Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 125: Ngày diễn ra hôn lễ




Cô em họ Ôn Sênh của Trần Mặc luôn nói Trần Mặc là đồ ngốc.

Cô em họ Ôn Sênh nắm rất nhiều luận cứ trong tay, đi đầu là khi học trung học Trần Mặc từ chối một nam sinh theo đuổi mình. Cô rõ ràng thích đối phương, nhưng khi nam sinh bày tỏ với cô thì cô còn từ chối người ta.

Dùng cái đầu của Ôn Sênh thì quả thật không tài nào hiểu nổi cách làm của Trần Mặc.

Khi Ôn Sênh hỏi tại sao Trần Mặc phải từ chối nam sinh ấy, Trần Mặc đang bồi bức thư tình đối phương đưa cho cô khi bày tỏ, cắt góc giấy hình vuông đó thật chỉnh tề, chuẩn bị lồng vào khung có kích thước phù hợp.

Ôn Sênh hỏi xong, Trần Mặc phân tâm suy nghĩ câu hỏi này cả buổi, cuối cùng nói cô không biết.

Cô chỉ từ chối như vậy theo bản năng, đại khái là được người mình thích bày tỏ khiến cô sợ hãi quá mức.

Nghe câu này của Trần Mặc, nhìn hành động lưu giữ thư tình của Trần Mặc… Ôn Sênh cảm thấy người chị họ này không chỉ ngốc mà còn bị bệnh nữa.



Chuyện này bị Ôn Sênh trách mắng nhiều năm, mỗi lần mẹ ruột Ôn Lương của Trần Mặc cứ nói Trần Mặc từng này tuổi còn cô đơn, nếu Ôn Sênh có mặt, nhất định sẽ lôi chuyện cũ này ra để chém thêm.

Mỗi lần nghe Trần Mặc còn khen Ôn Sênh có trí nhớ tốt… Ôn Sênh cảm thấy người này quả thật không thể ngốc hơn được nữa.

Chuyện ngốc thứ hai là bố Trần, Trần Lập Văn sau khi ly hôn với Ôn Lương lấy vợ khác, Trần Mặc và mẹ kế của cô —— yêu tinh già Tân Vị sống chung với nhau rất ổn, không căm thù kẻ địch chung với nhà họ Ôn họ, lập trường không đủ rõ ràng.

Chuyện ngốc thứ ba là khi Trần Mặc trưởng thành muốn ổn định thì nhìn nhầm, thích một thằng cặn bã có mới nới cũ. Khi thằng cặn bã này hẹn tình mới có trùng hợp hay không bị Ôn Sênh bắt gặp.

Ôn Sênh bắt đầu nghi Trần Mặc không chỉ ngốc mà số mạng còn không tốt nữa.

**

Sau khi bắt gặp đôi mèo mả gà đồng đó, Ôn Sênh lập tức gọi cho Trần Măc có số mạng không tốt.

Khi nhận được điện thoại của Ôn Sênh, Trần Mặc đang chơi bài với mẹ kế Tân Vị và mấy người bạn của Tân Vị.

Nói là chơi cùng, thật ra nhìn là chính.

Diện tích của căn phòng khách nhỏ trong nhà khá lớn, nhưng nhiều người nên vẫn ngột ngạt.

Mùi nước hoa khá nồng quẩn quanh chóp mũi Trần Mặc, Trần Mặc ngồi lâu cảm thấy thở cũng tốn sức.

Năm nay là một thanh niên cần chơi với trưởng bối quả thật chẳng dễ dàng gì.

Mấy bà thím chơi đến xuất thần, cũng không ai cần Trần Mặc thế chân. Trần Mặc nhìn mặt bàn chằm chằm một hồi thì tầm mắt bắt đầu chuyển ra ngoài.

Ngọn đèn chân không chiếu vào hoa văn của cửa sổ kính mờ, khi cô nhìn ra ngoài cũng bị hoa mắt, cảm thấy mất hứng như cũ.

Trước kia Tân Vị ở đoàn văn công, mấy buổi dạ tiệc lớn đều có thể thấy bóng dáng bà. Mấy bà thím đang ngồi cơ bản cũng toàn treo cái bảng gọi là ca sĩ, trên bàn bài thỉnh thoảng bật ra mấy câu nhớ lại năm xưa.

Trần Mặc nghe mấy chuyện năm tháng huy hoàng đó nhiều thì tai cũng sắp mọc kén rồi.

Khi cô sắp ở không nổi nữa, đúng lúc điện thoại trong túi đổ chuông.

Trần Mặc mượn cơ hội rời khỏi nơi đánh bài này, cô vừa nhận điện thoại, giọng nói gấp gáp của Ôn Sênh quăng một tràng cho cô: “Bảy, tám mét đằng trước em, Thẩm Đạc đang ôm một cô gái ngồi trên ghế, ôm chặt lắm.”

Trần Mặc không bị Ôn Sênh kích động, nói thẳng cho cô ấy biết: “Chả liên quan gì đến chị. Chia tay rồi, chia tay hai ngày trước.”

Ôn Sênh hơi bất ngờ: “Không phải tháng trước còn xem áo cưới đó sao?”

Trần Mặc ha ha hai tiếng: “Có người lạc đường biết quay lại phát hiện soulmate của anh ta, cô gái xinh đẹp có thể cùng xem bóng trò chuyện về bóng sở thích giống anh ta, không nỡ bỏ qua đâu.”

Đây là bắt cá hai tay ư?

Ôn Sênh kích động lần nữa: “Cứ kết thúc như vậy à? Không dạy dỗ một trận?”

Trần Mặc lại cười: “Còn chưa nghiền ngẫm xong, sợ bẩn tay chị.”



Cúp điện thoại, Trần Mặc tưởng chuyện này cứ thế mà qua thôi. Nhưng không bao lâu, Ôn Sênh gọi lại nói cho Trần Mặc biết, cô ấy thấy là buồn nôn, nhất thời không nhịn được đánh người ta rồi.

Khi đánh cô ấy cũng chọn chỗ, chỉ đánh mặt thôi.

Bàn tay cầm điện thoại của Trần Mặc cũng sắp bị kinh sợ gãy mất.

Cô em họ Ôn Sênh và cô em họ Trần Nghi Quang của cô khi làm việc đơn giản là hai thái cực, một người cực kì kích động, một người cực kì lý trí. Ngược lại đều quyết đoán.

Nghề tay trái đầu tiên của Ôn Sênh là gia sư Taekwondo… Bàn về bản lĩnh, tên cặn bã của Trần Mặc không đỡ nổi một đòn, Ôn Sênh không chịu thiệt, nhưng có thể sẽ rước họa.

Trần Mặc hỏi cô ấy: “Bây giờ em ở đâu vậy?”

Câu trả lời của Ôn Sênh không phải là ở đồn công an như Trần Mặc đoán, mà là bệnh viện.

Trần Mặc nhíu mày ghét cô ấy không nói rõ: “Bệnh viện nào?”

Ôn Sênh trả lời: “Bệnh viện trung tâm.”

Da đầu Trần Mặc lại giật một cái, sao cứ đi đến đó vậy.

Cô đã tránh Trần Nghiễn mấy ngày rồi, quả thật không muốn đưa mình đến bệnh viện cậu ấy thực tập đâu.

**

Tòa nhà cấp cứu của bệnh viện đèn sáng trưng.

Khi Trần Mặc vội vã chạy tới, tập hợp với Ôn Sênh rất nhanh.

Khi cô đến, vết thương trên mặt Thẩm Đạc vừa được xử lý xong, một mắt của anh ta sưng lên, phần mặt vì sưng tấy mà có vẻ không cân đối lắm.

Trần Mặc vừa xuất hiện, cô gái xinh đẹp của Thẩm Đạc liền sáp lại gần cô.

Trần Mặc nhìn cánh tay từ từ nâng lên kia, nghi hoặc cánh tay đó muốn chào hỏi mặt cô.

Trần Mặc không nhúc nhích, Ôn Sênh bên cạnh bẻ hai khớp ngón tay, giữa âm thanh vang răng rắc ấy, cô gái xinh đẹp từ từ bỏ tay xuống.

Mấy người bọn họ đứng trong hành lang bệnh viện, Thẩm Đạc bị đánh cụp mắt nhìn Trần Mặc đang im lặng, nói: “Tôi tưởng cô là người cầm được thì cũng buông được.”

