Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Chương 29: Anh biết cái gì là hạnh phúc không?




Giờ ra nghĩ trưa

Trời vẫn mưa không ngớt, không khí ẩm ướt quá chả dễ chịu tí nào, may sao hôm nay mẹ hắn làm cơm hộp cho bốn đứa nó…..vầy khỏi xuống canteen khỏe quá, đang định rút hộp cơm ra thì…..nó nhớ lại gì đó…..chắc chắn sẽ có ít nhất sáu đứa đến tìm nó. Vừa mới nhắc đã thấy mặt…..sao hầm hầm khó chịu thế

-chị, vầy là sao_Giang khó chịu đặt hộp quà xuống

-cái gì đây_sáu đứa đồng thanh đứng trước mặt nó

Trân Hạnh Bảo Nhật thêm hắn tò mò lắm quà gì mà sao mấy đứa kia giận dữ vậy nhỉ. Ah thì ra là sáu cái vòng tay bằng hoa mà hôm qua nó lấy…..giờ héo queo xấu òm

-ủa, héo hồi nào vậy, sao Nguyên không biết nhỉ_nó giả ngây ngô

-thôi chị đừng làm bộ, em biết tính chị quá mà_Giang liết

-đưa quà đây_sáu đứa đồng thanh

-quà đâu mà đưa_nó gãi đầu

-đưa không_giọng đe dọa

-không………_nó hét lên bỏ chạy

Sáu đứa dí nó chạy vòng vòng từ tầng này sang tầng khác phục kích đủ đường….la chí chóe…làm lớp nào cũng phải ngó ra xem. Trong khí đó năm đứa bạn thân thì lo cười ha hả….

-haha….bắt được rồi đây_Giang cười gian

-thui tha cho Nguyên đi_giọng sợ hãi

-tha sao mà tha_sáu đứa tiến lại gần nó

-chịu chết đi

-ối, em đưa quà cho mấy anh chị niệm tình_nó mếu

-ok, vậy ngay từ đầu có tốt hơn không_sáu đứa áp giải nó về lớp….nhận quà

-này này này, được chưa_nó lôi sáu hộp quà khác ra

-từ từ, để xem đã_sáu đứa mở tung cái hộp

Đứa gật gù đứa thì lại ghen tị với quà của đứa bên cạnh…..nhưng nói chung cũng được. sáu đứa hài lòng rút về lớp

-mệt quá_nó ngồi xuống bàn than thở……àh mà giờ ăn tới rùi…..giờ thì an toàn ăn rồi đây….

-bốn người cũng có sẵn cơm hộp đấy hả_nó bất ngờ khi năm người kia cũng đang chuẩn bị ăn

-chứ sao, phải có chuẩn bị trước chứ, ăn đi _Hạnh

-ờ_nó gãi đầu_mà cái đó là cái gì vậy_nó chỉ vào hộp cơm của Hạnh

-ăn thử đi_Hạnh bỏ vào hộp nó

-woa ngon thật đấy_no sít soa

-tất nhiên, đồ của ta mà lại không ngon sao được_Hạnh lên giọng

Reeng ………reeng………_chuông kết thúc giờ tan học vang lên

Ai náy đều chạy ào ra cổng để về với gia đình mình. Trời đã tạnh hẳn mưa, nhưng vẫn một màu xám xịt khó ưa, các đám mây nặng trịt vẫn chưa tan hẳn vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu…..xe bon bon chạy vào nhà, băng qua các nẻo phố, dòng người đã tấp nập trở lại, tất bật với công việc mưu sinh hằng ngày. Các cô cậu vé bán vé số đang chào mới từng người khách…..lắc đầu xua tay…..lại tiếp tục mời người khác….quán phở quán cơm tấp nập kẻ vào người ra…..nó miên man suy nghĩ thì

