Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Chương 15




Trên thế giới này, nếu như bạn chăm chỉ sáng tạo, chăm chỉ học hỏi, sẽ phát hiện trong cuộc đời có rất nhiều việc, cũng sớm có dự báo trước.

Đường Khả Hinh ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, sau khi mùi rượu giải tán, liền im lặng thật cẩn thận đi vào phòng khách đèn đuốc sáng trưng, thấy Bác Dịch đã từ trước tủ sách, rút ra một rương gỗ đỏ, nhìn như có một đoạn lịch sử, cô nghi ngờ nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: “Đừng sợ. Chúng tôi cũng chỉ muốn giúp em, nhưng anh không có nghĩ qua, đưa em tới đây nhanh như vậy, cũng không có chuẩn bị tâm lý cho em.”

“À. . . . . . Rốt cuộc nói chuyện gì?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng đứng ở bên cửa, nhìn hai người bọn họ.

Bác Dịch không có lên tiếng, xách rương lên, đi lên lầu, mới nói: “Đi lên đây.”

Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, liền tới đến bên cạnh Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, nói: “Đi lên. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút lo sợ dừng tại chỗ, không dám đi lên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói: “Em không tin tưởng anh sao?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt nhấp nháy, cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng không dám nghĩ quá nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

“Đi thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đi lên cầu thang lầu, đi tới phòng khách tầng hai, lại đi ra bên ngoài, một cơn gió lạnh nhào tới, ban công khổng lồ, vách tường bằng gỗ che kín, khắp nơi đốt ánh nến có vị thuốc, ngay chính giữa để chiếc giường nhỏ màu trắng, nhìn sang có chút lạnh lẽo.

“Đây là. . . . . .” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn chiếc giường nhỏ, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Đây là cái gì?”

Bác Dịch đứng ở đầu kia ban công, lạnh lùng mở rương ra, từ bên trong lấy ra một bao kim, từng phần từng phần mở ra trên bàn nhỏ ở bên giường, nói: “Đi vào tắm trước một chút rồi trở ra.”

“À?” Đường Khả Hinh càng lúc càng nghi ngờ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì ? Tôi..tôi làm sao?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Bác Dịch không chỉ là ông chủ vườn nho ưu tú, còn là một thầy thuốc châm cứu rất xuất sắc, anh ấy đã từng mấy trăm lần, cứu rất nhiều người, thậm chí đoạn thời gian trước, có một người khách bị câm, cũng được anh ấy châm cứu chữa khỏi, lúc nảy anh ấy dùng năm ly nước thử em…. còn có mùi sắt và kẽm em không có uống ra, trong lòng anh ấy tự có phán đoán, anh đã nói chuyện của em với anh ấy, anh ấy nghi ngờ lần đó em bị đâm một dao, làm cho thần kinh bị đè ép, khiến khứu giác trời sinh xảy ra vấn đề. . . . . . Em phải biết trong quá trình khứu giác trời sinh không nhạy cảm, cũng đồng thời sẽ ảnh hưởng khứu giác sau này của em. . . . . . Thật ra nó sẽ giảm đi một chút. Lần này tới đây, anh chính là muốn trao đổi chuyện này với anh ấy, dự tính thời gian xonh mới gọi em tới.”

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, thậm chí có chút kích động nói: “Ý của anh nói, khứu giác trời sinh có thể khôi phục sao?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nói: “Đúng vậy. Hãy tin tưởng anh ấy.”

Bác Dịch nhìn gian, đã dùng cơm hơn hai giờ, liền thúc giục: “Để cho cô ấy đi tắm đi.”

“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Vào đi.”

Đường Khả Hinh vẫn còn kích động, đón ánh nến nhìn Trang Hạo Nhiên, muốn nói lại thôi.

Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ thân thể của cô, cúi xuống cảm thán nói: “Không có chuyện gì. Vào đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ đành phải xoay người, theo lời Bác Dịch căn dặn, đi vào một gian phòng nhỏ lộ thiên, ngay sau đó một mùi thuốc thật dày đặc xông tới, cô cau mày nhẹ dùng ngón tay ngăn mũi, nhìn phòng tắm tương tự trung tâm spa, dùng cái một thùng gỗ làm bằng gỗ sồi, bên trong đều là vị thuốc mình không biết tên, mùi thuốc đang bốc lên nồng nặc, cô có chút khó chịu, thở dài một hơi.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi có chút không biết xấu hổ đi vào, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Sau khi tắm xong, nửa giờ ra ngoài, mặc áo lót và váy ngắn xong, khoác áo choàng tắm ra ngoài là được rồi, bởi vì một lát, em phải. . . . . . Châm cứu phía sau người. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, mặt lập tức đỏ lên.

