Bản Tình Ca Nhỏ

Quyển 2 - Chương 11: Thiếu hàn, ta về sau cũng gọi ngươi như vậy, có được hay không?




Sau khi Chấn Nhân biết được Tráng Quả không chết mà là được Thiền Vu Hung Nô từng đối đầu với hắn – Hàn Tà cứu, lập tức hưng phấn hồi Tướng quân phủ chuẩn bị bao phục đi Mạc Bắc, mangTráng Quảtrở về.

Nhưng Ô Triểncho hắn một đả kích nho nhỏ, không đúng, là đả kích rất lớn mới phải a!

Tiểu tử Ô Triển này là điển hình của loại người không bao giờ tốt được, gã sẽ tuyệt đối không cho người khác dệt hoa trên gấm, mà còn là loại người có thể lấy kéo cắt thêm hai ba đường nữa.

Ô Triển nói với Chấn Nhân thế này, “Hô Hàn Tà tuyệt đối không có hảo ý! Nếu không sao sau khi gã cứu đượcTráng Quả lại không đưa y về tướng quân phủ mà lại đưa về Mạc Bắc? Hơn nữa Tráng Quả và Hô Hàn Tà chắc chắn đã sớm quen nhau rồi! Nếu không Hô Hàn Tàcứu ai không cứu, lại cố tình chạy đến Tiêu vương phủ cứu Tráng Quả sao? Cuối cùng, Tráng Quả có thể đã bị đám người Tiêu phủ làm nhục không ít! Nếu không sao y được cứu ra rồi lại không về Tướng quân phủ? Mà gay go nhất chính là…”

“Ngươi nói đủ chưa?! Không phải đã nói cuối cùng rồi sao? Sao mãi vẫn không xong thế hả?” Chấn Nhân bị những lời phân tích của Ô Triển làmphẫn hận đầy đầu! Tên này tuyệt đối cố ý!

“Không cần thì thôi! Lão đại, ngươi đã quên lời ngươi hay nói rồi sao? Cái gì mà ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ ấy. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!” Ô Triển ra vẻ tận tình khuyên bảo.

“Ngươi nói!”

“Nói cái gì?”

“Nói gay go nhất là cái gì?”

“Ách, việc gay go nhất chính là, có thể Tráng Quả sau khi chịu vũ nhục của mấy người kia đã nản lòng thoái chí, mất hết can đảm! Cho dù lão đại ngươi đi, chỉ sợ y cũng sẽ không muốn trở về với ngươi. Mấy cái đó chỉ là phân tích của thuộc hạ ta đây về tình trạng hiện nay của Tráng Quảvà ngài. Nếu phân tích của thuộc hạ có thể cho ngài tham khảo được chút nào đó, thuộc hạ sẽ cảm thấy vạn phần vinh hạnh, muôn lần chết không từ, vạn…”

“Tiêu Trì Viễn chết tiệt, tử lão thái bà đáng chết, Hoàng Phủ Ninh Dục, nếu Tráng Quả thực bị các ngươi làm bị thương… Ta sẽ cho các ngươi chết cũng khôngđượcan ổn!”Chấn Nhânnghĩ thầm.

“Chuẩn bị ngựa!” ThấyÔ Triển chỉ ngón tay về mũi mình, ra bộ khó hiểu, Chấn Nhânnhấn mạnh “Đúng, chính là ngươi, đi giúp ta chuẩn bị ngựa!”

Ô Triển thở dài, xem ra chính mình là vuốt mông ngựa lại chụp phải… Quên mất lão đại bây giờ đã bị vây trong trạng thái không bình thường a!

Khi Chấn Nhân ra đến ngoài phủ tướng quân, phát hiện ở đó có đến hai con ngựa, khôngkhỏi tò mò “Ngựa của Tráng Quả, chờ đến khi ta dẫn y trở về thì mua dọc đường cũng được, nếu không thì ta và y cùng cưỡi một con, không cần chuẩn bị đến hai con như vậy.”

“Hắc hắc, lão đại, con ngựa này là của ta mà.” Ô Triển sờ sờ cổ nói.

“Có ý gì?”

“Thuộc hạ muốn…đi cùng ngài, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, cho nên… Ha hả!”

“Ta thấy ngươi là ở kinh thành này đến phát chán thì có! Cái gì mà chăm sóc hả? Chỉ biết gây thêm phiền toái cho ta thôi! Ngươi xem ngươi là Tráng Quảchắc!” Có thể Chấn Nhân biết Tráng Quả không chết, bắt đầu từ từ khôi phục như bình thường, cũng biết bỏ đi vẻ lạnh lùng mà vui đùa một chút.

Ô Triểnngây ngô cười, vẻ mặt cầu xin nhìn Chấn Nhân.

Bất đắc dĩ, Chấn Nhân xoay người lên ngựa, rống lớn một tiếng, “Đi!”

Ô Triển cao hứng đến hô to với tướng sĩ vừa trở về đến nơi“Trịnh Kiến Hoa, chuyện còn lại trong kinh giao cho ngươi xử lý nhá!”

