này còn phải mang họ Phong, cả đời này không thể thoát khỏi nhà họ Phong bọn anh rồi!”

Phong Ấn đi rồi, Lôi Vận Trình uống thuốc rồi lên giường nằm, ôm chăn nằm suy nghĩ về những điều anh nói trước khi đi, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một cảnh tượng khiến tim đau nhói, khóe mắt chợt ươn ướt.

Chắc chắn có điều gì đó khiến mọi người hiểu lầm, Lục Tự hiểu lầm, Lôi Dật Thành hiểu lầm, cô cũng hiểu lầm. Cô có thể cảm nhận được sự trân trọng của Phong Ấn, chính vì vậy tất cả mọi người, bao gồm cả cô đã hiểu lầm. Cô thà tin một người căn cứ vào những chuyện đã được xác định còn hơn là nghi ngờ người ấy dựa vào những chuyện vô căn cứ.

Bệnh của cô đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc cô đã quay trở lại với việc luyện tập.

Trong phòng họp, chỉ huy Mục Phong và hai đại đội trưởng cùng xem một đoạn băng ghi lại cảnh bay. Mục Phong cho dừng hình: “Hai đội trưởng đều đang nóng lòng chờ đợi cuộc diễn tập phải không?”

Phong Ấn và Lục Tự chỉ cười không nói gì. Mục Phong nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, nói tiếp: “Mấy hôm nữa toàn sư đoàn sẽ tập luyện vào lúc rạng sáng, Lôi Vận Trình, em có thể tham gia chứ?”

- Em không thành vấn đề!

- Ừm! – Mục Phong gật đầu: “Thế thì giải tán. Lôi Vận Thành, em ở lại một chút, anh sẽ nhận xét một chút về tình hình rèn luyện của em thời gian vừa qua!”

- Vâng ạ! – Lôi Vận Thành có hơi ngạc nhiên, nghĩ lại cô không cảm thấy mình đã làm gì sai sót cả.

Phong Ấn gửi đến cô một ánh mắt cổ vũ, chậm rãi thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp ngoài Mục Phong và Lôi Vận Trình còn có Ngũ chính ủy. Ông cất tiếng gọi Lôi Vận Trình: “Cháu ngồi xuống đi, đừng có khép nép như thế!”

- Vâng ạ! – Lôi Vận Trình dè dặt ngồi xuống.

Mục Phong mở một tập tài liệu, vẻ mặt rất khó đoán: “Những lời khen ngợi thì anh không nói nhiều, nhưng em không phải không có vấn đề gì. Nói nhỏ thì không nhỏ, mà lớn cũng chẳng lớn. Ở một số động tác khó, cái gan của em vẫn chưa đủ lớn, hơn nữa hoàn thành cũng chưa được hoàn mỹ lắm. Điều này anh đã hỏi lại qua đại đội trưởng, cậu ấy sẽ tiếp tục rèn luyện em, không được chủ quan, không thể viện mãi cái cớ thiếu kinh nghiệm được, em đã không còn là một học viên của trường hàng không nữa, không ai có thể dạy em mãi phải làm thế nào được!”

- Vâng ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng để đạt đến mức Mục chỉ huy yêu cầu! – Lôi Vận Trình nghiêm nghị đáp.

Mục Phong xua tay: “Không phải là yêu cầu của anh, đó là yêu cầu tất cả các phi công đều phải làm được chứ không phải chỉ yêu cầu mình em. Một khi vào trận chiến thực sự, chẳng nhẽ lại đứng chờ bị đánh? Đối thủ sẽ không cho em có cơ hội tập luyện thêm đâu! Đó là kĩ thuật cơ bản, là mấu chốt để bảo vệ tính mạng và tấn công địch! Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đợt diễn tập rồi, có phải em không muốn giành giải thưởng này không?”

Lôi Vận Trình đứng bật dậy nói: “Xin chỉ huy cứ yên tâm!”

Ngũ chính ủy mỉm cười vẫy tay bảo cô ngồi xuống: “Mục chỉ huy lại dọa người ta rồi, Lôi Vận Trình dù gì cũng là con gái!”