“Không có việc gì, không có việc gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức an ủi nhìn cô, cười nói: “Anh ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không để cho em có bất kỳ chuyện gì, yên tâm. Bác Dịch châm cứu cho em, anh ấy cũng có áp lực, anh ấy chỉ là một thầy thuốc, trong đầu chỉ có huyệt vị, sẽ không có bất kỳ thứ gì, buông lỏng một chút, hả?”

Đường Khả Hinh mới có chút cố kỵ nhìn anh, cô gái này từ trước đến giờ rất bảo thủ.

“Thật không có chuyện gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới trước mặt cô, kéo cô vào trong ngực, ôm nhẹ, vỗ vỗ sau lưng nói: “Yên tâm.”

“Ừ. . . . . .” Thật ra Đường Khả Hinh cũng hiểu đạo lý trong đó.

“Vậy anh đi ra ngoài?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn cô, bưng mặt, nhẹ nhàng cưng chiều nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: “Tốt.”

“Cố gắng lên!” Trang Hạo Nhiên nhẹ buông cô ra, vừa lo lắng nhìn cô, vừa đi ra phòng tắm, chậm rãi đóng cửa lại.

“Cậu căng thẳng cái gì?” Bác Dịch lại mở túi vải châm dài ra, hai mắt thâm thúy, chỉ là lộ ra suy nghĩ đơn giản trực tiếp, chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ cậu không tin tôi?”

“Tôi nào có?” Trang Hạo Nhiên vẫn có chút không thoải mái, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Thật phải châm lưng à?”

Bác Dịch lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải cúi xuống, mỉm cười không lên tiếng, lại thấy Bác Dịch lấy Mai Hoa Châm ra, kim châm chuyên lấy máu, khi đâm kim xuống thì kim tản ra, máu từ bên trong chảy ra, anh nghi ngờ hỏi: “Phải. . . . . . Dùng đến cái này?”

“Nhìn tình huống mà định ra.” Lúc này Bác Dịch mới nhớ tới chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên rất nghiêm túc hỏi: “Cậu có lên giường với cô ấy hay không?”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lập tức lộ lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn anh, bật cười một tiếng nói: “Anh có ý gì? Tôi . . . . . và cô ấy. . . . Từng có quan hệ, có ảnh hưởng gì đến anh châm cứu?”

Bác Dịch nhìn vẻ mặt anh, hiểu ngay, hiện lên một chút nhạo báng.

“Cái người này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười hỏi: “Làm gì?”

Bác Dịch không để ý đến anh, chỉ nhắc tới cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, trầm ngâm một lúc lâu, mới cởi đồng hồ xuống, thả vào một bên, lại đốt mấy ngọn nến. . . . . .

Gió thổi thật to, ánh nến bồng bềnh.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh ban công, nhìn vườn nho mênh mông bát ngát, hai mắt lộ ra ánh sáng thâm trầm rồi lại nóng bỏng, từ trước đến giờ không làm chuyện không có nắm chắc, vào lúc này, vẫn còn có chút lo lắng.

Bác Dịch bình tĩnh đứng ở bên giường nhỏ, cầm lên một cây kim châm, giơ dưới ánh nến nhìn, hai mắt rất sắc bén, lại chậm rãi nói: “Cô ấy nên khôi phục khứu giác. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên xoay người nhìn anh.

“Bởi vì cuộc sống của cô ấy vốn chính là đặc sắc so với hiện tại.” Bác Dịch cùng Đường Khả Hinh chung đụng một thời gian ngắn, lại nói ra một câu như vậy.

Trang Hạo Nhiên tự hỏi những lời này, không lên tiếng.

Cửa nhẹ nhàng mở ra.

Hai người đàn ông đồng thời nhìn sang.