Trần Mặc cảm thấy câu này rất thú vị, cô liếc Thẩm Đạc một cái, sau đó nghiêng đầu nói với Ôn Sênh: “Nói xin lỗi đi.”

Lúc này Thẩm Đạc lại bày ra cái vẻ “thái độ đúng mực” không nhiều của anh ta, nói: “Không cần đâu. Chúng ta cũng vui vẻ hơn một năm, nhìn phần quá khứ ấy thì lần này bỏ qua. Nếu có lần sau, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Trần Mặc cảm thấy câu này nghe ra thú vị hơn nữa.

Ôn Sênh không chịu xin lỗi, nắm nắm đắm chen vào bên tai Trần Mặc nghiến răng thấp giọng nói: “Dựa vào cái gì chứ chị, chị ngốc rồi à?”

Trần Mặc đá cô ấy một cái, giục cô ấy: “Nói xin lỗi.”

Có người đi ngang qua nhìn sang phía mấy người họ.

Ôn Sênh đặc biệt không tình nguyện túm tay Trần Mặc, chậm rì rì mở miệng: “Tôi ——”

Cô ấy vừa thốt một chữ, Trần Mặc ngắt ngang cô ấy: “Nhìn ai xin lỗi đó? Chị bảo em xin lỗi chị.”

Ba người còn lại đều sửng sốt.

Trần Mặc kéo Ôn Sênh ra sau lưng cô, câu tiếp theo là nói với mọi người: “Tiểu Sênh.”

Ôn Sênh đang nghe.

Trần Mặc nói: “Em đánh nhẹ quá.”

Hình ảnh tiếp theo có hơi mất khống chế.

Chủ yếu là khi mắng người khác, cô gái xinh đẹp của Thẩm Đạc xổ từ quá nhanh, giống như súng liên thanh vậy.

Trần Mặc không nhạy cảm lắm với loại từ này, có câu cô thậm chí còn chưa nghe hiểu, cô gái xinh đẹp đã nhảy sang câu tiếp theo; Ôn Sênh thì khác, bình thường cô ấy nói nhiều, đụng phải chuyện đối thủ “ngang tài ngang sức” này thì máu nóng hết lên.

Trần Mặc lại đứng im.

Cô không mấy nhịn được chuyện bị thăm hỏi một trận, nhưng sức lửa của Ôn Sênh cũng đủ mạnh rồi, Thẩm Đạc nghe cô gái xinh đẹp mắng chửi người khác thì sắc mặt thay đổi nhanh chóng, nên cô xem cảnh trước mắt này như kịch.

Súng liên thanh của đối phương bắn quét không bao lâu, Trần Mặc nghe thấy một giọng nam trẻ trung từ trong hai giọng nữ đáng yêu đang cãi nhau này.

“Trần Mặc.”

Có lẽ là nghe nhầm, khi giọng nói này truyền tới lần đầu tiên, Trần Mặc không phản ứng gì.

Nhưng sau đó giọng nam này lại vang lên: “Trần Mặc.”

Trần Mặc muốn giả chết.

Nhưng ba người kia nghe thấy cũng dừng lại rồi nhìn sang một hướng khác sau lưng cô.

Trần Mặc đành phải cắn răng nắm nắm đấm xoay người lại.

Cô vừa xoay người, người đàn ông vừa gọi tên cô chỉ kém ba bước là đi đến trước mặt cô.

Ánh sáng vàng của hành lang phủ lên gương mặt có đường nét rõ ràng của Trần Nghiễn vừa trực xong, cái bóng nhỏ dưới cánh mũi cậu giống như đường thẳng của đôi môi mím chặt của cậu, hơi lạnh lùng, chẳng vui vẻ gì.

Đôi chân dài bước thẳng về phía Trần Mặc, chiếc áo blouse trắng trên người cậu mang theo một cơn gió, Trần Mặc cảm thấy khi cậu đến gần thì nhiệt độ xung quanh cô giảm xuống trở nên lạnh hơn.

Đôi mắt dài xinh đẹp cùng kiểu với mẹ kế Tân Vị của cô đen khiếp người, Trần Nghiễn vừa xuất hiện, Trần Mặc càng yên lặng triệt để.

Là chị gái, thất tình tâm trạng uất ức say rượu một đêm làm mấy lần với “em trai”, Trần Mặc cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác, đặc biệt là không mặt mũi nào gặp cậu.

Giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội bị cô ăn hết rồi.

Cái này có phải gọi là loạn luân không?

**

Khi Trần Nghiễn tiếp nhận giải quyết hậu quả, Ôn Sênh hỏi Trần Mặc chờ cùng cô ấy ở bên ngoài tòa nhà cấp cứu: “Em trai chúng ta thực tập ở đây, sao chị không nói sớm?”

Trần Mặc nhíu mày nhìn cô ấy: “Em trai chúng ta? Em nói từ này không gượng chị nghe lại rất gượng gạo đấy.”

Ôn Sênh hửm một tiếng: “Có chỗ nào không đúng đâu? Em nhỏ hơn chị ba tuổi, Trần Nghiễn nhỏ hơn em hai tuổi, không phải em trai chúng ta thì là cái gì?”

Trần Mặc hừ một tiếng: “Mẹ cậu ta chính là mẹ kế Tân Vị của chị mà em và cô Ôn Lương mẹ chị đều không thích đấy.”

Ôn Sênh xua tay tỏ vẻ không sao cả: “Mẹ cậu ấy là mẹ cậu ấy, cậu ấy là cậu ấy. Nợ của mẹ cậu ấy sao có thể tính lên người cậu ấy chứ, em phân biệt rõ lắm.”

Trần Mặc: “…”

Trần Mặc nhất thời câm nín… Ôn Sênh đúng là một người có nguyên tắc.

**

Hai cô chờ ở bên ngoài chưa tới mấy phút, Trần Nghiễn giải quyết xong chuyện đánh người xuất hiện.

Cậu đã cởi chiếc áo blouse trắng, bên trong chỉ mặc chiếc áo hoodie màu đen, ăn mặc đơn giản làm nổi bật thân hình cậu cao hơn gầy hơn, đủ đè Trần Mặc một cái đầu.

Cậu đi tới, cụp mắt bình tĩnh nhìn Trần Mặc, hỏi: “Đi về thế nào?”

Ôn Sênh cũng tò mò hỏi cậu: “Giải quyết nhanh vậy à?”

Trần Nghiễn ừm một tiếng, không có ý nói chi tiết.

Đôi mắt đen kia luôn nhìn mình, cuối cùng Trần Mặc thốt ra mấy chữ: “Tôi lái xe tới.”

Ôn Sênh nói: “Tôi chỉ có chân thôi.”

Ôn Sênh dứt lời, Trần Nghiễn móc bóp trong túi quần cậu, rút một tờ tiền.

Cậu đưa tờ tiền đó cho Ôn Sênh: “Không tiện đường nên chúng tôi khong tiễn cô, cô tự về đi, đi đường cẩn thận.”

Trần Mặc: “…”

Ôn Sênh: “…”

Tờ tiền cho Ôn Sênh đón xe trên tay Trần Nghiễn lại đưa lại gần tay Ôn Sênh.

Ôn Sênh nhìn nhìn Trần Mặc, ngay sau đó xua tay: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

Trần Nghiễn cũng không khách sáo nữa, lấy tiền lại, sau đó lịch sự nói tạm biệt với Ôn Sênh.

Trần Mặc và Ôn Sênh lại là trạng thái câm nín trái ngược.

Nghe cả câu tạm biệt rồi, Ôn Sênh không đi không được.

Sau khi cô ấy đi thì còn lại hai người. Trần Mặc đứng tại chỗ, bị Trần Nghiễn nhìn chằm chằm lâu, cảm thấy cả người mất tự nhiên.

Trần Nghiễn nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Trần Mặc từ chối, không hề nhúc nhích.

Trần Nghiễn kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Trần Mặc, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Từ trước đến nay cậu luôn gọi thẳng họ tên cô, không gọi chị, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Trần Mặc hít một hơi, hỏi: “Cậu không cần làm việc tiếp à?”

Nét mặt Trần Nghiễn dịu hơn một chút, cậu bình tĩnh trả lời: “Em quan trọng hay là trực quan trọng?”