Lôi Vận Trình biết ông ấy nói đùa, không phản bác gì mà im lặng cho Mục Phong nói tiếp. Nào ngờ vừa đổi chủ đề, vẻ nghiêm nghị trên mặt Mục Phong đã biến đâu mất: “Mối quan hệ của em với Phong Ấn cũng không tồi nhỉ, chuyện này chắc là vì hai người đã quen biết nhau từ nhỏ có phải không? Em là người phối hợp ăn ý nhất với cậu ta sau Bùi Dịch đấy!”

- Bùi Dịch ạ? – Lôi Vận Trình không biết người này: “Trong sư đoàn chúng ta có người này ạ?”

Lời vừa nói ra, trên mặt Mục Phong đã lộ vẻ tiếc nuối, thở dài nói: “Là phi công yểm trợ cho Phong Ấn trước đây, chỉ đáng tiếc trong một sự cố… thôi bỏ đi, không nhắc đến chuyện này nữa! Lôi Vận Trình, em năm nay hai ba rồi nhỉ?”

- Gần hai ba ạ!

Ngũ Đổng cười, rót cho cô cốc nước: “Trong đơn vị không như ở trường, nếu có thích ai thì chớ ngại ngùng. Chúng tôi cổ vũ chuyện yêu đương với tiền đề là không ảnh hưởng đến việc luyện tập. Hướng Bắc Ninh cũng đến cùng lúc với cháu, thế mà đã bắt đầu hẹn hò với cô Tô ở phòng y tế rồi đấy!”

- Chuyện này cháu biết ạ, cháu với Hướng Bắc Ninh là bạn thân thiết với cháu mà! – Lôi Vận Trình chớp chớp mắt, mắt đảo qua đảo lại giữa Ngũ Đổng và Mục Phong.

Mục Phong gật đầu: “Sư đoàn ta có rất nhiều người có ý với em, anh chưa gặp phải tình huống này bao giờ!”

- Bọn họ đều đang âm thầm đấu tranh với nhau, vì vậy mà tinh thần luyện tập lên cao chưa từng thấy. Đồng chí Lôi, công lao của đồng chí quả là không nhỏ đâu!

Nghe Ngũ Đổng đùa, Lôi Vận Trình căng thẳng đứng bật dậy: “Mục chỉ huy, Ngũ chính ủy…”

Ngũ Đổng ấn cô ngồi xuống: “Chúng ta đều là những người tinh anh của sư đoàn X, chọn bừa một ai cũng đều là người tài cả!”

- Đồng chí Lôi, em thấy đại đội trưởng đội hai thế nào? Bình thường cậu ta rất quan tâm em, cũng có cái nhìn khẳng định đối với kĩ thuật của em. Anh nghe nói lúc em còn ở trường không quân, cậu ta từng không quản ngại đường xa đến thăm em, hai người cũng coi như là có nền móng tình cảm nhỉ? Anh thấy có khả năng phát triển đấy!

Mục Phong cười đầy ẩn ý, đầu Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, rõ ràng Mục Phong đang muốn tác hợp cho cô và Lục Tự.

Buổi tối có hoạt động ở câu lạc bộ, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần xem đoạn băng chỉ định. Phong Ấn khom người đi từ bên hông câu lạc bộ đến chỗ Lôi Vận Trình.

- Bị Mục chỉ huy mắng à?

Lôi Vận Trình lắc đầu, mắt vẫn mở to nhìn vào màn hình.

Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, trong phòng đã tắt hết mọi nguồn điện, ánh đèn tù mù. Phong Ấn kéo tay cô xuống dưới bàn, luồn các đầu ngón tay vào tay cô: “Răng thép, tối qua anh nằm mơ thấy em đấy!”

- Mơ thấy gì về em? – Lôi Vận Trình nhướn mày, đột nhiên thấy bên tai nóng bừng.

- Mơ thấy em hôm ở nhà tiếp đón của trường, em… - những lời về sau Phong Ấn thì thầm vào tai cô. Mặt Lôi Vận Trình nóng bừng lên, cô nghiến răng bẹo vào đùi anh một cái.