Keet…………….._chiếc xe thắng gấp làm nó bập thẳng về phía trước đâm đầu vào ghế

-ui da_nó xoa đầu_việc gì vậy chú_nó hỏi bác tài xế

-có bà lão băng qua đường ẩu_bác nói mở cửa xe ra xuống chỗ bà lão kia

-bà đi đứng kiểu gì thế_chú xem sét chiếc xe_may quá không sao_chú thở phào

Chiếc xe này đáng giá cả một gia tài lớn đối với một người lao động như chú……một vết trầy xướt nhỏ, một vết sơn bị bong ra cũng làm cho con người ta rùng mình vì số tiền mình phải trả

-bà già cả con cháu đâu mà không dẫn đi_chú đỡ bà lão dậy

-lão xin lỗi chú_bà lom khọm nhặt nhạnh những gì còn dùng được dưới đất

Mọi người đi đường cũng dãn ra dần, hết chuyện chả cón gì để xem nữa……

Bà lão tuổi cũng đã gần sáu mươi, các nếp nhăn đua nhau lượn sóng……lưng khòm nhưng vẫn di chuyển rất linh hoạt. chắc bà đang trên đường chở đám đậu phộng và chuối luột tới chỗ bán…….nhưng đã đổ tất cả xuống đất còn đâu

-bà có sao không_nó nhìn bà lão

-không đâu thưa cô, lão xin lỗi_bà nói vẫn cố nhặt đám đậu còn xót lại bên dưới dòng nước mưa trên đường

-bà nhặt làm chi cũng không còn bán được đâu_hắn nói

Bà lão im lặng nhìn hắn rồi nhìn đám đậu rơi tứ tung ….. bà thở dài…… cũng đúng còn bán được cho ai nữa, lại một ngày không no…..bà làm sao mà bắt bọn nó đền cho được khi bà là người có lỗi…..

nó hắn phụ bà lão chất mọi thứ lên xe chiếc xe đạp ‘cà tàn’ của bà…. Nó quá tàn tạ, quá cũ để chỡ những gì nó đang chở

-đi thôi anh_Đoan hối hắn…. khi trời lại chuyển mây đen

Bà lão bước lên xe đạp về nhà nhưng……. Chiếc xe lại không chịu chạy……nhìn xuống dưới thì phần xên đã xúc ra từ lúc nào….. bà lại thở dài…..bước xuống xe dựng chóng lên và loay hoay sửa

-ê làm đi chứ_nó huýt vào tay hắn

-làm gì_hắn ngây ngô

-sửa xên xe vậy cũng hỏi_nó khó chịu

-sao tui phải làm_hắn nhìn nó

-không lẽ thấy bà lão làm anh đứng nhìn được àh, anh không làm tôi làm_nó ngồi xuống gần chỗ bà

-để tui, bà tránh ra con làm cho_hắn nói săn tay áo lên

Loay hoay mãi, đám nhớt đen xì dính tứ tung bàn tay hắn….xên cuối cùng cũng vào đúng chỗ của nó…quay một vòng nữa là xong nhưng

Phựt_tiếng gì đứt vậy kà…..ah xên…..cái xên đang lủng lẳng trên vòng quay lắt qua lắt lại

Nó nhìn hắn trố mắt nhìn hắn. nó cố nín cười nhưng thật sự chịu không nổi…..

-ha hahahahahahah_nó cười lớn đập tay uỳnh uỵch vào người hắn_hahahahahah….tui chịu hết nổi rồi…_nó nói lại tiếp tục lăn ra cười

Không chỉ nó mà cả bà lão, hai chị nó và bác tài đều đang cười rút rít, chỉ mình hắn là nhăn nhó khó chịu

-xe lão đến tuổi rồi nên đứt xên cũng phải_bà nói dắt chiếc xe lên

-cảm ơn cô cậu_bà nói dắt xe về nhà…… dáng bà liêu xiêu chật vật từng bước một. nó nao lòng lắm

-anh với hai chị về trước đi_nó nói rồi chạy theo bà lão già

-bà để con đắt cho, nhà bà ở đâu_nó cầm lấy cổ xe

-cảm ơn cô, nhưng thôi phiến cô lắm_bà lắc đầu

-không sao đâu, trời sắp mưa rồi để con đắt về cho lẹ

-nhưng…..

