Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi

Chương 30




“Câu đố này, biểu ca của ta biết đáp án.” Trong đám người, bỗng nhiên có giọng nói non nớt của nữ tử kêu to.

Hàn Linh theo giọng nói nhìn lại, ngoài ý muốn gặp được Đạm Đài Phi Tuyết một thân nữ hồng kiều tiếu, ở phía sau nàng, không đến ba bước nơi xa, Đạm Đài Phi Hiên áo trắng lỗi lạc đang nhìn ngắm nàng, cười nhạt lả lướt.

Hàn Linh rất là kinh hỉ, không nghĩ tới có thể ở trên đường cái ngẫu nhiên gặp được hắn, tầm mắt của hai người ở không trung giao nhau, có loại sóng điện vô hình đang không ngừng mà truyền lại. Nàng bỗng nhiên nhớ tới xúc cảm kỳ diệu mới vừa rồi kia, hay là chính là hắn?

“Linh tỷ tỷ, tỷ làm sao lại đến Triệu quốc rồi?” Đạm Đài Phi Tuyết vui vẻ chạy về phía nàng, hai cái bím tóc thô nhếch lên nhếch lên, cực kỳ đáng yêu.

Hàn Linh nắm lấy bím tóc nhỏ của nàng, ở trên tay thưởng thức, mỉm cười nói: “Vậy hai người thì sao? Lặng lẽ tới Triệu quốc, đi không từ giã?” Lời này của nàng là hướng về phía Đạm Đài Phi Hiên nói, ngày đó đi phủ Quốc sư tìm hắn, lại không thấy bóng dáng của hắn, nói là cùng lão phu nhân cùng nhau trở về Triệu quốc. Lúc ấy trong lòng nàng là có chút oán trách, trách hắn không từ mà biệt.

Đạm Đài Phi Hiên nghe vậy, con mắt sáng chợt tối sầm xuống, hình như có lý do khó nói, vẫn là Đạm Đài Phi Tuyết miệng thẳng lòng mau, thay hắn trả lời nói: “Bởi vì lão thúc công của Đạm Đài thế gia không còn, biểu ca hắn trở về tế điện. Vốn là muốn từ biệt với tỷ, chính là lão phu nhân nói công chúa điện hạ có chuyện càng quan trọng phải làm, liền không cần quấy nhiễu, sau đó liền thúc giục biểu ca trở về Triệu quốc.” Đạm Đài Phi Tuyết chu cái miệng đỏ nhỏ, bộ dáng vô cùng khiến cho người ta thích.

Hàn Linh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, hắn hơi hơi gật đầu, xem như cam chịu.

Bắc Thần Hi trái phải đánh giá hai người, tựa như nhìn ra chút manh mối, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Hai người ngay trước mặt hắn mắt đi mày lại, hắn đâu thể nhịn đến tiếp nữa?

“Quốc sư đại nhân, nghe nói ngươi ở nhà giữ đạo hiếu gần đến kỳ hạn. Lúc trước phụ hoàng của ta vẫn luôn muốn mời, muốn mời ngươi tới Triệu quốc đảm nhiệm quốc sư, không biết ngươi suy xét như thế nào?”

Hàn Linh vừa nghe, này không phải giáp mặt cạy nàng góc tường sao? Tuy là lúc trước nàng cũng không như thế nào tán thành để cho Đạm Đài Phi Hiên đảm nhiệm quốc sư, nhưng cũng không đại biểu hắn liền có thể từ trong thuộc hạ của nàng đoạt người, đây không phải rõ ràng chống đối với nàng sao?

“Ê, Bắc Thần Hi, ngươi đây là có ý tứ gì? Quốc sư là người của ta, ngươi cũng dám đoạt?”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Bắc Thần Hi nghe vậy, tại chỗ mặt liền tái rồi, người của nàng? Chẳng lẽ giữa bọn họ có JQ (gian tình)? Đạm Đài Phi Hiên nghe xong, cũng là khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, khẽ hiện ngượng ngùng.

