Bản Tình Ca Nhỏ

Quyển 1 - Chương 23: Quay đầu cười một tiếng trăm quỷ cũng bỏ chạy




Tráng Quả rời khỏi Tiêu phủ, rời khỏi thiếu gia đã hơn hai mươi ngày.

Hai mươi ngày này, tuy y không có ý hỏi thăm nhưng Tiêu phủ danh chấn thiên hạ như thế, chuyện trong phủ đương nhiên vẫn truyền vào tai y.

Khi nghe tin thiếu gia lập sinh tử trạng để lãnh binh xuất chinh, nếu không phải Tráng Quả sợ thân phận đào nô của mình bị bại lộ thì chỉ sợ y đã muốn đi báo danh tòng quân.

Không biết là do không thể không lo lắng với vị thiếu gia đã sống mười bảy năm với mình, hay là đúng phương hướng trở về nhà, Tráng Quả bất tri bất giác lựa đường đến phương bắc. Hướng bắc lại hướng bắc.

Nhanh đến giờ ngọ, nhìn sắc trời, dường như trời sắp mưa, nên dừng lại dùng cơm rồi đi, dù sao cũng không có mục đích gì. Nếu đổ mưa to thì lưu lại thành nhỏ này nghỉ lại, ngày mai lại lên đường. Có lẽ chỉ cần ba bốn ngày nữa là có thể về nhà ở thôn Thuận Bình rồi.

Vì tiết kiệm, Tráng Quả cũng không đi xe ngựa. Lúc y ra khỏi phủ cũng chỉ mang theo y phục sạch sẽ để thay đổi, là y phục đã dùng qua nhiều năm, cũng không códùng đến tiền lương của hạ nhân, không cưỡi ngựa, vẫn ngạnh dựa vào hai chân đi đến Bảo Định phủ.

Chọn một quán cơm coi như sạch sẽ, sải bước đi vào. Mới vừa vào đến nơi đã vội vàng đi ra, nhưng đã không còn kịp rồi, đã bị người bên trong nhìn thấy rõ diện mạo.

Một trận gió thổi qua, bức rèm của quán bị vén lên cao, một nữ tử đuổi tới, vừa đuổi vừa hô to, “Này, tên ngốc này, đứng lại đó cho ta, cô nãi nãi ta cũng không ăn thịt ngươi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”

Tráng Quả nghe được thanh âm nữ tử, chạy trốn còn nhanh hơn. Y không muốn để nữ tử này quấn lấy. Nữ hài tử này rất đáng sợ, cơ hồ có thể so với thiếu gia bá đạo nhà y.

Nhưng dù sao cũng đang ở trong thành, người đến người đi tấp nập, không thể thi triển khinh công, hơn nữa Tráng Quả không muốn đụng chạm đến người khác, cho nên nhanh chóng đẩy đám người qua đường mà tránh nữ tử đang truy kích.

“Này, ngươi đừng chạy, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi chạy nữa, ta liền… Ta liền khóc cho ngươi xem!” Nữ tử khóc lóc om sòm.

Không còn cách nào khác,Tráng Quả biết nàng thật sự sẽ làm như vậy, đành phải dừng bước, chờ nàng chạy đến trước mặt.

Mặt bày ra vẻ đau khổ, Tráng Quả nói, “Cô nương, cô nương cần gì phải truy tìm ta như thế? Ta đã nói với cô nương rồi, không cần lấy thân báo đáp đâu, sao cô nương còn không hiểu?”

Đứng chống hông, nữ tử hung tợn nói, “Ngươi nói không cần thì không cần chắc? Cô nãi nãi ta xem trọng ngươi, ngươi ngoan ngoãn quay về Thiết gia trại cho ta. Ta cho tiểu tử ngốc ngươi làm cô gia (chồng), không phải cho ngươi đi chăn ngựa, ngươi trốn cái gì?”

Tráng Quả nghĩ thầm, nếu ngươi để ta đi chăn ngựa kiếm phí sinh hoạt thì có lẽ ta còn đi. Làm cô gia, ta mới không thèm a! Lại tiếp tục khuyên nàng, “Cô nương, ta chỉ là một người dân bình thường không có tài năng gì, không thể mang đến thứ tốt gì cho cô nương. Sao cô nương không tìm những công tử có tiền mà gả?”

“Ai muốn tìm mấy tên bất lực ấy, vai không thể gánh, như mấy quả hồng mềm! Ai nói ngươi không có tài? Nếu không phải công phu ngươi cao cường, giúp ta đánh đuổi mấy tên đăng đồ tử không biết xấu hổ ỷ mạnh khinh người kia, bây giờ ta cũng không thể đứng nói chuyện trước mặt ngươi như thế này, đã sớm tìm một sợi dây mà treo cổ rồi!” Nữ tử phản bác.

