Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 28




Người kia lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Vật phẩm hoàn mỹ như vậy đúng là do người làm sao, còn hơn cả Thục Trung Lôi gia. Chúng ta cũng là chỗ quen biết, hay là tìm nơi nào nói chuyện một chút?”

Ta nở nụ cười, nói: “Ta chẳng qua chỉ làm công cho quản lý mà thôi. Nếu có bất mãn, ngài cứ trực tiếp nói với quản lý. Về phần ta, chỉ là một người nhàn vân dã hạc, sẽ không quấy rầy ngài.”

Người kia mị hí đôi mắt. Ta cả kinh, bởi vì ta nhìn thấy trong mắt hắn lấp lóe tia sáng cực kỳ linh lợi. Hắn nói: “Chân công tử kiêng kỵ như thế, hay là có điều gì khó nói?”

Ta thầm nghĩ. Ta đã bị hắn nắm thóp rồi. Thứ nhất chính là nữ cải nam trang, nếu như bị vạch trần, tất bát cơm cũng bị đạp đổ. Thứ hai chính là nữ quan lại còn đi làm thêm…Không biết điều này có người nào quản hay không. Nhưng lỡ rơi vào tay người trong cung, cũng sẽ có rất nhiều phiền toái. Ít nhất cũng là về sau không thể thường xuyên xuất cung ra ngoài nữa…

Suy nghĩ kỹ rồi, biết hôm nay không chiều theo hắn một chút là không được. Vì phòng hắn ra tay ám hạ độc thủ, ta nói: “Nếu công tử đã thật tình mời, tại hạ đành phải tuân mệnh vậy. Hay là đến Hoa Hương Các nghe vài điệu hát dân gian, thế nào?”

Hắn mở to hai mắt, đánh rơi luôn vẻ kiên định lẫn cường tráng. Bởi vì hắn biết, ta là nữ nhân. Là nữ nhân vì sao lại có nhiệt tình đi dạo chơi nơi kỹ viện như thế. Chuyện này, hắn sao có thể nghĩ thông suốt được

Vấn đề chính là ở gian kỹ viện kia. Ta chính là ông chủ sau màn. Từ lâu lắm rồi, không nhớ là tháng nào năm nào nữa. Ta cùng Tư Đồ đi dạo một vòng kỹ viện, suýt chút nữa đã bị người ta bức lương vi xướng, phải dựa vào Tư Đồ đánh bại thanh lâu vô địch thủ mới có thể đi ra. Sau đó, ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải mua lại gian kỹ viện kia. Sau đó đi dạo chơi một vòng, xem có kẻ nào dám làm gì không cho biết. Ngươi xem, ta có phải là có thù tất báo hay không đây?

Trải qua nhiều năm kiếm tiền, ta rốt cuộc mua được một kỹ viện, nhưng cũng chỉ dám làm ông chủ đứng phía sau mà thôi. Cũng không dám trắng trợn ngang nhiên đi dạo, vì sợ bị tướng quân đại nhân biết được…

Ở nơi đó đều là người quen của ta. Tuy rằng khi giáp mặt ta đều phân phó bọn họ làm như không hề quen biết…

Người kia rốt cuộc có phản ứng, nhíu nhíu mày, dường như không muốn đến đó…

Ta cười cười nói: “Công tử, phương các kia chính là một nơi cực kỳ phong nhã. Hay là, ngài có điều gì khó nói không dám đi sao?”

Hắn nói với ta những gì, ta đều đem phản kích lại hết. Còn nữa, nếu thật sự hắn có điều gì khó nói thật, ví như nam nhân, có cái kia không dùng được… ta lại đáng xấu hổ nghĩ đến cái điều không nên nghĩ…

Người bên cạnh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?” Ra vẻ là hạ nhân linh tinh gì đó của hắn. Ngay cả hạ nhân của hắn cũng có cái khí thế đó. Xem ra, người này xác thực không hề đơn giản. Ta càng thấy hối hận chết đi được, sao có thể lầm hắn với một tiểu thái giám cơ chứ…

Dân không đấu cùng quan, phỉ không đấu với binh, tương tự thì người tốt cũng không đấu với anh chàng lỗ mãng, huống chi, lại là một anh chàng lỗ mãng bảo vệ chủ nhân? Ta lập tức im tiếng, chỉ dùng ánh mắt mang theo một chút khinh thị nhìn vị công tử kia.