- Mặt dày, nằm mơ như thế mà còn dám nói ra!

- Có gì mà không dám, anh có mơ về ai khác đâu mà sợ!

Phong Ấn chộp lấy tay cô xoa xoa chỗ bị đau, không ngờ càng xoa càng phản tác dụng, càng xoa càng khiến anh khó chịu. Cách một lớp vải mà anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ bàn tay cô. “Chiến sĩ nhỏ” của anh lại bắt đầu “đứng lên”…

Lôi Vận Trình phát hiện sự thay đổi trên người anh, định rút tay lại nhưng bị tay anh kéo đến “thám hiểm” khu vực nguy hiểm ấy.

Lôi Vận Trình hầm hực lườm anh, nghiến răng trèo trẹo, thật không ngờ một người đàn ông đạo mạo như vậy lại đi làm cái việc to gan mà mặt vẫn tỉnh bơ như thế.

- Mau bỏ tay em ra, bị phát hiện bây giờ! – Lôi Vận Trình thì thầm vào tai anh.

Phong Ấn tranh thủ hôn cô một cái rồi mới chịu bỏ tay ra: “Anh đúng là như hòa thượng, miếng ngon trước mặt, nhìn thấy mà chẳng được ăn!”

Lôi Vận Trình lườm anh: “Đói rồi hả?”

Phong Ấn gật mạnh đầu: “Sắp đói đến mức không kéo được cần điều khiển rồi!”

- Thế thì qua chỗ người tình cũ của anh mà giải quyết đi! – Lôi Vận Trình lạnh lùng hừ giọng, nói ra rồi mới biết mình nhỡ lời.

Phong Ấn khựng lại mất nửa giây rồi siết chặt lấy tay cô: “Ngốc ạ, anh chỉ có em thôi!”

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh thấm qua da, chảy vào tận trái tim cô.

Lục Tự ngồi ở hàng đầu tiên gần cửa ra vào. Ánh đèn nhấp nháy từ máy chiếu chẳng thể thu hút hứng thú của anh ta. Lục Tự mặt mày bơ phờ.

Phong Ấn trở lại vị trí của mình, liếc anh ta rồi hỏi: “Có chuyện gì à?”

- Tao vẫn ổn! – Lục Tự liếc ra đằng sau rồi ngoảnh đầu lại cười khẩy: “Mày giỏi thật, cô ấy nghe được tin đồn như vậy mà vẫn bị mày thuần phục, ngoan ngoãn như một chú mèo!”

- Mày ăn nói cho cẩn thận! – Phong Ấn trầm giọng: “Đừng tưởng tao không biết mày nói cái gì sau lưng tao, mày làm vậy có gì hay ho chứ?”

- Mày cứ yên tâm, tao đã từng nói sẽ không chủ động chọc ghẹo cô ấy mà! – Lục Tự thản nhiên nhún vai.

Phong Ấn đang định nói gì thì đột nhiên ngoài cửa có một chiến sĩ: “Báo cáo!”

- Vào đi! – Lục Tự cầm điều khiển cho nhỏ bớt âm lượng.

- Phong đại đội trưởng, anh có điện thoại ạ!

Phong Ấn có hơi ngạc nhiên, đứng dậy hỏi: “Là ai gọi thế?”

- Là một người phụ nữ họ Hạ, tìm anh có việc gấp, nói là Lãnh Lãnh…

- Được rồi! Tôi qua ngay, cậu về trước đi! – Phong Ấn cắt đứt lời anh ta, sắc mặt cực kì khó coi.

- Vâng! – anh chiến sĩ ấy chỉ có gì nói nấy, giọng nói sang sảng gần như cả phòng đều nghe thấy, bao gồm cả Lôi Vận Trình.

Cả phòng bắt đầu bàn tán xôn xao: “Phong đại đội trưởng có bạn gái rồi à?”

Phong Ấn vừa bước một chân ra khỏi phòng, nghe thấy vậy liền quay lại, sắc bén nhìn cả phòng: “Tôi có bạn gái, nhưng không phải cô ta, bạn gái của tôi ở trong sư đoàn ta, mọi người đều quen cô ấy!”

