Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang

Chương 22




Edit: Đào Sindy

Trong triều Tây Việt, có rất nhiều đại thần bị Mộ Trình và Trịnh Thái phi khống chế, nhưng có một nửa trung thành tuyệt đối với Quân Mặc, hơn nữa Mộ Trình khống chế đa số là quan văn, nhưng trong tay Quân Mặc có hơn phân nửa là quan võ, cho nên trong triều đình người của Quân Mặc có vẻ yếu thế, nhưng chân chính tỷ thí, Quân Mặc tuyệt đối chiếm ưu thế. 

Có Ám lâu phối hợp, cộng thêm Chí Tôn lâu toàn quyền chủ đạo, có hơn vạn tinh binh, chỉ dùng thời gian không tới nửa ngày đã khống chế cả Kinh Thành, Quốc Cựu Trịnh Dương tự sát ngay tại chỗ, một loạt phản quân tướng lãnh bị bắt, thế cục Đế Đô khống chế rất tốt!

Khi Quân Mặc trấn giữ triều đình, Mộ Hoàng Tịch đoạt một cây trường thương từ trong tay thị vệ, xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy ra ngoài cung!

Trận địa cuối cùng bên ngoài cung, Quân Hạo Hiên mang theo 5000 binh mã ngoan cường chống cự, dung nhan tuấn mỹ nhuốm máu, trường thương sắc bén đâm thủng thân thể binh lính!

"Haiz!" Mộ Hoàng Tịch ghìm cương ngựa dừng lại, giơ tay lên khiến bọn lính lui ra, sau đó một tay giơ súng về phía Quân Hạo Hiên, vẻ mặt nghiêm túc: "Đánh cược thế nào?"

Quân Hạo Hiên lau vết máu bên miệng, trong ánh mắt còn có hung ác chưa kịp thu hồi, hắn nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Ta đã thua, nàng đến để chà đạp ta sao?"

"Không! Ngươi không thua!" Mộ Hoàng Tịch nhìn hắn, ánh mắt nhấp nháy: "Trong tay ngươi còn 5000 binh mã, chỉ cần ngươi liều chết chống đỡ nhất định có thể đợi viện binh của ngươi đến, đến lúc đó ngươi chỉ cần ra sức giết vào hoàng cung, kết cục tiếp theo sẽ thay đổi!"

"Vậy ngươi tới nơi này làm gì?" Quân Hạo Hiên mang theo sự hận thù và lòng nguội lạnh chăm chú nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Nàng tới nói cho ta biết như thế nào mới có thể vọt vào chiếm vị trí kia, hay muốn nói cho ta biết tất cả ở đây đều trong lòng bàn tay nàng?"

"Thì ra trong mắt ngươi không thể chịu nổi!" Mộ Hoàng Tịch đột nhiên cảm thấy mình có chút tự mình đa tình.

Quân Hạo Hiên quay mặt qua chỗ khác: " Không phải nàng nói giữa chúng ta đã không còn quan hệ sao? Ta sinh ta chết có liên quan gì tới nàng!"

"Không liên quan đến ta, nhưng liên quan đến Quân Mặc!" Trường thương trong tay Mộ Hoàng Tịch trên không trung xẹt qua một vòng tròn duyên dáng, đầu súng Hồng Anh đỏ tươi chói mắt, giọng lạnh lùng: "Hỏi một lần cuối, đánh cược hay không!"

"Đánh cược gì?"

Nhìn thẳng mắt Quân Hạo Hiên, Mộ Hoàng Tịch cất cao giọng nói: "Đánh cược dã tâm của ngươi, đánh cược trung thành của ngươi, đánh cuộc mạng của ngươi, nếu ngươi có thể thắng ta ở nơi này...ta sẽ đồng ý với ngươi ba yêu cầu, chỉ sợ ngươi đòi thiên hạ, ta cũng có thể giúp ngươi lấy!"

