Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 24: Cố Khuynh Nhược Gặp Cướp




Ở một đầu khác của hoa viên.

Tô Tuyết mở miệng hỏi trước: “Nghỉ đông à?”

Tô Sương đáp: “Ừm.”

Tô Tuyết khựng lại: “Vậy chẳng phải tết âm lịch năm nay anh không thể về nữa sao?”

Tô Sương nói: “Không sao.”

Chỉ là mấy câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng bầu không khí giữa hai người càng ngày càng ám muội, càng ngày càng khô nóng.

Tuy bây giờ đang là năm tháng hòa bình, nhưng Tinh hệ Bacchus bên trái vẫn không ngừng nghỉ, thường sẽ gây ra chút chuyện vặt vãnh, cho nên quân đội vẫn luôn khua chiêng gõ trống huấn luyện, rất ít kỳ nghỉ.

Nghỉ đông chỉ có bảy ngày, nghỉ xong thì cả năm Tô Sương cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi lãnh tụ số một.

Thế nhưng hôm nay hoa sơn trà vừa nở, chính là vào đầu xuân, cách cuối năm vẫn còn ** tháng.

Bây giờ Tô Sương xin nghỉ đông, vì cái gì quả thực không cần nói cũng biết.

Lòng Tô Tuyết nóng hôi hổi, nhưng thoáng cái lại cảm thấy không biết làm sao.

Tô Sương muốn gặp y, y cũng muốn gặp Tô Sương, nhưng gặp thì thế nào? Nhìn thấy nhau thì sao? Không thể thay đổi được gì cả.

Tô Sương hỏi y: “Gần đây công việc thuận lợi chứ?”

Nghành học của Tô Tuyết là về thương mại tinh hệ, sau khi tốt nghiệp liền ở lại công ty của Tô Cảnh Thần, thừa kế nghiệp cha, cũng là điều dễ hiểu.

Tuy Tô gia không có bối cảnh quyền thế gì, những cũng là tập đoàn lớn số một số hai, Tô Cảnh Thần phát triển sự nghiệp có khởi sắc, hôm nay hai đứa con đã trưởng thành, Tô Tuyết thông minh lanh lợi, Tô Hàn thông hiểu thấu đáo, hai người giúp hắn mở rộng sự nghiệp, Tô gia phát triển không ngừng, tình thế vô cùng tốt.

Tô Tuyết nói: “Tạm được.”

Hai người hàn huyên vài câu, dường như có chút không biết phải nói gì.

Thực ra chuyện này quả thực rất lạ, lúc bọn họ còn chưa bắt đầu nảy sinh tâm tư kiều diễm gì, luôn là chuyện mãi không hết, việc làm không xong, ở bên nhau cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, làm cái gì cũng tràn đầy vui sướng khó có thể nói rõ.

Nhưng từ khi có tâm tư không nên có này, họ không biết nói thế nào, chuyện không biết làm ra sao, dường như tất cả nhớ nhung đều bị tình cảm cấm kỵ này chiếm lấy, mà lời muốn nói lại thực sự quá nhiều, ngược lại không có sức mà thốt ra.

Nhưng cho dù không nói cái gì lại vẫn có chút vui vẻ, cảm thấy đối phương ở nơi mình có thể vươn tay chạm tới, cho dù không nói một lời, nhưng cũng không ngăn cản được nhớ nhung không điểm dừng kia.

Tô Tuyết nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nhớ cậu từng nói trước kia ở đây trồng hoa tulip.”

Lúc bọn họ không có gì giấu nhau, Tô Sương từng nói, mẹ mình thích hoa tulip, cho nên trong hậu viện trồng đủ loại tulip, toàn là tự tay cha hắn vun trồng.

Lúc đó Tô Tuyết khẽ thở dài nói: “Thật khiến người ta hâm mộ.”

Tô Sương lập tức hỏi y: “Cậu thích hoa gì?”

Tô Tuyết thực ra không có sở thích gì đặc biệt, y làm một alpha, đâu am hiểu mấy thứ tinh tế đó, nhưng Tô Sương hỏi, y nhớ tới đặc trưng của Tinh Cầu Thủ Đô liền thuận miệng  trả lời: “Hoa sơn trà.”

Tô Sương ngạc nhiên nói: “Đây chính là tinh hoa ở cố hương của tôi.”

Tinh Cầu Thủ Đô cực nhiều hoa sơn trà, đây là chuyện rất nhiều người biết.

Tô Tuyết vốn cố tình nói, lúc này lại giả bộ không biết: “Tôi quên mất, cậu là người Tinh Cầu Thủ Đô, vậy chắc chắn cậu đã nhìn thấy rất nhiều hoa sơn trà xinh đẹp rồi nhỉ.”

Hắn cười cười với Tô Sương, dung mạo tinh xảo trong nắng mai nhàn nhạt tựa như đang tỏa ra ánh sáng.

Trái tim Tô Sương loạn nhịp, trong đầu hiện lên đóa hoa sơn trà vừa thanh thuần vừa diễm lệ, đột nhiên cảm thấy Tô Tuyết cực kỳ giống hoa, đẹp đến sạch sẽ lại đường hoàng, hai loại cá tính không liên quan đụng nhau, phát ra vẻ đẹp khó có thể hình dung.

Tô Sương nói: “Có cơ hội tôi dẫn cậu đi xem.”

Tô Tuyết nói: “Được, một lời đã định!”

Thời gian dần trôi, khi mẹ Tô qua đời, cha Tô đau lòng hái tất cả hoa tulip trong vườn chôn cùng người vợ thân thương, hậu hoa viên trở nên trống trải hoang vắng, về sau Tô Sương đề nghị: “Chúng ta trồng hoa sơn trà đi.”