Hàn Linh xem phản ứng của mọi người không đúng, ngẫm lại một chút chính mình nói, lúc này mới phát giác ra là không thích hợp, vội sửa lời nói: “Ý tứ của ta là nói, quốc sư là quốc sư của Hàn quốc chúng ta, ngươi ngay trước mặt ta đoạt quốc sư quốc gia của ta, chẳng phải là không hợp đạo nghĩa?”

“Đạm Đài thế gia gốc rễ ở Triệu quốc, vốn là thuộc về con dân của Triệu quốc, huống hồ Đạm Đài thế gia vài vị bậc chú có phân lượng trước mắt đều ở trong triều đình Triệu quốc cầm quyền. Quốc sư vốn là con cháu đích truyền của Đạm Đài thế gia, tất nhiên cũng phải thận trọng tuân thủ hiếu đạo, giữ gìn gia nghiệp, ở quốc gia của mình hiệu lực mới đúng.” Bắc Thần Hi một phen lời nói nói có sách mách có chứng, đích xác rất có thể đả động người, thế nhưng Hàn Linh là ai, sao lại bởi vì dăm ba câu của hắn liền từ bỏ người của mình?

“Bên trong loạn thế, chi sĩ có chí, được chọn lấy minh chủ mà theo hầu, sao có thể bởi vì phân ra biên giới mà vứt bỏ niềm tin của mình? Hơn nữa, thiên hạ này hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, ta tin tưởng không tới mười năm, thiên hạ nhất định nhất thống. Đến lúc đó còn phân cái gì Triệu quốc, Hàn quốc, ai có thể cuối cùng trở thành bá chủ chân chính, như vậy người đó mới chính là minh quân. Quốc sư tuệ nhãn biết người, chọn Hàn quốc mà dừng, cũng là vì trăm năm nổi danh của Đạm Đài thế gia mà mở mang tiền đồ, có gì không đúng?”

“Vậy dựa theo lời của nàng, trong vòng mười năm, cả thiên hạ thuộc về Hàn quốc?” Ánh mắt phức tạp của Bắc Thần Hi đánh giá nàng, quang mang chợt lóe, có cảnh giới, có nghi hoặc, cũng có băn khoăn.

“Thân là vua của một nước, ai không coi đây là chí nguyện? Chẳng lẽ còn chờ người khác tới đánh sao?” Nàng nói cũng là lời thật lòng, năm nước trong thiên hạ này, quốc quân nào không phải ôm chặt cái niềm tin này, Bắc Thần Hi ngươi chỉ sợ so với bất luận kẻ nào đều muốn có được thiên hạ đi? Nàng cười lạnh.

Bắc Thần Hi cười khẽ nói: “Nàng nói rất đúng, tranh giành thiên hạ, hươu chết về tay ai, còn rất khó nói.”

“Đúng rất khó nói, cho nên, nhân lúc còn sớm vì chính mình tìm một minh quân đáng tin cậy, là lựa chọn chính xác.” Hàn Linh cho Đạm Đài Phi Hiên một cái mỉm cười, tiến lên kéo cánh tay hắn, tới trước đèn màu, nói, “Huynh không phải đã đoán ra đáp án sao? Là đáp án gì?”

Đạm Đài Phi Hiên hé ra một nụ cười mỉm mê người, dắt tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng từng nét bút mà miêu tả. Xúc cảm tê dại, thẳng đến gan bàn chân, tiếng lòng của Hàn Linh cũng theo đó mà kinh hoàng. Cùng hắn vẫn luôn đều có hảo cảm như có như không, nhè nhẹ liên tục, từ trong đáy mắt trong suốt của hắn, nàng cũng thấy được tình ý biểu lộ tự nhiên của hắn, nhưng mà, sự thật là tàn khốc, hắn làm thiên mệnh giả duy nhất của Đạm Đài thế gia, không có khả năng thành thân cùng nữ tử ngoại tộc. Cho dù bọn họ lẫn nhau đều có hảo cảm, kia lại có thể như thế nào đâu? Tất cả cảm xúc đều hóa thành một tiếng thở dài.