Nếu là lúc trước, Quân Hạo Hiên nhất định sẽ cho là Mộ Hoàng Tịch ngạo mạn, nhưng hiện tại hắn khẳng định có thể, Mộ Hoàng Tịch tuyệt đối nói được làm được; ngôi vị hoàng đế! Thiên hạ! Hấp dẫn bao nhiêu! Nhưng: "Nếu thua thì sao đây?"

"Thua? Thua thì mạng ngươi sẽ là của ta, cũng như, ngươi vĩnh viễn buông tha mộng hoàng đế của ngươi, vĩnh viễn thần phục hoàng thượng Tây Việt!" Lời nói Mộ Hoàng Tịch vang lên có lực, đường phố rộng rãi phóng đại giọng nói nàng vô số lần, khiến mọi người đều nghe thấy.

"Ha ha ha ha!" Nghe xong, Quân Hạo Hiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, không còn hơi thở dịu dàng, cả người giống như một con sói lạc đàn, cô tịch như thế, bi thương như thế, hồi lâu, hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút cô đơn: " Nàng làm vậy cũng vì hắn? Không phải sao?"

"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?" Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu: "Cơ hội là ngang nhau, xem ngươi bắt lấy được không. Thắng là bản lãnh của ngươi, thua cũng đừng oán trời trách đất!"

"Được!" Quân Hạo Hiên giơ trường thương lên, ánh mắt kiên nghị: "Nhớ kỹ lời hứa của ngươi!"

"Ngàn vạn tướng sĩ làm chứng, nếu Mộ Hoàng Tịch ta đổi ý, nguyện rơi vào địa ngục, trọn đời không thể luân hồi!"

Trong nháy mắt cả quảng trường tĩnh mịch, cuối cùng chỉ có gió lạnh thổi qua đất trống mang theo mùi máu tanh, các tướng sĩ đã lui ra khỏi sân nhường vị trí giữa lại, hai người cầm trường thương trong tay giống nhau ngồi trên ngựa, lẳng lặng nhìn đối phương, không nhúc nhích, chỉ có một đầu tóc đen tung bay trong gió.

Rốt cuộc, không biết người nào động trước, hai người đồng thời giục ngựa chạy về đối phương, trường thương trong tay bén nhọn huơ ra, ‘ khanh ’ trường thương đụng vào nhau, âm thanh đụng vào thanh thúy vô cùng, mọi người còn chưa xem kịp động tác của bọn họ, bọn họ đã đánh hai hiệp rồi!

"Hoàng thượng! Không ngăn cản sao?" Hồ công công có chút lo lắng nhìn Đế Vương ngồi ở chủ vị, Hoàng Hậu lại dùng điều kiện như vậy đánh cuộc, thắng thì tốt, nhưng nếu thua thì sao đây? Chẳng lẽ nàng thật phải giúp Hiên Vương chinh chiến thiên hạ? Đến lúc đó không phải thành địch của Hoàng thượng sao?

"Nàng sẽ không thua!" Quân Mặc nói chắc chắn, nhưng hắn nghĩ đến binh khí Mộ Hoàng Tịch chọn, giữa hai lông mày thoáng qua một chút không vui, trường thương! Nàng chọn trường thương nàng không am hiểu nhất!

Trước cửa cung, hai người đánh nhau trên ngựa vô cùng kịch liệt, rốt cuộc, Mộ Hoàng Tịch một thương đâm xuyên bụng ngựa của Quân Hạo Hiên, Quân Hạo Hiên không thể không bỏ ngựa bay lên, mà Mộ Hoàng Tịch không thể không bỏ ngựa nhảy lên đuổi theo, trường thương như một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm qua, Quân Hạo Hiên xinh đẹp xoay người lại ngăn cản, Mộ Hoàng Tịch xoay người lại một cái trong không trung, xoay chuyển phương hướng trường thương.

Hai người lần nữa đánh nhau chung một chỗ, trường thương mang theo xu thế bén nhọn, lá rụng đã sớm dọn sạch sẽ, rốt cuộc, hai bên kịch chiến chợt mở ra, một người một bên đưa lưng về nhau.

"Rắc rắc!" Trường thương trong tay Mộ Hoàng Tịch gảy thành hai nửa, chúng tướng sĩ cả kinh, Hoàng Hậu thua sao?

