Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang

Chương 28




Edit: Sóc Là Ta -

"Tôi, tôi..." Lâm Đại Dung nói không ra lời.

Trước khi Lâm Đại Dung mở miệng thì Tào Đông Minh đã nhào tới. Anh lập tức ôm cô thật chặt, môi anh kề sát môi cô ngay cả một khe hở cũng không có. Đầu lưỡi lại cuốn lấy lưỡi cô, quyết tâm không cho cô lùi bước, cứ vậy mà dây dưa cùng môi lưỡi với cô. Lần này anh cũng không cần giữ thể diện cho cô nữa. 

Mà Lâm Đại Dung lại bị hành động bất ngờ này của anh khiến cô không kịp đề phòng. Theo bản năng, cô phản kháng mãnh liệt nhưng Tào Đông Minh càng thêm ép chặt eo cô, cũng khiến cô càng ngày càng dán thật chặt vào người anh. Anh tức giận tàn phá cô hết lần này đến lần khác như muốn xâm chiếm vào tận những nơi sâu xa, đầu lưỡi cũng lướt qua lại trên cằm cô, sau đó thâm nhập vào tận sâu bên trong lưỡi khiến cô cảm thấy khó thở. 

Toàn thân cô một hồi run rẩy, chỉ cảm thấy đầu óc dần nóng  lên, hai chân nhất thời mất đi khí lực, cả người liền muốn tuột xuống.  Ngược lại, anh cứ quấn chặt lấy cô, không chỉ quấn quýt khoang miệng cô mà còn càng thêm càn rỡ, miệng lưỡi xuyên thấu như dùng hết sức lực muốn hút vào trong cơ thể cô, khiến cô nhất thời trở nên mềm nhũn, chút lực nhỏ nhoi cũng dần tan biến chuyển thành vô lực.

Chờ khi anh kết thúc chiếc hôn mạnh mẽ như đòi mạng này, hai mắt cô lúc này cũng hoàn toàn mông lung, đầu óc chỉ còn vang lên tiếng ong ong.

"Xem kìa, rõ ràng là cô rất có cảm giác với tôi." Tào Đông Minh cũng thở mạnh, đầu óc trống rỗng  hoàn toàn không Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,hiểu nguyên nhân vì sao mình lại làm như thế "Tình yêu trước kia đã quá xưa rồi. Yêu là phải như thế này, hiểu không?"

Anh cũng khéo léo nâng cằm cô lên, hai mắt cô mê ly tựa hồ không thể nào hiểu được anh nói gì. Khuôn mặt lộ ra nét e lệ của thiếu nữ mới lớn, lại dường như hằn thêm dấu vết trũng sâu do vừa bị anh hôn thậm chí còn sót lại nước bọt trên gương mặt cô. Nhìn thấy cảnh này, tim anh như đập liên hồi, lại như muốn lần nữa bắt nạt cô.

Trời ạ, đây cũng không phải lần đầu tiên anh cùng phụ nữ hôn môi, bình thường bất kỳ quán bar hay quán chơi game nào, anh đều sẽ hôn phụ nữ mà tại sao lần này thật lạ là lòng anh cảm thấy rạo rực, nóng bỏng, cũng có chút lo lắng như vậy. Anh thật sự không ưa dáng vẻ xem thường của cô, chỉ nghĩ đến việc trong lòng cô, anh còn không bằng một ông già thì nhất thời cơ thể anh lập tức tỏa nhiệt, hận không thể trút giận lên người cô. 

"Anh..." Ngón trỏ của Lâm Đại Dung tự dán lên môi mình, ở nơi đó cô cảm giác nhiệt độ tỏa ra không bình thường, cô cũng không còn là chính mình nữa. Cô cảm thấy rất đỗi kinh ngạc, đầu óc không ngừng chiếu lại hình ảnh vừa nãy.

Ngược lại, ánh mắt ngập nước, dáng vẻ xinh đẹp như hoa đào lại có chút mê man khiến tim Tào Đông Minh lại lần nữa đập nhanh hơn. Sao lúc này cô lại không cho anh một cái tát và đuổi anh ra khỏi nhà mà cứ như vậy mơ mơ màng màng, không hề phòng bị ở trước mặt anh? Dáng vẻ này là gì đây, rốt cuộc do cô ngốc bẩm sinh hay là vì chưa bao giờ biết đến cơ thể đàn ông đây?

"Nói chung tôi sẽ không đồng ý chuyện của hai người, cô phải nhanh chóng tìm một người đàn ông trưởng thành hơn mới được." Tào Đông Minh yên lặng nắm chặt tay mình, dù nhìn thế nào anh cũng thấy phản ứng của cô lúc này không hề giống những người phụ nữ bình thường khác. Lúc này anh phải làm sao cho đúng đây?

Lâm Đại Dung đỏ mặt suy nghĩ một chút, có bộ dáng không sợ chết hỏi anh: "Vậy ai quy định tôi phải yêu một người ra dáng hay không ra dáng? Yêu thích một người nhất định là phải có kết quả sao? Nhất định phải ôm ấp hôn môi thì sau đó mới có thể nói đến chuyện mình có thích đối phương hay không sao? Tuy rằng anh hôn tôi nhưng như vậy cũng có ý nghĩa gì?"