Anh nói rất nghiêm túc, bên dưới lập tức im phăng phắc. Phong Ấn ngập ngừng, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi không hi vọng lại nghe được những lời đặt điều vớ vẩn. Thế nhé!”

Anh nhìn Lôi Vận Trình rồi quay người bỏ đi. Lục Tự chỉnh lại âm lượng như ban đầu, mím chặt môi ngồi ở đó, nhắm mắt lại, bàn tay siết thật chặt.

Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, thỉnh thoảng lại có người quay sang nhìn cô, dường như để xác định xem Lôi Vận Trình có phải là bạn gái của Phong Ấn hay không, dù gì thì gợi ý anh đưa ra khá rõ ràng.

Các phi công nam cùng ở đại đội một với cô thi nhau quay lại, cười đầy ẩn ý: “Đại đội trưởng nói đến em phải không?”

Lôi Vận Trình không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Một người khác cũng ngoảnh đầu lại: “Điều ấy còn phải hỏi hay sao? Này, Tiểu Lôi, anh gần như vào cùng lúc với đại đội trưởng, trong trí nhớ của anh thì em là người bạn gái duy nhất anh ấy từng thừa nhận trước mặt mọi người. Nhóc con, có bản lĩnh, câu được cả đại đội trưởng!”

Lôi Vận Trình ngẩn người: “Chẳng phải các anh đều bảo trước đây anh ấy có bạn gái sao?”

Người kia gãi gãi đầu, ngoác miệng cười: “À, mọi người đều nói cô gái họ Hạ kia là bạn gái của anh ấy, bắt đầu từ khi nào anh cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ anh ấy chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận như thế này trước mặt mọi người!”

- Chưa bao giờ ư? – Lôi Vận Trình tròn mắt ngạc nhiên.

- Chưa, vì vậy anh mới nói em có bản lĩnh mà!

Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, khóe mi ươn ướt.

Hạ Viêm Lương ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn con gai đang ngủ say, lắng nghe tiếng bước chân vọng qua đường dây điện thoại, sau đó là giọng đàn ông trầm, khàn: “Cô có thể đừng có hết lần này đến lần khác gọi cho tôi được không hả?”

Bất chấp vẻ lạnh nhạt và cáu kỉnh của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương thản nhiên nói: “Em và Lãnh Lãnh đang ở trong bệnh viện. Lúc em đến đón nó đi học về, sắc mặt của nó rất tồi, đau bụng, còn hơi sốt nữa. Đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị viêm ruột thừa, giờ đã làm phẩu thuật rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh có thể qua đây một chút không?”

Phong Ấn không nói gì, đôi mắt ánh lên sự bực dọc.

- Cuộc phẫu thuật rất thành công, lát nữa thức dậy Lãnh Lãnh chắc chắn rất muốn gặp anh!

Phong Ấn hừ giọng: “Có phải cô định dùng chiêu này cả đời không?”

- Lãnh Lãnh cần anh! – mắt Hạ Viêm Lương như phủ sương mù, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Em cũng cần anh!”

Phong Ấn bực bội chỉ muốn ném thẳng điện thoại xuống đất, anh gần như rít qua kẽ răng: “Cô cũng muốn chuẩn bị ngơ ngơ như Lê Duệ rồi à?”

- Anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không? – Hạ Viêm Lương nhẹ giọng nói, những ngón tay sờ lên trán Lãnh Lãnh khẽ run rẩy: “Phong Ấn, em chỉ có Lãnh Lãnh, em không muốn nhìn thấy nó khóc vì không gặp bố, anh còn nợ mẹ con em, đừng quên điều đó!”

