Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Chương 13: Đến bar ăn mừng




Thời gian trôi qua, ngày tháng thoi đưa, ngay cả Tiểu Bạch từ bánh bao tay trói gà không chặt cũng trở thành đứa bé 5 tuổi có bề ngoài vô cùng khí phách (tự nhận), dáng người oai hùng (tự nhận nốt).

Tiểu Bạch có gương mặt tương tự La tố, có thể vì gen Kì Lân, cũng vì thế nên mặc dù La Tố không quan tâm, nhưng có phụ thân buồn tao nào đó rất tốt với nó.

Từ lúc Tiểu Bạch có thể nói chuyện, có thể đi lại, nó liền hoàn toàn thoát khỏi ma chưởng của La Tố, nhiều năm như vậy, nó coi như đã nhìn thấu tính tình La Tố, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá phận, bình thường La Tố cũng không can thiệp.

Một khi nắm giữ được điều này, cuộc sống của Tiểu Bạch có thể nói là thiên đường, nó vốn là Kì Lân vĩ đại, hồn thú trong cơ thể tự nhiên là Kì Lân, bất quá nghĩ tới thế hệ này kì lân là La Tố, nó đương nhiên không biến về hình thái hồn thú để chọc phiền toái, chỉ cần đưa tay làm ra chút năng lực đặc thù, người ngoài liền tin tưởng nó là hồn thú.

Có thể nói khoảng thời gian này, Tiểu Bạch dựa vào sức mạnh lưu lại từ quá khứ có chút bất lợi, tuy đánh nhau không thành vấn đề, nhưng Tiểu Bạch thân là vương giả tiền thế lại vì tiền tiêu vặt mà phát sầu.

Trong đa số thần loại, rồng là bộ tộc thích những bảo vật lóe sáng, kì thật trừ bỏ rồng, Kì Lân đối vời bảo vật cũng rất yêu thích, hơn nữa đối với Kì Lân biến dị như Tiểu Bạch, nó thực sự đã phát huy yêu thích này tới cực hạn.

Phàm là thứ gì lóe sáng, bất luận là bảo thạch hay kim tệ, thậm chí là thủy tinh rẻ tiền nhất, tất cả đều làm nó thèm muốn, nó từng mê đắm thủy tinh châu, một lần không chú ý… tiêu hết cả tiền mua tất cả thủy tinh châu trong tiệm, vì thế mà cả tháng đó nó thật thê thảm.

Thói quen của Tiểu Bạch bị La Tố phát hiện thì càng khổ sở, bởi vì La Tố nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt của nó, nhưng nó cứ nhìn thấy thứ gì lóe sáng là ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được muốn mang thứ đó làm của riêng, giấu vào bảo khố của riêng mình, vì thế cuộc sống của nó thực long đong.

Tiền, hỏi La Tố nhất định không được, vốn có thể lừa con lang ngốc Tiểu Hôi để giải trừ nguy nan, chính là gần đây con lang ngốc kia lại thông đồng với tên Tu Đế chết tiệt, từ lúc Tu Đế biết tiền tiêu vặt mỗi tháng của Tiểu Hôi đều cống hiến cho nó thì Tu Đế liền đoạt lấy quyền quản lý tiền tiêu vặt của Tiểu Hôi, làm nó một đồng cũng không lấy được.

Chỗ anh trai không xong, ba ba lại là ác ma, không còn bằng hữu nào để vay tiền, Tiểu Bạch chỉ có thể đánh chủ ý lên đầu phụ thân, cũng vì chuyện này, Tiểu Bạch mới biết trong nhà này, người có thể bốc lột nhiều nhất chính là cự lang buồn tao kia.

“Phụ thân, tiền tiêu vặt của con hết rồi.” Tiểu Bạch nâng đôi mắt tròn vo, đáng thương nhìn chăm chú Tư Lôi Tạp đang xử lý văn kiện, đúng vậy! Thân là vương giả vĩ đại, không từ thủ đoạn để sống sót là nguyên tắc duy nhất! Giả vờ đáng thương có là gì, nếu năm đó nó không giả vờ đáng thương thì sao lừa được Thao Thiết ngu ngốc kia chứ?

