Bán Tiên

Chương 52




Ngủ mê man trên xe ngựa mấy ngày, cuối cùng nhóm Lâm Trì cũng đến được vùng biên giới giáp Ma Giáo, nhìn từ xa chỉ thấy cát vàng che khuất mặt trời, xa xôi mà mênh mông vô bờ, chỉ có bụi mù cuồn cuộn phủ dày cả bầu trời cao rộng.

"Mai có thể đến Huy Nguyệt Thành, một trong hai thành lớn nhất của Ma Giáo, hôm nay hai người cứ nghỉ ngơi ở đây trước, trong lúc đó ta sẽ đi nghe ngóng tin tức của sư phụ hai người."

Đỗ Nhược cười dịu dàng.

Bởi vì đã ngủ một giấc dài trên xe, nên Lâm Trì nằm trằn trọc trên giường mãi vẫn không ngủ được, hơn nữa nhìn thấy chiếc giường lạnh lẽo lại không kềm được mà nhớ tới vòng ôm mềm mại ấm áp của Mạch Khinh Trần.

Trở mình mấy bận, đêm khuya Lâm Trị bị đói đành dậy mò xuống phòng bếp nấu cháo.

Đói bụng ăn hết một chén cháo, bụng đã đầy nhưng tim vẫn trống rỗng... Xa hắn càng lâu càng thấy bất an, không biết Mạch Khinh Trần hiện tại đang làm gì? Có phải chàng đang tức giận không...

Lâm Trị nghĩ đến đây thì gục đầu xuống bàn.

"Thơm quá."

Cửa phòng bếp bị đẩy ra, hoa phục màu chàm dưới ánh trăng ngả xanh huyền ảo, làm cho nụ cười của Đỗ Nhược trở nên không chân thật, "Thì ra nàng làm ư, còn không?"

Lâm Trì đứng dậy, cất bát đũa, khẽ nói: "Hết rồi." Rồi  lại nói: "Ta về phòng đây."

"Đợi đã." Bỗng Đỗ Nhược lên tiếng: "Lâm Trì, nàng đang tránh mặt ta? Tại sao?"

Lâm Trì khựng lại, muốn phủ nhận, nhưng lại không thể nói dối.

Nàng quả thật... Đang tránh mặt Đỗ Nhược.

Lâm Trì xấu hổ cúi đầu.

Vì Đỗ Nhược là người nàng từng thích, nếu ở cùng nhau sẽ rất dễ gây hiểu lầm đúng không? Mà bất luận thật giả nếu Mạch Khinh Trần biết được... 

Chàng sẽ rất đau lòng đúng không?

"Nha đầu ngốc." Tiếng cười của Đỗ Nhược rầu rĩ vang lên xua tan xấu hổ đang đè nặng trong lòng Lâm Trì, "Ta chỉ đang báo ân, không có ý gì khác, nàng đừng lo. Chỉ là nàng tránh ta như vậy khiến ta thấy hơi tổn thương..."

Rõ ràng trước đây Lâm Trì chắn trước mặt hắn, dùng tính mạng bảo vệ hắn khỏi kiếm của Mạch Khinh Trần, hiện giờ dường như tình thế đã đảo ngược.

"Xin lỗi huynh..."

Lâm Trì nói rất khẽ.

"Hà tất phải xin lỗi." Đỗ Nhược vẫn cười, "Người có lỗi là ta mới đúng, hiện giờ... Cứ xem ta là huynh trưởng đi."

Đỗ Nhược nói rất nhẹ nhưng rất nghiêm túc, Lâm Trì không khỏi bật cười, vừa định gật đầu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Sách Đồng.

"Tiểu thư, tìm thấy sư phụ cô rồi!"

Lâm Trì buông bát rồi xông ra ngoài: "Ở đâu?"

Sách Đồng nói ngắn gọn: "Ngoại ô Huy Nguyệt Thành, sư tỷ cô đã đuổi theo ra đó."

Đi theo hướng Sách Đồng chỉ khoảng hơn trăm thước, nhìn từ xa thấy khu rừng ngoại thành tràn ngập đuốc sáng, trong màn đêm rất dễ thấy, Lâm Trì đến gần liền tìm sư phụ, rất nhanh nàng đã tìm thấy ông.

Sư phụ được sư tỷ đỡ đứng giữa đám người cao thấp vây quanh, trên người ông đầy rẫy vết thương, áo quần tả tơi, thở hổn hển, cả người cực kỳ chật vật.

"Ta nói này Hoa công tử, ta thật sự không biết nữ nhi ngươi ở đâu, ngươi không thể tha cho ta ư?"

Sư phụ vừa thở gấp vừa nói.

Lúc này Lâm Trì mới nhìn về phía người nọ, trường bào màu đen sậm như muốn chìm vào màn đêm, đường vân đỏ men dài theo cổ áo, làm nổi bật gương mặt yêu dị, đôi mắt nhỏ hẹp mà lạnh lùng, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, chỉ có vẻ đẹp khiến người ta run lên.