"Loảng xoảng loảng xoảng!" Tất cả tướng sĩ lập tức rút đao giằng co, không khí lần nữa khẩn trương.

Mà lúc này, giọng Quân Hạo Hiên nặng nề vang lên: "Ta thua!"

Hả? Chúng tướng sĩ sững sờ, lại thấy trường thương trong tay Quân Hạo Hiên rơi xuống đất, tay phải vô lực rũ xuống, đồng thời, máu tươi theo mu bàn tay chảy ra, nhỏ giọt xuống nền đất! Trong lúc nhất thời, thắng bại đã rõ!

Tĩnh mịch! Lại là kết quả như vậy.

Quân Hạo Hiên không xoay người, cho nên không ai nhìn rõ vẻ mặt của hắn, mà Mộ Hoàng Tịch lại nghe được một giọng hỏi: "Tại sao?"

Tại sao rõ ràng nàng có thể không cần đánh cược với ta cũng có thể quang minh chánh đại cho ta một con đường sống? Tại sao rõ ràng võ công nàng cao như vậy lại chọn phương thức kết thúc cuộc chiến này nhẹ nhất? Tại sao cuối cùng nàng không phủi sạch quan hệ với ta?

Tại sao? Mộ Hoàng Tịch ngước mắt, nàng cũng rất nghi ngờ! Nàng vốn không muốn làm như vậy, nhưng lúc nàng ý thức được, nàng đã chạy tới trước mặt của hắn rồi, Hoàng thất Tây Việt hôm nay chỉ có một Vương Gia là Quân Hạo Hiên, nói cách khác có liên hệ máu mủ cùng Quân Mặc chỉ có một người trước mắt này; nàng đau lòng thay Quân Mặc, nàng không muốn làm hắn ngước mắt không quen, chân chính trở thành người cô đơn, loại cảm giác đó, so với ai khác nàng có thể cảm động lây, cho nên nàng dùng phương thức này thả hắn, đồng thời cũng tuyệt dã tâm của hắn, từ đó về sau, hắn chỉ là một Hiên Vương Gia mà thôi!

Từ một phương diện khác mà nói, Quân Hạo Hiên không tính là xấu, ngay cả nàng từng vì hắn ngăn cản mà tức giận với hắn, nhưng bản chất của hắn không phải người âm hiểm, sợ rằng đây là lý do cuối cùng nàng quyết định thả hắn! Những thứ này nàng tuyệt đối sẽ không nói với Quân Hạo Hiên.

Sửa sang vạt áo vì đánh nhau mà có chút xốc xếch, Mộ Hoàng Tịch giống như tùy ý nói: "Ngươi quên mạng của ngươi là ta cứu về đúng không? Ơn cứu mệnh của ta ngươi còn chưa báo!"

Cho đến khi đại quân biến mất, Quân Hạo Hiên vẫn đứng tại chỗ, rất lâu sau đó, lâu đến tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết, hắn rốt cuộc chuyển động, bước chân kiên định đi về vương phủ của mình, gì mà dã tâm, gì mà bá nghiệp giờ phút này đối với hắn mà nói đã là nhất thời; hiện tại, rốt cuộc hắn mới hiểu rõ mình tranh đoạt gì!

Có lẽ từ một khắc Mộ Hoàng Tịch cứu mình, tất cả đã định, mà hắn lần này điên cuồng truy đuổi, không phải truy đuổi vị trí chí cao vô thượng kia, mục tiêu của hắn thật ra chỉ có một —— hắn chỉ muốn người kia hiểu mà thôi!

Chỉ thế thôi!

Trên lầu cao, Bắc Đường Ngọc thu hết tất cả vào mắt, cho đến khi Quân Hạo Hiên đi xa, hắn mới thở dài thật sâu: "Ta sớm đã nói, hắn không thích hợp làm Hoàng đế!"

"Cho nên hôm nay ngươi vốn không chuẩn bị ra tay!"