Tư Lôi Tạp: “…”

“Phụ thânn, con chỉ cần chút tiền tiêu vặt thôi, trong trường mọi người đều có tiền mua đồ ăn vặt, con không có, con sẽ bị bọn họ khinh thường…” Tiểu Bạch cúi đầu, hít hít mũi, vô cùng ủy khuất nói.

Tư Lôi Tạp nhíu mày, không phải anh không cho Tiểu Bạch tiền tiêu vặt, nhưng lần nào Tiểu Bạch cũng rất nhanh đã sài hết, thân là phụ thân, anh không thể dung túng đứa nhỏ tiêu tiền hoan phí như vậy.

“Không được.” Tư Lôi Tạp phụng phịu, vô cùng nghiêm túc nói.

“Phụ thân…” Tiểu Bạch đã sớm biết lần này không dễ xin, vì thế nó đã chuẩn bị tâm lí trường kì kháng chiến.

Con nít có pháp bảo gì, một khóc hai nháo ba thắt cổ, đương nhiên thắt cổ tạm thời không dùng, nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn phát huy khóc và nháo tới cực hạn.

Cái gọi là ‘khóc’ và ‘nháo’ cũng chỉ là thủ đoạn, bình thường con nít nhìn thấy thứ mình thích sẽ khóc chết khóc sống, quấn quít đòi mua cho bằng được, phương pháp đó thật kém cỏi thực dễ dàng làm người ta chán ghét, chiêu thức Tiểu Bạch áp dụng là im lặng ‘quấn chặt’, đơn giản là bảo trì im lặng mà đeo bám.

Từ ngày đó, bất luận Tư Lôi Tạp đi đâu, Tiểu Bạch cũng bám theo sau lưng đối phương, dùng ánh mắt vô cùng mong chờ, điềm đạm đáng yêu nhìn phụ thân, một lần hai lần còn chịu được, nhưng theo số lần cứ tăng lên, ngay cả người có ý chí sắc đá cũng chịu không nổi, huống chi là Tư Lôi Tạp, phải biết Tiểu Bạch dùng gương mặt thu nhỏ của La Tố im lặng công kích, lực sát thương lại tăng lên 200%.

Không tới 3 ngày, Tư Lôi Tạp liền thỏa hiệp, anh trầm mặc lấy tiền đưa cho Tiểu Bạch: “Đừng tiêu sài lung tung.”

“Con biết rồi, cám ơn phụ thân, tạm biệt phụ thân!” Tiểu Bạch lấy được tiền, không còn được nửa điểm bi thương, vui sướng chạy đi.

Tư Lôi Tạp nhìn Tiểu Bạch nhanh như chớp đã không thấy bóng, lâm vào trầm mặc thật sâu, quả nhiên trách nhiệm của phụ thân… thực sự rất nặng nề.

Theo số lần xin tiền Tư Lôi Tạp càng nhiều thì càng có hảo cảm với Tư Lôi Tạp hơn, đối với Tiểu Bạch, Tư Lôi Tạp quả thực chính là huynh đệ tốt của nó, hai người họ đều chịu gian khổ dưới sự áp bức của ác ma La Tố.

Tiểu Bạch mỗi lần nhìn Tư Lôi Tạp giúp La Tố giặt đồ nấu cơm, nó cảm thấy nam nhân thành thật này nhất định đã bị ác ma La Tố lừa gạt, một ngày nọ nó vô tình phát hiện được một bí mật thì lại càng khẳng định điều này.

Ngày đó, Tư Lôi Tạp đang yên lặng sắp xếp lại hộp sắt nhỏ của mình, trong đó là những bảo vật quý giá nhất của anh, cứ một khoảng thời gian, anh sẽ lấy ra xem một lần.

