Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Chương 37




Đại Văn xem mắt không được. Xem mắt ở nông thôn, có được hay không vốn cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, thấy không được thì thôi, nhưng cố tình Diêu lão nãi cứ vịt chết còn cứng mỏ, sau khi trở về thôn, rao bán dọc đường rằng cháu trai bà không ưa cô gái kia. 

“Con gái nhà đó, được cái gì chứ, vừa nhìn đã thấy cay cú hung dữ, chúng tôi không ưa dạng đó. Đại Văn nhà tôi, nhất định phải chọn người vừa lòng đẹp ý tính tình tốt lành”. 

Đại Văn đi xem mắt, hàng xóm gần đó biết chuyện nên lúc thấy họ trở lại, bèn hỏi thăm dọc đường, nhóm đàn bà con gái trong thôn khó tránh tò mò, nếu chuyện thành thì tốt còn có kẹo cưới mà ăn. Nghe Diêu lão nãi nói như vậy, liền có người nói phụ họa theo. 

“Đúng đó! Đại Văn nhà thím trông được như vậy! Thím Diêu nay, Đại Văn tìm đối tượng, tất sẽ là cháu dâu cả nhà thím, nên mở to hai mắt mà tìm. Thím tính tìm kiểu người như thế nào đây?”. 

“Kia ít nhất, trước tiên phải là người không có điều gì trở ngại, tướng mạo phải xứng được với Đại Văn của tôi. Không thể quá mạnh mẽ, đàn bà con gái mà mạnh mẽ quá thì không được, không thể quá cứng nhắc, cứng nhắc quá là không được, không thể quá quê mùa, phải ăn vận sạch sẽ biết chỉnh đốn bản thân, nhưng cũng không thể đỏm dáng quá, đỏm dáng quá sao sống qua ngày cho được”.

Diêu lão nãi dẫn người trong nhà đi dài dài về, Đại Văn đi phía sau vẫn còn không cam lòng, trên nét mặt ngại ngùng là vẻ uể oải đưa đám, Diêu lão nãi lại có thể nói khoa trương được đến như thế. 

Diêu Tiểu Cải cảm thấy, trong lời nói của hàng xóm láng giềng có pha lẫn ý trêu ghẹo nhạo báng, thế mà Diêu lão nãi lại tưởng thật – bà ấy thật sự cho là như thế, cháu trai của mình là tốt nhất thế giới. Diêu Tiểu Cải thật sự nghe không nổi nữa, cô bước nhanh lên, vượt qua Diêu lão nãi và Đại Văn bọn họ, trở về nhà trước. 

“Được không?”. Diêu Liên Phát thấy Diêu Tiểu Cải thì hỏi trước.

"Không được”.

“Không được? Đại Văn không chịu hả?”. 

Tự dưng Diêu Tiểu Cải cảm thấy buồn cười, cong nhẹ khóe miệng, cười nói: “Xem như thế đi ạ. Dù sao thì cũng không thành”. 

"Không vội, Đại Văn nó mới mười tám, cứ từ từ chọn."

Diêu Liên Phát xem trọng cháu trai như vậy sao? Quả nhiên mẹ con liền tâm, cũng y hệt như Diêu lão nãi, thật đúng là tự tin. Nhìn lại mắt chọn con rể của ông, liền cảm thấy hình như kiểu người nào cũng đều có thể xứng với con gái nhà mình! Diêu Tiểu Cải buồn phiền trong bụng, liền thuận miệng nói:  

“Điều kiện của Đại Văn tốt như vậy, xem ra Thất tiên nữ không xứng với Đại Văn rồi, chờ Vương Mẫu nương nương nương sinh ra người thứ tám đi!”. 

Diêu Tiểu Đông bên cạnh cười khúc khích, Diêu Liên Phát nghe ra lời nói chịu này, hầm hừ nạt Diêu Tiểu Cải: “Con nhỏ này, đi theo anh trai xem mắt có một chút về, mà mày nói chuyện châm chích như thế hả!”. 

Nói chuyện châm chích, ý là nói chua ngoa cay nghiệt. 

Nói đến chuyện hôn nhân của Đại Văn, Diêu Liên Phát liền liên hệ đến chuyện Diêu Tiểu Cải, lầm bầm bảo cô: “Tiểu Cải, mày với Đại Văn cùng một tuổi, kém nhau mấy tháng, mắt thấy mày cũng không còn nhỏ nữa, mấy lần có người làm mối mày đều không chịu, tiếp tục như vậy nữa, thì sẽ trễ nãi mất”. 

“Trễ nãi ạ?” Diêu Tiểu Cải nói, “Dù sao thì con cũng không vội”. 

