Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 2




"Chúng ta kết hôn đi!"

Cố Niệm Hề đã nói như vậy với Đàm Dật Trạch

Thực ra, lúc ấy cô đã bị Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ bức đến đường cùng rồi

Từ lúc ở bên ngoài thang máy, cô thấy bóng dáng của Đàm Dật Nam ôm Hoắc Tư Vũ rời đi, trên mặt người phụ nữ kia còn nở nụ cười âm độc. Đương nhiên, còn có Hoắc Tư Vũ vừa mới gọi điện thoại đả kích cô...

Từ lúc chứng kiến hai người họ ở cùng một chỗ, Cố Niệm Hề cô một phút cũng không nghĩ muốn quay trở lại bên người Đàm Dật Nam

Nhưng bọn họ, lại cố tình không buông tha cho cô!

Cô đã bị Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ ép đến bước đừng cùng. Ở cái thành phố xa lạ này, đã sắp không thở nổi

Chỉ có một lựa chọn duy nhất, mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh này

Vì thế, một ý niệm tà ác hiện ra ở trong đầu Cố Niệm Hề: Đàm Dật Nam lão nương nhất định sẽ chuyển hộ khẩu đến nhà của ngươi

Nếu không đảm đương nổi lão bà, kia làm chị dâu của ngươi cũng không ngại!

Nếu không thể có hạnh phúc, vậy cùng nhau xuống địa ngục cũng tốt!

Nhưng Cố Niệm Hề cam đoan cô vẫn luôn là một con người thiện lương. Những ý niệm ngoan độc trong đầu kia, thật sự chỉ mới chợt lóe ở trong đầu cô mà thôi

Không nghĩ tới, cô lại bị người đàn ông trước mặt sảng khoái nói câu đồng ý

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy hoảng sợ

Lúc cô nói ra câu này, đôi mắt đen của Đàm Dật Trạch cũng có xuất hiện một tia kinh ngạc

Không nghĩ tới, vật nhỏ hắn nhìn trúng, lại là một người lớn mật thẳng thắn đến như vậy. Mới chỉ vài lần gặp mặt, thế nhưng đã cùng hắn nói lời cầu hôn (ách? cái kia Đàm tiên sinh, anh có thể cũng không cần tự kỳ như vậy được không? Sau lại không phải ai bắt buộc người ta, Niệm Hề có thể gả cho anh sao? Phải có điểm tự biết!)

Điều này, thật sự là ngoài ý muốn của hắn

Lúc đầu hắn còn buồn rầu, không biết nên làm cách nào có thể lừa gạt con mèo nhỏ này về nhà. Hiện tại thì tốt rồi, cô thế nhưng lại chủ động cầu hôn cùng hắn, làm cho hắn cũng xóa bỏ đi được phiền não trong đầu

Xem cô thành tâm thành ý "Cầu hôn" như vậy, hắn cũng phải phối hợp mà đáp ứng, tiếp nhận nhiệm vụ "Thần thánh" này của cô đi

Dù sao hắn Đàm Dật Trạch nhập ngũ được mười lăm năm, vẫn không làm... thất vọng đảng cùng nhân dân. Cũng không có nhiệm vụ khó gì mà hắn không làm được

Vì thế, nhìn cô gái vóc dáng nhỏ bé trước mặt, Đàm Dật Trạch liền cười nhẹ

Khiến cho Cố Niệm Hề có dự cảm không lành

Cô vừa mới chỉ là nói giỡn, tuyệt đối là như vậy! Cô có thể lấy di động của mình ra thề, đây chính là vật đáng giá nhất trên người cô. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy được, người đàn ông trước mặt kia, căn bản lại không nghĩ đó là trò đùa?

"Cái kia, tôi vừa mới..." Chính là nói giỡn!

Cố Niệm Hề muốn nói như vậy

Nhưng vẫn chưa nói hết câu, giống như hắn biết cô sẽ nói ra điều gì, đột nhiên nhanh chóng mở miệng nói: "Tốt, vừa vặn tôi cũng mang theo hộ khẩu của bản thân"

Trên mặt Cố Niệm Hề tràn đầy hắc tuyến

Cô vừa mới chỉ là nói giỡn được không, không nghĩ tới người đàn ông này lại coi là thật sao! Số lần bọn họ gặp mặt cũng chỉ tính trên đầu ngón tay, ngay cả năm ngón cũng chưa tính hết, căn bản là không quen biết lẫn nhau

Cô nghĩ người đàn ông này không phải là đầu óc có vấn đề gì chứ, sao có thể can đảm đáp ứng việc hôn nhân này!