“Phụ thân, này là cái gì?” Tiểu Bạch tò mò, giấu kĩ như vậy, còn dùng mật mã khóa lại, chẳng lẽ là bảo vật sáng lấp lánh? Tiểu Bạch nghĩ vậy, hai mặt lập tức tỏa sáng tiến tới gần, định xem thử trong hòm có gì, bất quá lúc nhìn thấy một mớ rách nát trong hộp, khóe miệng nó không khỏi run rẩy.

Một cây kim tiêm, một miếng băng dán đã dùng qua, một cái bàn chải đánh răng… còn có một cái quần lót nhỏ không biết của ai, này rốt cuộc là thứ quỷ gì a? !

“Phụ thân, mấy thứ này là….” Tiểu Bạch cố gắng duy trì giọng điệu hồn nhiên ngây ngô, định hỏi ra nguyên cớ, chẳng lẽ nam nhân này có sở thích biến thái mà nó không biết?

Tư Lôi Tạp trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “A Tố… tặng.”

“Hả? !” Tiểu Bạch ngây ngốc nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, chờ nó tiêu hóa được những lời này, Tư Lôi Tạp đã cẩn thận đóng lại hộp sắt, định bỏ nó lại trong rương.

“Phụ thân, đừng nói với con… đây đều ‘chôm’ từ chỗ tên chết, không đúng, là từ chỗ ba ba?” Tiểu Bạch run lên một chút, không phải giống như nó nghĩ đi?

“Là A Tố tặng phụ thân.” Tư Lôi Tạp nghiêm túc lập lại, giọng điệu chăm chú, thái độ thành khẩn, quả thực làm người ta không thể hoài nghi anh đã phạm phải tội lỗi tày trời.

Tiểu Bạch Không khỏi lui về sau hai bước: “Vậy… vậy ba ba trừ bỏ mấy cái kia không tặng gì khác cho phụ thân à?”

‘Loảng xoảng’ chiếc hộp sắc mặt đen rơi xuống đất, giờ phút này, Tư Lôi Tạp lâm vào trầm mặc thật sâu, thật sâu…

Không xong! Chẳng lẽ nó vừa đâm trúng chỗ đau của nam nhân này sao? Tiểu Bạch lần đầu tiên luống cuống tay chân, vì sao từ tận đáy lòng nó dâng lên sự đồng cảm với nam nhân này? ! Đây là ảo giác, nhất định là ảo giác!

“Cái kia, ba ba đã kết hôn với phụ thân, hẳn là ba ba rất thích phụ thân a, con còn có việc, con đi trước!” Tiểu Bạch như chạy trốn mà lủi ra khỏi phòng, ác cảm tội lỗi kì quái này là sao a! Còn tên ác ma La Tố kia nữa, thực sự thích nam nhân buồn tao này sao? Không được, vì sao nó cảm thấy nam nhân này thực đáng thương? !

Vì thế…. vua vạn thú vĩ đại từng tà ác, không từ thủ đoạn vì nội tâm mãnh liệt khiển trách, rốt cuộc vẫn tìm La Tố nói chuyện một lần, đừng hiểu lầm! Nó chỉ trả ân tình Tư Lôi Tạp cho nó thêm tiền tiêu vặt mà thôi! Nó ghét nhất là nợ nhân tình.

“Này, ngươi thực sự thích tên kia sao?” Tiểu Bạch làm ra bộ dáng người lớn, hai tay bắt chéo trước ngực, nghiêm trang ngồi bên cạnh La Tố hỏi.

“Ý ngươi là Tư Lôi Tạp?” La Tố có chút tò mò, bình thường Tiểu Bạch thấy cậu toàn trốn đi thật xa, không ngờ hôm nay chủ động tìm cậu nói chuyện.

“Vô nghĩa!” Tiểu Bạch nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra: “Tuy nói loại chuyện này không phù hợp với cá tính của ta, bất quá nam nhân kia… thực sự rất đáng thương.”

