Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang

Chương 23




Edit: Loveyoumore3112

Một hồi cung biến đến đây kết thúc, Mộ Trình binh bại như núi đổ, Quân Hạo Hiên cũng buông tha tâm tư đoạt vị, những kẻ khác liên quan đến phản quân, đáng chết liền giết, nên thưởng liền thưởng, mà Mộ Hoàng Tịch không quản chuyện triều đình, lại chạy về viện tử của mình, trong khoảng thời gian này Mộ Diệc Thần và Tư Đồ Cảnh đã nắm chắc phần lớn những cửa hiệu Mộ Hoàng Tịch giao cho bọn họ, hiện giờ đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, như vậy dần dần có thể bắt đầu tiến về phía mục tiêu của bọn họ rồi.

Gửi phong thư cuối cùng trong tay về kế hoạch điều động và thay đổi đi, Mộ Hoàng Tịch ngồi lặng im tại chỗ, tuy đại cuộc đã định, nhưng lòng của nàng vẫn còn chút không yên ổn, rốt cuộc là vì cái gì?

Hắc ôm một chồng sổ sách tiến vào: "Tôn chủ, Bắc Đường công tử cầu kiến!"

Bắc Đường Ngọc? Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, cười đến mức có chút ý tứ hàm xúc không rõ: "Để hắn vào đi!"

"Haiz! Bản thiếu còn tưởng rằng trong này có thứ gì đặc biệt, hóa ra lại là một viện tử giản dị như vậy!" Bắc Đường Ngọc phe phẩy chiếc quạt giấy, vẻ mặt ghét bỏ.

"Viện tử của ta giản dị như vậy, không chứa nổi vị Đại Phật Đường thiếu đây, cho nên ngươi vẫn nên đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch không chút khách khí nói.

"Haiz! Đừng!" Bắc Đường Ngọc cũng không muốn vừa mới tiến vào đã bị đuổi ra, hai bước đi tới trước mặt Mộ Hoàng Tịch: "Hoàng Tịch đừng hẹp hòi như vậy được không! Nếu không bản thiếu cho nàng một viện tử lớn hơn, thế nào?"

Một tay Mộ Hoàng Tịch chống đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Ta càng hi vọng ngươi đưa một nửa tài sản của Bắc Đường gia cho ta!"

Sắc mặt Bắc Đường Ngọc thay đổi, vờ hung dữ: "Lòng tham không đáy, cẩn thận nghẹn chết nàng!"

"Nghẹn chết cũng không liên quan đến ngươi, nhưng mà ngươi chịu cho sao?" Mộ Hoàng Tịch nhíu mày.

Bắc Đường Ngọc giận, lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không tiếp tục nhắc đến chuyện vừa rồi, ngược lại nói: "Lần này ta tới là muốn hợp tác với nàng!"

"Nói nghe thử xem!"

Bắc Đường Ngọc gập lại cây quạt, nói: "Ta biết lần này Nguyệt gia đã đắc tội Hoàng Thượng, mà hiện giờ Hoàng Thượng cũng không tha thứ cho Nguyệt gia, cho nên việc Nguyệt gia biến mất khỏi Tây Việt là chắc chắn, nhưng dù sao Nguyệt gia cũng là gia đại nghiệp đại, muốn bọn họ biến mất khỏi Tây Việt cũng không phải chuyện đơn giản, mà công cụ tốt nhất để đối phó với thương gia chính là sử dụng thủ đoạn giống bọn họ, ở Tây Việt chỉ có Bắc Đường gia bọn ta mới có đủ lực đối kháng với Nguyệt gia, nếu có thêm sự hỗ trợ của Hoàng thất, tự nhiên là như hổ thêm cánh, đến lúc đó nhất định có thể trục xuất Nguyệt gia; mà lợi ích sau khi đuổi được Nguyệt gia, chúng ta chia 5:5, thế nào?"

"Chủ ý này không tệ! Có điều dựa vào đâu mà ngươi cho rằng ta nhất định sẽ hợp tác với ngươi?"

"Xin chỉ giáo!" Bắc Đường Ngọc nghi hoặc, hắn tuyệt đối tin tưởng vào kế hoạch của chính mình, nhưng lời Mộ Hoàng Tịch là có ý gì?