Độc Yêu Hoa Cửu Dạ, cũng chính là phu quân của giáo chủ Ma Giáo đương nhiệm.

Hắn vuốt ve con mãng xà trong tay, nở một nụ cười khiến người ta khiếp sợ, trả lời ngắn gọn dứt khoát: "Không được." Hắn dừng một chút rồi cười nói: "Thôi, cứ chạy tiếp đi, đi săn thì mới thú vị chứ."

"Ta ¥#%¥... %! Còn chạy nữa ư!”. Sư phụ nhịn không được nói, "Ngươi đã đuổi theo ta mười ngày, tròn mười ngày! Mười ngày qua ta chưa được ngủ một giấc ngon, chưa được ăn một bữa no, cả tắm cũng không có, chỉ dừng chút xíu là bị ngươi đánh! Hơn nữa đánh xong còn giục ta chạy! Ta sắp điên rồi! Đại hiệp, ta sai rồi, ta cầu xin ngài, ngài giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng được không!"

Sinh thời lần đầu tiên Lâm Trì thấy sư phụ ăn nói khép nép như thế.

Trái lại vị Hoa Cửu Dạ vẫn cười như cũ: "Lúc ngươi bắt cóc nữ nhi của ta không phải rất vui vẻ sao..."

"Ai vui! Không đúng, ai bắt cóc nó!" Sư phụ gào thét: "Rõ ràng là nó bắt cóc ta! Hơn nữa còn tự bắt cóc mình..."

Ông chính là đang hoan hỉ vì cuối cùng cũng thoát khỏi tay Tiểu Ma Nữ khó chơi kia, kết quả còn chưa vui được một ngày đã bị đuổi giết! Ông bị oan ức sắp chết rồi đây này!

"Im miệng!"

Hoa Cửu Dạ cười lạnh, "Nó mới bảy tuổi! Đơn thuần như thế..."

Sư phụ tiếp tục bất mãn gào thét: "Nó giống bảy tuổi chỗ nào! Còn đơn thuần gì chứ... Này này, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, ta còn đơn thuần hơn nó biết bao..."

"Bảo ngươi im miệng!"

Hoa Cửu Dạ lạnh lùng nhìn ông, sát khí đằng đằng, sư phụ dứt khoát ngậm miệng.

"Quả nhiên vẫn nên giết ngươi thì tốt hơn?"

Hoa Cửu Dạ liếm môi: "Trò chơi này ta cũng chán rồi." Nói rồi hắn trượt trong tay ra một cây chủy thủ, nhắm thẳng yết hầu của sư phụ, may mà sư tỷ phản ứng nhanh, xoay người tránh đi trước khi chủy thủ đâm trúng sư phụ.

"Ngươi cũng muốn... Chơi với ta ư?" Giọng nói mê hoặc như cào nhẹ vào lòng người.

Sư tỷ cau mày, nói chuyện, nhưng khí thế hoàn toàn bị đối phương lấn át, "Hoa công tử, ngài nhất định phải làm vậy ư..."

Rốt cuộc Đỗ Nhược cũng đến, hắn chắp tay hành lễ, giọng cung kính nói: "Hoa công tử, vãn bối Vũ Nhược, chẳng hay tiền bối có thể nể mặt tha cho ông ấy một mạng?"

Hoa Cửu Dạ nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, chớp mắt vài cái, nói: "... Ngại quá, ai dám động vào nữ nhi của ta một kẻ ta cũng không bỏ qua."

******************************************************************************

Đỗ Nhược thở dài: "Vậy tại hạ đành phải... Đắc tội rồi."

Chữ "Phải" vừa dứt Đỗ Nhược đã xuất cây quạt sắt trong tay nhanh như gió, quạt sắt bay từ tay hắn, liên tiếp xuất ra ánh sáng sắc bén, thân thủ hiện tại của hắn đã không giống ngày xưa.

Như sớm có dự liệu, Hoa Cửu Dạ cũng phát động cây sáo bằng sắt trong tay, ngăn cản quạt sắt của Đỗ Nhược.

"Bọn muội đi trước đi."

Sư tỷ ném sư phụ cho Sách Đồng, nói với Lâm Trì.

Lâm Trì gật đầu, không nói nhiều, dẫn Sách Đồng đang cõng sư phụ chạy ra ngoài!

Hoa Cửu Dạ bận ứng phó Đỗ Nhược và sư tỷ, lập tức lạnh lùng phân phó một tên hắc y nhân: "Đuổi theo!"

Đã rất lâu Lâm Trì chưa khẩn trương như thế, tiếng cước bộ và tiếng y phục lướt gió của đám truy binh phía sau văng vẳng bên tai, tim đập nhanh như muốn bắn khỏi ngực, chỉ có thể miễn cưỡng chạy sau Sách Đồng, vừa yểm trợ hắn vừa hoảng hốt chạy bừa.

Vùng biên thùy của Ma Giáo vốn rất hoang vắng, ra khỏi rừng là đến hoang mạc, vật che chắn càng ít truy binh phía sau càng siết chặt vòng vây.