Còn có, ra ngoài cũng mang theo hộ khẩu của bản thân sao?

Cho nên, chắc chắn là hắn cũng chỉ là vui đùa đáp lại cô đi!

Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề cũng thở nhẹ một hơi, lại thấy được hắn đứng dậy đi về phía mình

"Anh.. muốn làm cái gì?"

Nuốt nước miếng một lúc, Cố Niệm Hề hỏi

"Đăng ký đi" Giọng nói của hắn bình thản một chút cũng không phập phồng

Giống như đây chính là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra

"Cái gì? Thật sự muốn đi?" Cô vừa mới chỉ là nói giỡn có được không?

"Chẳng lẽ, em dám lừa gạt tôi?" Hắn dấu đi ánh mắt lo lắng, nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề

Mặt hắn không chút thay đổi, cũng không cần tức giận mà uy. Càng không cần phải nói ánh mắt của hắn trở nên ngày càng kiên định

Gương mặt tàn ác như vậy, ngay cả đàn ông cũng khó cưỡng nổi. Khỏi phải nhắc đến Cố Niệm Hề cũng đang thất thần nhìn hắn

Đôi mắt phát ra giận giữ, người đàn ông này nguy hiểm giống như mãnh hổ, Cố Niệm Hề có cảm giác muốn chạy trối chết

"Cố tiểu thư, em cần phải nhớ rõ, tôi là một quân nhân. Từ trước đến nay, còn chưa có người nào dám ở trước mặt tôi giương oai!" Hắn gằn từng tiếng, giống như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng

"Tôi... không có giương oai! Cái kia, hôm nay tôi không có mang theo hộ khẩu, đợi vài ngày nữa được không?" Ngước mắt, khóe miệng Cố Niệm Hề có chút cứng ngắc

Cố Niệm Hề nghi ngờ, nếu bây giờ cô thừa nhận mình chỉ là nói giỡn, người đàn ông kia có ngay lập tức cắt đứt cổ cô hay không?

Nhưng mà, cô cũng không có ngốc đến độ đáp ứng hắn

Kế sách tốt nhất cô muốn sử dụng bây giờ chính là hoãn binh

Đợi cô chạy ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này, đến lúc đó hắn có thể tìm được cô sao?

Gào thét trong lòng…

Cố Niệm Hề đang suy nghĩ về kế hoạch của mình. Lại không biết người bên cạnh cũng giống như cô đang tính toán

Nhìn đôi mắt đẹp của Cố Niệm Hề kia tràn đầy mưu kế, Đàm Dật Trạch là một người đàn ông thông minh, như thế nào lại không nhìn ra được?

Nhưng mà, hắn nghe nói muốn tiến hành quân hôn bắt buộc phải báo cáo, thủ tục này còn mất một chút thời gian

Kia hắn liền khoan dung độ lượng cho cô tiêu dao vài ngày

Mà hắn cũng thừa dịp mấy ngày này, đem tất cả mọi thứ làm cho thật tốt

Nghĩ vậy hắn mỉm cười, lại nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nói: "Được rồi. Chờ tôi xử lý tốt một số chuyện, em liền mang theo hộ khẩu, theo tôi đến cục dân chính là được! Hiện tại, tôi có chuyện phải xử lý, không thể đưa em đi"

Hắn cười, ánh mắt có tia dao động, chốc lát lại toát ra phong tình vạn chủng, làm cho Cố Niệm Hề cô có chút si ngốc

Nói xong câu này, hắn liền thu tay của chính mình lại, tiêu sái mà rời đi, không quay đầu lại

Mọi chuyện rõ ràng đều đúng như suy nghĩ của mình mà phát triển, tại sao cô lại cảm thấy được, chính mình như rơi vào cái hố của hắn đã đào sẵn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.