Phong Ấn hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng hiện lên đôi mắt cực kì lo lắng và hoảng loạn của Lôi Vận Trình: “Có thể chúng ta đều là những kẻ ích kỉ. Cô có người cô cần phải bảo vệ, tôi cũng có người tôi phải bảo vệ. Tôi không muốn, cũng không thể để cô ấy tổn thương! Lãnh Lãnh sớm muộn gì cũng trưởng thành, sớm muộn gì cũng biết chuyện bố của nó. Hạ Viêm Lương, con đường là do cô tự chọn lấy, nên đi tiếp thế nào cô tự liệu đi…”

Hạ Viêm Lương lấy tay che mắt, âm thầm lắng nghe tiếng điện thoại tút dài…

Lãnh Lãnh đang mê man trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tóc cô, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi…”

Hạ Viêm Lương bỏ điện thoại xuống, nắm chặt lấy tay con gái, đưa lên môi, nước mắt túa ra…

Trên đường về, Phong Ấn đi qua một đoạn đường đá rợp bóng cây, đứng từ xa anh đã nhìn thấy cái bóng bé nhỏ đứng dưới ánh đèn.

Lôi Vận Trình đứng dựa vào cột đèn, ngẩng mặt nhìn trời.

Phong Ấn bất giác nhoẻn miệng cười, nỗi bực dọc trong lòng chợt tan biến hết. Trong kí ức thuở niên thiếu của anh, cô thường đứng như thế ngắm nhìn bầu trời. Anh thường nghịch ngợm kéo mái tóc dài của cô, cốc vào đầu cô, cười nhạo cô là Răng Thép, sau đó nhìn cô chu mỏ, giơ nắm đấm lên với mình. Lúc nào cô cũng đánh mạnh hết sức, nhưng chút sức lực ấy chẳng hề hấn gì đối với anh.

Lúc ấy hình như anh còn nói cô vừa xấu xí vừa đanh đá, sau này sẽ chẳng lấy được ai. Giờ nghĩ lại nếu cô không lấy được ai thật, trừ khi là do anh không lấy cô. Chính cái sự ương ngạnh khiến người khác bất lực ấy đã làm cho trái tim lì lợm của anh phải đầu hàng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé ngày hôm nào đã lớn rồi, nhưng vẫn đứng yên lặng ở nơi đó chờ đợi anh. Cô khiến bản thân trở nên thật tốt, chỉ để chờ đợi được anh yêu thương trân trọng.

Phong Ấn nhón chân đi thật khẽ ra đằng sau lưng cô, đột nhiên lấy tay bịt chặt miệng cô rồi kéo cô vào trong lùm cây tối tăm mới chịu thả tay ra. Anh ôm lấy eo cô: “Chẳng cảnh giác gì cả, bị tấn công đột ngột thế cũng không chịu phản kháng!”

Lôi Vận Trình dựa vào lòng anh: “Ngoài anh ra còn ai to gan dám mưu đồ bất chính với em nữa đâu!”

- Biết đâu là Lục Tự thì sao?

Phong Ấn vừa buột miệng đã biết mình nhỡ lời, vội ôm siết lấy cô: “Anh xin lỗi!”

Lôi Vận Trình xoay người lại, nép chặt vào ngực anh: “Là do em không bảo vệ tốt bản thân!”

Phong Ấn vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên bị cắn một cái: “Cũng tại anh toàn làm những chuyện chọc tức em, tưởng em là rô bốt mình đồng da sắt à, có biết em cũng là một cô gái bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối không hả? Lớn hơn người ta ngần ấy tuổi mà cũng chẳng biết đối xử với người ta cho tốt, chỉ biết bắt nạt người ta, người ta cũng biết đau, cũng biết khóc đấy!”

Phong Ấn không kiềm chế được đưa tay lên vuốt má cô: “Em gái đáng thương à, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, không bắt nạt em nữa!”

Lôi Vận Trình ấm ức chu môi: “Hừ, lòng dạ đàn ông chẳng biết đâu mà lần!”

Phong Ấn đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người ôm ngực, vẻ đau đớn vô cùng. Lôi Vận Trình mặt mày biến sắc: “Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

- Ở đây! – Phong Ấn ngẩng đầu, hai bàn tay đặt ở trên ngực, làm thành hình trái tim: “Tặng cho em!”

- Tặng em cái gì?

- Trái tim anh! – Phong Ấn ngoẻn miệng cười xảo quyệt: “Em có nhìn thấy trên đó ghi chữ Răng Thép không?”

Lôi Vận Thành trầm ngâm rồi nhíu mày, cắn môi nhìn anh chằm chằm.