Thì ra gã sợ phiền toái, biết sau khi Chấn Nhân rời đi, chuyện còn lại chắc chắn sẽ đến phiên mình giải quyết, lập tức nhanh chóng tìm kẻ chết thay, chuồn đến Mạc Bắc xem diễn!

*****************************

Một đường không nói chuyện. Hai người lấy tốc độ mà kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, trong mùa đông chạy tới Mạc Bắc.

Ngay sau hôm khởi hành, Ô Triển đã bắt đầu hối hận. Nếu biết chuyện sẽ chờ gã khi tới Mạc Bắc vào mùa đông thì gã đã chẳng thèm vác xác tới! Nhưng tưởng tượng đến trò hay sẽ đợi mình ở đó, cũng đành khẽ cắn môi nhẫn nhịn. Ai! Cứ coi như còn chưa đánh nhau xong vậy.

Dọc theo đường đi, Chấn Nhânchưa nói gì cả, chỉ là mải mê chạy tới, biến thành một nam tử tuấn mỹ, thoạt nhìn tựa như sơn đầu đại vương (chủ trại cướp trên núi =_=) nào đó.

Thật vất vả mới tiến vào đượcsân viện của Thiền Vu, Chấn Nhân không chút do dự thoải mái đi vào cung điện Hô Hàn Tà.

Hắn dùng ngôn ngữHung Nônói đơn giản với thủ vệ một chút, mình là Tiêu Chấn Nhân, tới đón ái nhân của mình – Tiêu Tráng Quả. Vệ binh thấy hai người đều là Hán nhân, trong đó còn có một người nghe đồn là chinh bắc Đại tướng quân, vội vàng chạy vào thông báo với Hô Hàn Tà.

Không lâu sau, vệ binh lại chạy về, nói “Vị khách nhân này, Thiền Vu đại nhân của chúng ta nói, Mạc Bắc không có người tên Tiêu Tráng Quả, ngài có phải nhầm lẫn gì rồi hay không?”

“Ngươi đi truyền lại, nói với Thiền Vu của các ngươi, gã đã cứu một Hán nhân ở Tiêu vương phủ, người nọ chính là Tiêu Tráng Quả.” Chấn Nhân bắt đầu cảm thấy tình huống không ổn, không phải là đúng như cái tên Ô Triển miệng quạ đen kia nói chứ?

Ô Triểnlàm bộ ‘Ta nói đúng chưa’ mà nhìn Chấn Nhân, Chấn Nhân quay lại trừng mắt liếc gã một cái.

Lần này, vệ binh trở về còn nhanh hơn.

“Ách, Thiền Vu đại nhân nói, không biết người này, ngài cũng không cứu ai cả.”

Chấn Nhân nhíu mày, dùng vẻ mặt hết sức ôn hoà nói với vệ binh, “Phiền ngươi chuyển cáo lại với Thiền Vu các ngươi lần nữa, nói phiêu kị đại tướng quân của Đại Á hoàng triều – Tiêu Chấn Nhân bái phỏng, thỉnh sắp xếp sự vụ một chút. Ta nghĩ, cự tuyệt khách nhân phương xa đến đây ngoài cửa, chắc không phải là đạo đãi khách của người Hung Nôđấy chứ.”

Vệ binh vừa nghe đối phương nói thân phận, đành phải sờ sờ mũi, lại đi vào thông báo.

Một nén nhang sau, vệ binh đi ra, truyền lời “Thiền Vu đại nhân nói thân thể ngài không khoẻ, không thể gặp khách. Hai vị khách nhân đường xa mà đến chắc đã mệt mỏi, thỉnh đến Quý tân đình(viện dành cho khách quý) nghỉ ngơi. Tiểu nhân sẽ dẫn đường cho hai vị đại nhân.” Nói xong, liền hướng ra ngoài cung mà đi.

Chấn Nhânkhông vui, nói “Sao? Khách quý không phải thường được tiếp đãi trong cung sao?”

Vệ binh không biết trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nóimột câu, “Thiền Vu đại nhân không thích để người lạ tiến vào nội cung.”

“Úc? Vậy sao Tiêu Tráng Quảlại có thể ở bên trong?”

“Bởi vì y là huynh đệ của Thiền Vu a!” Vệ binh phát hiện mình nói sai rồi, nhưng đã quá muộn.

“Hừ!” Đẩy vệ binh ra, Chấn Nhân chuẩn bị xông vào.

Ô Triển cũng theo sau Chấn Nhân, một đường đánh đi vào.

Nhanh chóng, vệ binh càng ngày càng nhiều, người ra võ công ngày càng cao. Xem ra Hô Hàn Tà có ý không cho Chấn Nhân thuận lợi gặpTráng Quả.

Một chưởng đánh bay một vệ binh, Chấn Nhân quay đầu nói với Ô Triển “Ta xông vào trước xem thử, người ở đây giao cả cho ngươi.”

Ô Triển vội tranh thủ thời gian, đáp lại một tiếng “A, đã biết, lão đại. Ngài đi thong thả!”