“Con chuột? Đáp án là con chuột?” Nàng mặc niệm ra tiếng, hắn ở trong tay nàng viết rõ ràng chính là hai chữ này.

Chủ cửa hàng ở một bên sau khi nghe được, vội vàng trả lời nói: “Vị công tử này đoán đúng rồi, cái đèn màu này liền thuộc về cô nương.”

“Đa tạ.” Hàn Linh từ trong tay hắn tiếp nhận đèn màu, chỉ là một cái đèn lồng hình thỏ ngọc bình thường, nàng lại cảm thấy nó phá lệ đến tinh xảo và loá mắt.

Đạm Đài Phi Tuyết nhìn mắt thèm, cũng quấn lấy Đạm Đài Phi Hiên đoán đố đèn: “Biểu ca, ta cũng muốn.”

Hàn Linh nhìn nhìn chính mình trong tay đèn màu, nghĩ thầm chính mình cuộc đời này là vô duyên, sao không mượn hoa hiến Phật? Nàng đem đèn màu đưa cho Đạm Đài Phi Tuyết, nói: “Phi Tuyết, cái này cho muội đi, muội tương đối thích hợp có được nó.” Ý ở ngoài lời của nàng, chính là bọn họ mới là một đôi chân chính. Đạm Đài Phi Tuyết tuổi tác tuy nhỏ, nhưng cá tính hồn nhiên lại là thích hợp với Đạm Đài Phi Hiên nhất, lại qua thêm mấy năm, chờ đến lão phu nhân lại một lần nữa tổ chức đại hội cầm sắt hòa minh, tin tưởng bọn họ sẽ là một đôi tốt nhất.

Nàng không có nhìn thấy cảm giác mất mát chợt lóe mà qua trong mắt của Đạm Đài Phi Hiên, nàng giống như là một lá bùa, đi theo hắn từ Hàn quốc đi vào Triệu quốc, hắn trốn không thoát phù chú* của nàng, càng trốn không thoát tâm ma của mình. Mấy ngày trước, hắn đã đo lường tính toán đến nàng đi vào Triệu quốc, hắn vẫn luôn khắc chế chính mình, không đi gặp nàng. Cho đến đêm qua, hắn nhịn không được xúc động mà bói tính một quẻ, tính đến nàng tối nay sẽ xuất hiện ở trên hội hoa đăng. Hắn rốt cuộc nhịn không được, vẫn là tới.

* Phù chú (符咒): Lá bùa của câu chú: Bí quyết của Đạo gia dùng để đuổi ma quỷ. Lá bùa và lời khấn, có thể đổi được tà ma.

Cho dù tới, lại có thể như thế nào? Hắn chụp xuống đầu vai của Đạm Đài Phi Tuyết, cùng nàng khoa tay múa chân một phen, lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Hàn Linh, ánh mắt trong suốt, thuần túy đến làm lòng người say.

Đạm Đài Phi Tuyết hiểu ý, nói với Hàn Linh: “Linh tỷ tỷ, biểu ca nói chúng ta phải đi về. Ngày mai, biểu ca liền trở về Hàn quốc, đến lúc đó ở Hàn quốc gặp lại tỷ tỷ.”

Ngày mai? Hàn Linh có chút kinh ngạc, hắn vì sao cố tình chọn ngày mai trở về Hàn quốc, hay là trong đó có manh mối gì?

“Được, vậy đến lúc đó gặp lại.”

Sau khi huynh muội Đạm Đài rời đi, Hàn Linh cũng không có tâm tư gì đi dạo phố, nghĩ thầm thời gian lúc này, Hiên Viên Thần và Thủy Mộ Hoa hai người cũng nên đem phủ Thái tử điều tra hết rồi. Nàng giả vờ thân thể không khoẻ, do Bắc Thần Hi đưa trở về phủ Thái tử, trước khi vào phủ, phát hiện Bắc Thần Âm hành vi lén lút mà rời khỏi phủ Thái tử, hướng về phía phương hướng thành đông mà đi, nàng âm thầm chú ý.

