Bán Tiên

Chương 41




Edit: kaylee

Đợi đến lúc trở lại Dung phủ, còn chưa vào cửa Dung Định Viễn đã giận dữ rồi, chỉ vào Dung Huệ Kiều mắng to: "Thế nào mà Dung gia ta lại ra một nữ nhi như ngươi, ngày hôm nay nói xằng nói bậy ở trước mặt bệ hạ, ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Lão phu nhân nghe thấy lời dạy dỗ thì chạy tới, thấy Dung Huệ Kiều đang hai mắt đẫm lệ quỳ gối trong chính đường, trong lòng bà ‘lộp bộp’ một tiếng trầm xuống.

Đầu tiên là Dung Huệ Như đầy mặt hồng chẩn bị đuổi về phủ trước, rồi sau đó vừa về Dung Huệ Kiều đã bị phạt, Dung Định Viễn mới vừa trở về phủ đã giận dữ, chuyện này huyên náo thật đúng là không nhỏ.

Nhị phu nhân cũng chạy tới sau đó, nhìn thấy nữ nhi của mình quỳ trên mặt đất, nàng vội vàng nhào tới, bất bình hỏi: "Đại lão gia, Huệ Kiều phạm vào cái lỗi gì, ngươi phải phạt nàng trước mặt nhiều người như vậy?"

Dung Định Viễn hừ lạnh một tiếng, chén nhỏ thanh hoa trong tay nặng nề đặt lên trên bàn: "Ngươi đi hỏi nữ nhi tốt của ngươi!"

Dung Huệ Kiều biết lần này mình sẽ không nhận sai, chỉ sợ ngày sau muốn mượn quyền thế của Dung Định Viễn leo lên đầu cành là không thể nào, nàng co rụt bả vai, kéo mở tay của Nhị phu nhân, nặng nề dập đầu ba cái ở trên sàn nhà lạnh buốt, đầy mặt hối hận nói: "Đại bá phụ, Huệ Kiều biết sai, Huệ Kiều không nên nói xằng nói bậy ở trước mặt thánh thượng, nhưng mà...... Lúc ấy Huệ Kiều cũng là bởi vì quá mức kinh hãi, Noãn Tâm tỷ tỷ là vừa mới từ nông thôn tới, nữ tiên sinh trong phủ cũng chỉ trải qua mấy lần khóa cho nàng, người nào lại nghĩ đến nàng vậy mà lại họa kỹ siêu quần, ngay cả Cửu điện hạ cũng la hét muốn bái nàng làm sư!"

Lời này của Dung Huệ Kiều vừa đúng chọt trúng nghi ngờ trong lòng Dung Định Viễn, hắn nhíu mày, trên mặt khuôn mặt có chút dao động.

Đại phu nhân liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, cũng thận trọng giúp đỡ nói: "Lão gia, thiếp cũng cảm thấy thật kỳ quái, trăm mối vẫn không có cách giải, chẳng lẽ ở quê hương cũng có danh sư dạy sao?"

Đúng vậy? Nha đầu từ nông thôn đến nhận biết mấy chữ ngược lại không khác thường, chỉ là hôm nay nàng vẽ bức Mẫu Đơn đua thắm khoe hồng kia, thật sự là tác phẩm thế gian ít có, bữa tiệc tản đi, ả nghe Khánh Phi nương nương nói, Hoàng thượng ngựa không ngừng vó mời sư phó đóng khung tốt nhất muốn cất giấu bức họa này.

Lão phu nhân đã nghe những người bên cạnh nói đại khái biểu hiện ở trước điện hôm nay của Dung Noãn Tâm, bà cũng biểu hiện vô cùng khiếp sợ.

Ánh mắt của mọi người lần nữa chuyển đến trên người của Dung Noãn Tâm.

Khóe miệng Dung Huệ Kiều khẽ nâng lên, nếu nàng không thể nói ra nguyên cớ, như vậy, mình và Đại phu nhân sẽ mượn tội danh mạo danh thay thế trừng trị nàng, tiến tới đuổi nương con nàng ra khỏi phủ, chẳng phải là một công đôi việc.

Đại phu nhân tự nhiên cũng ngộ ra được huyền cơ trong đó, ả âm thầm nháy mắt với Dung Huệ Kiều.

"Phụ thân, Xuất Trần đại sư của Thanh Liêm tự người cũng biết?" Dung Huệ Như ngoắc ngoắc môi, không hoảng hốt không sợ hãi chậm rãi nói.

Dung Định Viễn sáng quắc nhìn nàng: "Biết!"

"Nếu phụ thân và mẫu thân có nghi ngờ gì thì đại khái có thể đi hỏi Xuất Trần đại sư, nàng ân sư của nữ nhi, những năm này nhờ Xuất Trần đại sư chỉ điểm, cũng luyện được một, hai, sớm biết sẽ chọc cho phụ thân không vui, Noãn Tâm cũng không nên bêu xấu!" Dung Noãn Tâm rũ hai mắt, trên mặt có chút hối hận, sâu thẳm trong mắt hạnh dính sương mù ẩm ướt, hình như vô cùng uất ức.