-không nhưng gì hết ạh, con dắt cho chắc con cháu bà cũng đang đợi ở nhà đấy_nó nói

Bà lão thoáng buồn…….. nó nhận ra điều đấy trên nét mặt của bà

-đi nào_nó đắt hẳn chiếc xe

-vậy cảm ơn cô_bà cười

-chờ tui với_hắn chạy lại chỗ nó

-anh làm gì đó_nó hỏi

-đây tui dắt cho_hắn giành chiếc xe

-sao không về đi_nó khó hiểu nhìn hắn

-về sao được mà về, nhà bà ở đâu_hắn hỏi bà lão

-cô cậu theo tôi_bà lão dẫn đường

Đi được khoảng 1 km, vẹo vào một cái hẻm cạnh một cái chợ đông đút, len lỏi vào sau trong hẻm những căn nhà tồi tàn dột nát hiện ra. Nó sững sờ nhìn cái nhà trước mặt mình nó tồi tàn nó dột nát nhất trong tất cả các căn trong hẻm. liu xiu xập xệ đến đáng thương…..nhưng đó lại chính là cái nhà của bà cụ già

-bà về rồi_một cô bé chừng năm tuổi chạy ra chỗ bà mừng rỡ_sao hôm nay bà về sớm thế

-uh, hôm nay bà nghĩ bán_con ăn gì chưa

-chưa_cô bé thật thà_còn có tí cơm con nhường cho bé Mai rồi, bà có mua gì về ăn không_cô bé lục lọi chiếc giỏ xe

-không con àh, con ăn chuối nhé_bá lấy ra một nãi chuối luột đã bị dập một phần do bị rớt

-bà té àh_cô bé nhìn nãi chuối_bà có sao không_cô bé nhìn bà nó

-không đâu con_bà xoa đầu cô cháu gài_àh, cảm ơn hai cô cậu_bà nhìn hai đứa nó

Nó hắn đứng nhìn bà, lặng thinh nghe cuộc trò chuyện của hai bà cháu

ầm……sẹt……._tiếng sấm vang lên trời lại bắt đầu mưa…….theo dự đoán của nó

-thôi hai cô cậu vào nhà bà trú lát rồi về_bà kéo nó hắn vào nhà

-vâng cảm ơn bà_nó hắn bước vào nhà

Cái nhà nhìn từ bên ngoài đã xập xệ thì vào trong càng thê lương hơn, trần nhà lách tách mưa nhiễu giọt, cột nhà xiu quẹo như sấp đổ, trong nhà không có cái gì đáng giá hơn cái giường bằng gỗ chống ở góc phòng, trên giường một bé gái khá xin xắn đang lim dim giất. những cái thau xô thi nhau hứng nước mưa càng lớn cái thau lại mau đầy hơn……hắn nó ngơ ngát nhìn xung quanh……lần đầu nó thấy một gia đình thế này…..đâu phải nó chưa gặp qua các gia đình nghèo nhưng có thê lương đến mức này đâu……

-con bà đâu mà chỉ còn ba bà cháu ở nhà_nó tò mò hỏi

Bà không nói vẫn loay hoay đưa thau hứng nước mưa từ mái tôn dột nát rơi xuống

-ba mẹ con chết hai năm rồi_cô bé hồn nhiên vừa ăn chuối vứa nói

Hai đứa nó lặng đi…..sót sa thay……

Ngoài trời mưa vẫn rơi, hai đứa nó ngồi trò chuyện với bà lão cho tới khi trời tạnh hẳn. Con trai con dâu bà đã mết trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, để lại cho bà hai đứa cháu thơ, một đứa còn ầu ơ một đứa chỉ mới chập chững biết đi. Từng ngày bà bán đậu phộng chuối luột bên hè đường kiếm tiền nuôi cháu đang tuổi ăn tuổi lớn …….. bước ra khỏi nhà bà, nó hắn tiến về khu chợ bên cạnh……mua đồ..........