Cha Tô từ chối cho tý kiến: “Tùy con thích.”

Sau đó liền có biển hoa sơn trà như sóng cuộn này.

Tô Sương hỏi y: “Thích vườn hoa này không?”

Tô Tuyết nói: “Thích, rất đẹp.” Vừa nói y lại cảm khái, “Người làm vườn nhà cậu mời về rất tuyệt.”

Tô Sương khẽ cười cười, không nói gì.

Hắn không nói mỗi một bụi sơn trà ở đây đều do mình chọn lọc vun trồng, không nói vì để cho chúng kiều diễm mỹ lệ mà mình đã phải lật tung biết bao bộ sách, càng không nói người làm vườn của vườn hoa này tổng cộng chỉ có hai người.

Trước là cha Tô, sau là hắn.

Cha Tô vì mẹ Tô gieo trồng hoa tuylip, hắn vì Tô Tuyết mà gieo hoa sơn trà.

Tiếc rằng, hoa sơn trà nở rực rỡ, nhưng Tô Tuyết lại cũng không vì nó mà lưu lại.

Sắc trời dần tối, bốn người trở về phòng ăn.

So với không khí “tương kính như băng” giữa Tô Sương và Tô Tuyết, Tô Hàn và Tô Băng đơn giản chính là ngọt ngào bay phấp phới.

Hai người cha đều rất hài lòng.Tô Cảnh Thần bùi ngùi rốt cuộc mình cũng được ôm cháu rồi, tuy đứa lớn không nghe lời, nhưng đứa nhỏ rất ngoan, hơn nữa rất mê omega của mình, cái dáng vẻ này, chỉ cần kết hôn, ba năm đảm bảo có thể ôm hai đứa!

Lòng nghi ngờ của cha Tô Băng cũng được an ủi, mặc dù gần đây vóc dáng đứa nhỏ có hơi khác biệt, nhưng vẫn thua chỉ số nhan sắc quá cao, làm thế nào cũng vẫn cứ là đại mỹ nhân, nhìn cái dáng vẻ của thằng nhóc Tô Hàn kia, đã bị mê đến thất điên bát đảo, cái gọi là con ngoan sợ sói quấn, chỉ cần Tô Hàn quấn lấy Tô Băng, kế hoạch ôm cháu ngoại nằm trong tầm tay rồi!

Mặc dù Tô Băng cực kì khó chịu với thiết lập của thế giới này, nhưng tâm tình mối quan hệ được tán thành này quả thật không tệ, không cần trốn trốn tránh tránh, không cần che che giấu giấu, y và Tô Hàn bên nhau chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hôm nay còn nhận được sự ủng hộ của mọi người, rất tốt.

Dùng xong cơm tối, gia đình Tô Cảnh Thần cáo từ, Tô Băng đề nghị: “Con đi tiễn bá phụ.”

Cha Tô vui hớn hở nói: “Được được được.”

Tô Sương nói với em trai: “Anh đi cùng chú.”

Tô Băng là một omega xinh đẹp, làm anh trai sẽ lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.

Không ai biết chuyện của Tô Sương và Tô Tuyết, họ đều chỉ cảm khái Tô Sương hiểu chuyện ổn trọng, biết chăm sóc em trai.

Ngày hôm sau Tô Hàn chủ động hẹn Tô Băng ra ngoài chơi.

Tô Băng chưa cần phải nói gì với cha Tô, cha Tô đã căn dặn đứa lớn: “Con cũng đi đi, chăm sóc kỹ chút.”

Omega chưa kí hiệu cho dù dùng thuốc ức chế cũng vẫn rất nguy hiểm, dù sao có rất nhiều thứ có thể giải trừ thuốc ức chế, lỡ như Tô Băng không cẩn thận bị người ta giải trừ thuốc ức chế… lấy độ tuổi và tâm tính hiện tại của y, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể phát tình, đến lúc đó nếu như ở nơi công cộng thì không hay lắm.

Giữa anh em ruột thịt có pheromone cách ly thiên nhiên, cho nên Tô Sương đi theo sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Tô Băng không để tâm Tô Sương đi theo, y còn tốt bụng nói: “Em sẽ hỏi giúp anh xem Tô Tuyết có rảnh không.”

Tô Sương: “…”

Tô Tuyết bên này khá rảnh rỗi, nhưng Tô Hàn không muốn để y đi.

Tô Hàn nói: “Em muốn đi hẹn hò với Tiểu Băng, anh đi theo làm gì?”

Tô Tuyết nói: “Chăm sóc mày.”

Tô Hàn nói: “Em có cái gì hay mà phải chăm sóc?”

Tô Tuyết bình tĩnh nói: “Chăm sóc mày đừng nhịn không được ăn mất Tô Băng trước khi kết hôn.”

Tô Hàn đỏ bừng mặt: “Em còn lâu mới thế.”

“Ừm,” Tô Tuyết nói, “Hôn thêm mấy lần nữa thì khó mà nói được.”

Tô Hàn trợn tròn mắt: “Anh, anh nhìn thấy à!”

Tô Tuyết nói: “Hoa sơn trà cũng chả phải cây tùng to, mày thực sự cho rằng chúng nó có thể chắn được cho mày à?”

Tô Hàn: “…”

Mặc dù có chút xấu hổ, những có có chút vui sướng nho nhỏ, Tô Hàn nhịn không được nói: “Anh, Tô Băng thích em đúng không? Là cậu ấy chủ động hôn em đó!”