Trần Mặc: “…” Có phải tai cô có vấn đề không? Lại nghe nhầm ư?

Trần Nghiễn lại nói: “Tối nay không có trực đêm.”

Hình như cô nghe nhầm thật rồi.

Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trần Mặc cũng không đưa chìa khóa xe cho Trần Nghiễn, chỉ ra lệnh: “Cậu không quen xe này, đừng phá hỏng của tôi. Tôi lái, cậu ngồi đi.”

**

Trần Mặc thường hay ở nhà, nhưng Trần Nghiễn thì khác, cậu chỉ thỉnh thoảng ngủ lại ở phòng dành cho khách của nhà họ Trần, cả năm cậu toàn cắm chốt ở bệnh viện không cần về trường, bình thường ở kí túc xá đơn khá gần bệnh viện.

Đương nhiên, gần đây tần suất ngủ lại nhà họ Trần của cậu hơi cao, cho nên Trần Mặc tránh cậu rất vất vả, may mà công việc của cậu và cô có thời gian chênh lệch.

Trần Nghiễn là sản phẩm kết hợp chưa lập gia đình đã sinh con của Tân Vị và bạn trai cũ. Lúc đó Tân Vị chưa mấy nổi tiếng, sau khi bố ruột của Trần Nghiễn chuyển nghề từ quân khu thì cuối cùng chia tay.

Trong mấy năm đầu sau khi Tân Vị và bố Trần Mặc, Trần Lập Văn kết hôn, Trần Nghiễn căn bản chưa từng bước vào tầm mắt Trần Mặc và Trần Lập Văn.

Cho đến nay, nhiều người thấy Trần Nghiễn họ Trần, tưởng cậu đổi họ theo Trần Lập Văn, thật ra là bố ruột cậu cũng họ Trần, tên hộ tịch của cậu chưa từng động tới.

Trước kia cậu luôn sống cùng bố ruột cậu.

Lúc trước Trần Mặc nghe Tân Vị nói đến đứa con trai sinh nhưng không nuôi này, có thể thấy Tân Vị yếu đuối nhạy cảm.

Người mẹ kế này có tính cách cực trái ngược với mẹ ruột Ôn Lương của cô. Một người yếu đuối, một người kiên cường.

Trần Lập Văn thích cô gái yếu đuối, Trần Mặc coi như nhìn thấu điểm này.

**

Lần đầu tiên Trần Mặc nhìn thấy Trần Nghiễn, cô đã học lớp 11 mà Trần Nghiễn chỉ mới lớp 7.

Trường cấp hai, cấp ba chung, Trần Mặc đang ôm một đống sách tham khảo còn chưa ra khỏi cổng trường, một đàn em lớp dưới mặc đồng phục đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Cậu là Trần Mặc?”

Lúc đó Trần Mặc cũng coi như là người nổi tiếng trong trường, vì nét chữ thư pháp nổi tiếng gần xa.

Có mấy biểu ngữ dùng trong hoạt động trong trường đều do cô viết.

Cô cảm thấy người khác quen cô không lạ, nên ban đầu không suy nghĩ nhiều.

Cho đến rất nhiều năm sau, cô nhớ rõ dáng vẻ của Trần Nghiễn lúc đó.

Khi cậu còn chưa lại gần cô, cô đã liếc qua cậu ngồi trên bồn hoa ở cổng trường.

Chân cậu chống nghiêng trên nền gạch lát màu của trường.

Chiếc áo đồng phục màu trắng trên người không vừa lắm, quần hơi ngắn, nhưng ống quần đủ rộng, gió vừa thổi, ống quần xòe ra trên mắt cá chân cậu.

Cậu bé môi đỏ răng trắng, nét mặt không hiền lành như thế, nhưng rất đáng nhìn lần thứ hai.

Còn có mấy nam sinh vây quanh cậu, tầm mắt đặt hết trên người cậu, làm nổi bật vị trí như thủ lĩnh của cậu.

Khi quan sát cậu, Trần Mặc không ngờ cô còn chưa thu lại ánh mắt, đàn em này sẽ nhìn về phía cô đồng thời nghênh đón ánh mắt cô đi tới.

Lời tự giới thiệu của cậu khi ấy khá ngắn: “Tôi là Trần Nghiễn, nghiễn của mài mực.”

Trần Mặc ờ một tiếng.

Trần Nghiễn thấy cô chưa hiểu, lại giải thích tiếp: “Tân Vị là mẹ tôi.”

Trần Mặc: “Hửm?”

Trần Nghiễn thấy sách cô ôm sắp rớt, theo bản năng đưa tay kéo lại thay cho cô.

Cậu vừa đưa tay, đồng thời với việc giữ sách, cũng không cẩn thận đè lên tay Trần Mặc.

Xúc cảm đó rất mềm mại, Trần Mặc hỏi cậu: “Tìm tôi có việc ư?”

Trần Nghiễn nói: “Làm phiền cậu chuyển lời giúp tôi.”

Trần Mặc không từ chối ngay, tại vì cô cũng tò mò muốn nghe thử thằng nhóc này muốn nói gì, tuy cô biết lời phải chuyển hơn nửa phần không phải là chuyện gì tốt.

“Giúp tôi nói với Tân Vị,” Trần Nghiễn nói, “Hãy sống cuộc sống của bà thật tốt đi, đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

Trần Mặc: “..”

Câu này có thể chuyển được à?

Cô đâu có ngốc.



Nhưng sau đó không bao lâu, Trần Mặc còn chưa tốt nghiệp trung học, bố Trần Nghiễn đột ngột qua đời.

Tân Vị bàn bạc với Trần Lập Văn trước, rồi đi tìm Trần Nghiễn khóc mấy ngày, cuối cùng cậu thiếu niên khi ấy chỉ cao hơn Trần Mặc một chút theo Tân Vị vào nhà họ Trần.

Trần Mặc vẫn nghe được chi tiết này từ chỗ Tân Vị nói nhiều.

Điều làm Trần Mặc bất ngờ là, Trần Lập Văn rất thích thằng nhóc đó, sau đó rất nhiều năm đối xử với Trần Nghiễn không khác gì cô.

Hồi ấy Trần Mặc cũng là một cô gái ngoan biết chị em phải hòa thuận, tuy Ôn Lương bảo cô khi sống chung với người khác thì hãy cẩn thận, nhưng cô cũng thân với Trần Nghiễn rất nhanh, dù sao thì cũng tiếp tục ở chung trường một năm.

Huống chi cái người nói nhiều Tân Vị hay nói dăm ba chuyện của Trần Nghiễn khi ở trước mặt cô, Trần Mặc cảm thấy Tân Vị e rằng cũng không nói ít hai ba chuyện của Trần Mặc ở trước mặt Trần Nghiễn.

Thân đến mức cuối cùng bên cạnh cô ngoài người bạn khác giới hay cùng ra cùng vào Trần Nghiễn ra, thì người khác giới còn lại chỉ có bạn của Trần Nghiễn. Không biết tại sao người khác đều nhượng bộ lui binh với cô.

**

Lúc này rời khỏi bệnh viện, vào làn đường chậm, Trần Mặc dùng khóe mắt liếc Trần Nghiễn một cái, cân nhắc xem có cần tìm cớ bảo cậu xuống xe không.

Trần Nghiễn nhìn thấy, cho rằng cô nhớ người vẫn đang ở trong bệnh viện, nhíu mày nói: “Em có thể nhìn người tiến bộ hơn một chút được không, người như vậy thì tốt chỗ nào chứ?”

Gần đây Trần Mặc bị không ít người nghi ngờ như vậy, nghe câu này không thoải mái lắm, gào một câu: “Tôi vốn cận thị mà, tôi có thể trách ai đây?!”

Trần Nghiễn nghe vậy thì nhìn ngoài cửa xe khẽ cười, trong đôi mắt đen dập dờn ánh sáng muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Mãi cho đến khi về nhà vào sân dừng xe, cậu mới nói: “Cận thị thì cận thị, nếu mắt luôn tệ như vậy thì tôi trị cho em.”

Trần Mặc phớt lờ cậu, coi như cậu nói bậy.

Sau khi tắt máy, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở, cô muốn mau mau xuống xe.

