Bản Tình Ca Nhỏ

Quyển 1 - Chương 25: Hành vân suy đoán, an thiếu hàn nổi giận




LúcTráng Quả mở to mắt, thấy mình đã ngủ trên giường, nằm trong ***g ngựcChấn Nhân.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã thấy suốt mười bảy năm này, khóe miệng hắn còn mang theo nụ cười, như đứa trẻ đã thỏa mãn.

Y thật không ngờ, thiếu gia chẳng những không trừng phạt y, ngược lại còn giống như trước đây, ôm y khóc lớn.

Tráng Quả nghĩ thầm,‘trong lòng thiếu gia vẫn để ý đến ta, phải không? Với hắn mà nói, ta không chỉ là một gia phó cho hắn tiết dục, phải không? Nhưng vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Vì sao hắn không giống như trước đây, cười ôn nhu với ta nữa? Vì sao phải nói như thế trước mặt lão phu nhân? Theo lời hắn nói, nếu chỉ là cần tìm một người có thể thỏa mãn hắn, chịu được hắn gây sức ép thì cũng rất nhiều a, vì sao không phải là ta thì không thể?’

‘Thiếu gia, Tráng Quả vẫn là không hiểu ngươi. Nhưng ta thề, về sau không bao giờ làm ngươi khóc nữa! Tráng Quả không xứng! Chờ sau khi thiếu gia thành thân, sẽ lại đề cập với thiếu gia chuyện cho ta trở về cố hương; còn bây giờ, ta tạm thời ở bên cạnh hầu hạ hắn đi. Thiếu gia nhất định không quen để người lạ hầu hạ, ngay cả nơi phong nguyệt(aka lầu xanh) hắn cũng không thường đi mà.’

‘Đúng rồi, thiếu gia có lẽ là đã quen vớisự tồn tại của ta, cho nên mới có thể để ý như vậy. Ân, nếu lần sau gặp được một nữ hài tốt nào đó, có thể làm cho thiếu gia thấy hứng thú, làm hắn cảm nhận được chỗ tốt của nữ hài tử, sớm quen có người khác trong cuộc sống của hắn.

Không biết là có phải cảm nhận được tầm mắt của Tráng Quả hay không, Chấn Nhân chậm rãi mở mắt ra, ôn nhu nhìn thiên hạ đang nằm trong ***g ngực mình, siết chặt bàn tay đang đặt lên lưng y, an tâm nở nụ cười.

“Ngươi còn ở đây… Quả nhiên không rời đi.”

Bị Chấn Nhânnhìn đến phát ngượng, Tráng Quảcúi đầu, nhỏ giọng nói, “Tráng Quảđã nói, Tráng Quảsẽ không rời khỏi thiếu gia nữa.”

Chấn Nhân nhíu nhíu mày nói, “Quả Quả, không cần gọi ta là thiếu gia nữa, gọi tên ta, hoặc gọi ta là Ưng, hơn nữa cũng không cần xưng tên mình nữa, cứ xưng ‘ta’ là được.”

“Cái này sao được! Ngài là thiếu gia, Tráng Quả là nô(người hầu), nếu để cho người khác nghe được sẽ nghĩ Tráng Quả ức hiếp chủ. Nếu để người trong phủ biết, lão phu nhân sẽ vả miệng Tráng Quả mất. Tráng Quả không dám lỗ mãng.” Nếu không phải bởi vì thân thể đang xích lõa,Tráng Quả có thể đã muốn quỳ trên mặt đất.

“Bà ta dám! Không ai dám vả miệng ngươi cả! Nếu ai dám động vào ngươi, ta sẽ lột da, rút gân kẻ đó!” Chấn Nhân cả giận nói.

“Thiếu gia…Tráng Quả… Ta… Đây là mệnh lệnh sao?”

“Quả Quả!” Đưa tay ôm chặt Quả Quảvàongực mình, Chấn Nhân không biết nên giải thích với y thế nào.

“Thực xin lỗi, thiếu gia. Ngài đừng tức giận, Tráng Quả… Không, ta sẽ sửa miệng, thật! Ngài đừng tức giận!” Sợ Chấn Nhân tức giận, Tráng Quảnói nhanh.