Tô Tuyết lườm một cái: “Anh từ chối ăn cẩu lương vị ngốc bạch ngọt này.”

Tô Hàn hắng giọng nói: “Vậy thì anh đừng đi làm bóng đèn nữa.”

Tô Tuyết: “…” Thế này có chút nhói tim, vì để gặp Tô Sương, y bằng lòng đi ăn cẩu lương, kết quả thằng nhóc thối này còn không cho y đi.

Lúc này Tô Hàn nhận được tin tức của Tô Băng, hắn hí hửng mở ra, đọc một lát rồi nói: “Anh, anh vẫn là đi cùng em đi.”

Tô Tuyết hiếu kì hỏi: “Không chê anh sáng mù mày nữa à?”

Tô Hàn nhăn mặt nói: “Anh Tô Sương cũng muốn đi, đến lúc đó đành trông chờ vào anh tách anh ấy ra vậy!”

Tô Tuyết: “…”

Tô Hàn nói: “Anh bảo chúng em hẹn hò, mấy anh trai các anh đi theo góp vui làm cái gì?”

Tâm tình Tô Tuyết tốt hơn, quyết định làm như không nghe thấy.

Ai biết Tô Hàn lại lẩm bẩm nói: “Hai người các anh đúng là, lớn chừng này rồi, còn không mau tìm omega của mình đi?”

Tô Tuyết nghiêm mặt: “Anh đã nói anh thuộc tộc không cưới.”

Tô Hàn nói: “Vâng vâng vâng, ngài không cưới, nhưng anh Tô Sương nhất định phải kết hôn chứ, dù sao chú Tô còn trông cậy vào anh ấy nói dõi tông đường mà!”

Lời này thực sự là đâm thẳng vào tim Tô Tuyết.

Y có thể bốc đồng lựa chọn không cưới, là bởi vì mình có một cậu em trai alpha, chỉ cần Tô Hàn sinh thêm vài đứa, Tô gia không sợ tuyệt hậu.

Thế nhưng Tô Sương không thế được, Tô Băng là một omega, đã định trước sẽ phải gả ra ngoài, sinh con cũng không phải dòng dõi của Tô thượng tướng, cho nên Tô Sương buộc phải kết hôn, buộc phải sinh con nối dòng, nếu không chỉ sợ ngay đến Tô thượng tướng cũng vì “không thể dạy con” mà rơi vào kết tội.

Vừa nghĩ tới chuyện Tô Sương sẽ lấy một omega, cũng cùng người khác tạo thành gia đình, sẽ trầm mê với phù hợp trên sinh lý, Tô Tuyết liền cảm thấy trước mắt đen xì.

Ngay đến buổi hẹn hò vô cùng mong chờ cũng mất đi hứng thú.

Tô Hàn nhìn không hiểu ông anh nhà mình.

Tô Tuyết từ trước đến nay mạnh mẽ, trong nhà hay bên ngoài đều là cá tính nói một không hai, cái này thực ra có chút quan hệ với hắn lúc nhỏ.

Y tuy là một alpha, thế nhưng trông lại còn xinh đẹp hơn cả omega, thậm chí còn vì thế mà bị ép điều tra thân thể mấy lần ─ hiệp hội omega nghi ngờ Tô Cảnh Thần giấu diếm giới tính thực sự của Tô Tuyết.

Những kinh nghiệm này đối với Tô Tuyết mà nói là một sự sỉ nhục, bất kể là ai cũng đều không thích bị người ta nghi ngờ giới tính.

Dung mạo là trời sinh, không đổi được, nhưng khí chất là về sau cường hóa.

Cho nên Tô Tuyết từ nhỏ đã chăm chỉ chịu khó, chuyện gì cũng làm tốt nhất, cái gì cũng đứng trên cùng, hoàn toàn thể hiện ra năng lực lãnh đạo mà alpha nên có.

Kể từ đó, không còn ai dám nghi ngờ giới tính của y, nhưng cũng khiến y không tự giác mà hình thành tính cách không thích gần người.

Y không nói cười tùy tiện, thái độ làm người nghiêm túc nội liễm, vì lớn hơn Tô Hàn đến gần mười tuổi, gần như coi em trai như con mà quản, cho nên Tô Hàn có chút sợ y.

Lúc này bọn họ ra ngoài, thấy Tô Tuyết lại nghiêm mặt, Tô Hàn cũng chỉ đành nín hơi tĩnh khí, cố không chọc đến y.

Tô Hàn và Tô Băng hẹn nhau ở quảng trường trung tâm, hắn mua vé xem phim, phim chiếu là một bộ phim tình cảm 6D tên Lạc vào cảnh lạ.

Sau khi Tô Băng nhìn thấy vé xem phim, cười nhìn hắn: “Bộ phim này danh tiếng không tồi.”

Tô Hàn bị y cười đến mặt đỏ tim đập: “Trước đây tớ chưa từng xem phim tình cảm.”

Tô Băng dắt tay hắn, khẽ nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên.”

Trong lòng Tô Hàn ngọt ngào, bọn họ lần đầu tiên xem phim tình cảm, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn nhau… còn có rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên nữa, Tô Hàn vừa nghĩ chút cảm xúc liền bành trướng.

Hai người họ show ân ái không coi ai ra gì, Tô Sương và Tô Tuyết theo đằng sau cũng có chút xấu hổ.

Loại phim này đều là người yêu đến xem, bởi vì bên trong có không ít động tác thân mật, nếu không phải người yêu căn bản không thể xem nổi.