Trần Nghiễn cả đêm rất ung dung, nhưng cô nghĩ đến cái đêm hỗn loạn trước đó thì cảm thấy mặt nóng cả lên, lại không ngẩng đầu nổi.

Nhưng khi tay cô nhấn chốt khóa dây an toàn, Trần Nghiễn giành trước một bước đặt tay lên nơi đó, ngăn động tác của cô.

Thân thể cậu cũng rất gần cô.

Trên người cậu không có mùi nước khử trùng của bệnh viện nơi cậu thực tập, cậu ở gần bên, Trần Mặc chỉ cảm thấy được một loại tình cảm ấm áp tràn tới.

Hơi thở của cậu vô cùng ấm áp.

Trần Mặc vờ mất trí nhớ, khống chế trái tim đang đập thình thịch và hô hấp của mình, cô chỉ nói với Trần Nghiễn: “Chuyện ở bệnh viện tối nay, đừng nói cho bà Tân biết.”

Trần Nghiễn ừm một tiếng đồng ý, thân thể cậu lại nghiêng về trước một chút.

Trần Mặc lập tức rụt về sau, dựa vào lưng ghế.

Con ngươi Trần Nghiễn lóe lên, lùi về sau một chút.

Cậu hỏi: “Em sợ tôi?”

Trần Mặc không sợ, cô chỉ cảm thấy con người phải có lòng xấu hổ.

Cô không muốn nhắc đến, nhưng Trần Nghiễn đưa chuyện đó ra.

Trần Nghiễn nói: “Em không cần sợ. Em tránh tôi mấy ngày, tôi cũng không chặn em. Đã qua mấy ngày rồi, tôi cũng không ầm ĩ bảo em chịu trách nhiệm không phải sao? Chuyện đó em biết tôi biết trời biết đất biết, em sợ cái gì?”

Trần Mặc nói thật lòng: “Tôi không sợ, tôi chỉ cảm thấy tôi đã làm sai.”

Trần Nghiễn ồ một tiếng, nhìn thẳng cô: “Đêm đó em có thể say, nhưng tôi tỉnh táo. Tôi cảm thấy sai lầm em phạm phải rất đúng. Con người phải làm sai biết sửa sai. Thật ra em cũng không còn nhỏ nữa, kinh nghiệm cuộc đời phong phú thì nên hiểu đạo lý này hơn chứ.”

Em lãng phí tình cảm vào nhiều người như vậy, lãng phí bên tôi mới là chính đạo. Điểm kết thúc không phải là tôi thì đều là lối rẽ của em.

Giọng Trần Nghiễn bằng trắc lên xuống, từng chữ rõ ràng, đôi mắt cậu cũng rất kiên định không chút gợn sóng.

Tâm trạng Trần Mặc lại bắt đầu dao động khi cậu nói từng chữ này.

Từ đầu đến cuối Trần Nghiễn luôn nhìn thẳng cô, Trần Mặc cũng quên dời tầm mắt, mãi nhìn gương mặt đã mất vẻ non nớt của cậu, gương mặt mà cô đã nhìn mười mấy năm.

Cô nhìn cậu từ cậu bé lớn thành một người đàn ông, nhưng cậu và cô không nên là một người đàn ông và một người phụ nữ, mà nên là chị gái và em trai.

Trần Mặc cắn răng nói: “Cậu nên tỉnh táo một chút đi.”

Trần Nghiễn lại ồ một tiếng, vẫn nhìn cô: “Được. Khi tôi tỉnh táo, em cũng nhân tiện nghĩ thử xem tôi có phải là một người đàn ông tốt có thể chăm sóc người khác không.”

Trần Mặc: “…”

Sau đó Trần Nghiễn cởi dây an toàn cho Trần Mặc, nhưng dây an toàn bị cậu nắm chặt trong tay, cậu không buông tay, Trần Mặc vẫn bị kẹt tại chỗ.

Trần Nghiễn nói: “Khi nào rảnh thì hẵng suy nghĩ, tối nay em ngủ sớm một chút đi.”

Trần Mặc: “…”

Bây giờ mà còn có thể ngủ ngon được ư?

Trần Nghiễn vô cùng điềm tĩnh, mí mắt Trần Mặc bắt đầu giật, cô cảm thấy phải nói rõ hơn một chút.

Trần Mặc còn chưa mở lời, Trần Nghiễn lại hỏi cô: “Mấy ngày không gặp nhau, khoảng thời gian này em có từng nhớ tôi không? Nhớ con người Trần Nghiễn này, hay thân thể cũng tính luôn. Có một lần cũng tính.”

Trần Mặc: “…”

Trần Mặc điều chỉnh suy nghĩ gần như bị cậu làm nổ tung, trả lời cậu: “Không có. Trần Nghiễn, tôi là chị cậu.”

Trần Nghiễn à một tiếng, lập tức nhìn cô: “Trần Mặc, em say mà còn nhớ gọi cho tôi bảo tôi đi đón em về nhà, ít nhất là em tín nhiệm tôi. Em hãy nhớ lại thử đi.”

Trần Nghiễn buông tay, dây an toàn rời khỏi lòng bàn tay cậu, Trần Mặc lấy được tự do.

Nhưng cô không vội xuống xe nữa, mà ngồi tại chỗ nói với Trần Nghiễn: “Đêm đó… tôi rất xin lỗi. Trần Nghiễn, mẫu người lý tưởng của tôi là người đàn ông lớn tuổi hơn tôi.”

Trần Nghiễn ừm một tiếng, không nói gì.

Trần Mặc lại nói: “Cậu hãy tỉnh táo một chút đi, sẽ qua thôi. Tôi biết tôi nói câu này không thích hợp, nhưng đây là lời hữu ích.”

Trần Nghiễn cụp mắt rồi lại nâng lên, cậu nói với Trần Mặc: “Họ —— giáo viên và bạn tôi nói tôi là một người khá tốt.”

Trần Mặc nghe, mang vẻ nghi hoặc.

Cuối cùng Trần Nghiễn nói: “Cho nên thích tôi không phải là chuyện gì mất mặt cả.”

Em có thể thừa nhận bản thân đã động lòng.

Trần Mặc: “…”

Trần Mặc mở cửa xe, chạy mất.

Trần Nghiễn nhíu mày, cũng không đuổi theo.

Con đường dài đằng đẵng, cậu còn phải tìm cho mình những cách giải quyết.

**

Sau đêm đó, Trần Mặc lại không gặp Trần Nghiễn nhiều ngày.

Cô đến chỗ đồng nghiệp Trình Lê trốn mấy ngày, bản thân Trần Nghiễn cũng chẳng nhàn rỗi.

Cô không biết có phải là lời Trần Nghiễn nói tác động tới tâm lý của cô quá nhiều không, cậu hỏi cô có từng nhớ cậu không. Kể từ lúc cậu hỏi xong, mấy ngày liên tục Trần Mặc liên tưởng đến cậu vì đủ mọi chuyện.

Nhớ đến lời cậu nói, gương mặt cậu… Thậm chí thân thể cậu.

Trần Mặc muốn ngăn chặn khuynh hướng đáng sợ này.

Trong thời gian đó Trần Mặc bình thản đi coi mắt, thoạt đầu Trần Mặc sợ truyền đến tai Trần Nghiễn, nhưng thấy Trần Nghiễn mãi không có động tĩnh thì cô lại yên lòng.

Mặc dù cô cũng không nói được tại sao cô không muốn để cậu biết.

Buổi coi mắt đó kết thúc, đối phương không trao đổi cả phương thức liên lạc.

Nhưng Trần Mặc không ngờ một ngày nào đó cô tan làm về nhà, có thể thấy người đàn ông coi mắt xách quà tới tận cửa ở trong nhà.

Đối phương chọn đến khi Trần Lập Văn ở nhà. Người đó là do ông nội Trần Mặc chọn, đương nhiên Trần Lập Văn cũng hài lòng về đối phương. Nhưng Trần Mặc chẳng thấy hứng thú nổi.

Sau khi anh ta đi, Trần Mặc tỏ ý với Trần Lập Văn là không có ý với người này, Trần Lập Văn không nói gì, nhưng từ đó Trần Mặc nhìn ra thái độ của Trần Lập Văn với cô là không hài lòng lắm.

