Bản Tình Ca Nhỏ

Quyển 1 - Chương 1: Giết người sao? làm sao có thể!




Tiêu Chấn Nhân trở thành Hình bộ thượng thư, trải qua những mưa gió đã hơn nửa năm, hiện tại là năm Hòa thứ hai mươi hai, cuối xuân đầu hạ.

Lúc trước hắn thỉnh người trong triều rỉ tai Chính Hoàng cho hắn chấp chưởng Hình bộ, chính là vì có thể danh chính ngôn thuận tìm ra hung thủ trong Tiêu phủ năm đó đã ra lệnh hại chết ba mươi bốn mạng người trong Tạng Hương sơn trang, đem kẻ đó ra ánh sáng. Bây giờ khéo sao Tiêu Chấn Hànhlại bị hắn nắm trong tay, vừa đúng lúc có lý do tốt cho hắn đả kích Tiêu phủ!

“Tráng Quả.”

“Có!”

“Ngươi đi tây ốc có thấy cô nương tên Lý Như Ngọckhông?” Khép lại quyển sách trong tay,Tiêu Chấn Nhânhỏi.

“Hồi bẩm thiếu gia, Tráng Quả không thấy.” Che bớt ánh sáng ngọn nến trên án,Tráng Quả hồi đáp.

“A, phải không?” Tiêu Chấn Nhânrơi vào trầm tư.

“Thiếu gia…” Tráng Quả muốn nói lại thôi.

“Ân? Chuyện gì?”

“Mấy vị thiếu gia ở Tây ốc cư xử không tốt; Tráng Quả đi tìm ngũ thiếu gia và lục thiếu gia hỏi thăm, đều không biết thêm được chuyện gì. Hai vị thiếu gia mỗi khi nhắc tới tam thiếu gia đều bày ra vẻ mặt chán ghét, không muốn nhắc đến nữa. Nhưng…” Tráng Quả do dự, không biết có nên nói chuyện đó cho thiếu gia nghe không.

“Nhưng cái gì? Nói ta nghe thử.” Tiêu Chấn Nhân thực sự cảm thấy hứng thú.

“Ta nghe bọn hạ nhân hầu hạ tam thiếu gia ở đó tán gẫu, nói… Nói Chấn Hành thiếu gia có một tiểu trang viên bên ngoài phủ; mà tiểu trang viên kia lại được tam thiếu gia chi một số tiền lớn để mời cao thủ võ lâm đến bảo vệ, còn về phần bảo vệ cái gì thì họ không biết.” Tráng Quả một hơi nói hết.

“Chính là nơi này! Hừ, bảo vệ cái gì? Còn không phải bảo vệ nữ nhân như trân bảo mà gã mới cướp được sao! Ngươi chưa từng nghe qua ‘Kim ốc tàng kiều ’ sao? Chẳng qua có người là cam tâm tình nguyện, có người là bị bức thôi, giống như nương ta chính là điển hình cho cái loại cam tâm tình nguyện ấy…”

Nghe thiếu gia nhắc tới mẫu thân của hắn, Tráng Quả không khỏi chấn động.

Từ thiếu gia đi vào Tiêu phủ, bị người ám toán nằm trên giường không dậy nổi, hắn đã khóc lớn hô to muốn gặp mẫu thân,không ngờ lại bị Tiêu vương nổi giận quát, cũng nói cho hắn, từ nay về sau mẫu thân của hắn chính là Tiêu vương phi; từ đó về sau y cũng không bao giờ nghe hắn nói gì về thân nương (mẹ ruột) của hắn nữa.

Nhưng không biết vì sao mà Tiêu vương phi không có nhi tử cũng không muốn nghe hắn gọi bà là ‘mẫu thân’, vì thế từ đó đến nay, thiếu gia hắn vẫn gọi Tiêu vương phi là phu nhân. Bây giờ lại nghe hắn nhắc đến mẫu thân mình, thật sự không biết tâm trạng thiếu gia thế nào nữa.

Ánh mắt ngập tràn lo lắng, Tráng Quả nhìn về phía thiếu gia. Tiểu thiếu gia đáng thương, từ nhỏ đã không có mẫu thân, cũng không biết hắn làm thế nào mà sống qua từng đó năm.