Nàng đã xác định rồi, muốn đem nam tử anh vĩ tâm địa thiện lương, thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp, người vừa trung thực lại có công phu cao cường này thu vào tay. Nam nhân tốt như vậy không nhiều lắm, nếu không tiên hạ thủ vi cường, đến lúc đó có người khác nhanh chân đến trước thì sao?

Tráng Quả ngây người, y không ngờ mình cứu người còn mang đến phiền toái lớn đến thế này. Ai, Tráng Quảkhông trơ mắt nhìn người tốt kẻ yếu bị khi dễ, dọc đường lại không biết đã đưa tay quản bao nhiêu việc, nữ hài tử này chính là kết quả của một lần nhàn sự (rỗi hơi) mà y đã nhúng tay.

Lúc ấy, nàng bị mấy tên giang hồ bại hoại thoạt nhìn có công phu khá cao bao vây. Tráng Quả vẫn bị thiếu gia đạp hư, nghe được thứ ngôn ngữ làm càn hạ lưu này liền thấy tức giận, đi qua đánh cho mấy tên côn đồ kia ngã ra đầy đất.

Nhưng y lại không ngờ, khi y xoay người muốn chạy, nữ tử tự xưng là nữ chủ nhân của Thiết gia trại lại giữ chặt ống tay áo y không cho đi, nói cái gì mà muốn lấy thân ước hẹn.

Y liền cự tuyệt ngay lập tức.

Nhưng sau đó nữ tử này vẫn đi theo sau y, ồn ào nói muốn y phải thú nàng.

“Này, đừng ngẩn người. Ngươi không phải cần ăn cơm sao? Đi a, ăn cơm đi, người khác đang nhìn kìa.” Nữ tử nói xong, tiến lên muốn kéo lấyTráng Quả.

“Oa! Cô nương đừng kéo ta. Ta, ta đi theo cô nương ăn cơm.” Tráng Quả cơ hồ chưa bao giờ thân cận với nữ tử, bị hành vi lớn mật của nữ tử này dọa sợ đến thụt lùi ba bước.

Nếu bị thiếu gia nhìn thấy… A! Ta nghĩ cái gì vậy! Đã nói không được nghĩ đến thiếu gia nữa mà!

Không còn cách khác, Tráng Quả đành phải cùng nữ tử kia trở lại quán cơm vừa mới bước ra.

Chủ quán nhìn thấy nữ khách quan ăn cơm chưa trả tiền đã bỏ chạy giờ đã trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đón hai người ngồi vào chỗ vừa nãy nữ tử đã dùng cơm.Tráng Quả tùy tiện kêu chút thức ăn, cũng thanh toán tiền luôn. Y phải ăn cho no đã, mặc kệ có mưa hay không cũng phải chạy đi.

“Này, ngươi tên là gì? Ta hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, cũng không thể cứ gọi là tên ngốc chứ. Còn nữa, cô nãi nãi tên làThiết Trinh, ngươi đừng có quên đó! Ta cũng không muốn nghe ngươi gọi là cô nương này nọ nữa.” Thiết Trinh bất mãn nói.

“… Ta gọi là…Nhâm Tráng Quả.” Suy nghĩ nửa ngày,Tráng Quả mới nghĩ ra cái tên giả như thế như vậy. Y nhớ đến Nhâm Tâm cư mới tự đặt cho mình một cái họ như thế. Đúng là chút sáng tạo cũng không có!

Bên ngoài, không ngoài sở liệu của Tráng Quả, trời bắt đầu mưa nhỏ, chỉ trong chốc lát liền chuyển thành mưa to.

“Ngô, Nhâm Tráng Quả, cái tênkhông tồi nha, vừa nghe đã biết là tên của đại nam nhân. Không như ta, Thiết Trinh, không biết còn tưởng là tên của một nam nhân to lớn thô kệch. Thật đúng là! Cha ta đặt tên mà một chút tiêu chuẩn cũng không có! Ai! Công phu của ngươi là học được từ đâu vậy? Thật lợi hại! Cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ thấy công phu chiêu thức đó nha, nói cho ta biết được không?”

Trao đổitên, bắt đầu nghĩ đến việc tiến thêm một bước để hiểu biết đối phương, Thiết Trinh háo hức hỏi.

Nhớ tớivõ công của mình, Tráng Quảcũng nhớ đến thiếu gia. Hắn bây giờ thế nào rồi?

Rời khỏi Tiêu phủ, đến giang hồ, bởi vì chuyên nhúng tay so chiêu với người khác, y mới phát hiện ra, công phu mà thiếu gia dạy cho mình là loại võ công hạng nhất. Dù có là ai đã nghe qua tên, hay thoạt nhìn vô cùng lợi hại, nhưng đều bị y đánh cho chạy chỉ trong vòng chưa tới ba bốn chiêu.