Mộ Hoàng Tịch cười thần bí: "Chẳng lẽ ngươi không nhận ra việc buôn bán hai tháng nay của ngươi có phần kém hơn sao?"

Bắc Đường Ngọc kinh ngạc, sau đó liền phản ứng kịp: "Chẳng lẽ cửa hiệu mới nổi tên "Hoàng" kia là của nàng sao?"

Mộ Hoàng Tịch không nói gì, nhưng theo Bắc Đường Ngọc xem như là ngầm thừa nhận, mà nói như vậy, quả thật nàng sẽ không muốn hợp tác với hắn, có điều, chuyện Đường thiếu hắn muốn làm cũng không có sai lầm: "Dù cửa hiệu Hoàng kia rất lợi hại, nhưng chẳng phải nàng cũng không nắm chắc toàn bộ sao? Nếu không thì sao nàng lại mặc cho ta nói đến bây giờ! Rõ ràng nàng vẫn còn ý tứ hợp tác với ta!"

"Quả không hổ là Đường thiếu!" Mộ Hoàng Tịch cười, sau đó vươn ra ba ngón tay: "Hợp tác cũng được, ngươi 3 ta 7!"

"Được lắm!" Sắc mặt Bắc Đường Ngọc sâu hơn, kiên quyết không nhượng bộ: "Chia 5:5, nếu không ta thực sự chịu thiệt!"

"Không đồng ý vậy không cần nói nữa!" Mộ Hoàng Tịch trực tiếp phẩy tay: "Dù sao không có ngươi cũng vậy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"

Bắc Đường Ngọc cảm thấy tự dưng bản thân lại bị người ta ghét bỏ, đành phải mềm giọng xuống: "Tối đa 4:6, đây là giới hạn của ta!"

"3:7!" Kiên định.

Bắc Đường Ngọc im lặng, nếu tính 3:7, Bắc Đường gia không hề được lợi! Mà lúc Bắc Đường Ngọc còn đang do dự, giọng nói Mộ Hoàng Tịch lại truyền đến: "Chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn thấy mình Tây Việt thôi sao?"

Bắc Đường Ngọc kinh ngạc: "Có ý gì?"

Mộ Hoàng Tịch đặt sổ sách trong tay xuống, ánh mắt lấp lánh: "Thứ ta muốn cũng không phải là đuổi Nguyệt gia đi, mà là toàn bộ Nguyệt gia!"

Trong lòng Bắc Đường Ngọc "lộp bộp" một tiếng, hóa ra hắn vẫn xem thường dã tâm của Mộ Hoàng Tịch, thứ nàng muốn không phải là một nửa Bắc Đường gia, mà chính là thương gia toàn thiên hạ!

Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hắn, Mộ Hoàng Tịch tiếp tục nói: "Nguyệt Diệc Hàn hối lộ quan viên Hoàng Thất, hơn nữa đa số hoàng tử các nước khác đều đã nằm trong khống chế của hắn, dã tâm của hắn đã rõ rành rành, dù chúng ta đuổi hắn ra khỏi Tây Việt, nhưng sự tồn tại của hắn ở những nước khác đã là thâm căn cố đế, đến lúc đó hắn liên hợp tất cả các quốc gia lại xuất binh, như thế Tây Việt liền tràn đầy nguy cơ, cho nên mục tiêu của chúng ta không chỉ là trục xuất, mà là khiến hắn biến mất hoàn toàn!"

Bắc Đường Ngọc cố gắng bình phục tâm tình, phân tích khách quan: "Theo như lời nàng nói, thế lực Nguyệt gia đã bao trùm lên nhiều quốc gia rồi, như vậy làm sao chúng ta có thể chống lại hắn thành công đây? Ai cũng muốn chọc giận Nguyệt Diệc Hàn, đến lúc đó lại rước tai họa ngập đầu cho Tây Việt!"

"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn âm mưu của Nguyệt Diệc Hàn thực hiện được?" Sắc mặt Mộ Hoàng Tịch nặng nề: "Mục tiêu của Nguyệt Diệc Hàn đã có thể xác định là cả thiên hạ, dù chúng ta ra tay hay không, hắn cũng nhất định sẽ hành động, mục tiêu đầu tiên của hắn sẽ không phải là Tây Việt, nhưng sau khi hắn đã ổn định ở một nước nào đó, nhất định sẽ vươn tay đến Tây Việt, hơn nữa không hề chừa lại đường sống!"