Nào là bếp ga, nồi cơm điện, nồi niêu, chén tộ……cá, thịt, rau, trái cây…….

-chờ tí_nó gọi giật hắn lại

-cái này bao nhiêu vậy cô_nó ngồi lựa đồ trước một quầy quần áo

-cái đó 20000 còn cái này 25000_cô bán hàng đưa nó một chiếc áo khác

Nó chọn qua chọn lại một hồi lại thêm một bao đồ trẻ em…..cho hai nhóc (đồ của bọn nhóc đã quá ố vàng cũ kĩ). Cả đồ cho bà bác nữa…..

-cảm ơn em_chị thối tiền lại cho nó

-đi nào_nó kéo hắn

Hai đứa lê bước về cái xóm nghèo. Tội nghiệp hắn như cái móc treo đồ một tay ôm bếp ga một tay ôm nồi cơm. Hai bao đồ lủng lẳng dưới khuỷa tay….

-bà ơi_nó gọi vọng vào nhà

-cô cậu quên gì àh??_bà lão bước ra

-dạ không, con mới đi mua đồ ăn về, cho con vào nhà bà nấu được không ạh_nó bước vào nhà

-cô cậu……._bà lão ngập ngừng nhìn hai đứa nó

-nha bà_nó lây tay bà lão

Bà lảo im lặng như câu trả lời

-anh lắp bếp ga nhé, mà biết làm không đấy công tử_nó nhìn hắn

-cô tưởng tôi là ai hả khỉ, khinh thường nhau quá_hắn trề môi

-ok_nó đem đống đồ đặt lên chiếc giường

-nhóc, ăn bánh không em_nó nhìn cô bé nãy giờ theo sau mình

-dạ, cảm ơn chị_bé cười tít mắt……ôm cái bánh lại lây em đang ngủ dậy ăn cùng

Nhìn hai chị em chia nhau cái bánh mà nó thương quá. Nó may mắn từ nhỏ đã được mọi người quan tâm ở bên chăm sóc không bao giờ phải lo đến cái ăn hằng ngày….không chật vật bữa đói bữa no….nó hạnh phúc hạnh phúc hơn bao người nhiều

-rồi này, cô làm gì thì làm đi khỉ_hắn loay hoay mãi cũng xong

-ok_nó nhìn đám đồ trên giường suy nghĩ_ ăn gì nhỉ

-để bà giúp con_bà đứng cạnh nó

-dạ không cần đâu bà ngồi ăn bánh với hai bé đi, cháu đã mượn nhà bà rồi mà còn….._nó cười sắn tay áo lên làm

Chỉ đơn giản thôi canh chua, cá kho và vài miếng gà chiên……một loáng đã xong.

-ăn thôi_bà phụ nó dọn bác dĩa lên giường(nhà có chỗ này còn ngồi được)

-cô có khiếu nấu ăn thật đấy khỉ_hắn sút một muỗng đầy thức ăn

-tất nhiên tui mờ, gì hông giỏi_nó lên mặt_bà với hai bé ăn nhiều nhé

-dạ_hai nhóc ăn ….. ăn hết tốc lực

-cảm ơn hai cháu_bà khóc….

-kìa bà sao thế_nó đưa khăn cho bà lão

-hai năm rồi bà mới có cảm giác gia đình thế này, từ khi hai cho mẹ chúng nó mất, tội chúng nó chưa có một bữa cơm nào ngon lành cả, ăn chuốt ế là nhiều

-vậy thì ăn hết mình đi bà_nó cười

Dọn dẹp rửa xong chén bát bọn nó tạm biệt bà lão ra về

-bà giữ lại số tiền này mua quà cho cháu_hắn đưa bà một xấp tiền

-nhưng lão…….