Dung Định Viễn khiếp sợ đứng lên từ trên ghế làm từ gỗ cây lê, nói: "Xuất Trần đại sư nhưng là cao nhân thế gian, ngươi lại có thể bái nàng làm sư? Tốt, tốt, tốt!"

Hắn nói liên tục ba chữ "tốt", trên mặt đã sớm từ nghi ngờ chuyển thành mừng rỡ.

Rồi sau đó ý thức được lúc trước mình hoài nghi nàng, khóe miệng Dung Định Viễn giật giật, tự mình mạnh mẽ tiếp tục nói: "Noãn Tâm, có thể làm vẻ vang vì Dung gia chúng ta, đây là chuyện tốt, ngày hôm nay con làm vô cùng đúng!"

Những năm này, Dung Noãn Tâm thường đi Thanh Liêm tự quét dọn, chuyện này Dung Định Viễn đã biết, nhưng vạn vạn không ngờ, nàng vậy mà lại được Xuất Trần đại sư chỉ điểm.

Đại phu nhân không cam lòng cắn chặt răng, thầm nghĩ, Tiểu Đề Tử này, quả thật là giữ lại không được, còn nhỏ tuổi, đã hiểu được thâm tàng bất lộ, nàng có gì đó chỉ sợ còn không chỉ hai thứ thư họa này chứ? Chỉ sợ phương diện tài tình đã sớm vượt qua Dung Huệ Như...... Cái ý nghĩ này, khiến cho cả người Đại phu nhân run rẩy, trong lòng càng lo lắng......

Lấy được sự tán thưởng của Dung Định Viễn, Dung Noãn Tâm cũng không kiêu ngạo, nàng nhíu mày cười một tiếng, đưa mắt về phía Dung Huệ Kiều vẫn quỳ dưới đất như cũ: "Phụ thân, Huệ Kiều muội muội cũng là trẻ người non dạ, người tạm thời bỏ qua cho nàng một lần đi!"

Dung Huệ Kiều vốn cho rằng mọi người nhất định sẽ không chú ý tới nàng nữa, ngẩng đầu chỉ thấy Dung Noãn Tâm cười đến rực rỡ khác thường, mặt ngoài này là cầu cạnh vì nàng, kì thực là lần nữa chuyển dời lực chú ý của Dung Định Viễn đến trên người nàng.

"Đại lão gia, ngài muốn phạt thì phạt ta đi, đều là người làm nương ta đây dạy không tốt!" Nhị phu nhân thấy trên mặt Dung Định Viễn lại âm trầm xuống, nàng vội vàng bảo về ở trước mặt Dung Huệ Kiều, cố gắng khiến cho Dung Định Viễn nể tình Dung Định Nam mà bỏ qua cho Dung Huệ Kiều

Nếu là chuyện nhỏ, có lẽ Dung Định Viễn sẽ bỏ qua cho nàng, nhưng ngày hôm nay nàng nói xằng nói bậy là ở trên tòa thánh điện, Hoàng thượng không có lấy tính mạng của nàng đã là cực kỳ khai ân, nếu mình sẽ không phạt nàng, ngày khác truyền ra, chỉ sợ Thánh thượng sẽ trách tội mình.

Nghĩ tới đây, Dung Định Viễn lạnh lùng phất tay áo một cái, lạnh lùng nói: "Người tới, kéo nhị tiểu thư ra ngoài đánh 20 trượng, răn đe!"

Nhị phu nhân vừa nghe Dung Định Viễn là tới thật, nàng bị sợ đến cả người run lên, lại chuyển ánh mắt hi vọng đến trên người của lão phu nhân: "Lão phu nhân, Huệ Kiều không chịu được đánh, cầu xin lão phu nhân khai ân!"

Tiết thị vốn là cực kỳ thiên vị chi thứ hai, nhưng ngày hôm nay, Dung Huệ Kiều lại đụng phải Thánh thượng, còn công khai vu hãm Dung Noãn Tâm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiết thị lập tức lạnh xuống.

Bà quay mặt, cố ý không nhìn Nhị phu nhân.

Ma ma ngoài cửa thấy Dung Định Viễn tâm ý đã quyết, nhanh chóng đi vào, một trái một phải kéo Dung Huệ Kiều ra ngoài.

Không tới một lúc, tiếng thét chói tai cầu xin tha thứ lập tức vang lên ở trong sân, mỗi một tiếng kêu, lòng của Nhị phu nhân lại nhéo đau một chút.

Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn cảnh này, chuyện phấn, nàng không tin Nhị phu nhân là không biết chuyện chút nào, người sau lưng thật muốn hại nàng kia, còn không biết là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.