Y sợ, thiếu gia đã ba năm nay chưa từng ôn nhu như vậy sẽ lại giống như trước kia, không để ý đến đau đớn của mình mà liều mạng gây sức ép.

Bởi vì đã nếm được ngọt ngào vừa rồi, Tráng Quả mới biết thì ra làm việc này mà không bị đau đớn là cần nhờ vào tâm tình của thiếu gia. Tráng Quả bắt đầu suy nghĩ, nếu tâm tình của thiếu gia tốt, nói không chừng từ nay về sau thiếu gia phát tiết trên người mình cũng có thể giống như hôm nay, không những làm y không càm thấy đau đớn mà còn làm y thấy thực thoải mái; nhưng nếu làm thiếu gia mất hứng, nói không chừng sẽ lại tra tấn y đến chết đi sống lại. Vẫn là thiếu gia nói cái gì thì mau đáp ứng hắn đi, ngàn vạn lần đừng chọc hắn không hài lòng.

“Quả Quả, cái này không phải mệnh lệnh, đây là thỉnh cầu của ta! Ngươi có biết khi ta nhìn thấy tờ giấy ngươi lưu lại kia, tâm tình ta thế nào không? Ta chưa bao giờ biết ngươi lại coi mình ti tiện như thế, ta… ta có phải đã làm sai rất nhiều chuyện rồi không?” Đôi mắt Chấn Nhânnhìn thẳng vào Tráng Quả mà hỏi.

“Không có! Không có! Thiếu gia… Ngài… Không, Chấn… Nhân, ngươi không làm sai cái gì cả, là chính ta không chịu nổi mà thôi. Ta không phải gia phó(người hầu trong nhà) tốt, thực xin lỗi!” Tránh khỏi tầm mắtChấn Nhân, Tráng Quả hồi đáp.

“Ta chưa từngxem ngươi như gia phó! Ai sẽ cùng gia phó của mình lên giường chứ?! Quả Quả, ta biết trước kia ta đã ủy khuất ngươi,nhưng ta nghĩ ngươi hiểu được. Trừ ngươi ra, ta căn bản không chạm qua người thứ hai! Ngươi hiểu được đây là ý gì không? Ta, ta thừa nhận trước kia đối xử với ngươi như vậy, quả thật là có chút quá phận, nhưng cũng phải trách ngươi nữa!” Chấn Nhântức giận vìQuả Quảkhônghiểu phong tình, hung hăngcắn một ngụm lên đầu vai y.

“A! Đau! Trách ta?” Tráng Quảmuốn tránh khỏi đôi tay rắn như thép kia; y sợ Chấn Nhân sẽ bắt đầutiến hành trừng phạt thực sự.

“Đương nhiên trách ngươi! Ai bảo khi đó ngươi mê người như vậy! Ánh mắt trong veo vô tội nhìn ta, trong mắt lại chứa nước mắt chưa hiểu dục vọng, hai gò má phiếm hồng, thân thể run rẩy, hai chân khép chặt, giống như đang nói với ta ‘Khi dễ ta đi! Hung hăng mà thao ta đi! Làm cho ta khóc đi!’ Khi ta tiến vào ngươi, ngươi sẽ phát ra thanh âm đặc biệt dễ nghe, hai mắt lệ mông lung cầu xinta. Ta… Rất thích bộ dáng khóc lóc khi đó của ngươi!” Chấn Nhân vừa nói, cái tay lại bắt đầu không có quy củ, đến nơi nào đó mà sờ sờ mó mó loạn cả lên.

Bị những lời nói kinh người của Chấn Nhânlàm sợ tới mức không thể động đậy, Tráng Quảcảm thấy tay người kia sẽ duỗi đến…

“Đừng! Ta không muốn! Chấn… Nhân… Ta có thể nói không muốn không?” Tráng Quả đáng thương hề hề hỏi.