Qua thêm mấy ngày, đồng nghiệp Trình Lê xin nghỉ dài hạn, Trần Mặc đã hứa với cô ấy là giúp cô ấy chăm sóc hai con mèo.

Nhưng Trần Mặc không nghĩ tới, cô đồng ý chuyện này, nhưng trước khi Trình Lê đi cô sẽ cãi nhau một trận hiếm thấy với Trần Lập Văn vì cái chuyện kén vợ kén chồng, có nhà mà khó về.

Nhưng chuyện cô đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, cũng không thẳng thắn để lộ cảnh khốn cùng của cô với Trình Lê.

Trần Mặc biết trong chuyện giáo dục người khác thì mẹ cô Ôn Lương còn thành thạo hơn bố cô Trần Lập Văn, cô suy nghĩ một chút xem có thể nhờ người khác giúp không, suy nghĩ đến cuối cùng thì chỉ có thể nhờ Ôn Sênh đang ở đây.

Nhưng không ngờ, cô gọi cho Ôn Sênh, Ôn Sênh đang bận sống thế giới hai người sau đó lại giúp cô tìm Trần Nghiễn không sợ phiền phức.

Tan làm, Trần Mặc nhìn thấy Trần Nghiễn tới đón cô, cảm thấy đi về phía trước cũng không phải, mà lùi về sau cũng không phải, vô cùng khó xử.

Trần Nghiễn vẫn như chưa xảy ra chuyện gì, cậu nói với cô: “Mấy ngày nay tôi ở kí túc xá nên không về, phòng của tôi đang bỏ trống. Tôi về nhà sắp xếp một chút hành lý cho em, nếu không muốn tiếp tục xung đột với chú Trần, thì em tới đó làm ổ mấy ngày trước. Tính tình chú cũng khá tốt, trời quang mây tạnh nhanh thôi. Ở đó cũng tiện cho em thu xếp cho mấy con mèo.”

Cậu nói hợp tình hợp lý, cũng rất chú ý chừng mực, chút nghi ngờ của Trần Mặc bị cậu xua tan, cô cảm thấy không có cách nào từ chối.

Họ nổi lửa không nên nổi, nhưng họ qua lại mười mấy năm, Trần Mặc tin tư cách đạo đức của Trần Nghiễn.

Cuối cùng cô cũng không từ chối, lấy chìa khóa của Trần Nghiễn, bảo Trình Lê trước khi đi đưa thẳng mèo đến kí túc xá của Trần Nghiễn.

**

Nhưng Trần Mặc đến cái ổ nhỏ của Trần Nghiễn làm ổ chưa được mấy ngày, Trần Nghiễn hứa luôn ở kí túc xá bắt đầu về nhà mỗi ngày.

Cậu về nhà lại gõ cửa, mặc dù cậu có chìa khóa.

Lần đầu tiên mở cửa thấy cậu đứng ở sau cửa, Trần Mặc hơi giật mình.

Trần Nghiễn giải thích với cô, cậu về lấy một cuốn sách tham khảo rất quan trọng.

Lần thứ hai Trần Nghiễn về, lý do Trần Mặc nghe là nhiệt độ giảm cậu về lấy quần áo.

Lần thứ ba Trần Nghiễn về, cậu xách một túi đồ ăn nói muốn nấu cơm, nói dạ dày cậu bị căn tin chà đạp, không thấy thèm ăn nữa.



Lý do Trần Nghiễn đưa ra lần nào cũng rất hợp lý, lý do ngủ lại sau khi về cũng rất hợp lý.

Có lần cậu về, Trần Mặc không ở trong nhà. Cô mua đồ xong về thì thấy Trần Nghiễn chờ ngoài cửa, đã chờ hơn nửa tiếng. Trần Nghiễn nói với cô cậu tưởng cô có việc không tiện mở cửa nên chờ mãi ở ngoài.

Trần Mặc cảm thấy như vậy không mấy thích hợp, bèn nói với cậu: “Sau này đừng gõ cửa nữa, cậu có việc về thì tự mở cửa đi, tôi tiện.”

Ngày hôm sau, Trần Mặc “số mạng không tốt” dặn Trần Nghiễn có thể không cần gõ cửa, cô còn chưa tắm xong, kí túc xá đột nhiên bị cúp điện.

Sau khi cúp điện thì máy nước nóng đương nhiên cúp nước, Trần Mặc đành phải kết thúc việc tắm rửa, mặc đại quần áo đi ra.

Trời đã tối hẳn, sau khi ra ngoài cô phát hiện Trần Nghiễn về rồi.

Trong bóng tối, Trần Mặc vẫn có thể nắm bắt một phần đường nét của cậu, bởi vì quá mức quen thuộc.

Tuy không thấy rõ lắm, nhưng cô có thể thấy đại khái.

Trần Mặc thấy đèn kí túc xá đối diện vẫn sáng trưng, cô hỏi Trần Nghiễn vừa về không bao lâu: “Chỉ có chúng ta bị cúp điện à?”

Trần Nghiễn lắc đầu: “Tôi xuống xem qua, cả tòa nhà của chúng ta bị cúp điện, nhân viên quản lý đã báo người đến sửa rồi.”

Trần Mặc tin.

Họ ở tầng 22, cúp điện thì thang máy dừng hoạt động, không dễ ra ngoài.

Ngọn tóc Trần Mặc vẫn đang nhỏ nước, cô suy nghĩ đi cho mèo ăn trước.

Cô dựa vào cảm giác đi tới vị trí ổ mèo, vừa bước chưa được mấy bước, bị Trần Nghiễn kéo tay lôi trở lại.

Trần Nghiễn không lên tiếng, cậu vừa vào nhà tắm lấy khăn lông, lúc này ra tay lau tóc cho Trần Mặc.

Chuyện thế này không thích hợp để cậu làm thay cho cô, Trần Mặc từ chối: “Tự tôi làm.”

Trần Nghiễn nói: “Em không giành lại tôi đâu, nghe lời một lần đi.”

Trần Mặc: “…” Cô không phải cô bé, không thích hợp nghe cái giọng điệu này.

Trần Mặc vẫn từ chối: “Tôi tưởng lần trước chúng ta nói xong rồi. Để tôi tự làm.”

Trần Nghiễn rất phối hợp buông tay.

Trần Mặc đứng xa cậu hơn một chút, Trần Nghiễn ở lại tại chỗ không nhúc nhích.

Cô đang lau tóc, Trần Nghiễn ở xa hơn một chút hỏi cô: “Tại sao từ chối người đàn ông cũng khá tốt mà chú Trần nói?”

Trần Mặc lập tức trả lời: “Tính cách không hợp.”

Trần Nghiễn cười một tiếng: “Thảo nào chú Trần và em cãi nhau.”

Nghĩ tới cuộc cãi cọ với trưởng bối vì hai chữ hôn nhân này, Trần Mặc cũng thấy phiền não, cô nói với Trần Nghiễn: “Tôi sống không phải để lấy chồng, không phải để kết hôn.”

Tuy cái tuổi nên yêu đương thì nên yêu táo bạo mới sảng khoái.

Trần Nghiễn không tỏ thái độ, chỉ tiến lên hai bước đưa cái khăn lông khô khác vắt trên cánh tay cho Trần Mặc, đổi cái cô dùng xong đã thấm rất nhiều nước.

Trần Mặc nhận lấy, Trần Nghiễn không đi xa, sờ mái tóc khô một nửa của cô một cái.

Trần Mặc ngước mắt, nhìn cậu trong căn phòng tối om, cô không thấy rõ nét mặt cậu, nhưng cứ cảm thấy cậu đang cười.

Trần Mặc nói: “Đừng làm tôi cảm thấy là tôi lại làm sai nữa.”

Trần Nghiễn thôi cười, đứng yên mấy giây.

Trần Mặc vén tóc lau xong ra sau tai, cô muốn bước xa cậu hơn một chút.

Cô đi ba bước, Trần Nghiễn đột nhiên đi thẳng tới đụng vào người cô, ôm lưng cô, siết eo cô, kéo cô về phía cậu, trong bóng tối, đôi môi chuẩn xác áp sát đôi môi đỏ mọng đầy đặn của Trần Mặc, dùng sức hôn.

Trần Mặc giãy theo bản năng, nhưng sức lực của cô không phải là đối thủ của Trần Nghiễn.