Lúc vào rạp, nhân viên phát cho Tô Hàn và Tô Băng một cặp kính tình nhân, kính này có công năng là, sau khi đeo lên họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương.

Tô Sương và Tô Tuyết theo phía sau, cũng nhận được một cặp kính tình nhân.

Nhiên viên là một beta đã có chồng, cực kỳ không nhạy cảm với pheromone, chỉ thấy dung mạo Tô Tuyết đẹp, tưởng là một omega cao gầy, cho nên không hỏi tiếng nào liền phát kính tình nhân cho họ.

Cầm cặp kính này, Tô Tuyết chỉ cảm thấy nóng bỏng tay, nhưng lại không muốn trả lại.

Có lẽ suy nghĩ của Tô Sương và y không khác nhau lắm, hai người họ đều siết chặt cặp kính, đi theo sau các em trai, cứ vậy mà vào rạp phim.

Đầy đầu Tô Hàn đều là Tô Băng, đâu còn nhớ tới hai ông anh nhà mình, nên căn bản không để ý.

Tô Băng thì càng không thèm để ý.

Trong phòng chiếu toàn là tình nhân, cái gọi là ghế tình nhân chính là ghế hai người ngồi, cách những chiếc ghế khác một khoảng ngắn, đợi đến khi phòng chiếu tắt đèn, mọi người đeo kính lên, cơ bản giống như tiến vào thế giới chỉ có hai người.

Tô Hàn đặt hai hàng ghế tình nhân trên dưới kề nhau, Tô Băng dẫn hắn đến thẳng hàng ghế trước, phía sau đương nhiên để lại cho Tô Sương và Tô Tuyết.

Không biết vì sao, Tô Sương luôn có loại ảo giác, hình như Tô Băng đang cố ý chế tạo cơ hội cho hắn và Tô Tuyết…

Tô Hàn và Tô Băng vào ghế liền vội vàng đẹo kính lên, tuy bộ phim còn chưa bắt đầu chiếu nhưng chỉ cần đeo kính, rạp chiếu phim tối om thoáng cái sáng ngời, hơn nữa cũng không nhìn thấy những người khác chỉ có thể thấy Tô Băng trước mắt, nhìn thấy Tô Băng khẽ cười, Tô Băng xinh đẹp, Tô Băng của hắn.

Trái tim Tô Hàn đập loạn, nhìn y cười ngây ngô: “Tô Băng em đẹp quá.”

Tô Băng dịu dàng nói: “Cậu cũng rất đẹp.”

Tô Hàn mừng khấp khởi: “Nếu so với em anh thực sự rất bình thường.” Vẫn có câu soái ca phối mỹ nhân, mỹ nhân nhà hắn thực sự quá đẹp, hơi hơi đẹp trai như hắn đây thực lòng không cân xứng.

Tô Băng lại nói: “Cậu là người đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.”

Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ư? Tô Hàn sắp bị mật trong lòng ngọt hóa rồi: “Em cũng là người đẹp nhất anh từng gặp.”

Dáng vẻ không che giấu chút tâm tư nào của hắn kia thực sự vô cùng đáng yêu, Tô Băng tới gần hắn hôn một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Ngoan lắm.”

Tô Hàn lơ mờ cảm thấy hình dung từ này hình như không đúng lắm, nhưng đầy đầu hắn đều chỉ cóTô Băng Tô Băng Tô Băng, y nói cái gì đều là âm thanh của tự nhiên, tất cả để dễ nghe cùng cực, về phần nội dung… theo gió đi thôi! Ai bảo omega của hắn đẹp như vậy chứ, hắn quả thực sắp bị mê chết rồi.

Sau khi phim bắt đầu chiếu, Tô Hàn càng cảm thấy mình thực sự quá sáng suốt.

Phim tình cảm vừa lãng mạn vừa thoải mái, cảnh giả thuyết ra chân thật như lạc vào cảnh lạ.

Bọn họ tạm thời chưa có thời gian ra ngoài chơi, nhưng xem bộ phim này, thoáng chốc như đã sóng vai đi khắp ngân hà, mang chuyện tình tốt đẹp của bọn họ kéo dài đến mọi ngõ ngách của Tinh Tế.

Tô Sương và Tô Tuyết sau khi phim chiếu mới đeo kính lên.

Vốn là rạp chiếu phim tối om trở nên sáng ngời, khi biển hoa mênh mông xuất hiện trước mắt, Tô Tuyết ngơ ngẩn cả người.

Thân hình Tô Sương từ từ xuất hiện trước mặt y.

Tô Tuyết ngơ ngác nhìn cánh đồng hoa sơn trà vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, nhịn không được mở miệng: “Này…”

Tô Sương khẽ nói: “Phim Tô Hàn chọn thật là trùng hợp.”

Tô Tuyết phản ứng kịp: “Lấy cảnh ở chỗ cậu à?”

Tô Sương đáp: “Chắc vậy, nhưng tớ không ở nhà.”

Thực ra rất rõ ràng, đây chính là bản sao hậu hoa viên của Tô gia, giống nhau hoàn toàn, chỉ là lớn hơn, rộng hơn, vô biên vô hạn hơn.

Tâm tình Tô Tuyết không khỏi tốt lên: “Đẹp quá.”

Tô Sương bị nụ cười của y khiến cho trái tim rung động, hắn đứng tại chỗ, lại bỗng có một vật nhỏ đẩy hắn một cái.

Lấy khả năng phản xạ của Tô Sương, hắn có thể đứng vững, nhưng lại không muốn, hắn đến gần vài bước, ngực dán vào lưng Tô Tuyết.