Chấn Nhânnhanh chóng vọt người một cái, phi thân lên tường cung, thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy vào trong cung. Vệ binh muốn đuổi theo nhưng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, hơn nữa Ô Triểncòn cố ý quấy nhiễu, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh Chấn Nhânđâu nữa.

Tìm vài chỗ trong cung cũng không tìm được người muốn tìm, Chấn Nhân bắt đầu lo lắng. Ngay khi hắn nóng lòng khó dằn nổi, đang chuẩn bị bắt một người đến tra hỏi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng người rống giận “Người đâu? Hắn chạy đi đâu? Mau tìm cho ta!”

Chấn Nhân lắc mình bay về phía cung điện truyền ra thanh âm. Cửa cung mở rộng, bên trong rõ ràng là Thiền Vu Hung Nô Hô Hàn Tà đang ngồi đó khiển trách thuộc hạ.

“Hô Hàn Tà Thiền Vu, Tiêu Chấn Nhân đến bái phỏng!” Tiếng vừa dứt, người hiện ra.

“Tiêu Chấn Nhân!” Không ngờ hắn lại tìm được nơi này,Hô Hàn Tàđập bàn.”Ngươi tới vừa đúng lúc! Ta đang lo không biết tìm ngươi ở đâu mà tính toán đây! Ngươi đâu, bắt tên dám xông loạn vào cung cho ta!”

“Chờ một chút! Ân oán giữa ta và ngươi lát nữa nói sau. Lần này ta đến đây tìm Tráng Quả, ngươi mau cho y ra đây gặp ta.” Chấn Nhân nghĩ đến chuyện tính toán mà Hô Hàn Tànói là chỉ mối hận giao chiến khi trước.

“Để y ra gặp ngươi? Ngươi còn có mặt mũi tới gặp y! Ngươi xem ngươi làm y thành cái dạng gì rồi!” Nghĩ đến Tráng Quả hơn một tháng nay như cái xác không hồn, không có phản ứng với bất cứ điều gì, tim Hô Hàn Tàđau như bị đao cắt.

“Tráng Quảbây giờ…Y làm sao? Có chuyện gì xảy ra sao? Có phải bị trọng thươngkhông?” Chấn Nhân lo lắng vạn phần, hận không thể lập tức kéo Tráng Quả vào ***g ngực an ủi.

“Y có chuyện gì hay khôngkhông liên quan đến ngươi! Bây giờ y đã có Hô Hàn Tàta chiếu cố, không nhọc Tiêu Đại tướng quân quan tâm! Người đâu, thỉnh Tiêu tướng quân ra ngoài!”

“Ngươi cứ để ta gặp y một lần trước đã!” Cảm giác Hô Hàn Tà hình như có ôm tâm tình đặc biệt gì đó vớiTráng Quả, Chấn Nhân càng lo lắng hơn.

Hô Hàn Tà dùng hành động trả lờiChấn Nhân, vung tay lên để cao thủ trong cung vây quanhhắn.

Vừa đánh nhau với vệ binh, Chấn Nhân vừa lớn tiếng gọi, “Tráng Quả! Mau ra gặp ta! Tráng Quả!”

Hô Hàn Tà thấy hắn gọi Tráng Quả, sợ y thật sự chạy đến đây, gã cũng nhảy vào đám người đang vây công Chấn Nhân.

Đầu lóe một cái,Chấn Nhânsửa lại, “Tráng Quả, nếu ngươi không ra gặp ta, ta sẽ giết Hô Hàn Tà! Có nghe thấy không, ta muốn giết Hô Hàn Tà!” Hắn nghĩ, với tính tình của Tráng Quả, tuyệt đối sẽ không để ân nhân cứu mạng mình mất mạng vì mình; nghe hắn la lên như thế hẳn là phải nhịn khôngđược mà chạy ra mới đúng.



Quả nhiên, Tráng Quảnghe được lời hắn la hét liền từ trong cung chạy ra, nhưng y lại không muốn gặpChấn Nhân, dừng bướctránh ở bên ngoài.

Bây giờ lại nghe Chấn Nhân nói nếu mình không ra ngoài thì sẽ giết Hô Hàn Tà, không khỏi lo lắng vô cùng. Y biết với công lực của Chấn Nhân, muốn giết Hô Hàn Tà cũng là chuyện dễ dàng thôi. Do dự nửa ngày, rốt cuộc y cũng cất bước vào trong cung, nơi Chấn Nhân đang đánh nhau.



“Quả Quả!” Chấn Nhân thấy Tráng Quả bước vào cung liền cao hứng quát to một tiếng, xông lên muốn ôm lấy y.

Hô Hàn Tà thấyTráng Quảđi ra, biết có đánh nữa cũng vô nghĩa, liền lệnh cho mọi người dừng tay, đi đến bên cạnh Tráng Quả.

Hai người một trước một sau nhào vàoTráng Quả.

Tráng Quả né tránh ôm ấp của Chấn Nhân, vòng ra phía sauHô Hàn Tà.

Chấn Nhân ngây ngốc.

Hắn không tin, Quả Quả của hắn lại né tránh hắn, lựa chọn đứng phía sau người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.