Người bình thường bị ta nhìn như vậy tất sẽ có chút tức giận, huống chi là một nam nhân khí huyết phương cương. Hắn tức giận nhìn ta, có vẻ hơi giận dỗi nói: “Được, chúng ta cứ đến đó…”

Tên hạ nhân ngăn lại, nói: “Công tử, thời gian không còn sớm, chúng ta…”

Ta thầm đắc ý. Bình thường cứ có khách nào đưa ra yêu cầu, ta đều muốn dẫn bọn họ đến kỹ viện. Hy vọng lớn nhất chính là khiến cho bọn họ đầu óc mê muội, hưởng một chút hương thơm mềm dịu, giọng nói êm ái, lúc trả thù lao cũng sảng khoái hơn nhiều. Cái này có được tính là đem nghiệp vụ hiện đại áp dụng vào thời cổ đại không nhỉ? Không phải. Từ xưa đến nay có hơn ngàn năm, mặc kệ là năm nào thời nào, mấy loại thủ đoạn này lúc nào mà chẳng có.

Ta tuy là ông chủ sau màn của Hoa Hương Các nhưng tất cả công việc quản lý kỹ viện đều do đám người cũ làm. Ta chẳng qua chỉ đứng bên trong bỏ vốn kiếm lời mà thôi. Nhưng ta cũng cho bọn họ rất nhiều tiện nghi cùng hậu đãi, để bọn họ tự quản lý lấy. Cộng thêm việc áp dụng một số nghiệp vụ kinh doanh hiện đại, khiến cho việc buôn bán càng ngày càng thăng tiến. Bọn họ vì thế cũng hưởng không ít lợi, so với trước kia còn tăng hơn rất nhiều. Bọn họ sao lại không cố gắng ra sức cơ chứ?

Đối với bầu không khí không lành mạnh của kỹ viện, ta cũng giảm ít đi. Tỷ như bức lương vi xướng hay lừa bịp bé gái vân vân, đều là mấy thủ đoạn chỉ có kỹ viện hạ lưu mới dùng. Sau khi được ta cải tạo, Hoa Hương Các đã hấp dẫn không ít tài sắc, rất nhiều tài nữ tiến đến đầu quân, cần gì phải dùng mấy dạng thủ đoạn kia nữa?

Không khí kỹ viện được tái thiết, quan to quý nhân cũng nguyện ý đến chơi. Hoa Hương Các từ một kỹ viện trung hạ lưu, bay lên trở thành kỹ viện cao cấp. Đương nhiên, bảng giá cũng tăng lên theo không ít.

Ta từng bước đi theo vị công tử đi ở phía trước, vừa đi vừa hỏi hắn: “Tại hạ còn chưa biết danh tính của ngài, không biết phải xưng hô như thế nào?”

Ta thấy vị công tử kia khóe mắt quét qua bên gã hộ vệ rồi nói: “Tại họ họ Lâm, tên Thụy…”

Ta giả khuông giả dạng khen: “Tên của ngài thật hay…” Thực tế ta cũng không biết tên hắn có cái gì hay nữa?

Đàm đạo một hồi, chúng ta đi đến Hoa Hương Các. Nhóm kỹ nữ trước kia từng đứng ở ngoài cửa kiếm khách đã không còn nữa. Nếu kỹ viện đã đạt đến hạng cao cấp thì lo chi không có khách, còn cần kiếm khách làm gì nữa? Có đôi khi dù là kỹ nữ cũng cần tạo ra cảm giác thần bí một chút.

Lâm Thụy nhìn thấy cánh cửa thanh thanh thích thích (thịnh vượng rộng lớn), trước cửa lại dừng đầy những cỗ kiệu, liền đâm hoảng sợ. Hắn thì thào nói: “Không thể tin được nơi này lại thay đổi đến vậy…”

Ta âm thầm bĩu môi: Còn làm như không ưng nữa, thì ra đã sớm đến đây rồi.

Ta cùng hai người họ đi vào kỹ viện. Đứng gần cửa là một thiếu nữ thanh xuân, quần áo chỉnh tề, miệng nở nụ cười, nói: “Ba vị có quen biết cô nương nào hay không?”

Giọng điệu tựa như đang hỏi khách về một món châu bảo vậy: Tiên sinh, người xem, châu bảo này có đáng giá ngàn vàng không.

Kỹ nữ cũng là con người, không phải sao? Nếu như không nâng giá trị con người lên, người ta làm sao hiểu được cảm giác ngứa ngáy muốn vào ngay đâu?