-cứ coi như cháu bòi thường làm bà nghĩ bán bữa nay

-nhưng không nhiều thế đâu cậu

-bà cứ giữ lấy_hắn dúi số tiền vào tay bà

-giờ đi bộ về hả_nó hỏi hắn

-cô siêng quá, để tôi gọi tài xế đã_hắn bốc điện thoại lên…..

-rồi chờ tí xe đến……

10 phút sau

‘tang….tính….tang…..’_điện thoại hắn reo

-gì thế bác_hắn hỏi_sao lại không qua được_hắn chau mày_ok, vậy bác về đi, tui tự về được_hắn cúp máy

-gì vậy_nó quay ra nhìn hắn khi đang thử áo cho bọn nhóc

-không có xe tấp cả đường về đây bị ngập rồi, xe qua là bị chết máy

-trời_nó nhăm mặt

-cô cậu lấy xe đạp của lão mà về, lúc nãy lão sửa rồi_bà dắt chiếc xe đưa cho bọn nó._đường ở đây hay ngập đi xe đạp là tốt nhất đấy

-vâng, cảm ơn bác

Từ biệt gia đình bọn nó trở về nhà........

Đúng như bác tài nói đường ngập qua đến trên đầu gối

-cô xuống xe đi khỉ_hắn hét

-xuống ướt hết thì sao_nó đang đứng trên yên xe

-giờ cô muốn ướt toàn thân không_tay lái hắn chao đảo

-cố vịnh chắc chờ tí_nó săn ống quần lên

Bóc_nó nhảy xuống nước. đạp hết nổi hắn cùng nó dắt bộ qua con đường nước

Chỉ còn một đoạn nữa là hết ngập may quá. Đang vui mừng thì

Ào_một chiếc xe tải chạy ngang qua nước bắn xối xả vào hai đứa nó

Từ đầu tới đuôi từ trên xuồng dưới bọn nó đều ướt như chuột lột…..chỉ có điều nước này dơ bẩn phát khiếp

Nó hắn nhìn nhau thở dài

-leo lên đi_hắn ngồi lên xe

Hắn lại tiếp tục đèo nó về nhà. Từng vòng quay bánh xe nặng nhọc cóc két kêu.......

-cô mua hồi nào mà lắm quà thế, phân phát đủ cho mấy đứa kia vậy_hắn hỏi nó

-thì sao

-không hỏi vậy thôi

-rõ rỗi hơi mà_nó nhìn sang hàng me trên đường

Mà nhắt tới quà mới nhớ. Lũ loi choi ngoài Hà Nội ngày nào cũng gọi điện hối thúc đòi quà Sg. Phải là đặt sản mới chịu. Mà HN còn thiếu thứ gì nữa đâu…….bọn này chỉ tổ gây phiên phức. Ah…..hay là…..một ý tưởng lóe lên trong đầu. Đặt sản àh, thì đặt sản này, me ‘lề đường’ nhá. Để bữa nào trời nắng ráo nó sẽ leo lên hái cho vài bịch gởi về HN….. hahahaa…..nó thích thú tưởng tượng vẻ mặt của mỗi đứa.

Về đến nhà, nó bay lên phòng ngay gội rửa hết đám nước dơ trên người.

Hôm nay không biết ngày gì mà ông Sơn lại khai thác ba chị em nó đề tài kinh doanh vậy nhỉ.

Ông ơi là ông, ông nói gì với ông Sơn nữa rồi_nó nghĩ thầm

Không trả lời con đâu là con cháu nhà họ Nguyễn, trả lời thì lộ hết thân phận con bé, hai chị nó cứ ú a ú ớ chờ sự giúp đỡ cùa nó…….. mệt ơi là mệt. lấp la lấp lửng nói không tròn nghĩa.

Ba mươi bảy kế chuồn là thượng sách.