“A! Chính là biểu tình này! Vì sao ngươi lại muốn dùng vẻ mặt này mà cự tuyệt ta? Ta quả thực…”

“Thiếu gia, Tráng Quả hiểu được.Thiếu gia muốn làm thì làm đi, Tráng Quả còn tưởng rằng thiếu gia không xem Tráng Quả như nô bộc, Tráng Quả có thể nói không muốn, thì ra… Thực xin lỗi! Thiếu gia, Tráng Quả sẽ không cự tuyệt ngài nữa.” Tráng Quả bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên thiếu gia vẫn là thiếu gia, đây là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mình đừng có vọng tưởng nữa.

Chấn Nhân bị Tráng Quả làm cho nổi điên, thống khổ đến nghiến răng nghiến lợi! Lần đầu tiên hắn cảm thấy làm thiếu gia thật tốt!

Nhưng nghĩ đến nguyên nhân lớn nhất khiến Tráng Quả rời khỏi mình chính là bởi y tự ti, hắn đành phải kéo tay phải Quả Quảqua, đưa đến chỗ giữa chân mình, nói, “Quả Quả, ta đã thành như vậy rồi, ngươi giúp ta một chút được không? A, ta không phải nói dùng… mặt sau của ngươi… Ta nói ngươi dùng… tay, như vậy chắc cũng được chứ?”

Một tay bị bắt cầm thứ cực đại càng lúc càng nóng, Tráng Quả vì sự chuyển biến củaChấn Nhânmà cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu gia thật sự không hề xem mình như nô bộc sao? Đã như vậy mà vẫn còn nhịn được! Nếu như trước kia thì đã sớm…

“Quả Quả…” Vật cực đại đượcQuả Quả cầm đã không thể chịu đựng được loại tra tấn chưa từng chịu qua này, bắt đầu nhảy dựng lên trong tay y như muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Chấn Nhâncũng đặt tay mình lên tay Quả Quả, chậm rãi ma sát.

“Chấn Nhân…” Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia nhà mình mị nhãn hàm xuân (trong mắt có chứa xuân tình) như vậy, tim Tráng Quả không khỏi đập nhanh hơn. Thiếu gia đẹp quá!

Không biết có phải bị vẻ yêu mị của thiếu gia mê hoặc hay không mà bàn tay Tráng Quả cũng dần dần ma sát nhanh hơn. Thỉnh thoảng thậm chí còn xoa xoa nhẹ nhàng lên phần đỉnh của Chấn Nhân nữa.

“A…Quả Quả, cứ như vậy! Thật thoải mái! Phải nhanh… phải…Muốn ra… A! Quả Quả!” Chấn Nhân lần đầu tiên tiết ra trong tay Quả Quả.

Tráng Quả ngơ ngác nhìn chất lỏng sền sệt dính dấp trên tay mình. Y không thể tin được, thiếu gia thật sự có thể thỏa mãn với cách như vậy!

“Quả Quả…” Bắt lấy tay y, Chấn Nhân dùng giọng nói đầy từ tính hấp dẫn sau khi thỏa mãn, “Quả Quả… Liếm một chút, một chút thôi, được không?”

Giốngnhư bị ma chú, Quả Quả vươn tay đến bên miệng mình, vươn đầu lưỡi… nhẹ nhàng liếmmột chút.

“Quả Quả!” Thấy Quả Quả thực sựđã liếm,Chấn Nhân hưng phấn kéo mạnh Quả Quả vào ngực. Quả Quả của hắn quả nhiên là tốt nhất!

Bị Chấn Nhân kéo vào trong ***g ngực, Tráng Quảmới nhận ra mình vừa làm chuyện gì, xấu hổ đến vùi đầu vào ***g ngực ai đó… Y… Y không muốn gặp người nữa! Không ngờ lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này!

Ta chắc chắn là sinh bệnh rồi! Nhất định là như vậy!

Hôm nay mưa rất lớn, chính mình đã ướt đẫm, có lẽ đã phát sốt mà làm ra loại chuyện khó hiểu gì gì đó cũng là có thể hiểu được. Nhất định là như vậy…

Tráng Quảcứ tưởng tượng bệnh tình của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Chấn Nhân ôm người trong lòng vào ngực, trải qua cả một tháng dài đằng đẵng, tính dục giờ mới được thỏa mãn, hơn nữa lại là thứ đã mất rồi tìm lại được, hạnh phúc cũng chạy vào trong mộng, gặp gỡ Quả Quả của hắn, cũng thuận tiện làm ít chuyện vừa rồi còn chưa được làm.