Lần đầu tiên một mình xa nhà, lần đầu tiên vì chính mình mua quần áo, lại phát hiện bố y trên người mình thoạt nhìn không thu hút gì thật ra là được làm từ loại vải cực tốt, ngay cả giày dưới chân cũng là do bố phường nổi danh làm ra, càng miễn bàn đến nội sấn y mặc bên trong mà người khác không nhìn thấy, không ngờ lại là loại vải được dệt từ thiên tàm ti hiếm thấy.

Trách không được, mỗi lần thiếu gia gây sức ép với y đến chịu không nổi, nhưng khi mặc nội y cũng chưa bao giờ bị ma sát làm đau; thì ra mỗi bộ nội y đều cực kỳ mềm mại, dệt từ loại thiên tàm ti cho sản lượng cực thấp. May mà y thích mấy bộ nội y mềm mại đó nên đã đem mấy thứ đó theo.

Đến khi biết chủ cửa hàng may sẵn tưởng rằng y phục này là cho đại hộ khách, đều tự tay chọn cho y, làm y sợ đến mức luôn miệng nói không cần.

Còn việc ăn cơm, y không giống như những bộc nhân(người hầu) khác, không bao giờ được ngồi ăn với chủ nhân; chỉ cần là ở Nhâm Tâm cư, hoặc dùng cơm ở cửa hàng bên ngoài, không có ngoại nhân ở đó, y đều cùng ăn cơm với thiếu gia; thiếu gia ăn gì thì y cũng được ăn cái đó. Thiếu gia chưa bao giờ để y phải ăn cơm nguội, đừng nói gì đến việc chỉ cho y cơm rau dưa(đạm bạc, ý là không có món gì ngon).

Còn điểm tâm mà các phòng đưa tới lấy lòng thiếu gia, hay mấy thứ điểm tâm tinh xảo gì đó mà đại thần hay phú thương bên ngoài đưa tới, thiếu gia cũng nói là không thích vị ngọt đến ê răng này, toàn bộ mấy món đó đều để cho người thích ăn đồ ngọt như y.

Ăn không hết, y còn đưa cho mấy bộc nhân khác. Bọn họ luôn nói y có phúc khí, có thể ăn được thứ ngon mà còn thừa từ thiếu gia như vậy, bọn họ chỉ là thấy mà chưa bao giờ được ăn; mà mấy thứ này, căn bản cũng không phải là thứ thiếu gia ăn còn thừa.

Cẩn thận ngẫm lại, thiếu gia không thích ăn đồ ngọt hoàn toàn có thể nói với người khác đừng đưa điểm tâm ngọt tới nữa, hơn nữa hắn cũng có thể không nhận. Nhưng thiếu gia chưa bao giờ nói với người khác như vậy, mỗi lần được người ta tặng điểm tâm, hắn đều nhận lấy, nhưng sau đó đều đưa cả cho y.

Điều làm Tráng Quảcảm thấy kì lạ chính là, các phú thương và đại quan tại sao lại thường tặng điểm tâm ngọt cho thiếu gia? Bình thường không phải đều là tặng kì trân dị bảo sao? Hơn nữa tặng cũng quá thường xuyên rồi, cơ hồ cách vài ngày lại có một người trong cửa hàng điểm tâm đến tặng thiếu gia một lần, nói là đại gia nào đó tặng.

Vốn y ở Tiêu phủ cũng không để ý đến những chuyện này, cho đến hôm nay rời khỏi thiếu gia, một mình ra ngoài, mấy chuyện này mới chậm rãi hiện lên trong đầu. Mấy ngày nay, từng chuyện từng chuyện trở nên càng lúc càng rõ ràng, bắt đầu hiểu được chuyện mà lúc trước y vẫn coi là bình thường là khác thường đến cỡ nào – thì ra thiếu gia đối xử với mình thật tốt.

Cứ nghĩ đến chuyện thiếu gia đối đãi tốt với mình, y lại mâu thuẫn. Bởi một mặt, ngày thường ở chỗ y không nhìn thấy, thiếu gia đối đãi với y tốt lắm; nhưng còn mặt khác, thiếu gia làm chuyện khiến y cảm thấy thống khổ.

Nghĩ đến những lời thiếu gia nói với lão nãi nãivàNgọc Cầm tiểu thư, y lại thấy đau lòng. Có lẽ thiếu gia đối xử tốt với mình như vậy chỉ là vì không muốn trung bộc (gia nhân trung thành) mà mình khó khăn lắm mới chọn được nhanh chóng bị hắn phá hỏng mà thôi.