“Ân.” La Tố nhướng mi.

“Hắn đem những thứ ngươi từng dùng qua dấu vào một cái hộp sắt nhỏ, ngươi có biết không? Cái gì mà quần lót, bàn chải đánh răng linh tinh, ta hỏi hắn đó là cái gì, hắn thế nhưng nói với ta là ngươi tặng! Hắn, hắn… đã bị ngươi biến thành một người đầy tư tưởng biến thái!” Tiểu Bạch căm phẫn nói.

“…” La Tố chấn động, quần lót, bàn chải đánh răng…. chẳng lẽ những lúc cậu bị mất đồ đều là do Tư Lôi Tạp ‘chôm’ đi? Quả thật… nếu là vậy, biểu hiện khác thường của Milan lúc đó có thể hiểu được.

La Tố nghĩ tới đây, bất đắc dĩ cười khẽ, nam nhân thành thật kia… rốt cuộc phải đáng yêu tới mức nào mới chịu bỏ qua? Rõ ràng người thực đang ở trước mặt, cư nhiên còn xem những thứ trước kia là bảo vật, làm tâm tình của cậu thực sự có chút phức tạp.

“Tôi thực kinh ngạc, ngươi từ lúc nào có quan hệ tốt với Tư Lôi Tạp như vậy?” La Tố chăm chú nhìn Tiểu Bạch hỏi.

“Này này này…” Tiểu Bạch lắp bắp, không xong! Tuyệt đối không thể để La Tố phát hiện chuyện Tư Lôi Tạp cho mình thêm tiền, nếu không tháng sau nó không thể mua viên bảo thạch kia!

“Hừ! Ta chỉ nhìn không được mà thôi! Ta đi đây!” Tiểu Bạch nhảy xuống sô pha, nhanh như chớp đã chạy không thấy bóng.

La Tố xoa cằm suy nghĩ một lát, thực khả nghi, bất quá… Tiểu Bạch cũng nói không sai, từ khi quen biết tới giờ, cậu chưa từng tặng gì cho Tư Lôi Tạp, luôn là anh im lặng vì cậu trả giá, tuy đã là bầu bạn, bất quá sinh nhật này vẫn cho anh chút kinh hỉ đi.

Sinh nhật năm nay của Tư Lôi Tạp quả nhiên đủ kinh hỉ, Tư Lôi Tạp cầm tấm hình La Tố đưa mình, phút chốc đỏ mặt, nếu không phải anh đưa tay bụm mặt, chỉ sợ ‘phong cảnh’ nhất định rất tốt.

“Tôi nghe nói anh có một cái hộp sắt bí mật.” La Tố ngồi xuống bên cạnh Tư Lôi Tạp, chậm rãi áp sát đối phương.

Nam nhân buồn tao nào đó cứng đờ người, bất quá giây tiếp theo anh đã khôi phục tinh thần, đưa tay ôm chặt La Tố.

Ôn tồn trên sô pha một chốc, La Tố cầm lấy áo sơ mi vắt trên sô pha nói: “Lần sau muốn gì cứ nói thẳng với tôi là được, bất luận là mấy cái quần lót tôi cũng tặng anh.”

“Hảo.” Tư Lôi Tạp dùng đôi ngươi xám chăm chú nhìn người yêu trước mặt, có thể vĩnh viễn ở cùng người mình yêu thương, anh đã cảm thấy mỹ mãn.

Lúc này, Tiểu Bạch núp trong phòng bếp sắc mặt đỏ bừng, lặng lẽ nhú đầu ra, nó cảm thấy không nên xem! Nam nhân buồn tao này rốt cuộc đáng thương chỗ nào, rõ ràng rất hạnh phúc! Nó cư nhiên giúp hai tên này kéo tơ hồng, đầu óc nó đúng là bị động kinh, lần sau nếu nó còn xen vào việc của người khác thì nó tự chặt tay mình đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.