Cô muốn cắn cậu nhưng lại không đành lòng, không cắn được, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho cậu mài ép đôi môi cô xong, rồi cạy răng môi cô tiến quân thần tốc.

Thân thể có trí nhớ… Trần Mặc đáng xấu hổ phát hiện, một bộ phận nào đó của cơ thể muốn đáp lại cậu.



Mấy năm nay, Trần Nghiễn đã từng nhiều lần xuất hiện bên cạnh Trần Mặc khi cô cần người khác.

Khi cô cần sức lao động, khi cô về muộn cần người đón, khi cô đi xa cần người đưa… cậu hầu như đều có mặt. Dường như cậu có một khả năng biết được nhu cầu của cô, có thể chạy tới bên cô ngay.

Khi nói chuyện với người khác, Trần Mặc sẽ nói cái từ em trai tôi.

Nhưng trước mặt Trần Nghiễn, cô chưa thật sự gọi cậu như vậy bao giờ.

Mấy năm tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ trong xương cốt Trần Nghiễn, rất nhiều lúc cô không có cách nào thiết lập mối quan hệ xưng hô như em trai với cậu.

Nụ hôn của Trần Nghiễn không ngừng tiến sâu, Trần Mặc muốn rút ra trước khi những khao khát không nên có của cô càng tích tụ càng nhiều.

Nhưng Trần Nghiễn không cho phép cô đi.

Thân thể con người thành thật hơn ngôn ngữ, Trần Mặc sợ dây dưa tiếp như vậy, thì khát khao rục rịch trỗi dậy của cô sẽ phơi bày trước mặt cậu.

Nhưng Trần Nghiễn không phải là người thấy đỡ thì thôi, khi cảm giác được sự cương cứng của cậu, thân thể Trần Mặc cũng đang tan tác dưới những cái vuốt ve không ngừng của cậu.

Cô cảm thấy chật vật, đồng thời lại muốn bất chấp tất cả.

Cả căn phòng tối om này cuối cùng bị vẻ kiều diễm lấp đầy.



**

Khi Trần Mặc thức dậy, trong phòng bật một chiếc đèn tường.

Ánh sáng rất yếu, nhưng đủ để cô nhìn rõ gương mặt Trần Nghiễn.

Trần Nghiễn hỏi cô: “Có trách tôi không?”

Trần Mặc nói: “Tôi dựa vào cái gì chứ?”

Cô chỉ hơi ảo não, cảm thấy không có cách nào kết thúc êm đẹp, cô không có lòng tin gì cả.

Trần Nghiễn nói: “Ngủ tiếp đi.”

Trần Mặc hỏi cậu: “Cậu vừa dậy hay là mãi không ngủ vậy?”

Trần Nghiễn sờ tai cô, không nói thật: “Vừa dậy.”

Cô ngủ cậu có thể cảm nhận được nỗi bất an của cô, cậu có thể đoán được nỗi băn khoăn của cô, cậu đang suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.

**

Mấy ngày liên tục, hai người không nhắc đến nỗi lo của đối phương, chỉ quấn quýt với nhau.

Trần Mặc cảm thấy thời gian bỏ nhà đi không lâu lắm, nhưng mãi cho đến khi Trình Lê về đón mèo, cô vẫn chưa rời khỏi kí túc xá của Trần Nghiễn.

Khi biết tin Trình Lê kết hôn, Trần Mặc suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về tương lai của cô và Trần Nghiễn, càng nghĩ càng không chắc chắn.

Không phải không tin cậu, là cô không chắc chắn về bản thân mình.

Trước đây Trần Lập Văn nói cô to gan lớn mật giống mẹ Ôn Lương, nhưng thật ra tuy bình thường cô không chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng trên bản chất là một người hay sợ hãi, đặc biệt là sợ hãi chuyện lớn.

**

Sáng sớm thứ bảy, sau khi tiễn Trần Nghiễn ra cửa, trong kí túc xá nhỏ Trần Mặc nghênh đón một vị khách không mời mà đến —— Tân Vị.

Trần Mặc để bà vào nhà.

Tân Vị quan sát một ít bài biện trong phòng, nói: “Trước đây dì bảo Tiểu Nghiễn bày thêm ít đồ có màu sắc, nó phớt lờ dì.”

Trần Mặc nói: “Con tới chiếm mượn dùng chỗ của cậu ấy, là con mang đồ đến, cũng mang đi thôi ạ.”

Tân Vị gật đầu: “Gần đây ông nội con rất nhớ con và Trần tứ, bố con không nhắc đến chuyện cãi nhau với con rồi con không về nhà, ông nội nói ngày mốt bảo con dẫn Tiểu Tống đến chỗ ông rồi ông xem qua.”

Trần Mặc nhíu mày: “Chuyện này không thể nào.”

Tân Vị nói: “Ông nội và bố con sẽ không hại con. Dì cũng sẽ không hại con. Tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng con biết con người dì tuy nói nhiều, nhưng cũng không phải ai cũng nói chuyện được. Sau khi vào nhà họ Trần, dì luôn nói chuyện với con, dì luôn coi con như bạn. Dì hay lải nhải mấy chuyện vụn vặt bên tai con.”

Trần Mặc: “Con biết ạ.”

Tân Vị thở dài, rồi hỏi cô: “Sáng nay Trần Nghiễn ra ngoài lúc nào?”

Ánh mắt Trần Mặc lóe lên một cái, cô đoán tại sao bà hỏi như vậy, chọn một đáp án an toàn trả lời bà: “Sớm lắm ạ, bây giờ đến lượt cậu ấy trực bên cấp cứu, phải theo giáo viên kiểm tra phòng, cho nên ở đây mới có thể để trống cho con mượn.”

Tân Vị lại thở dài, nói cho cô biết: “Bảy giờ rưỡi nó ra khỏi nhà, bảy giờ hai mươi dì đến.”

Tân Vị vừa nói xong, nét mặt Trần Mặc thay đổi.

Sau khi cô tiễn Trần Nghiễn xuống lầu, cuối cùng khi rời khỏi, Trần Nghiễn đã hôn cô một cái.

Tân Vị ý nói bà biết rồi.

Trần Mặc ngồi im, mấy giây sau nói cho bà biết: “Là con chủ động, không phải cậu ấy.”

Tân Vị nói: “Không quan trọng. Dì không phải là người không thấu tình đạt lý, dì cũng từng trải qua tuổi trẻ, biết con người sống vui vẻ rất quan trọng. Các con vui, đối với dì mà nói rất quan trọng. Nhưng lỗ tai, nhà họ Trần và ông nội con chú trọng danh tiếng, từ trước đến nay chưa bị ai bàn tán vì thị phi bao giờ. Bố con, chú hai con, anh họ con, con đường tương lai của họ cũng cần nhà chúng ta yên ổn, cái giới này không lớn như vậy, không có nhiều chuyện kín không kẽ hở như vậy, con phải suy nghĩ thử, bước tiếp theo rốt cuộc nên đi như thế nào.”

Bà không ngăn cản, chỉ nói ra sự thật, nhưng càng khiến người ta sau khi nghe cảm thấy nặng nề: “Hồi dì còn trẻ cũng sống làm gì tùy thích, nếu không thì Tiểu Nghiễn cũng không ra đời. Nhưng dì không chịu trách nhiệm tốt. Tiểu Nghiễn bướng bỉnh hơn con, mấy câu này dì cũng chỉ dám nói với con. Nếu hai đứa muốn kiên trì, có lẽ dì không có cách nào ủng hộ hai đứa quá nhiều, nhưng cũng sẽ hiểu cho hai đứa. Hôm nay dì đúng lúc bắt gặp, sau này người khác cũng có thể bắt gặp hai đứa… như vậy. So với dì, con nên biết mẹ của con… Họ thấy mới là vấn đề lớn, con hiểu không? Hiểu chỉ sợ cũng khó. Điều nên chú ý thì vẫn chú ý một chút đi.”

**

Trần Mặc không nhắc đến sự xuất hiện của Tân Vị với Trần Nghiễn.

Cô do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn đi gặp mặt người ông nội giới thiệu một lần, rồi theo như sự mong đợi của họ dẫn đến chỗ ông nội chào hỏi.

Thời gian không lâu, nhưng quá trình cô cảm thấy rất giày vò.