Tráng Quả thiện lương vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, y còn nhỏ như thế đã bị phụ mẫu bán cho người khác làm gia nô, bị người ta hết đánh lại mắngmà lớn lên, so với tiểu vương gia Tiêu Chấn Nhân của Tiêu phủ thì còn thê thảm hơn nhiều.

Tiêu Chấn Nhân còn có y thương hắn, đau lòng vì hắn. Còn y, có ai vì y mà thương yêu, có ai vì y mà đau lòng?

Có lẽ hiểu được ánh mắt Tráng Quả nói gì, Tiêu Chấn Nhân ra vẻ không sao mà nói, “Ngươi không cần thương hại ta, người ngươi phải thương hại là nữ nhân ngu ngốc đó mới đúng, biết rõ không có kết cục tốt mà còn một lòng ảo tưởng. Ngươi nghĩ phụ thân ta – Tiêu vương chỉ có mỗi mẫu thân ta là nữ nhân của ông ta thôi sao? Hừ, sao có thể thế được! Ngoài sáng thì ta biết có đến bốn, năm người, chưa kể những người ta không biết, hơn nữa một đêm phong lưu thì… Nếu không phải lão thái bà kia không cho ông ta nạp thiếp vào phủ, làm chuyện có lỗi với nữ nhi Ninh vương – Tiêu vương phi hiện tại, chỉ sợ thị thiếp của ông ta cũng không thua kém đại ca Tiêu Trì Hiếu của ông đâu.

“Về phần ta, nếu không phải tất cả các nữ nhân đó không sinh thêm cho ông ta được một nhi tử nhi nữ nào thì sao có thể đưa ta vào Tiêu phủ! Nếu không phải lão thái bà kia không có tôn tử nào khác, hoặc chờ không nổi, hoặc là quá nhỏ thì sao có thể để ta ngồi lên vị trí tiểu vương gia này chứ!”

Nghe những từ ngữ bất kính của thiếu gia đối với mọi người trong Tiêu phủ, Tráng Quả cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi từ nhỏ đến lớn, y nghe cách thiếu gia gọi mọi người trong Tiêu phủ như vậy cũng nhiều lắm rồi.

“Ngươi thử từ trong miệng đám hạ nhân xem có thể biết được cụ thể chỗ của tiểu trang viên đó không; nếu không thể thì cũng cố tìm hiểu nhất cử nhất động củaTiêu Chấn Hành. Chắc chắn gã không thể nhẫn nại được đến mức mười bữa nửa tháng mới đến đó một lần. Chỉ cần tìm được chỗ Lý Như Ngọc bị giấu, lại biết được giá cả gã thuê người trong giang hồ thì tìm được chứng cứ gã chỉ thị cho người phóng hỏa đốt nhà, đánh chết mạng người, cường thưởng dân nữ cũng không khó, đến lúc đó không lo không trị được gã!Chứng cứ đã vô cùng xác thực, không sợ Tiêu phủ ra mặt cầu tình can thiệp. Nhớ kỹ, khi ngươi dò la tin tức khôngđược để lộ sơ hở, biết chưa?” Tiêu Chấn Nhân lo lắng căn dặn.

“Vâng, thiếu gia, Tráng Quảsẽ cẩn thận làm việc. Vậy thỉnh thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút, Tráng Quả cáo lui.” Tráng Quảcúi đầu rồi lập tức xoay người ra khỏi phòng, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Tiêu Chấn Nhânkéo lấy cánh tay phải.

“Cáo lui? Ngươi phải lui đến chỗ nào?”Nói xong liền thuận tay kéo Tráng Quả xuống.

Bất an mà vặn vẹo thân hình, Tráng Quảkhông khỏi buột miệng, “Thiếu gia, ngươi cũng có thể kim ốc tàng kiều nha! Ta tin rất nhiều nữ nhân cam tâm tình nguyện để thiếu gia ‘tàng kiều’ đó.”

Nheo mắt, “Ý của ngươi là, ta ra ngoài tìm nữ nhân, không cần đến làm phiền ngươi nữa?”