“Mày không vội thì tao cũng có thể không gấp!”. Diêu Liên Phát cất cao giọng, “Nếu mày là đứa con có hiếu, thì nhanh chóng tìm người thích hợp, lập gia đình, tao với mẹ mày cũng có chỗ mà dựa vào!”.

Nghe đến chai lỗ tai rồi, Diêu Tiểu Cải quay người bỏ vào phòng. Trên mặt Diêu Liên Phát đầy vẻ tức tối, Diêu Tiểu Đông vội nói: “Cha, cha đừng có mắng nó mãi, chẳng phải tại Tiểu Cải không gặp được người thích hợp thôi sao? Chính cha cũng nói, mấy người ra ngoài ở rể, thì có được mấy ai tốt?”. 

Diêu Liên Phát thở dài, không lên tiếng. Diêu Tiểu Đông nói thăm dò: “Cha, dù sao thì mặc kệ nó có ở nhà bắt rể hay không, thì bốn chị em con, cũng sẽ hiếu thuận cha như thế, cũng dưỡng lão như thế. Nếu sau này con giao một đứa con cho nhà mình, để nó theo họ Diêu, cha thấy có được hay không?”.  

Diêu Liên Phát đảo đảo mắt, nửa ngày mới nói: “Được hay không cái gì? Mày nói cho rõ ràng coi”. 

“Là… Dương Bắc Kinh nói, nếu cha đồng ý, thì mai mốt tụi con kết hôn, đứa con đầu lòng sẽ cho theo họ Diêu, coi như làm cháu trai của cha, cha để Tiểu Cải gả ra ngoài! Nó cứ gắng gượng như vậy, trong lòng đầy uất ức, cũng không phải là một chuyện tốt!” Diêu Tiểu Đông lắp bắp cả buổi, cuối cùng cũng dũng cảm nói ra. 

Diêu Liên Phát cúi đầu một lúc lâu, mới nói: “Chuyện ngày sau, ai mà biết được,cứ cho là tụi mày sinh đứa đầu lòng là con trai, cho nó theo họ Diêu, thì chờ nó lớn lên thành gia lập nghiệp, tao cũng bảy tám chục tuổi rồi, tao không nuôi nấng được nó, cũng không trông cậy gì vào nó được”. 

“Cha, coi như nó họ Diêu, cũng là tụi con nuôi nấng nó, chẳng phải cha muốn nhà họ Diêu có đời sau ư?”.

“Chuyện này… Tao phải suy nghĩ đã. Lại nói mày cưới rồi có con, biết phải đợi mấy năm chứ? Lỡ đến lúc đó nhà họ Dương trở quẻ, tao cho Tiểu Cải gả đi rồi, Tam Tam, Tiểu Tứ tao giữ không được, tới đó tao cũng lạnh lẽo mất rồi”.

Thật ra Diêu Liên Phát còn muốn nói, ai dám đảm bảo đứa con đầu lòng của Diêu Tiểu Đông là con trai? Ông không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút. 

--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

Cách mấy ngày từ hôm làm mối cho Đại Văn, thím Phùng lại đến nhà họ Diêu. Thím Phùng thấy Trương Hồng Cúc, bèn tùy tiện nói mấy chuyện trong nhà ngoài cửa với bà hồi lâu, sau đó mới bên này kéo dây bầy, bên kia lật xem gáo nước, mấy lần muốn nói lại thôi. 

“Chị à, chị tới có chuyện gì sao?”. Trương Hồng Cúc đã sớm nhìn ra. 

“A, không có gì hết, tôi chỉ đến tìm chị nói chuyện chơi mà thôi”. Thím Phùng nói, “Tiểu Đông nhà chị, có nhà chồng rồi phải không?”. 

“Có rồi!”. Trương Hồng Cúc nói, “Nhà họ Dương ở trên trấn ấy”. 

“Trên trấn thì tốt rồi. Đứa con gái thứ hai của nhà chị, cũng nên có nhà chồng rồi nhỉ?”. 

Trương Hồng Cúc hiểu ra, người này đến không phải là không có việc, mà là muốn nhắm đến đứa con gái thứ hai của mình. Trương Hồng Cúc bèn nói: “Chị cũng biết, tôi không có bản lĩnh, chỉ sinh được bốn đứa con gái. Đứa thứ hai này, tính giữ nó ở lại nhà!”. 

“Tiểu Cải cũng mười tám nhỉ? Kén rể cũng còn sớm, giờ vẫn chưa tìm được đối tượng sao?”. 

“Chưa gặp người thích hợp…”.