Giống như hai người đang ôm nhau.

Tô Tuyết giật mình, chợt nhìn thấy vật nhỏ bên chân: “Những chiêu trò này vẫn không thay đổi ha.”

Tô Sương không nâng tay lên ôm y nhưng cũng không rời ra, hắn vẫn cứ duy trì tư thái dường như rất thân mật lại dường như rất quy củ, chậm rãi nói: “Cậu đã xem bộ phim kiểu này rồi à?”

Tô Tuyết cười như không cười nhìn hắn: “Cậu chưa xem sao?” Lúc bọn họ còn trẻ, có ai không tò mò thể loại phim tình cảm này? Mặc kệ yêu hay chưa yêu, dù thế nào cũng muốn đi xem thử.

Tô Sương lại nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên.”

“Ồ.” Tô Tuyết bị nhìn chòng chọc đến có chút không được tự nhiên, “Vậy cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bộ phim đã bắt đầu chiếu.

Thực ra nội dung rất cũ, đơn giản là câu chuyện về một alpha đẹp trai và một omega xinh dẹp giả dạng beta gặp nhau, đầu tiên là hấp dẫn nhau, sau đó hoài nghi nhau, cuối cùng người có tình sẽ thành thân thuộc.

Cũ thì cũ, nhưng thiết lập này bao lâu cũng không hết thời, vĩnh viễn được lòng người.

Hơn nữa đạo diễn này còn có chút tiểu tâm cơ, đầu tư vào thiết định nội dung, hơn nữa hình ảnh cực đẹp, khiến người xem vui mắt vui tai.

Nhưng phim tình cảm ý mà, thường thường sẽ kiếm chuyện.

Ví như khi tình tiết tiến triển đến cửa ải quan trọng, tiểu tinh linh sẽ xuất hiện, la hét: “Ôm ôm ôm ôm, phải ôm ôm mới tiếp tục!”

Lúc này khán giả phải ôm nhau giống đôi nhân vật chính, tình tiết phim mới tiếp tục phát triển.

Lúc này bọn họ gặp phải một trạm kiểm soát như vậy, Tô Sương nói: “Đã vào rồi, thì chúng ta xem cho xong ha.”

Đây là hắn tìm lí do giúp Tô Tuyết, Tô Tuyết đương nhiên hiểu: “Ừm, tiền cũng tốn rồi, không xem không khỏi đáng tiếc, hơn nữa bộ phim chưa kết thúc, chúng ta ra cũng phải chờ hai đứa nó.”

Y vừa nói xong, Tô Sương đã ôm y vào lòng.

Thân thể Tô Tuyết hơi cứng một chút, nhưng nhanh chóng thả lỏng, dựa cả người vào người hắn, ngửi mùi hương vừa quen thuộc lại khát khao, viền mắt hơi nong nóng.

Trong hiện thực bọn họ ngay đến tư cách ôm cũng không có.

Cho dù ôm nhau trong bộ phim này, cũng phải kiếm nhiều cớ như vậy.

Tương tác trong phim vô cùng nhiều, ví như hai người ôm nhau trong biển hoa, ví như hai người nắm tay nhau bước đi trên bờ biển, còn có…

Tô Hàn xoa xoa tay nói: “Để anh…”

Hắn còn chưa nói xong, Tô Băng đã ôm hắn lên, đi qua cầu sao rực rỡ ánh sáng.

Tô Hàn: “…”

Sau khi Tô Băng đặt hắn xuống cố ý hỏi: “Sao thế?”

Tô Hàn lắp bắp nửa ngày, nói một câu: “Sức lực của em… ừm… lớn thật đó.”

Tô Băng cười cười: “Tàm tạm thôi.”

Sau khi qua cầu sao là pháo hoa lãng mạn, trong bối cảnh cực đẹp này, Tô Hàn luôn cảm thấy Tô Băng cười… có chút mờ ám.

Sau cửa ải cầu sao là hôn môi.

Tô Sương và Tô Tuyết cũng đi đến nơi này, bọn họ đứng nhìn nhau, giữa đêm hè, trong mắt chỉ có đối phương.

Tầm mắt Tô Tuyết có chút né tránh: “Cái này hay là chúng ta…”

Tô Sương hơi cúi người, hôn lên môi y.

Sau lưng Tô Tuyết chợt cừng đờ, trong đôi mắt nhạt màu dâng lên hơi nóng.

“Không muốn thì đẩy tôi ra.”Tô Sương và y môi chạm môi nói.

Tô Tuyết ôm lấy cồ hắn, làm nụ hôn này sâu hơn.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau, là sự tiếp xúc thân mật họ đã khát vọng từ lâu, nó còn đẹp hơn cả tưởng tượng, còn thơ mộng hơn cả trong mơ, bức tường giấy mỏng kia bị chọc thủng, cảnh đẹp bên trong sớm đã nở rộ đổ ào ra, lấp đầy trái tim cô quạnh gần mười năm của họ.

Thực ra họ đều biết tâm ý của đối phương, họ đều biết đối phương thích mình, họ rất rõ ràng trong lòng họ cũng chứa thứ tình cảm tương tự.

Nhưng lại không dám vượt quá khuôn phép, không dám vượt biên, không dám làm rõ hết thảy.

Nhưng những điều này đều vô dụng, chỉ cần cảm tình không biến mất, sớm muộn sẽ mất khống chế.