- Không lấy à? – Phong Ấn thấy cô không có phản ứng gì, cố ý làm bộ hụt hẫng, định mô phỏng hành động nhét tim trở lại nhưng lại bị Lôi Vận Trình giữ chặt tay lại.

- Tặng em rồi thì là của em, ai cho anh cất đi thế hả?

Phong Ấn hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Của em đấy, chỉ cần cái gì là của anh, chỉ cần là những thứ anh có thể cho em đều là của em hết! Ngoan, đừng khóc, để người ta thấy là không biết giấu mặt đi đâu đâu!”

- Anh khóc thì có! – Lôi Vận Trình quệt nước mắt, sống chết gì cũng không chịu thừa nhận: “Em chỉ bị cảm động chút xíu bởi mấy lời sướt mướt của anh thôi, anh khóc thì có!”

- Ừ thì anh khóc, anh khóc! – Phong Ấn lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ thở dài: “Có một chuyện anh phải nói thẳng với em, sau này tất cả tài sản họ Phong đều không có phần của anh đâu!”

- Bởi vì anh lựa chọn quân đội phải không? Hay là chú Phong là bố dượng của anh? – Lôi Vận Trình thỉnh thoảng lại nấc lên sụt sùi hỏi.

Phong Ấn cọ cọ mũi cô: “Nếu ông ấy không phải bố đẻ của anh thì anh e chúng ta là anh em ruột ấy chứ!”

Lôi Vận Trình trừng mắt: “Này, anh còn dám mang bố em ra làm trò đùa là ăn đòn đấy nhé!”

- Được, được được, em càng ngày càng ghê gớm! – Phong Ấn tiếp tục vấn đề ban nãy: “Trình Trình, anh nghèo rớt mùng tơi, tất cả của cải nhà họ Phong đều không liên quan đến anh, em có sợ phải chịu khổ với anh không?”

- Có khổ như hồi ở trường không quân không?

- Cũng không đến mức, chỉ là anh không được thừa kế tập đoàn Phong Thị, anh chỉ là một quân nhân bình thường! – Phong Ấn ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.

Lôi Vận Trình sụt sịt mũi: “Không sao đâu, bố em là bố đẻ, rất yêu thương em, chắc chắn sẽ cho em của hồi môn, đủ cho hai chúng ta và con chúng ta ăn cả đời không hết!”





- Ban nãy em vừa nói cái gì? – Phong Ấn cố nén cười, nâng cái mặt đang vùi chặt vào ngực anh vì xấu hổ.

Lôi Vận Trình mặt đỏ bừng: “Em chẳng nói gì cả, muộn lắm rồi, em phải về ngủ đây! Anh cũng về ngủ sớm đi, ngủ ngon!”

Nói rồi Lôi Vận Trình chuồn thẳng một mạch. Phong Ấn đứng trơ ra như phỗng, hai tay đút túi quần, nhìn theo cái bóng dáng khuất dần ở phía xa, khóe môi khẽ nhoẻn cười.

Anh biết ngay cô sẽ không để tâm đến những chuyện đó, anh chẳng qua chỉ là cởi một nút thắt ở trong lòng mà thôi. Tình yêu của mỗi người là khác nhau, không phải ai cũng thực tế như Hạ Viêm Lương đối với anh. Hoặc cũng có thể, cô ta đối với anh hoàn toàn không phải là tình yêu.

Giờ nghĩ lại quá khứ, anh đột nhiên thấy hơi hối hận. Tại sao mình không sớm nhận ra điểm tốt của cô, không sớm phát giác ra tâm tư của cô, tại sao không sinh ra muộn hơn một chút, như thế anh sẽ không gặp Hạ Viêm Lương, sẽ không có quá nhiều chuyện như hiện nay. Anh có thể dành trọn tình đầu cho một mình Lôi Vận Trình, có thể yêu cô ngay từ đầu như cô yêu anh.

Hai chúng ta, con chúng ta…

Phong Ấn nghiền ngẫm mấy chữ ấy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng không mấy rõ ràng nhưng lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỉm cười.

Thật ấm áp, thật hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.