Dù sao trong khắp kinh thành này, người có tiền rất nhiều, người thừa tiền còn nhiều hơn nữa. Ta không kiếm, người khác buôn bán cũng có lời vậy…

Ta cười cười. Tiểu cô nương kia là Ngọc Nhi. Ta đương nhiên biết nàng, nhưng vẫn như cũ, giả như không quen biết, nói: “Nghe nói Bão Cẩm cô nương của Hoa Hương Các, cầm nghệ là thiên hạ đệ nhất tuyệt. Hôm nay phải đến phòng nàng mới được!”

Công tử Lâm Thụy thấy dáng vẻ quen thuộc của ta lại nhíu nhíu mày, nhịn không được hỏi: “Ngươi thường xuyên đến đây sao?”

Nói thừa, ta là ông chủ mà. Ta không đến thì ai đến chứ…

Đương nhiên ta không thể nói như vậy được, ta cười cười nói: “Cũng không thường lắm. Chẳng qua lần trước có một vị khách của Phẩm Ngọc Phường cũng giống như ngài, muốn cùng tâm sự, ta cũng dẫn hắn đến gặp người này…”

Hắn càng thêm nhăn mặt nhăn mày, nói: “Mấy nơi như thế này, có thể càng ít lui tới thì càng tốt.”

Ta bất mãn, gật gật đầu nghĩ thầm, người khách đó chính là ngươi đó, xen vào việc của người khác.

Tên nô bộc mặt sắt của Lâm Thụy công tử kia hết nhìn công tử lại quay qua nhìn ta, hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng không biết có phải là người… bình thường hay không?”

Ta đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì. Hắn là muốn nói, cũng không biết có phải là nữ nhân bình thường hay không?

Ta không nhìn hắn, lại tựa như nhìn không khí, chững chạc đàng hoàng trả lời: “Đương nhiên bình thường. Nhưng có vài người lại không được bình thường…”

Tên nô bộc mặt sắt kia còn muốn phát biểu ngôn luận đã bị Lâm Thụy công tử ngăn lại: “Thiểu Hạo…”

Hắn mới nén giận, không dám nói nữa, chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn ta một cái.

Lúc đó ta mới biết tên nô bộc mặt sắt đó tên là Thiểu Hạo. Thầm đoán hắn cũng không phải người tôi tớ đơn giản. Hạ nhân bình thường nhà người ta đều có tên là Trương Tam, Lý Tứ, không thì cũng là Tiểu Phúc Tử, Tiểu Thuận Tử gì gì đó. Tên của hắn lại còn mang thêm vài phần khí thế. Một cái tên như thế phải chăng nên thuộc về những công tử, thị vệ. Xem ra, bối cảnh phía sau không thể bỏ qua.

Nhưng mà, ta làm người có một đặc điểm. Chính là dù trong lòng đã nhìn thông thấu thân phận đối phương, nhưng ngoài mặt cũng không hề biểu hiện cái gì nô ngôn ti tất (giọng điệu thấp hèn, xu nịnh). Ở thời đại của chúng ta kia, tổng thống còn phải có phiếu bầu nữa là, ngươi có là cái gì?

Hơn nữa, cho dù hắn có bối cảnh thâm hậu, tài lớn thế lớn thì quản được đến ta sao?

Ta bất mãn, đưa bọn họ vào phòng Bão Cẩm. Vừa tiến vào trong phòng đã thấy một nữ tữ tay cầm đàn tỳ bà, tĩnh lặng ngồi ở chỗ kia. Nữ tử này gương mặt không son phấn xinh xắn, làn da trong suốt trắng nõn hồng hào như da em bé. Mái tóc đen tùy ý xõa dài phía sau, trên đầu cài một câu trâm thúy ngọc. Trang phục cũng chỉ là một trường bào cực kỳ thoải mái, lại càng tạo nên cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, giống như Quảng Hàn tiên tử (Hằng Nga). Nữ tử này thoạt nhìn không giống kỹ nữ thanh lâu chút nào, lại có phần giống tiểu thư khuê các nhiều hơn. Hai người bọn họ nhìn nàng rồi quay qua nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ kinh nghi. Ta xem, có chút đắc ý mỉm cười…

Bão Cẩm nghe nói ta muốn đến, sớm đã chờ sẵn. Thấy chúng ta vào phòng, cất giọng oanh thanh mềm ngọt ân cần tương đãi. Bọn họ còn tưởng rằng, Bão Cẩm vốn là người như thế, cũng không biết rằng cô nàng này cao giá cỡ nào đâu. Có một lần, công tử của Lễ bộ thị lang phải chờ ở đại sảnh hạng nhất mất hai ngày, nàng mới chịu lộ diện tiếp hắn có mười phút…