Ví như bây giờ, xa lâu gặp lại, trong bộ phim hư cấu, dùng lý do muốn giấu càng lộ, họ rốt cuộc hôn nhau.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Hàn hoàn toàn bị Tô Băng chọc cho thần hồn điên đảo.Rõ ràng là phim hắn chọn, còn sớm đã chuẩn bị xong tâm lý tấn công chiếm đóng, kết quả hoàn toàn bị Tô Băng dắt mũi, đương nhiên vẫn rất vui vẻ, chỉ có điều… ừm… cứ cảm thấy có chỗ nào đó không giống lắm với tưởng tượng.

Lúc bọn họ đi ra, Tô Sương và Tô Tuyết đã chờ ở đó.

Tô Hàn tưởng rằng bọn họ không vào, liền nói: “Đừng trách em nhé, nếu như các anh dẫn omega của mình theo, chúng ta có thể không cần lãng phí vé rồi.”

Tô Sương & Tô Tuyết: “…”

Tô Băng mua cà phê đưa cho hắn.

Tô Hàn vừa uống vừa đưa một ly cho ông anh của mình: “Anh, sao mặt anh đỏ thế?”

Tô Tuyết nhận cà phê: “Ở đây nóng quá.”

Tô Hàn nói: “Đâu có, em còn đang thấy hơi lạnh nè.”

Tô Tuyết chỉ có thể kiên trì nói: “Có lẽ anh mặc nhiều.”

Tô Hàn nhìn cái áo sơ mi mỏng tang của ông anh nhà mình…

Tô Băng xen vào nói: “Đi ăn cơm thôi, em đã đặt chỗ rồi.”

Tô Tuyết vội vàng nói: “Được.”

Tô Hàn muốn hỏi tiếp, kết quả ông anh chạy nhanh quá, Tô Băng lại kéo hắn lại nói chuyện khác, qua qua lại lại trong mắt hắn liền chỉ còn omega của mình.

Cơm trưa cũng là motip cũ, nhà hàng tình nhân, ghế tình nhân, Tô Sương và Tô Tuyết cứ vậy mà “bị ép” ngồi ăn cùng một bữa.

Sau khi ăn xong, Tô Hàn xin lỗi nói: “Để các anh theo vất vả rồi.”

Hắn và Tô Băng ăn rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến hai vị đại ca bên cạnh chắc hẳn không vui vẻ gì cho cam.

Đặt mình vào hoàn cảnh người ta mà nghĩ, Tô Hàn cảm thấy để cho mình và một alpha xem phim tình cảm ăn cơm tình nhân, có lẽ sẽ sét đánh cho da đầu tê dại.

Kết quả Tô Sương nói: “Không mệt, hôm nay rất vui.”

Tô Sương trước giờ ít nói, đặc biệt còn là tướng lĩnh trẻ tuổi có thực quyền của quân đội, cho nên Tô Hàn vẫn hơi hơi sợ hắn, thật không ngờ hắn sẽ tiếp lời.

Tô Hàn vội vàng nói: “Vậy là tốt rồi, anh em miệng thối, cũng may anh có thể tha thứ anh ấy.”

Tô Tuyết: “…” Miệng thối cái cc ấy!

Tô Sương lại nói: “Miệng cậu ấy không thối.”

Tô Hàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói này, còn thầm cảm khái Tô đại ca tính tình khoan dung, có thể dung túng cho ông anh miệng độc nhà mình.

Tô Tuyết cũng đã hiểu, y rời tầm mắt, làm bộ không nghe thấy.

Đến chiều, Tô Hàn không nỡ chia tayTô Băng, liền đề nghị: “Chúng ta đi chung quanh cho tiêu cơm đi.”

Ai cũng không muốn về nhà, đương nhiên ăn nhịp với nhau.

Nơi có thể đi bộ ở Tinh Cầu Thủ Đô rất nhiều, Tô Hàn lại còn là lần đầu tiên đến, cho nên rất tò mò với nhiều nơi.

Tô Băng liền cùng hắn đi dạo khắp nơi.

Bọn họ trò chuyện đằng trước, Tô Sương và Tô Tuyết thì đi theo phía sau.

Lúc nhiều người, họ vẫn duy trì khoảng cách nhất định, trưng ra bộ dạng của người giám hộ, nghiêm chỉnh đến không thể nghiêm chỉnh hơn.

Nhưng lúc không có người, đặc biệt khi Tô Hàn và Tô Băng nói chuyện không ngừng, họ sẽ lén lút nắm tay nhau, chỉ là mười ngón đan nhau cũng đẹp đẽ vô cùng.

Khoảng thời gian ngọt ngào luôn trôi qua cực kỳ nhanh, cứ cảm thấy như chỉ mới vừa ra ngoài, hoàn hồn thì trời đã tối đen rồi.

Ai cũng không muốn nhắc đến chuyện về nhà.

Tô Hàn lại nhịn không được nói: “Không thì…. Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối nhé?”

Tô Băng theo hắn: “Được.”

Tô Sương và Tô Tuyết không nói gì, nhưng lúc này họ đều nhận được tin nhắn của cha.

Tô Tuyết nói: “Ngày mai đi chơi tiếp, nên về thôi.”

Tô Hàn không nỡ: “Tô Băng…”

Tô Băng nói với hắn: “Chờ trở về tôi nhắn tin cho cậu.”

Lúc này Tô Hàn mới vui hơn chút: “Được.”

Lúc đi, Tô Hàn đi một bước ngoái đấu ba lần: “Nhất định phải nhớ gửi tin nhắn cho anh đó!”

Tô Băng cười nói: “Nhất định.”

Tô Hàn thấy y cười lại không nhấc nổi chân, cười ngây ngô nói: “Tô Băng.”

Tô Băng nhìn hắn: “Ơi?”