Không biết có phải do Lâm Đại Dung làm giáo viên lâu năm nên trong mắt cô ai cũng thuần khiết thiện lương như những đứa trẻ kia không? Sau một lúc kinh ngạc, cô lại bước đến gần Tào Đông Minh đưa tay ra ôm cổ anh.

"Giống như bây giờ tôi đang ôm anh vậy nhưng lòng vẫn cách rất xa, không phải sao?" Cô nói.

Mùi thơm từ trên cơ thể cô tỏa ra khiến tất cả giác quan trong cơ thể Tào Đông Minh dường như thức dậy. Thân thể mềm mại không e dè kề sát trên người anh như đang mở rộng trước mặt anh, bị anh cưỡng hôn còn tỏ vẻ không sao thậm chí còn miễn cưỡng tranh cãi cao thấp với anh. 

Cũng không biết có phải Tào Đông Minh đang giận hay không, anh ôm chặt lấy cô giống như muốn nghiền nát cô dưới tay mình vậy. Anh vùi sâu khuôn mặt mình vào ngay hõm cổ cô dùng hàm răng mình cắn vào chiếc gáy mềm mại của cô, cũng dùng sức hút tất cả các mùi vị trên người cô. 

"A..." Lâm Đại Dung chỉ cảm thấy có chút đau, hơi hơi ngẩng cổ mình lên một chút.

Mà hành động này lại khiến Tào Đông Minh tức đến nổ phổi, anh không hiểu tại sao trên cõi đời này lại xuất hiện một người phụ nữ không biết nặng nhẹ như thế này? Mà Lâm Đại Dung lại đang ôm anh, mặc cho anh đang dao động lên xuống, gắn bó nơi cổ mình.

Thực ra cô cũng hiểu theo lập trường của Tào Đông Minh, những lời nói của cô đối với anh có bao nhiêu khiêu khích nhưng anh có biết khi nghe anh nói đến mối quan hệ giữa mình và ông nội anh thì cô cũng có cảm giác xấu hổ thậm chí là bất mãn? Ngoài ra cô cũng có chút tiếc nuối bản thân mình vì cuối cùng cô cũng đã rõ anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô cũng không phải do ý anh muốn mà chỉ bởi vì do quan tâm đến ông nội anh mà thôi. Lúc nãy cô nói câu nói kia cũng không phải chỉ ông nội Tào mà anh lại ngốc nghếch không phát hiện ra.

Nhìn thấy cô cũng không có ý phản kháng, Tào Đông Minh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng những ý nghĩ này đã bị một thế l,ực khác vây hãm. Hiện giờ anh như người u mê đang bay lên chín tầng mây, thuận thế dồn cô vào sát tường.

"Cô sẽ không cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây chứ?" Anh có chút tàn bạo nói với cô: "Đừng tưởng rằng tôi sợ cô đi nói với ông nội chuyện này."

"Đương nhiên anh không sợ bởi vì chuyện này đối với tôi sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì." Lâm Đại Dung nói.

Đột nhiên trong lòng Tào Đông Minh như có ngọn lửa bùng phát, không phải cô nói cô không thích đàn ông trẻ tuổi sao, tại sao còn muốn lần nữa khiêu khích anh? Mà lúc này đối mặt với cô, anh đã sớm không cách nào tỉnh táo suy nghĩ được nữa, anh lại một tay nắm chặt hai tay cô nâng lên cao cố định trên tường, tay khác lại bá đạo lần mò cởi từng cúc áo trên người cô. Tâm trí anh biết rõ như vậy là không được nhưng anh không có thời gian để thuyết phục chính mình.

Lâm Đại Dung run rẩy thân thể nhưng vẫn yên lặng ngầm cho phép anh cư xử thô bạo với mình. Đến khi anh cởi bỏ hết quần áo trên người cô, thậm chí lúc này cô chỉ còn độc nhất một cái quần lót để che chắn trên người mình thì anh mới thấp giọng thở dài. Trong lúc cô vẫn còn đang lúng túng muốn ngăn trở thân thể của chính mình thì một tay ở trước ngực đè hai tay cô đồng thời lại hạ thấp người để mặt của mình đi tới trước ngực cô.

Thân thể tinh tế của cô toả ra mùi thơm mật đào mê ly, xương quai xanh bên dưới khéo léo nở rộ hai quả cầu thịt để bàn tay anh vừa vặn có thể nắm giữ. Nụ hoa tỏa ra một điểm phấn hồng lúc này đã co lại thành hai đóa hoa tiểu cầu, run rẩy chờ đợi anh thưởng thức.

Cô quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt anh, mà anh lại làm càn rỡ đắm đuối nhìn cô. Thân thể cô cũng không nhịn được nổi lên từng đợt sóng dữ dội, đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước khiến cô run rẩy không thể kiềm chế nổi.

"Rõ ràng cô đang sợ hãi." Đáy mắt Tào Đông Minh xẹt qua một ánh sáng quỷ dị.

Lâm Đại Dung không nói gì cũng không nhìn anh, mà giờ đây tầm mắt anh như đang khóa chặt trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.