Xem ra hai người cũng không nhận thấy sức quyến rũ của Bão Cẩm. Hoàn toàn không lộ ra vẻ bị sắc dụ hớp hồn, cũng không hề thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo). Khiến ta đối với bọn họ có ấn tượng tốt một chút, xem ra là bọn họ cũng không thường đến kỹ viện…

Bọn họ chỉ thản nhiên gật gật đầu, ngồi ngay ngắn tại chỗ. Làm hại Bão Cẩm lóng ngóng đến nỗi tay chân luống cuống. Bởi vì nàng trước đến nay chưa từng gặp qua vị khách nào lại hờ hững với nàng như vậy. Bây giờ gặp được liền không biết phải làm sao, đành phải quay qua nhìn ta xin giúp đỡ. Ta cười cười nói: “Bão Cẩm cô nương, nghe nói tiếng đàn của cô nương tựa như thiên âm. Hay là khảy cho chúng ta nghe một bản đi?”

Bão Cẩm lúc này mới hồi phục tinh thần ngồi xuống, đàn một bản Xuân thu chiến. Xem ra nàng đã nổi lòng hiếu thắng, muốn thu phục hai vị khách này cho bằng được. Khúc nhạc này đàn rất phức tạp, cần phải có tài nghệ cực cao. Hai người này nghe xong, sắc mặt cuối cùng cũng động, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Lâm Thụy nói: “Cầm nghệ của cô nương quả thật bất phàm. Hoa Hương Các xem ra đã đại tu bộ mặt, thật không còn giống như trước đây…”

Bão Cẩm nhìn ta, ta lại vẫn chuyên tâm uống trà. Nàng không nhận được ám chỉ nào của ta nên không dám nhiều lời, chỉ nói: “Được công tử khích lệ, các cô nương khác trong Hoa Hương Các tài nghệ cũng không tồi. Tỷ như Điệp Vũ Vũ nổi tiếng về tiếng tiêu như ánh răng đêm rằm. Công tử ngài đã thưởng thức đánh giá qua chưa?”

Ta nghĩ. Bão Cẩm nổi lòng hiếu thắng, bản thân không thu phục được hai người này, liền muốn liên minh với các tỷ muội khác nhất định thu phục bọn họ. Ta cũng không muốn sinh nhiều chuyện, liền buông chén trà, nói: “Ta còn có lời muốn nói với công tử, sẽ không làm phiền cô nương nữa. Vẫn giống như trước, nhờ cô nương gọi người làm chút điểm tâm mang đến là được…”

Không biết sao, lúc ta đang nói những lời này, Lâm Thụy kia rõ ràng là thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ta không biết đã nói gì khiến hắn thở dài nhẹ nhõm như vậy, cũng không để ý đến hắn, nói: “Điểm tâm ở đây chính là bậc nhất. Hai vị nhất định phải thưởng thức một chút.”

Lâm Thụy nói: “Ngươi là vì điểm tâm ở đây nên mới đến sao?”

“A!?” Ta tuy rằng không rõ hắn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật gật đầu. Nghĩ rằng, sư phụ làm điểm tâm này, chính là ta dùng một số tiền rất lớn mới thuê được. Đã dùng khí lực lớn như vậy tìm về, bản thân không tận tình hưởng dụng một chút sao được?

Đuôi mày hắn nhếch lên vui vẻ, ta cũng không biết hắn vui thích cái gì…

Lâm Thụy nói: “Chân công tử, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ thiết kế của ngươi. Gia phụ cũng mở không ít cửa hàng, hy vọng có thể hợp tác cùng công tử, sử dụng thiết kế của ngươi…”

Làm mất nửa ngày, thì ra là lấy sừng. Ta nở nụ cười, tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Chỉ có điều ta lo nghĩ. Ta bây giờ còn đang ở trong cung, người này có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong cung, có thể thấy được thân phận bất phàm. Cùng hợp tác với hắn, ta quả thật có chút lo lắng. Bởi vì ta hoài nghi về thân phận thật sự của hắn. Nếu như hắn thật sự là một thương nhân châu bảo, làm sao có năng lực ra vào cung cấm tự nhiên như thế. Mà trên thực tế, từ ngày đó trở lại đây, ta chưa từng gặp lại hắn trong cung, có thể thấy được, hắn lâu lâu mới vào cung. Một người lâu lâu mới vào cung, lại thông thuộc đường lối, bối cảnh phía sau thật sự thâm sâu. Ta cùng hợp tác với hắn ư? Có thể được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.