Tráng Quả vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm, vẫn không sợ chết nói, “Đúng vậy, thiếu gia. Ta là một đại nam nhân, thiếu gia ôm cũng chẳng thoải mái gì, không bằng đi thử những nữ tử thiên kiều bách mị xem sao, chắc chắn thiếu gia sẽ thích hơn nhiều.”

“Sao, muốn tìm nữ nhân? Lại dám nói với ta nữ nhân tốt hơn chỗ nào, ngươi dám lén ta ra ngoài ăn vụng?”

Nghĩ đến Tráng Quảlại dám đem thân thể chỉ có mình mới có thể hưởng dụng cho người khác dùng chung, mặc dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng đã làm cho Tiêu Chấn Nhân hắn tức chết.

“Chỉ bằng thân thể này của ngươi? Cái thân thể đã bị ta ngủ cùng ba năm? Sao? Cảm giác ôm nữ nhân thế nào? Có bắn được ra không? Có cảm giác chỗ nào bị lấp đầy không? Ân? Tên *** đãng nhà ngươi?” Hắn nắm lấy chỗ hiểm giữa hai chân Tráng Quả, âm thầm dùng sức, vừa dùng sứcvừa nhìn mặt Tráng Quả mà hỏi.

Tráng Quả đau đến vặn vẹo, dùng tay trái đẩy đẩy cánh tay Tiêu Chấn Nhânđang nắm lấy chỗ hiểm của mình, nói không thành tiếng, “Thiếu gia, ta… không có, không có… ôm… nữ nhân. Thật sự, cầu ngài, mau… mau… buông ra, cầu… ngài!”

“Ngươi không phải nói muốn cáo lui sao? Bây giờ thì sao?”Tiêu Chấn Nhânxấu xa ép hỏi Tráng Quả.

“Không…không… lui nữa, thiếu gia…”

“Vậy ý của ngươi là, đêm nay ngươi muốn ở lại đây, dùng cái miệng phía dưới của ngươi hảo hảo hầu hạ ta? Ân? Đúng không?” Lực đạo trong tay hắn lại tăng thêm một chút.

“A… Thiếu gia, không! Không…” Tráng Quả đã không thể chịu được loại thống khổ mà không nam nhân nào chịu được này.

“Không? Không muốn?” Hai mắt mang ý cười nhìn Tráng Quả đã đau đến đổ mồ hôi lạnh, Tiêu Chấn Nhân không chút mềm lòng hỏi.

“Không… nguyện… nguyện ý! Thiếu gia…”

Nhận được hồi đáp vừa lòng, Tiêu Chấn Nhân cười cười, buông tay trái ra, không cần mất chút sức ôm lấy Tráng Quả đi vào phòng trong. Hắn muốn cho Quả Quả của hắn biết, trên đời này, người có thể chạm vào y chỉ có mìnhTiêu Chấn Nhân hắn, mà người duy nhất có thể lấy thân báo đáp Tráng Quả cũng chỉ có Tiêu Chấn Nhân hắn.

***********************

Ngày hôm sau, qua chính ngọ (`` 12g trưa), Tráng Quả mới từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi làm việc thiếu gia đã phân phó.

Vừa mặc y phục vừa nghĩ, may mà Nhâm Tâm cư này ngoài y ra cũng không lưu lại hạ nhân nào khác, người hầu hạ công tử cũng ít; ngoại trừ bộc phụ (vợ của nô bộc trong phủ) thỉnh thoảng đến quét dọn bên ngoài thì chỉ còn một người được trù phòng ở chủ ốc phân phó đưa đồ ăn tới, nếu không thì thân thể này… căn bản là không thể gặp người!

Đột nhiên nghĩ, không biết bộc phụ kia hôm nay đã đến chưa, y liền quay đầu nhìn quanh, thấy hình như không khác gì hôm qua, xem ra là chưa đến.Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại y nghĩ thầm, có thể là thiếu gia phân phó không cho vào chăng?

Tưởng tượng như vậy làm y cảm thấy có một cảm xúc quái dị nói không nên lời đối với sự chăm sóc này của thiếu gia. Lại nghĩ đến chuyện sáng nay, khi thiếu gia rời giường từ sớm, y cũng giãy dụa muốn đứng dậy hầu hạ thiếu gia, thiếu gia lại bảo y cứ ngủ tiếp, không cần hầu hạ hắn. Tuy lý do thiếu gia sử dụng làm y mặt đỏ tai hồng, nhưng thiếu gia lại có sự ôn nhu nói không nên lời…

Cuối cùng, vẫn là thiếu gia khó có lúc một mình đến Hình bộ.