Tô Hàn nói: “Anh thích em.”

“Tôi cũng thích cậu.”Tô Băng kéo hắn lại gần, hôn hắn.

Tô Sương và Tô Tuyết bị show ân ái đập thẳng vô mặt chỉ có thể nhìn nhau, trầm mặc không nói.

Cuối cùng cũng vỗ về xong Tô – Dính người – Hàn, hai bên đang chuẩn bị chia tay, lại đột nhiên xảy ra hỗn loạn.

Một mùi hương cực kì ngọt ngào nhanh chóng lan tràn từ trung tâm quảng trường, mùi vị đó rất đặc biệt, rõ ràng chỉ là một thứ mùi mà lại như mang theo cả hơi nóng, gần như từ lỗ mũi hít thẳng vào hệ thần kinh, mang theo nhiệt độ cháy người, tê dại đại não, dấy lên một trận hỗn loạn đánh mất lý trí.

Xảy ra chuyện rồi!

Có thuốc ức chế của omega mất đi hiệu lực, phát tình ngay trong chốn công cộng hỗn loạn này!

Đáng chết là, đây là một omega vô cùng cao cấp, pheromone của y rất mạnh, tốc độ lan tràn cực nhanh, đừng nói là alpha, ngay đến một ít beta chưa kết hôn cũng bị mê hoặc rồi!

Cái này giống như một vò rượu ngon bị đóng kín hơn mười năm được mở nắp, mùi vị phát tán ra bên ngoài đủ để cho tất cả sâu rượu điên cuồng.

Hiện trường nhanh chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Một tiếng kêu sợ hãi của thanh niên vang lên: “Đừng… đừng mà!” Y đang hét lên, nhưng vì giọng nói quá mềm mại, trái lại nghe như đang làm nũng.

Tô Sương và Tô Băng đều giật mình.

Giọng nói này quá quen thuộc, là Thẩm Tiểu Phi.

Thẩm Tiểu Phi và Tô Băng thân thiết, nên đương nhiên Tô Sương cũng quen, cho nên vừa nghe thấy giọng nói này liền nhận ra.

Tại sao Thẩm Tiểu Phi lại phát tình ở chỗ này vào thời điểm này?

Gay go quá!

Nếu như không đến giúp đỡ, đứa bé này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Tinh Cầu Thủ Đô không thể so với những nơi khác,số lượng alpha nơi này rất nhiều, hôm nay lại còn là ngày nghỉ, người đi dạo ở đây không ít, trừ đi những người đã kết hôn, alpha chưa kết hôn vẫn còn rất nhiều.

Chưa đề cập tới Thẩm Tiểu Phi sẽ bị áp bức và lăng nhục thế nào, chỉ riêng việc alpha mất khống chế sẽ tàn sát nhau ra sau đã đủ nhức đầu rồi.

“Ngọt quá…” Một tiếng tán thán từ nội tâm vang lên.

Tô Hàn nhìn về phía Thẩm Tiểu Phi, cả người hắn như bị vây trong trạng thái thất thần, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt thẳng tưng, dáng vẻ nhìn Thẩm Tiểu Phi chính là alpha mụ mị mê hoặc hoàn toàn.

Chỉ mới nhìn quá, Tô Băng liền cảm thấy đầu ùng một tiếng.

Y tin Tô Hàn thích y, cũng tin hắn yêu y, nhưng thế giới này vì để sinh sản hậu đại, cư nhiên sáng tạo ra khát vọng tâm lý vượt lên cả tinh thần.

Alpha và omega trong trạng thái này có thể hoàn toàn tổn hại tâm ý đối phương, hoàn toàn không nhớ rõ ý nguyện của mình, như một con rối bị thao túng vậy, chỉ muốn kết hợp, chỉ muốn sinh dục, chỉ muốn hoàn thành bản năng trực tiếp nhất thô bạo nhất!

Như một con súc sinh vậy!

Trong lòng Tô Băng bốc hỏa, kéo Tô Hàn lại: “Nhìn tôi!”

Tô Hàn dường như tỉnh táo một chút, nhìn y nửa ngày rồi nói: “Tô Băng…” Nhưng hắn lại nhanh chóng bị hương vị ngọt ngào kia mê hoặc: “Ngọt quá, chỗ đó ngọt quá, anh… anh muốn…”

Hắn hất tay Tô Băng ra, đi về phía Thẩm Tiểu Phi.

Thực ra không chỉ có mình hắn, toàn bộ alpha ở đây đều giống nhau, trong mắt trong tim bọn họ chỉ còn lại omega xinh đẹp kia, cho dù không biết y là ai, cho dù căn bản chưa gặp bao giờ, cho dù y không phải người mình yêu, nhưng giờ phút này bản năng chiến thắng tất cả, họ chỉ muốn dựa vào cậu ta, chỉ muốn kí hiệu cậu ta, chỉ muốn chiếm lấy cậu ta thành của mình!

Tô Tuyết cũng có chút hoảng hốt.

Tô Sương nhờ có sử dụng thuốc trấn tĩnh trong quân đội, cho nên bây giờ hắn có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng tỉnh táo chỉ là tạm thời, nếu như kéo dài thêm nữa, hắn cũng rất khó áp chế bản thân.

Dù sao hắn đã sớm đến tuổi có bạn lữ của mình, bản năng của Tô Sương không có lúc nào không thúc dục hắn nên có một omega thuộc về mình, không thể phát tiết dục vọng khiến hắn thường xuyên căng thẳng, như mũi tên trên dây cung, chỉ cần khẽ buông lỏng tay ra một chút, sẽ lập tức lao đi.