Thím Phùng vỗ đùi, nói: “Ôi, thôi để tôi nói thật với chị đi, hôm nay tôi đến là do được người nhờ vả, có người nhờ tôi làm mối, người ta coi trọng Tiểu Cải nhà chị. Nhắc đến bên kia ấy, điều kiện là tốt nhất rồi, thằng bé kia tròn hai mươi, tốt nghiệp Trung học, cha của nó là cán bộ trên thị trấn, mẹ nó mở quầy tạp hóa ở nhà, có một chị gái đã lấy chồng, gia cảnh thì chị không phải chọn, người thì cũng nên hài lòng, chỉ là…”.

Thím Phùng ấp a ấp úng một hồi, mới nói: “Chỉ là… Chị xem, nhà chị có bốn đứa con gái mà, cần gì phải giữ đứa thứ hai ở nhà bắt rể chứ!”. 

Bấy giờ Trương Hồng Cúc đã nghe rõ, thím Phùng nói người kia là con trai duy nhất, gia cảnh lại tốt, hiển nhiên sẽ không đến ở rể nhà bà, chẳng trách thím Phùng lại nói năng vòng vo, ấp a ấp úng. 

Biết rõ Diêu Tiểu Cải phải ở nhà bắt rể, mà còn tới làm mối, hiển nhiên là thím Phùng rất tự tin với gia cảnh của nhà kia. Điều kiện của đối phương tốt, nói không chừng nhà họ Diêu động lòng đồng ý! 

“Không được”. Trương Hồng Cúc nói, “Tiểu Cải chúng tôi phải ở nhà”. 

“Ôi chao, chị nói mà chị không nghĩ lại, bên dưới chị còn có hai đứa con gái kia mà, chị giữ đứa nào mà không được. Điều kiện nhà này, chị khó mà gặp được. Chị suy nghĩ một chút, chờ cha nó về hưu, thì thằng nhóc ấy liền lên thế chức cha nó, đó chính là cán bộ ăn lương nhà nước thỏa thích rồi. Nói khó nghe một chút, thì con gái nông thôn có muốn trèo cũng trèo không tới đâu, đây cũng là cái phúc của Tiểu Cải nhà chị. Được mối tốt như này, vợ chồng chị còn không nở mày nở mặt theo sao?”.  

“Việc này, tôi không làm chủ được”. Trương Hồng Cúc nói, “Chị thong thả để tôi bàn bạc lại đã”. 

Tối đó Trương Hồng Cúc hỏi Diêu Tiểu Cải, nói chàng trai theo đàng gái tới hôm Đại Văn xem mắt ấy, con cảm thấy thế nào? 

“Con không để ý”.

“Gì mà không để ý? Người ta còn nói với con mấy câu mà!” Trương Hồng Cúc nói, “Thằng bé ấy mặt mũi ra sao? Cao chừng bao nhiêu?”.  

“Con chỉ lo để ý đến việc xem mắt của Đại Văn, con sao để ý hắn cao thấp thế nào được? Hắn là nam giới, con nhìn chằm chằm hắn làm gì?” Diêu Tiểu Cải nói một cách hiển nhiên.

Vì thế Trương Hồng Cúc liền kể lại chuyện thím Phùng đến làm mối. Chàng trai kia họ Vương, gọi là Vương Lâm Siêu, là anh họ của cô gái hôm nọ đến xem mắt, ngẫu nhiên đi theo xem một chút, kết quả em họ bên trong không vừa ý, bản thân hắn lại nhìn trúng một người, đeo bám dai dẳng nhờ thím Phùng tới làm mai. 

Việc thành như thế này, nếu để Diêu lão nãi biết được, chắc phải tức tới chết!

--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

Không biết rốt cuộc là Diêu Liên Phát phải đấu tranh tư tưởng đến mức nào, dù sao, thì ông cũng đã đồng ý xem mắt với nhà họ Vương.

Nói xem mắt, dĩ nhiên là nhà họ Vương bên kia không thành vấn đề, chỉ nhìn xem nhà họ Diêu bên này có chịu hay không thôi. Diêu Tam Tam biết tiền nhân hậu quả trong đó, cũng cảm thấy phục chị ba, người ta đến gần chị ấy, chị ấy còn không thèm nhìn nhiều, hoàn toàn không để ý tới. Là do anh chàng kia quá mức bình thường? Hay là do tính tình Diêu Tiểu Cải quá mức lạnh lùng đây? 

“Xem mắt, xem mắt, bây giờ cứ hễ nghe tới hai chữ xem mắt là chị nổi gai ốc!” Diêu Tiểu Cải bĩu môi, dường như chẳng có chút hào hứng nào. Mấy lần xem mắt trước đây, Diêu Tiểu Cải vừa bị tổn thương mặt mũi lẫn trong lòng, toàn là giới thiệu cho cô dạng người không đứng đắn!

“Bây giờ không giống vậy. Chị ba, nghe nói Vương Lâm Siêu kia không tệ, mình cứ gặp mặt một lần rồi hãy nói!”. 