Đường Khả Hinh mặc áo ngủ trắng như tuyết, bên hông quấn chặt sợi dây, tóc có chút ướt át, chỉ dùng kẹp cuốn lên, còn có mấy sợi dính ở trên bả vai trắng nõn, cô chân không đứng ở bên cửa, thật sự xấu hổ, không dám đi tới . . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu một cái, mới nói: “Tới đây.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền không có phản kháng, chậm rãi bước trên sàn gỗ, từng bước từng bước đi ra, đi về phía giường nhỏ.

Bác Dịch lạnh lùng nhìn cô, giống như không cảm thấy cô là một cô gái.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lại hiện lên một chút nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh rất thẹn thùng ôm chặt áo ngủ, cẩn thận cất bước đi tới, đôi chân nhỏ đạp nhẹ, thật dịu dàng. . . . . .

“Ngồi đi. . . . . .” Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, liền có chút đỏ mặt ngồi ở trên giường nhỏ cũng không cao.

“Nằm xuống. . . . . .” Đôi tay Trang Hạo Nhiên nhẹ đỡ bả vai của cô, để cho cô nằm xuống, mới nhìn hướng cô dịu dàng cười nói: “Đừng sợ. . . . . . Châm cứu không đau.”

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nhỏ, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên hơi có chút mềm mỏng nói: “Nếu như em chết rồi, năm sau anh mang tro cốt của em đưa đến nơi đây, muốn ăn rau dại. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn người này, phốc một tiếng, cười.

Bác Dịch cũng không có tức giận nhìn cô, nói: “Nếu như cô chết, năm sau cũng đừng phiền toái như vậy, ngày mai là có thể chôn ở trong vườn nho của tôi.”

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, vẻ mặt lộ ra uất ức.

Bác Dịch nhìn cô một cái, liền không nói gì thêm, nhưng vẫn nhàn nhạt vươn tay, nắm cổ tay của cô, bắt mạch cho cô. . . . .

Đường Khả Hinh không hiểu quay mặt sang nhìn anh.

Bác Dịch tỉ mỉ nghe mạch, hai mắt lộ ra một chút trầm ngâm và rất lạnh lùng.

Trang Hạo Nhiên nhìn đến ánh mắt anh như thế, tâm trạng có chút căng thẳng, nhìn anh.

Bác Dịch nghe mạch xong, không có nói gì, chỉ là ngẩng đầu lên liếc anh một cái.

Trang Hạo Nhiên dùng ánh mắt có chút căng thẳng hỏi: “Có. . . . . . hay không có ?”

“Không có!” Bác Dịch nhàn nhạt nói xong, liền từ trong vải rút ra một cây châm dài, ngồi ở trên ghế nhỏ chuẩn bị xong, mới nói: “Nơi này có 70 ngọn nến, đốt tất cả 70 loại mùi vị chủ yếu mà chuyên gia hầu rượu thi đấu. Trong quá trình tôi châm cứu, cô từ từ nói ra mùi vị cô có thể ngửi được, từng loại cũng không bỏ sót, hiểu chứ?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc Bác Dịch chế nhạo, Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút suy nghĩ kì lạ, làm cho anh thở ra một hơi, giống như có mấy phần mất mát.

Bác Dịch cầm châm dài trong tay, nhẹ nghiêng người tới trước, châm thứ nhất hướng huyệt Ấn Đường trên trán Đường Khả Hinh sắp đâm nhẹ xuống. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh nhíu lại, có chút hoảng sợ. . . . . .

“Đừng nhăn mặt, nếu như sợ, nhắm mắt lại. . . . . .” Bác Dịch nhìn cô một cái, nhắc nhở.

Đường Khả Hinh thở phì phò, không có dũng khí nhắm mắt lại, đôi tay đặt ở giữa bụng, thở gấp.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, tay vịn ở bên giường, đau lòng nhìn cô.

Bác Dịch nhìn cô một cái, liền nghiêm túc hạ kim châm, hướng huyệt Ấn Đường của cô nhẹ nhàng đâm vào.

Trong lòng của Đường Khả Hinh hoảng sợ, theo bản năng vươn tay, cầm đúng tay Trang Hạo Nhiên, cắn răng nắm chặt.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trên mu bàn tay mình, khẽ mỉm cười, trở tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ngón cái véo nhẹ ngón cái cô. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.