Đã có alpha đánh nhau, Tô Hàn và Tô Tuyết đều không tự chủ mà tiến gần.

Tô Sương muốn kéo Tô Tuyết lại, nhưng lại không dám tiến gần thêm, bởi vì gần thêm chút nữa, thuốc trấn tĩnh sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, đến lúc đó…

Làm sao đây?Họ chỉ muốn đến bảo vệ Tô Băng, lại không ngờ sẽ gặp phải một omega phát tình.

Nếu như Tô Hàn không khống chế được kí hiệu Thẩm Tiểu Phi thì phải làm sao đây?

Hai cậu bé này vất vả lắm mới lưỡng tình tương duyệt, đã nói chuyện cưới gả, kết quả Tô Hàn lại kí hiệu bạn tốt của Tô Băng!

Không được, tuyết đối không được!

Loại chuyển này tuyệt đối không thể xảy ra.

Còn cả Tô Tuyết… nếu Tô Tuyết kí hiệu Thẩm Tiểu Phi.

Tô Sương chỉ mới nghĩ một chút, trước mắt đã tối sầm.

Tuy hắm cũng không dám nghĩ xa vời có thể ở bên Tô Tuyết, nhưng có thể đừng tàn khốc như vậy không, họ chẳng qua chỉ thân mật có một ngày, hắn thậm chí còn chưa nói ra câu thích, đã phải hoàn toàn mất đi.

Tô Sương không nghĩ ra cách giải quyết.

Muốn đình chỉ cuộc hỗn loạn này thì cần phải tạm thời đánh dấu Thẩm Tiểu Phi, nhưng chuyện này nên do ai làm?

Không… đây không phải chuyện bất cứ kẻ nào có thể quyết định, alpha ở đây có mấy chục người, kết cục hoặc là tất cả người đều mất không chế mà ** Thẩm Tiểu Phi, hoặc là kẻ mạnh nhất đánh bại tất cả kẻ khác đánh dấu Thẩm Tiểu Phi.

Cái trước quá tàn nhẫn với Thẩm Tiểu Phi, cái sau…

Tô Sương có thể phân biệt rõ ràng, Tô Tuyết sẽ chiến thắng.

Hoặc là chính hắn.

Nhưng mà tình hình thoáng cái nghịch chuyển.

Khi Tô Hàn hầu như sắp sửa tiến vào vòng chiến đấu, Tô Băng theo sát tới, omega xinh đẹp này mặc dù sử dụng thuốc ức chế cũng vẫn khiến cho vô số alpha liếc nhìn, mắt họ lộ ra kinh diễm, dưới sự kích thích của pheromone thầm nghĩ xâm lược chiếm giữ…

Mắt thấy có người muốn tới gần Tô Băng.

Nhoáng cái, mấy người đều bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất.

Nhỏ yếu, mỏng manh, xinh đẹp, omega được người ta cưng chiều trong lòng bàn tay cư nhiên bạo phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy!

Có beta tỉnh táo đứng bên nhìn, chỉ cảm thấy trợn mắt há mồm.

Trời ạ, mạnh quá, thật không thể tin nổi.

Ai mà có thể ngờ? Một omega sẽ mạnh tới mức có thể một mình đấu với mấy chục alpha, hỡn nữa còn là alpha bị pheromone kích thích hoàn toàn rơi vào điên cuồng!

Người của hiệp hội omega thong dong tới muộn, vốn tưởng rằng sẽ chứng kiến một màn cực kỳ bi thảm, kết quả… quả thật là bi thảm, nhưng hướng bi thảm thì sai.

Omega phát tình bình yên vô sự, chỉ là khó chịu có chút thần chí không rõ, mà tất cả alpha phát cuồng đều bị trói lại với nhau, hoàn toàn không thể động đậy.

Có mấy người bị đánh mặt mũi bầm dập, kêu cha gọi mẹ.

Người của hiệp hội tiếp tục di chuyển, nhìn thấy người duy nhất đứng trên quảng trường.

Một omega vô cùng xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn nhiều thêm một ánh mắt.

Bởi vì trong đôi mắt đen láy kia tràn ngập sát khí, khí chất điên cuồng lộ ra bên ngoài khiến cho tâm thần người ta run rẩy dữ dội.

Đã xả ra chuyện gì?

Lẽ nào chính là y ra tay dẹp loạn trận hỗn loạn này?

Người của hiệp hội không kịp nghĩ nhiều, trước tiên lên trấn an Thẩm Tiểu Phi, khiến cho mùi hương ngọt ngào kia biến mất, kể từ đó, nhưng alpha bị trói này rốt cuộc bình tĩnh trở lại.

Tô Hàn mờ mịt: “Đây… đây là sao vậy? Sao tớ lại bị trói?”

Tô Băng cúi người, nắm lấy cằm hắn hung hăng hôn xuống.

Tô Hàn trợn tròn mắt, ậm ừ muốn nói chuyện, nhưng hắn chưa kịp nói ra câu nào, lại vì há miệng mà bị Tô Băng điên cuồng xâm lấn, cướp đoạt quá mạnh mẽ khiến Tô Hàn có chút sa sẩm mặt mày.

Làm sao vậy…

Vì sao Tô Băng tức giận?

Vị ngọt… pheromone… omega không khống chế được!

Kí ức lộn xộn hiện lên trong đầu Tô Hàn, trái tim hắn giật thót: Xong rồi xong rồi, có phải hắn đã kí hiệu omega khác rồi không! Không được, hắn muốn Tô Băng, chỉ muốn Tô Băng thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.