******************************

Ngày hôm sau, hai người đều là bụng đói kêu vang mới rời khỏi giường. Nói *** gia thu dọn thùng tắm, thu xếp cho gọn gàng sạch sẽ, cùng nhau đi đến thực đường phía trước khách ***.

(khách *** ngày xưa như khách sạn/nhà nghỉ bây giờ, phía trước bán đồ ăn, trên lầu hoặc phía sau là phòng/nhà cho thuê. Thực đường là chỗ bán đồ ăn phía trước a)

Chọn một cái bàn tít phía trong, Chấn Nhân cùngTráng Quả ngồi xuống.

Hôm qua *** tiểu nhị đã thu bạc củaChấn Nhânthấy hai người ngồi xuống, vội vàng mang theo nước trà chạy tới.

“Nhị vị gia, sớm! Không biết đêm qua ngủ ngon giấc không? Sáng nay muốn ăn gì? Phàm là thứ nhị vị gia muốn nếm thử, chỉ cần tiểu Lục tử ta có thể tìm được thì nhất định sẽ đưa tới cho nhị vị gia!”

“Không tồi, ngủ rất được! Thực thoải mái! Ha hả…” Chấn Nhân nghe thấy lời nói của tiểu nhị ca, nhớ tới Quả Quả đêm qua, rất là vui vẻ.

“Vị tiểu ca này, phiền ngươi cho chúng ta chút gì đó no bụng đượckhông, như thanh chúc hoặc mấy đồ ăn sáng linh tinh chẳng hạn? Phiền ngươi.” Quen cùng ăn mấy món với thiếu gia, Tráng Quả ôn hòa nói với tiểu nhị ca.

(thanh chúc: cháo trắng, thường ăn kèm với cái gì đó như dưa muối… Bữa sáng của người TQ thường là cháo, quẩy, sữa đậu nành a)

Bởi vì chính mình là hạ nhân, biết việc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống rất vất vả, cho nên y vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng những người như mình.

“Được, không thành vấn đề! Nhị vị thỉnh chờ một chút, sẽ có ngay!” Tiểu Lục tửđược người ta tôn trọng, mặt đầy ý cười, khom người chào rồi đi xuống gọi món ăn.

Quả nhiên, thanh chúc, tiểu lung bao(bánh bao), mấy món ăn sáng nữa nhanh chóng được đưa tới.

Chờ Chấn Nhân giơ chiếc đũa lên, Tráng Quả đem chén nhỏ đã được múc đầy cháo đưa tới trước mặt Chấn Nhân, rồi mới giơ đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

Khi Tráng Quảđã lót bụng đượcmột chén cháo, Chấn Nhânlại đưa bát mình đang cầm, trong có chứa đầy cháo. Bị hành động của Chấn Nhân dọa sợ, Tráng Quảnhìn bát cháo trước mặt, khôngbiết làm thế nào cho phải.

Thiếu gia lại múc cháo cho y?

“Sao vậy? Một chén cháo đã no rồi? Không thể nào, hay là cháo ta múc ngươi không muốn ăn?” Vẻ mặt Chấn Nhân ủy khuất.

“Sao lại vậy chứ! Ta chỉ là muốn chờ cháo nguội bớt một chút thôi… Bây giờ chuẩn bị ăn này.” Bưng chén lên, Tráng Quả ăn từng miếng từng miếng.

“Ngươi ăn nhanh như vậy làm gì? Ăn bánh bao a! Đến, ăn cái này, ta đã thổi rồi, không nóng nữađâu!” Nói xong, Chấn Nhân lại cười meo meo đưa qua một cái bánh bao.

Ngay khi Tráng Quảđưa tay nhận, đột nhiên nghe được thanh âm của nữ tử từ phía trước truyền đến. “Nhâm Tráng Quả! Thì ra ngươi ở đây! Cô nãi nãi còn tưởng rằng ngươi đã chạy ra thành rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.