Lắc đầu, gác bỏ những chuyện khiến y thống khổ sang một bên. Nếu đã quyết định không nghĩ đến thiếu gia nữa thì cũng không cần để những chuyện này làm phiền não. Tráng Quả lại lần nữa tự nhắc mình phải quên thiếu gia đi.

“…Tráng Quả, Nhâm Tráng Quả! Ngươi lại phát ngốc cái gì? Sao ngươi lại luôn ngẩn người như thế! Bộ dáng như đang có tâm sự gì đó nặng nề lắm vậy.”Đối với việc Tráng Quả không để ý tới nàng, Thiết Trinh tức giận nói.

“… Ta đang nghĩ, có nên nói với cô nương rằng, kỳ thật ở quê ta đã thú tức phụ rồi; hơn nữa bởi vì ta nghe tin nàng đã có thai nên mới gấp gáp trở về, muốn được gặp nàng. Ta không muốn lừa cô nương.” Đúng vậy, ta không muốn lừa ngươi, không muốn lừa nhưng ngươi lại không từ bỏ ý định, khôngcòn cách nào khác ta mới phải lừa ngươi. Tráng Quảthầm nghĩ, trong lòng cũng lặng lẽ nói lời xin lỗi.

“Ngươi nói cái gì? Ta không tin! Vậy sao ngươikhông nói rõ ràng ngay từ đầu?”Thiết Trinh không quá tin tưởng hỏi.

“Đó là bởi vì ta nghĩ chỉ cần cự tuyệt,cô nương sẽ không theo ta nữa. Không ngờ…”

“Hừ! Hừ hừ hừ, ta phải về nhà với ngươi, nhìn xem thê tử ngươi là người thế nào!”

“A…”

Tráng Quả thành thật cũng hết cách. Y không ngờ Thiết Trinh này lại quấn dai như vậy, có lẽ còn bá đạo hơn cả thiếu gia không chừng. Có một thiếu gia như vậy cũng đủ rồi,Tráng Quả tuyệt đối không muốn lại dính dáng đến đại tiểu thư Thiết gia trại này nữa.

“… Được rồi, tuy rằng nàng không thích gặp người lạ… Ngượng ngùng, ta đi phương tiện (WC o_O)một chút.”

Đỏ cả mặt, dù sao cũng là nữ hài tử, nghe đến loại đề tài này đương nhiên sẽ ngượng ngùng. Thiết Trinh nói, “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

Hỏi xem nhà vệ sinh ở đâu, Tráng Quả cầm theo tay nải đi về phía cửa sau quán cơm.



Đợi lại chờ, cũng không thấy Tráng Quả trở về, Thiết Trinhđã biết y bỏ trốn rồi, lập tức chạy ra ngoài, nhưng trời mưa quá lớn, nếu ra ngoài thì chỉ chốc lát là y phục sẽ ướt đẫm. Bây giờ lại là mùa hè, Thiết Trinh ăn mặc mỏng manh đương nhiên sẽ không dám bước ra ngoài. Tức giận, nàng chỉ có thể nhìn màn mưa to ngoài cửa hàng mà mắng Tráng Quả không biết tốt xấu.

Lúc này Tráng Quả đội mưa to, liều mạng chạy trốn. Y tính có thể chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu, tóm lại đừng để nữ hài tử kia bắt được là tốt rồi.

Trong cơn mưa, một con ngựa màu đỏ phi nhanh, người mặc hắc y ngồi trên ngựa cũng đã ướt đẫm, dán chặt lên lưng ngựa hữu lực, tuy cơ thể thon gầy nhưng có thể nhìn ra là người có cơ bắp.

Một người dựa vào hai chân mà trốn, một người lại dựa vào bốn chân mà chạy, tuy thong thả nhưng nhanh chóng tiến sát lại gần nhau…

Launước mưa trên mặt, để tầm mắt nhìn được rõ ràng hơn;Tráng Quả thề, con tuấn mã này cực kì giống Hỏa Diễm mà thiếu gia hay cưỡi, đang chạy đến phía mình.

Vừa định trốn, nhưng lập tức đánh gãy ý niệm này trong đầu. Thiếu gia bây giờ hẳn đang phải ở chiến trường phương bắc rồi chứ, sao có thể ở đây được?

Ngựa dần dần đến gần…

Ngay khi con ngựa qua sát người mình, đột nhiên nó hí vang một tiếng, hai chân trước của con ngựa đá lên trời, bị bắt ép phải dừng lại. Vó ngựa còn chưa chạm đất, người ngồi trên đó đã muốn nhảy xuống, ôm chặt Tráng Quảvào ***g ngực!

Tráng Quả còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi thân thể nói cho y biết, người ôm lấy mình chính là thiếu gia, vừa định giãy ra thì đã bị Tiêu Chấn Nhân điểm Nhuyễn ma huyệt, ôm lấy thắt lưng mà nhảy lên ngựa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.