Lắc đầu, loại bỏ cảm giác là lạ này, Tráng Quả nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ, xuất môn thám thính tin tức.

Lúc đi ngang qua hoa viên, lão hoa tượng(người chăm hoa) Trần bá đang tu bổ lại hoa cỏ bỗng gọi y lại, “Tráng Quả a, ngươi đi đâu vậy?”

“Trần bá, ta đi tây ốc tìm ngũ thiếu gia lấy ít đồ, là do thiếu gia phân phó.” Tráng Quả dừng bước hồi đáp.

“Úc, ta còn nghĩ, saoTráng Quả cũng học người khác bắt đầu nhàn hạ rồi. Suốt ngày nhìn ngươi theo sau tiểu vương gia đều đã quên ngươi cũng có lúc một mình a. Ha ha, không cần dốc sức như vậy đâu, lâu lâu cũng phải chú trọng thân mình một chút. Những hạ nhân như chúng ta ấy mà, nếu chính mình còn không biết tự quý trọng bản thân thì cũng không có ai đến thương ngươi đâu.” Lão hoa tượng Trần bá cảm khái nói.

Không chút nào lộ vẻ không kiên nhẫn đối với những lời lải nhải cằn nhằn của Trần bá, Tráng Quả cười cười nghe Trần bá nói việc nhà. Trần bá có thể là bởi vì đã lớn tuổi, miệng cũng lảm nhảm hơn nhiều, nhưng tâm tình vẫn rất tốt. Lão xem Tráng Quả như nhi tử của mình, luôn hỏi y ăn gì chưa, mặc ấm không; rất nhiều chuyện bí mật không thể nói ra ngoài trong Tiêu phủ đều là do lão nói cho y biết.

“Ta nói Tráng Quả nha, ngươi luôn làm việc bên cạnh tiểu vương gia, cần phải cẩn thận một chút nha. Lúc trước, người trong hình phòng không biết đã làm gì mà đắc tội tiểu vương gia, mỗi người bị đánh những năm mươi roi, trong mùa đông như vậy mà bị ném ra khỏi phủ. Có lẽ tạo nghiệt nhiều quá, nên hạ nhân phạt trượng đám người đócủa lão Vương phikhông chút nể nang gì.

“Hừ, cái này cũng coi như ác giả ác báo! Bất quá, tâm tư tiểu vương gia đúng là đủ ngoan (độc ác).Tráng Quả nha, ngươi phải nhớ cẩn thận làm việc, chớ chọc tiểu vương gia không vui a.”

“Ta biết rồi. Thiếu gia cũng không phải là người vô tình như vậy đâu, phần lớn thời gian thiếu gia đối với ta tốt lắm.” Tuy không rõ những người trong Hình phòng đó làm sao mà đắc tội với thiếu gia, nhưng những người đã đánh mình đến nằm trên giường không dậy nổi đã bị thiếu gia xử phạt, trong lòng y vẫn không kìm được mà cao hứng, nhưng đâu đó vẫn còn cảm thấy thương hại cho bọn họ.

Đang lúc Trần bá nói đến cao hứng, một nha hoàn nùng trang diễm mạt (trang điểm đậm nhưng đẹp)từ tây ốc đi đến, từ xa đã hô to, “Trần bá, Trần bá, tam thiếu gia bảo bá bá đi chăm cây bạch ngọc lan trước ốc của thiếu gia đó.”

Theo sau tiếng nói, người đã đến nơi. Nha hoàn thoạt nhìn cũng có chút tư sắc, nhìn đến Tráng Quả thì không khỏi ném cho y một cái nhìn quyến rũ, nũng nịu yếu ớt nói, “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Tráng Quả đại hồng nhân (người quan trọng) bên cạnh tiểu vương gia nha. Sao vậy, đại ân nhân như ngươi cũng có thời gian nhàn rỗi chạy tới đây nói chuyện phiếm với Trần bá sao?”