Khi trở lại phòng, Hiên Viên Thần đã chờ ở đây.

Hàn Linh vội vàng hỏi: “Thế nào, có tìm được người hay không?”

Hiên Viên Thần lắc đầu: “Đã lục soát khắp nơi, ngay cả bóng người cũng chưa thấy được.”

Hàn Linh rõ ràng mà thở dài ra tiếng, nếu là như thế này còn không thể tìm được người, như vậy hy vọng liền càng thêm xa vời, chẳng lẽ thật muốn nàng giáp mặt đi chất vấn Bắc Thần Hi, hỏi hắn đến tột cùng giấu Sở Mặc tới nơi nào hay sao?

“Sẽ không có để sót sao?” Trong lòng nàng vẫn là chứa một tia hy vọng, nếu có thể âm thầm cứu Sở Mặc ra, liền không đến mức cùng Bắc Thần Hi chính diện xé rách da mặt, nếu không, bọn họ cho dù có cứu được người, cũng rất khó thoát khỏi Triệu quốc.

Hiên Viên Thần khẳng định mà lắc đầu nói: “Không có khả năng, ta và Mộ Hoa mỗi cái góc đều cẩn thận điều tra, khẳng định sẽ không có để sót, trừ phi…… trong phủ Thái tử có bí đạo khác.”

Trải qua hắn như vậy vừa nhắc nhở, Hàn Linh nhưng thật ra nhớ tới Bắc Thần Âm, thấy nàng đêm nay thần sắc vẫn luôn có chút lạ thường. Nàng ta là muội muội của Bắc Thần Hi, đối với phủ Thái tử hẳn là tương đối quen thuộc, có lẽ có thể từ trong miệng nàng ta hỏi ra chút tin tức. Nàng đem ý tưởng này báo cho Hiên Viên Thần, hai người lập tức định ra kế sách, tính toán theo dõi Bắc Thần Âm, từ chỗ của nàng xuống tay.

Đêm khuya, ở một cái hẻm nhỏ tối tăm xuyên qua trong thành đông, một bóng người vội vàng mà lên đường, một cái áo choàng to rộng, che đậy dáng người nhỏ nhắn khéo léo của người lên đường, chỉ còn lại chân đi xiêu vẹo giơ lên vạt áo.

Đó là một tòa tiểu viện cực kỳ yên lặng, bề ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, kỳ thật trong này thủ vệ nghiêm ngặt, âm thầm sắp đặt sát khí.

Tiếng gõ cửa vang lên, cực có tiết tấu không hay xảy ra tiếng gõ cửa, hồi lâu, một lão giả tiến đến mở cửa.

“Công chúa, người tại sao lại tới nữa? Nếu là để cho Thái Tử điện hạ biết được, hắn nhất định sẽ trách cứ lão nô.”

“Hồ bá, ta chỉ nhìn xem người ở bên trong, nói với hắn mấy câu, ca của ta sẽ không biết.”

Lão giả thở dài, không cách nào thuyết phục nàng, chỉ có thể để cho nàng vào cửa. Cửa chính loảng xoảng một tiếng lại lần nữa khép lại, đóng cửa trong sân vô cùng thần bí, cả cái sân lại lần nữa trở về yên tĩnh, nhưng mà ai có thể biết ở đây hết thảy sau khi yên tĩnh, ẩn núp bao nhiêu gợn sóng? Cũng là ở một khắc này, có khác hai bóng đen giống như u linh bay vào sân, dễ như trở bàn tay mà tránh thoát tầm mắt che dấu của bọn thị vệ.

Ở trong một gian thiết lao ngầm, ở giữa đại lao một người ngồi ngay ngắn dưới đất, lưng thẳng tắp, hình dáng lạnh lùng, ánh mắt của hắn tan rã, hai tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe hết thảy động tĩnh ở xung quanh. Khi nghe thấy cửa lao mở ra trong nháy mắt, hắn nhắm lại hai mắt, tiếp tục dùng lỗ tai lắng nghe động tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.