Vị trí đối diện Bắc Đường Ngọc, một nam tử yêu nghiệt áo đỏ bình thản nói, trong tay hắn cầm hai vò rượu, vừa uống vừa nói, mặc dù ánh mắt hắn không di chuyển ra ngoài cửa sổ, nhưng nên biết, hắn đều biết.

Nghe vậy, Bắc Đường Ngọc sờ mũi mình: "Không phải là ta không ra tay, mà là thật sự không được ta ray!"

Mấy ngày trước hắn phái người đi canh giữ ở tiểu viện Ám lâu bị người ta ném trở lại, đồng thời còn ném tới một phong thư Mộ Hoàng Tịch tự tay viết, ngôn ngữ phía trên cực kỳ ôn hòa, nhưng Bắc Đường Ngọc lại cảm thấy Mộ Hoàng Tịch giấu dao găm trong thư, nếu hôm nay hắn ra tay, hắn khẳng định mình không thấy được mặt trời ngày mai, cho nên vì  mạng nhỏ, khụ khụ! Cũng chỉ có thể thật xin lỗi huynh đệ!

Hiên Vương phi

"Vương Gia! Vương Gia! Ta muốn gặp Vương Gia! Vương Gia đâu?"

"Vương phi! Vương Gia còn chưa trở lại!"

"Không trở lại không biết đi tìm cho ta sao!" Mộ Tâm Vi dùng tay đánh lên mặt nha đầu, sắc mặt dữ tợn: "Đừng tưởng rằng Vương Gia không ở đây mà có thể không biết lớn nhỏ, ngươi đừng quên bổn Vương phi chính là Hiên Vương phi đó!"

"Nô tỳ đáng chết! Vương phi tha mạng!"

"Cút cho ta!"

Mộ Tâm Vi giận không thể phát, hiện tại cả vương phủ bị người ta vây lại, tại sao lại như vậy? Rõ ràng nàng ta nghe mẫu thân nói Vương Gia chuẩn bị bức vua thoái vị, Vương Gia phải làm Hoàng Thượng, nàng ta sẽ là Hoàng Hậu nương nương, thế nhưng những người này lại dám bao vây vương phủ, ngay cả những nha đầu này cũng dám chống đối nàng ta! Đáng chết!

"Vương phi! Bây giờ ngươi không thể ra ngoài, bên ngoài đều là Ngự Lâm quân, ngươi ra ngoài sẽ chết!"

"Cút! Gì mà Vương phi, ta là Hoàng Hậu, ta là Hoàng Hậu nương nương!" Mộ Tâm Vi không ngừng đánh nha đầu kia, trong miệng tức giận rống to.

"Vương phi......" Nha đầu kia bị Mộ Tâm Vi đánh ngã xuống đất, bụng bị đá  vài phát, đau đến không đứng dậy nổi.

"Hừ!" Mộ Tâm Vi phát tiết đủ rồi lúc này mới bỏ qua cho nha đầu kia, mà lúc nàng ta ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Quân Hạo Hiên vào cửa, không chút cảm giác nào hành động khi nãy có bao nhiêu quá đáng, lập tức thu lại tức giận, mặt thẹn thùng và tha thiết: "Vương Gia, chàng đã về rồi!"

Quân Hạo Hiên lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, ban đầu hắn vì nữ nhi rắn rết trong ngoài không đồng nhất này khiến Mộ Hoàng Tịch cách hắn càng ngày càng xa, bây giờ nhìn sắc mặt nàng ta, trong lòng càng ngày càng lạnh.

"Vương Gia......" Mộ Tâm Vi cảm thấy trên người Quân Hạo Hiên lạnh lẽo, nhất thời có chút sợ, cho là Quân Hạo Hiên vì nàng ta mới vừa bạo lực nên trừng phạt mình, lập tức nói: "Ta là một Vương phi trừng phạt một tiểu nha đầu, chẳng lẽ Vương Gia cũng muốn so đo cùng ta?"

Quân Hạo Hiên lạnh lùng nhìn nàng ta, mỗi chữ đều giống như từ hầm băng ra: "Từ nay, không còn Hiên Vương phi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.