Diêu Tam Tam dĩ nhiên là hi vọng chị ba có được cuộc hôn nhân hạnh phúc, bây giờ cô chỉ có một nghi vấn: nếu Vương Lâm Siêu kia mọi mặt đều tốt, thì sao đã hai mươi tuổi rồi còn chưa có vợ? Phải biết nông thôn thập niên 90, trên căn bản là mười bảy mười tám đều đã đính hôn cả rồi. 

Tìm được cơ hội, Diêu Tam Tam bèn đi hỏi thím Phùng, thím Phùng nói, Vương Lâm siêu tốt nghiệp Trung học mới tính đến chuyện kết hôn, nhưng mấy đám vẫn chưa thành. 

“Thằng nhóc đó rất cao mắt, xem mắt mấy lần đều không được, ai ngờ đùng một cái đã ngắm trúng chị ba con rồi”. Thím Phùng nói rồi cười ha ha. 

Hai bên vẫn là gặp mặt ở trên trấn. Nhà họ Vương bên kia tới, trừ Vương Lâm Siêu, còn có mẹ và chị gái hắn, nhà họ Diêu thì Trương Hồng Cúc cùng với mấy chị em Tam Tam đi. Diêu Tam Tam từ xa thấy Vương Lâm Siêu tới, cảm thấy tạm được, anh chàng kia mặc dù không tuấn tú đạo mạo như Dương Bắc Kinh, nhưng tướng mạo cũng đàng hoàng lịch sự, vóc người vừa phải, phong cách tự nhiên, nhìn qua có vẻ biết ăn nói hơn Dương Bắc Kinh, chủ động bắt chuyện với người nhà họ Diêu, hết sức phóng khoáng. 

Mẹ và chị gái Vương Lâm Siêu, ăn mặc có vẻ chỉn chu hơn dân quê bình thường, trông khá tân thời, mẹ hắn nhìn thấy Diêu Tiểu Cải, liền cười tủm tỉm chăm chú nhìn thêm vài lần, chị hắn lại đánh giá trên dưới trái phải, nhìn đến mức Diêu Tiểu Cải bắt đầu có chút lúng túng. Hai mẹ con đều cười mỉm chi, cũng không nói gì nhiều.  

“Chị ba, giờ chị đặc biệt đến xem, thấy rõ rồi chứ? Cảm thấy thế nào?”.

“Tạm được”. Diêu Tiểu Cải nói. 

Về phần Trương Hồng Cúc, cũng không có ý kiến gì, coi như là đồng ý. 

Người làm mai được tiếng của Diêu Tiểu Cải, liền lặng lẽ nói với Vương Lâm Siêu, Vương Lâm Siêu vui mừng đến mức mặt mày phấn chấn, vội vàng thu xếp cho người hai nhà đi ăn một bữa cơm. 

“Cũng tới giờ cơm trưa rồi, hai nhà chúng ta tìm chỗ ngồi một chút, dùng chung một bữa cơm, cũng là để quen thuộc hơn”. 

“Không cần đâu, trong nhà còn nhiều việc”. Trương Hồng Cúc nói, “Về sau sẽ còn nhiều cơ hội mà”. 

“Thím, làm việc thì cũng phải ăn cơm trước, cũng không mất nhiều thời gian đâu mà”. 

“Không đi được, không đi được”. Trương Hồng Cúc kiên trì, “Hôm nay là lần đầu gặp mặt, sau này lại nói”. 

Trương Hồng Cúc kiên trì, lần đầu gặp nhau xem mắt, nếu mà dùng bữa chung, thì có vẻ như bên đàn gái quá không dè dặt, Diêu Tam Tam cũng nói: “Vậy thì khỏi đi, không cần khách sáo”. 

Người làm mai là thím Phùng thấy tình hình này, bèn nói: “Vậy thì hôm khác lại ăn, hôm nay thừa dịp phiên chợ, để cho hai đứa trẻ đi mua mấy bộ quần áo, chúng ta vui vẻ chốt lại hôn sự này thôi”. 

“Ừ, chốt lại đi, con trai tôi cũng đã hai mươi, người ta lớn bằng nó đều đã có vợ cả, tôi cứ trông nó cưới vợ suốt, trông đến mức mờ mắt luôn rồi!”. Mẹ Vương Lâm Siêu nói, “Nhưng mà quần áo trong trấn này, ít có thứ nào coi được, trông quê mùa khó coi lắm. Chúng ta đính hôn không thể quá qua loa, theo tôi thấy, bảo Lâm Siêu hôm nào dẫn Tiểu Cải, đến Nghi Thành hoặc Niệm Thành chọn mua mấy bộ đi”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.