Xấu hổ cười cười, Tráng Quả không dám nhìn vào mắt nha hoàn, cúi đầu nhìn đóa hoa đang nở rực rỡ, thấp giọng nói, “Ta phải đi rồi, lát nữa còn phải giúp thiếu gia làm việc.”

“Hừ…” Nha hoàn vẫn nhìn Tráng Quảchòng chọc.

Thấy nha hoàn trêu đùa Tráng Quả thành thật không hiểu phong tình, Trần bá mở miệng nói, “Cô nương a, ngươi về bẩm báo lại với tam thiếu gia, nói Trần bá ta sẽ đến ngay. Được rồi, ngươi nhanh về đi, nếu để tam thiếu gia phải đi tìm ngươi, tìm không thấy thì không tốt lắm đâu.”

Như là nhớ tới cái gì đó, nha hoàn biến sắc, vội vàng nói với Trần bá, “Vậy bá bá nhanh lên a, ta đi về trước đây.” Lúc chuẩn bị đi còn đá mắt với Tráng Quả một cái. Đáng tiếc tối qua Tráng Quảbị thiếu gia giáo dục đến bây giờ ngay cả liếc cũng không dám liếc nữ nhân một cái, lãng phí cả tâm tình của nha hoàn kia.

“Sách, thật đúng là chủ sao tớ vậy, thượng bất chính hạ tắc loạn!” Vẻ mặt Trần bá coi thường, ngược lại tỏ vẻ thần bí nói khẽ với Tráng Quả, “Đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như chủ tử của ngươi, nghiêm chỉnh không háo sắc. Tam thiếu gia này chính là cầm thú chuyên môn hủy hoại thanh danh những nữ tử đàng hoàng đó! Nữ hài tử bị gã đạp hư cũng không biết bao nhiêu rồi, thật đáng thương!”

Tráng Quảnhảy dựng, nhưng cũng cố lấy âm thanh chậm rãi hỏi, “Ta cũng đã đến tây ốc rồi, sao chưa bao giờ thấy nữ tử trong đó? Có thể mọi người đã hiểu lầm tam thiếu gia không?”

“Hiểu lầm cái rắm! Ngươi thì biết cái gì! Tam thiếu gia kì thực cũng không đến mức ngu ngốc như vậy đâu. Tốt xấu gì thì chỗ này cũng là Tiêu phủ, dù thế nào thì cũng muốn để lại thanh danh bên ngoài chứ. Người á hả, đều bị thiếu gia giấu đến chỗ khác rồi” Trần bá thấyTráng Quả không tin lời lãonói, không khỏi sinh khí(tức giận).

“Úc? Là làm sao?” Tráng Quảkiềm nén hưng phấn, tiếp tục truy vấn.

“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Cái chỗ không sạch sẽ đó, ngươi cho là tam thiếu gia sẽ khua chiêng gõ trống cho người trong cả thiên hạ này biết chắc.”

“A, ai…Bá bá nói đúng đúng, chỉ đáng thương cho nữ tử kia thôi.” Tráng Quả cảm thấy thập phần uể oải.

“Ừ, thật đáng thương! Đúng là tạo nghiệt mà! Nhưng ta nghe nói chỗ đó cách nơi này không xa đâu, bởi tam thiếu gia thường thì đến đêm mới đến đó. Thật hi vọng đến đêm có ai đó đến hại gã cho rồi! Được rồi, ngươi đừng ở đây nghe ta lảm nhảm nữa, đi làm chuyện của ngươi đi. Ta cũng phải đi chăm bạch ngọc lan cho tam thiếu gia đây. Đến chậm không chừng là đốn bài đầu đó(chuyện không hay xảy ra).” Lắc đầu, Trần bá thúc giục Tráng Quả đi làm chuyện của y.

Tráng Quả quyết định đem tin tức này truyền cho thiếu gia đang ở Hình bộ, đồng thời cũng muốn thiếu gia đồng ý cho mình tối nay đi theo hành tung của tam thiếu gia. Nghĩ đến việc thiếu gia đêm qua cho y ăn không ít đau khổ, mặt Tráng Quả vẫn còn đỏ bừng không thôi.

Cho dù đã ba năm,nhưng y vẫn không thể quen với hành vi này. Mỗi khi nhớ tới là lại mặt đỏ tai hồng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.