Điều châm biếm hơn là, cô thậm chí đến bây giờ không nhớ hết tên đối phương.

Cô cảm thấy có lỗi với người này.

Cô không biết đây là bảo vệ cho tương lai của cô và Trần Nghiễn, hay là phản bội nữa.

Cô nên tiếp tục vỗ về trưởng bối, hay là nên ngả bài bây giờ.

Cô nên từ bỏ Trần Nghiễn, hay là cùng cậu kiên trì.

**

Một đêm kia, khi Trần Nghiễn về đã hai ba giờ sáng.

Trần Mặc ngủ nông, Trần Nghiễn vừa về thì cô thức dậy.

Sau khi cô tỉnh, hai người lại quấn quýt một hồi.

Lần này cậu không dùng bao lại bắn vào, việc này rất hiếm thấy. Trần Mặc cảm thấy lạ, nhưng không hỏi cậu.

Sau khi Tân Vị tới, Trần Mặc đã có giác ngộ về phương diện này. Sau khi Trần Nghiễn ngủ, Trần Mặc lấy thuốc tránh thai chuẩn bị sẵn ra.

Chờ đến hôm sau thức dậy, cô phát hiện Trần Nghiễn ngồi bên giường, đang nhìn cô.

Trần Mặc nhổm người dậy, dựa vào đầu giường: “Hôm nay không trực ư?”

Trần Nghiễn ừm một tiếng, sau đó quay mặt sang chỗ khác không nhìn cô nữa, chỉ hỏi: “Đắng không?”

Trần Mặc: “Cái gì cơ?”

Trần Nghiễn nhớ đến hộp thuốc bị xé nát vùi dưới đáy sọt rác, nói: “Thuốc ngừa… mùi vị có đắng không?”

Cậu mở miệng có phần khó khăn, cuối cùng cũng không nói hết.

Trần Mặc lắc đầu: “Chỉ là phòng trước thôi.”

Trần Nghiễn giơ tay lên, đầu ngón tay xoa gò má cô, cuối cùng không nói với Trần Mặc tối qua là cậu cố ý. Cậu muốn nấu chín cơm, nếu không thì cậu cảm thấy cô sẽ lâm trận bỏ chạy.

Cậu hỏi: “Hôm nay đến chỗ ông nội Trần?”

Trần Mặc không biết cậu nghe ai nói, nhưng nếu cậu đã biết, vậy thì chắc cũng biết cô dẫn người đàn ông khác tới.

Trần Mặc không phủ nhận: “Đi chứ, ông nội chờ lâu lắm rồi.”

Trần Nghiễn nói: “Không có gì, anh hiểu.” Cánh của cậu vẫn chưa đủ cứng cáp, cậu đã mau chóng lớn lên, nhưng vẫn rất chậm.

Cậu lại hỏi: “Bây giờ thức dậy không?”

Trần Mặc nghe năm chữ trước của cậu có phần khó chịu, cô không nhúc nhích.

Trần Nghiễn lấy bộ quần áo mắc thay cho cô ở trong tủ.

Cậu để quần áo xong rồi ngồi bên giường, nói với Trần Mặc: “Anh không biết loại tình cảm không mặn không nhạt, anh biết loại oanh oanh liệt liệt. Anh có lẽ không giấu được lâu lắm đâu.”

Sớm muộn gì cũng sẽ không có cách nào giấu giếm trước mặt mọi người, sẽ bại lộ mà thôi.

Cậu nói: “Hãy giao cho anh. Anh nói chuyện với chú Trần.”

Trần Mặc ngăn cản: “Đừng mà.”

Ánh mắt Trần Nghiễn dừng trên đôi mắt cô, sau đó Trần Mặc lại nghe thấy cậu hỏi: “Đừng? Tại sao?”

Cậu đổi cách hỏi khác: “Em nói cho anh biết, bây giờ chúng ta có quan hệ thế nào?”

Cô kiên định, cậu mới càng có lòng tin.

Cảm giác an toàn của cậu chưa đủ, cần cô giúp một tay xây dựng.

Trần Mặc không muốn sắp xếp câu trả lời, chỉ nói: “Tại sao hỏi chuyện này?”

Trần Nghiễn trả lời: “Yêu đương, loạn luân, hay là chị em… Em hãy nói cho anh biết chúng ta là gì.”

Lời của Tân Vị vẫn văng vẳng bên tai, sự trông đợi trong mắt ông nội cũng còn đấy.

Trần Mặc cảm thấy rất khó lựa chọn, đầu óc cô rất hỗn loạn, vẫn chọn cái an toàn nhất để nói: “… Chị em.”

Trước tiên đừng nên phát triển quá nhanh, thật sự bước về trước rất có thể là núi lở đất mòn, gây nên sự rối loạn.

Cô nói hai chữ này bằng giọng cực nhỏ.

Sự do dự của cô cũng không phải là giả, không biết rốt cuộc có nên tiếp tục đi về phía trước cùng cậu hay không.

Sau khi nghe xong, Trần Nghiễn cười lạnh, ồ một tiếng, sau đó lặp lại lần nữa: “Chị em?”

Cậu đứng lên rất nhanh, nói: “Đứng lên.”

Trần Mặc muốn giải thích lại, nhưng lại sợ càng tô càng đen.

Cô lặng lẽ mặc quần áo, sau đó nghe thấy Trần Nghiễn hỏi: “Cảm thấy tôi chưa đủ chín chắn?”

Trần Mặc quả thật có nghĩ như vậy.

Trần Nghiễn nói: “Tôi hiểu.”

Nhưng em chưa đủ hiểu anh.

Trần Nghiễn đưa lưng về phía cô: “Không thể làm em yên lòng nương tựa, là tôi không có năng lực. Trần Mặc…”

Trần Mặc đáp lại cậu.

Trần Nghiễn nói tiếp: “Tôi không phải là phụ nữ. Nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng có thể tính toán em, chờ bụng lớn rồi, mang con uy hiếp em, trói em lại. Bây giờ nếu em chạy, em nói tôi có bắt lại được không?”

Trần Mặc: “Tôi…”

Trần Nghiễn không nói gì nữa.

Ăn sáng xong, cậu thu dọn hết đồ đạc của Trần Mặc, đẩy cả người cùng mấy món đồ ra khỏi nhà.

Trần Mặc cảm thấy ý cuối cùng của cậu giống như là —— nếu em do do dự dự không nắm chắc được có cần tôi hay không, vậy em cút xéo sớm chút đi.

**

Trần Mặc cũng không về nhà, lần này chen chúc ở chỗ Ôn Sênh.

Tình hình phát triển có phần nằm ngoài dự liệu của cô.

Nói thật, cô hơi hối hận. Cho dù thế nào thì trước đây nên nói dễ nghe một chút, để Trần Nghiễn vui hơn một chút.

Hoặc là cô nói rõ hơn một chút, nói rõ với cậu biện pháp ứng phó tạm thời.

Lần này Trần Mặc công nhận cái nhìn Ôn Sênh dành cho cô.

Ngốc, còn ngốc đến khác người.

**

Ôn Sênh đến bệnh viện thăm người bạn nam, Trần Mặc nắm bắt cơ hội theo cô ấy đến bệnh viện để tìm một cuộc gặp vô tình.

Cuối cùng khó khăn lắm mới gặp được một bạn học của Trần Nghiễn mà cô gặp qua. Người bạn học đó nói cho cô biết, Trần Nghiễn xin nghỉ với giáo viên phụ trách, đã mấy ngày không tới bệnh viện rồi.

Trần Mặc do dự một chút, vẫn gọi cho Trần Nghiễn.

Không gọi được, tắt máy rồi.

Trần Nghiễn đã lấy lại chìa khóa chỗ của cậu, Trần Mặc đến cắm chốt một chút, nhân viên quản lý quen cậu nói không thấy Trần Nghiễn về. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Trần Mặc đành phải chọn giờ Trần Lập Văn không ở nhà về hỏi Tân Vị.

Tân Vị vẫn chơi bài với mấy chị em, thấy Trần Mặc về nhà, bà cũng không lui ra ngoài.

Trần Mặc chờ đến sốt ruột, khóe mắt Tân Vị liếc cô mấy lần, thấy cô sắp sốt ruột đến bốc khói thì mới giải tán mọi người bảo có rảnh thì tụ tập nữa.