Càng khiến người ta đau đầu là trong đám người Hoa Cửu Dạ dẫn theo có hai tên cung thủ, lúc truy kích không ngừng bắn tên, Dù Lâm Trì cực lực dùng kiếm ngăn lại, nhưng thỉnh thoảng cũng có cá lọt lưới.

"Tiểu thư, giải quyết chúng trước đi." Sách Đồng nói.

Lâm Trì cắn răng "Ừ", dừng bước đồng thời tung chân đá hai tên hắc y nhân vừa đuổi tới.

Sách Đồng thả sư phụ xuống, rút kiếm tiếp địch, kiếm pháp không chút hoa mỹ, chỉ thuần túy mang theo sát khí.

Đối phương đuổi theo khoảng bảy, tám người, võ công cũng không kém, Lâm Trì ứng phó ngày càng thấy đuối sức, rốt cuộc cũng có sơ hở, đối phương nhắm thẳng vào tay Lâm Trì, nàng giật mình nhưng không kịp tránh. Trong phút chốc, đao đâm trúng thịt nhưng nàng không đau, Lâm Trì ngẩn ra thì thấy Sách Đồng đang chắn trước mặt nàng, máu loang lổ cả cánh tay, lúc này hắn đang thở gấp, giọng đau đớn nói: "Tiểu thư... Cô chạy trước đi, ta sẽ yểm trợ."

Sao được chứ!

Đang lúc Lâm Trì sợ thất thần thì nghe thấy tiếng nói trên không trung.

"Tiểu Trì! Sư tỷ đến đây!"

Sư tỷ giơ kiếm, động tác như nhảy mua lưu loát động lòng người. Nàng vừa đến,ực lượng giữa hai phe lập tức bị đảo ngược, chẳng mấy chốc vài tên đã bị Lâm Trì và sư tỷ giải quyết.

Lâm Trì vội nhìn vết thương của Sách Đồng, hắn vừa bị thương lại khăng khăng đánh nhau, chắc chắn vết thương đã bị nứt toác.

Quả nhiên vết thương đã bị rách toạc, máu chảy ướt cả cánh tay, nhìn rất đáng sợ, ngay cả người xưa nay rất kềm chế như Sách Đồng cũng nhịn không được rên thành tiếng khi Lâm Trì xé lớp vải áo chỗ vết thương. Lâm Trì vội lấy Kim Sang dược ra, xé hai miếng vải băng lại, xử lý ổn thỏa mới lau mồ hôi nói: "Sư tỷ... Phía bên Hoa Cửu Dạ thì sao?"

Sư tỷ dửng dưng: "Không sao!"

Lâm Trì kinh ngạc: "Giải quyết xong rồi hả?"

Sư tỷ: "Vẫn chưa, có điều, à...Chắc chắn không thành vấn đề." Đang nói lại chuyển đề tài, "À, chúng ta đưa Sách Đồng đi nghỉ trước đã."

Thấy sư tỷ ấp a ấp úng, Lâm Trì linh cảm có chuyện: "Tại sao... Cuối cùng là sao vậy?"

"Không cóchuyện gì."

"Không có gì là gì..."

Sư tỷ nhìn chằm chằm vào Lâm Trì, tức giận nói: "...Mạch Khinh Trần đến."

Có lẽ lúc này không gì có thể tác động đến Lâm Trì hơn năm chữ này.

Từ khi rời xa hắn là bắt đầu thấy nhớ, không lúc nào không nhớ tới hắn, cứ ở bên Mạch Khinh Trần nàng không nhận ra mình để ý Mạch Khinh Trần thế nào, nháy mắt nghe thấy tên hắn, trong lòng như có thứ gì vỡ òa, bị tách ra, mềm nhũn.

Lâm Trì đứng dậy định đi, lại phát hiện góc áo bị nắm lấy.

Sách Đồng nắm lấy nàng bằng cánh tay không bị thương: "Tiểu thư..." 

Mặt trắng bệch không chút máu, trông rất yếu ớt.

Hắn muốn bảo nàng ở lại.

Sách Đồng bị thương vì nàng, ở lại chăm sóc hắn là lẽ hiển nhiên.

Nhưng...

Nàng không thể xem nhẹ khát vọng trong lòng mình, mãnh liệt đến không có cách nào áp chế được.

Nàng đã... Nửa tháng không gặp Mạch Khinh Trần.

Tách từng ngón tay Sách Đồng, Lâm Trì cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt hắn: "Xin lỗi huynh, ta... Sư tỷ, muội giao Sách Đồng cho tỷ."

Sư tỷ im lặng gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Trì lướt đi.

Song, mọi bất an và chột dạ khi gặp được Mạch Khinh Trần đều hóa thành tro bụi, hắn đứng ở đó, lẳng lặng, áo dài trắng như tuyết bị gió cuốn nhấc lên, vũ phần phật theo mái tóc trắng bạc, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trước sau vẫn một biểu cảm, bình tĩnh đến không nhận ra cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.