-ah, ông Sơn ơi con hơi mệt con xin phép lên ngủ sớm_nó lễ phép đứng lên

-uh, con nghỉ đi_ông Sơn cười_àh còn một vấn đề nữa_ông quay về phía hai chị nó

-dạ_hai chị nó mếu nhìn nó cầu cứu

Thân em còn lo không xong nữa đây_nó nghĩ thầm nhìn qua hắn_ah hay là_nó đạp chân hắn

-á_hắn kêu lên trừng mắt nhìn nó

Nó đá mắt về phía chị nó cầu cứu

-ông ơi, hai cô ấy cũng mệt lắm rồi, cho đi nghỉ đi ông_hắn nói

-ờ, ông xin lỗi, hai con cũng đi nghĩ đi mai còn đi học

-dạ_hai chị nó hí hửng chạy ngay lên phòng

Nó vặn nấm đấm cửa

-á_nó nhớ ra gì đó_anh trả xe cho bà lão chưa_nó thò đầu vào phòng hắn

-tui mua chiếc khác rồi_hắn nhìn nó_chiếc xe đó vào bãi phế liệu là vừa rồi

-ờ, anh kêu người sửa nhà cho bà ấy đi

-khỏi cầu khỉ nhắt_hắn cười

-ờ, công nhận anh tốt thật đó

-hahaha khỉ mà còn biết tui tốt nữa hả chuyện lạ ha

-có cần khích nhau thế_nó nhết miệng cười_mà tui không nghĩ ở SG lại có nhà nghèo thế_nó dựa vào cánh cửa

-ờ, bà ấy cũng may *****ng vào xe tui đấy chứ_hắn nháy mắt

-ạc......, ờ, không biết còn bao người như thế

-thôi đi ngủ nghĩ chi cho lắm thế cô khỉ

-yes, em về, đóng cửa lại không_nó hỏi

Hôm nay thứ bảy ngày 31 tháng 10……ngày hallowen ngày hội ma quỷ.

Như thường lệ bọn nhóc vẫn đến trường, nhưng không đồng phục không sách vở……..để chuẩn bị cho buổi tiệc hallowen tối nay. Có thể SP là trường duy nhất ở VN hiện nay tổ chức Hallowen. Ngay cả Blue của nó cũng không có, chỉ bọn anh em nhà nó tự tổ chức hù dọa nhau thôi, chỉ đơn giản vài món ăn nhẹ một cái ti vi cỡ lớn một căn phòng tối om và vài bộ phim kinh dị nhất trong năm, sau khi đã đủ ‘rung’ thì cả đám rủ nhau ra một bãi đất trống cây cối um tùm chơi……năm mười……trời gió hiu hiu hơi lành lạnh……và nửa vầng trăng khuyết lủng lẳng trên cao……còn có ma hay không thì ai biết đâu nhỉ

-chỗ này nè khỉ_hắn chỉ chỗ đóng đinh cho nó

-ờ_nó chạy lại chỗ hắn đang cưa gỗ_bụp bụp_xong

Mỗi lớp làm một cổng chào riêng cho lớp mình, phần bên trong do quá công phu nên cho thợ làm

-mấy anh nam dựng cổng lên đi_My

-chờ tí, còn trang trí cái đã_nó cầm mấy lọ sơn chạy lại

-cái gì nữa, phiền phức quá_My khó chịu

-này mỗi người một màu thích vẽ gì vẽ nha, có thẩm mĩ tí_nó phân phát mỗi người một hộp màu

-có phải thích gì vẽ đó không_một cậu trai

-ờ, tùy_lớp trưởng

Cả lớp đua nhau tô tô vẽ vẽ người thì vẽ công chúa hoàng tử người thì vẽ đầu lâu người vẽ phù thủy, người vẽ ma……nói chung đa dạng đủ kiểu

-ờ ờ….cũng được đấy chứ_nó ngắm nhìn tác phầm

-không ngờ hỗn loạn vậy mà cũng nghệ thuật ra phết nhỉ_Trân

-chứ sao, ta chọn màu cho hợp với nhau mà_nó cười

-ok, dựng lên dược rồi đó

Cố định dây vào đúng vị trí mười mấy đứa con trai bắt đầu dựng lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.