"Dù nói như vậy, nhưng lấy trứng chọi đá quả thật không phải là hành động sáng suốt, chúng ta có nên bàn bạc một sách lược vẹn toàn không?" Bắc Đường Ngọc vẫn cảm thấy có chút qua loa, không phải hắn sợ gánh chịu hậu quả, hắn cũng có tâm tư chiếm lấy Nguyệt gia, nhưng việc này cũng phải đủ thực lực mới có thể làm được, hắn không phải là đồ ngốc, biết rõ không địch lại mà vẫn đi đánh.

"Nếu là Ám Lâu cộng thêm Toái Ngọc Hiên thì sao?" Mộ Hoàng Tịch nói tiếp.

Lông mày Bắc Đường Ngọc thoáng giãn ra: "Như vậy phần thắng sẽ tăng lên nhiều!"

Mộ Hoàng Tịch không giải thích tiếp với Bắc Đường Ngọc, cuối cùng nói: "Nếu ngươi có thể ra quyết định thì tới tìm ta, nếu như không được, vậy xem như hôm nay ngươi chưa từng tới!"

"Bộp!" Bắc Đường Ngọc xòe chiếc quạt trong tay ra, cười tà khí: "Hoàng Tịch nàng quá khinh thường ta rồi! Nàng đã dám đánh cược lớn như vậy, chẳng lẽ ta lại không dám sao?"

"Vậy hiện tại ngươi nhanh chóng trở về đi! Ta sẽ phái người đưa kế hoạch tới!"

Bắc Đường Ngọc nghe vậy lại xụ mặt: "Hoàng Tịch, thế này là nàng qua sông đoạn cầu đấy! Dùng xong liền bắt đầu đuổi người ta đi, thật không có lương tâm mà!"

Mộ Hoàng Tịch cười xấu xa chỉ chỉ bên ngoài: "Bây giờ Quân Mặc sẽ tới gặp ta, ngươi xác định vẫn muốn chờ đợi ở nơi này?"

"Ha ha!" Bắc Đường Ngọc cười gượng hai tiếng, sau đó lùi hai bước ra cạnh cửa, trực tiếp dùng khinh công bay ra ngoài, thật giống như có lửa đốt dưới mông.

Ngay sau đó, bóng dáng Quân Mặc hạ xuống cổng viện tử, nghi hoặc liếc mắt nhìn nơi xa, sau đó xoay người đi tới, cũng không hỏi nhiều, chỉ là ôm Mộ Hoàng Tịch vào trong lòng, yêu thương cọ cọ: "Nhớ nàng rồi!"

Trong lòng Mộ Hoàng Tịch khẽ động, không đẩy hắn ra, để mặc hắn ôm, chỉ mở sổ sách ra, trên đó viết dày đặc chữ, nhìn kỹ liền biết đây là một phần bố trí sách lược thương nghiệp, còn có sách chiến lược tiến công nội bộ.

"Nhìn thấy sao?"

Quân Mặc không xem, đưa tay nắm lấy bàn tay Mộ Hoàng Tịch, sau đó một thứ gì đó lạnh lẽo trượt vào lòng bàn tay nàng, Mộ Hoàng Tịch nâng lên nhìn, đó là một lệnh bài huyền thiết, mặt trên chỉ có hai chữ: Chí Tôn!

Quân Mặc ôm Mộ Hoàng Tịch đặt trên đùi mình, gò má lạnh lẽo dán lên mặt nàng: "Chẳng phải nàng đã biết từ lâu rồi sao? Hẳn là nàng cũng biết rõ lực lượng của Chí Tôn lâu, nếu có thêm Chí Tôn lâu nữa, có phải phần thắng sẽ lớn hơn không?"

Ưm! Đây có tính là mệt nhọc liền có người đưa gối đầu cho không? Mộ Hoàng Tịch hiểu ý cười, cũng không hỏi tới chuyện Chí Tôn lâu, chỉ là nâng gò má Quân Mặc, ấn lên một nụ hôn không chút keo kiệt: "Đây là phần thưởng!"