Tân Vị gọi cô đến phòng khách nhỏ ngồi: “Về làm gì đây? Coi như là ghét bố con xong rồi?”

Trần Mặc nói thẳng: “Con không tìm được cậu ấy.”

Tân Vị nhướng mày: “Cậu ấy này là ai vậy?”

Trần Mặc nghiến răng: “Trần Nghiễn.”

Tân Vị nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Có lẽ là chạy theo cô gái nào đó rồi.”

Trần Mặc: “…”

Cô nôn nóng: “Đừng có đùa con mà.”

Tân Vị nói: “Dì có thể mang con trai dì ra đùa à?”

Trần Mặc: “…”

Trần Mặc: “Dì có biết cậu ấy đi đâu không?”

Tân Vị nói: “Không phải nó thích con sao, nó thích ai không phải đi đến bên cạnh người đó ở lâu dài à? Con trai dì giữ vững nguyên tắc lắm.”

Trần Mặc: “…”

Cô cảm thấy không có cách nào nói chuyện đàng hoàng tiếp với Tân Vị được.

Cô nói thật với Tân Vị: “Con đã nói một câu ngớ ngẩn.”

Tân Vị nhíu mày: “Con ngốc, nó không ngốc.”

Nói xong Tân Vị cũng nở nụ cười.

Bà vẫn giữ quan điểm cũ, sẽ không ủng hộ, nhưng có thể hiểu được.

Bà cảm thấy mấy câu cực kì thực tế của bà khiến Trần Mặc dao động, nên bà cũng không chọc cô nữa.

Bà nói với Trần Mặc: “Nếu là lời rất ngớ ngẩn mà nó còn tin, thì hơn phân nửa là giả vờ tin. Thật đấy.”

Trần Nghiễn là một người lý trí tỉnh táo, làm việc sẽ suy xét khá chu toàn, không tùy tiện bị cái gì che mắt. Bà vẫn hiểu con trai mình.

Trần Mặc: “…”

Làm sao Tân Vị có thể tùy tiện bán đứng cậu chứ.

Nhưng Trần Mặc cẩn thận suy nghĩ, việc giả vờ tin này của Trần Nghiễn là để mượn cơ hội hợp lẽ đuổi cô ra khỏi nhà, vô lý, tại sao?

Tân Vị thấy cô xuất thần, lại ho khan một tiếng, hỏi cô: “Bố con không tìm con à?”

Trần Mặc: “Không có ạ.”

Tân Vị ồ một tiếng: “Trần Nghiễn tới tìm ông ấy rồi.”

Trần Mặc đứng bật dậy.

Tân Vị cũng ngước mắt nhìn cô: “Bố con yên lặng không phản ứng như vậy, chẳng lẽ do dì và con suy nghĩ quá nhiều, họ có cách giải quyết ư? Hơn nữa Trần Nghiễn cũng có cách giải quyết ông ấy, bố con còn đặc biệt hiểu ý người tiếp nhận?”

“Là tầm nhìn của hai người phụ nữ chúng ta quá hạn hẹp, xem họ quá bất tài?”

Trần Mặc không hùa theo, những việc này tạm thời không quan trọng đến vậy. Nếu Trần Lập Văn cũng biết rồi, vậy thì cô cũng không cần do dự nữa. Cô chỉ muốn gặp Trần Nghiễn.

Cô còn chưa đi, Trần Lập Văn mà cô cảm thấy giờ này sẽ không ở nhà đẩy cửa vào phòng khách.

Trần Mặc cứng đờ tại chỗ, tay chân không biết đặt thế nào cho phải.

Trần Lập Văn liếc cô, cũng không nhìn cô thêm, đi thẳng tới sofa rồi ngồi xuống.

Trần Mặc lại nhìn Tân Vị một cái, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tân Vị chỉ nhún vai tỏ ý bất lực.

Trần Mặc kiên trì đến cùng hỏi một tiếng: “Bố.”

Trần Lập Văn lâu lắm không trả lời cô, lâu đến mức Trần Mặc cảm thấy đứng đến gót chân cũng đau.

Trần Mặc đi hai bước tới trước mặt ông, lúc này Trần Lập Văn mới nói: “Từng này tuổi rồi còn làm chuyện không đáng tin, nói con mấy câu mà con đã chạy mất?”

Trần Mặc hiểu tình hình trước mắt, cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi: “Con sẽ sửa ạ.”

Trần Lập Văn hừ lạnh một tiếng.

Trần Mặc mấp máy môi mấy lần, vẫn cảm thấy hỏi thẳng ông rất khó khăn.

Trần Lập Văn thấy dáng vẻ đàng hoàng khác hẳn bình thường của cô, lại hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nói: “Trần Nghiễn chịu đòn thay con rồi, phần của con miễn trước.”

Tròng mắt Trần Mặc chấn động.

Trần Lập Văn: “Trần Nghiễn bảo vệ con, bố cũng lười động vào con. Hai đứa tự suy nghĩ cho kĩ, mấy ngày này đừng tới trước mặt bố, phiền lắm!”

Trần Mặc đáp ứng.

Cảm giác hình như Trần Lập Văn còn có thể thốt ra một câu chúc chia tay.

Thấy Trần Lập Văn không còn gì muốn nói tiếp, Trần Mặc liền chuồn nhanh như một làn khói lần nữa.

Cô chạy đến kí túc xá của Trần Nghiễn, rồi nài nỉ nhân viên quản lý cả buổi, cuối cùng bà chị nói cho cô biết, cậu quả thật có nhà.

Trần Mặc lên lầu nhấn chuông cửa của Trần Nghiễn.

Cô nhấn xong rồi gõ cửa, người ở trong lo hàng xóm khiếu nại Trần Mặc quấy nhiễu dân, cuối cùng mở cửa ra.

Sau khi cửa mở, Trần Mặc thấy gương mặt mà cô đã xa cách mấy ngày.

Sau khi thấy, cô lại thầm mắng một tiếng mẹ kiếp.

Trần Lập Văn ra tay cũng ác độc thật, không phải ông thích Trần Nghiễn sao?

Trần Mặc chống cửa, hỏi cậu: “Không muốn để em thấy bộ dạng này nên ném em ra ngoài? Anh biết trước à?”

Trần Nghiễn không lên tiếng, bên môi có vết thương, cậu động môi sẽ đau miệng.

Ngoài ra nhìn khuôn mặt tươi cười của “chị” Trần Mặc, cậu cũng hơi khó chịu.

Trần Mặc chiếm vị trí bên cạnh cậu, sáp lại gần, tim cô đập đến vui mừng.

Hai người yên lặng ngồi một hồi.

Sau đó Trần Mặc hỏi Trần Nghiễn: “Trước kia chưa hỏi, anh cũng không nói. Bây giờ nói thử xem, anh thích em cái gì vậy?”

Trần Nghiễn không vui trả lời: “Thích chị trông giống chị tôi.”

Trần Mặc kinh ngạc nửa giây, sau đó ha ha ha một hồi, cuối cùng leo lên ngồi trên người Trần Nghiễn.

Cô ghì trước ngực Trần Nghiễn, rướn cổ hôn cậu.

Cô nói: “Em không chạy trốn, anh cũng đừng đuổi em nữa. Chúng ta hiểu chuyện một chút đi.”

Trần Nghiễn trả lời: “Anh luôn hiểu chuyện.”

Trần Mặc ờ một tiếng, không giành cái này.

Cuối cùng cô bổ sung: “Câu hỏi ban nãy, anh nên nói anh thích em vì giống người trong lòng của anh.”

Trần Nghiễn cười: “Cần mặt mũi không?”

Trần Mặc lắc đầu, cần mặt mũi vô dụng, cần trái tim đập là được rồi.

Âm thanh thình thịch này, khi cô và Thẩm Đạc yêu nhau chưa nghe qua bao giờ, cô rất thích.

Vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng cô nên vì tuổi già đến mà yêu đương dũng cảm hơn!

(Nếu Trần Mặc xuống lầu vào đêm bị cúp điện, sẽ phát hiện không chỉ cả tòa nhà đối diện không bị cúp điện, mà cả tòa nhà của họ thật ra cũng không bị cúp điện, chỉ có căn hộ của họ bị người ta cố ý cúp mà thôi.)

– HẾT –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.