"Chỉ có chút ấy?" Giọng Quân Mặc tà mị hỏi, nhưng hắn không cho Mộ Hoàng Tịch thời gian để thắc mắc, lập tức nâng mặt nàng hôn sâu, mà tay hắn cũng bắt đầu trượt đi, tìm đến nơi cao vút mềm mại kia.

Hiếm khi Mộ Hoàng Tịch đỏ mặt, đồng thời trong lòng cũng thắc mắc, từ lúc nào thì Quân Mặc trở nên như vậy? Nói như thế nào đây... Dường như có chút... Vô lại...

Vừa ngẩn người một chút, Mộ Hoàng Tịch kinh ngạc nhận ra không biết từ khi nào bản thân đã nằm ở trên giường, mà y phục của Quân Mặc đã rời rạc tán loạn, lộ ra mảng lớn da thịt tinh tráng, không thể không nói, dáng người Quân Mặc thực sự rất đẹp, hình tam giác ngược hoàn mỹ, bụng có tám khối cơ bụng, nước da rất trắng, nhưng không phải loại trắng kia, mà là màu trắng hơi tối khỏe mạnh, nhưng nước da như vậy lại mê người vô cùng.

Mà thứ khiến Mộ Hoàng Tịch chú ý chính là những vết sẹo dữ tợn trên ngực và trên bụng hắn, trước kia Quân Mặc đều thích tắt đèn trước, cho nên nàng chỉ mới chạm đến chứ chưa từng nhìn thấy, đến bây giờ mới thấy rõ ràng; những vết sẹo đó rõ ràng đã có từ rất lâu, nhưng vẫn dữ tợn như cũ, không biết trước đây lúc bị thương hắn đã đau đớn bao nhiêu, hơn nữa còn có hai vết ở tim, nếu mạnh hơn một chút, chỉ sợ hắn đã không ở nơi này rồi.

Quân Mặc thấy ánh mắt Mộ Hoàng Tịch, mới nhận ra chính mình nóng vội quên mất điều gì, giơ tay muốn tắt đèn đi, nhưng tay Mộ Hoàng Tịch lại nhanh hơn một bước ngăn cản hắn, cánh tay kia phủ lên những vết sẹo, tỉ mỉ xoa xoa từng chút từng chút.

"Không đau, đều đã qua rồi!" Nhìn ra Mộ Hoàng Tịch đau lòng, trong lòng Quân Mặc cảm thấy ấm áp, nhưng cũng không muốn Mộ Hoàng Tịch thương tâm, có lẽ đối với hắn, những thương tổn này đã từng đau đến tận cốt tủy, thậm chí rất nhiều lần khiến hắn kề cận Tử Thần, nhưng cũng chính bởi vì có những thương tổn này hắn mới có thể sống đến bây giờ, sau đó ôm ấp nàng vào lòng; hiện tại hắn đã có thể buông bỏ rất nhiều thứ trước đây hắn không thể, bởi vì hắn đã có được nàng, có sự quan tâm và tình yêu của nàng, những đau đớn này liền không coi là đau đớn nữa.

Đột nhiên, Mộ Hoàng Tịch mạnh mẽ dùng lực, Quân Mặc bất ngờ không đề phòng liền bị nàng đặt ở dưới người, Mộ Hoàng Tịch dùng tư thế vừa rồi của hắn nằm sấp trên người hắn, sau khi kinh ngạc, Quân Mặc cũng không cử động, nhưng trong nháy mắt cúi đầu lại thấy cổ áo tuyết trắng của Mộ Hoàng Tịch, nhất thời một ngọn lửa lại bùng lên.

Có điều hắn không động, bởi vì hắn thấy Mộ Hoàng Tịch đau lòng hôn lên miệng vết thương của hắn, không bỏ qua chút nào, hôn đến nghiêm túc như vậy, Quân Mặc có thể cảm nhận rõ ràng được sự yêu thương và an ủi của nàng, cuối cùng tất cả tà niệm đều biến mất, cả người được không khí ấm áp bao quanh.

Lần đầu tiên, hắn cứ ôm nàng như vậy mà đi ngủ, không làm gì nhưng lại vô cùng thỏa mãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.