Bán Tiên

Chương 22: Ai Mới Là Kẻ Cướp




Hai người bọn họ đều cảm thấy, chủ nhiệm hỏi như vậy có chút thừa thãi, việc chẳng phải rõ ràng đang bày trước mặt hay sao?

Mã Siêu Kiệt đang nằm trên mặt đất, vừa nhìn thấy chủ nhiệm đang đi đến liền vội vàng kêu cứu.

“Chủ nhiệm, cứu mạng… cứu em với… bọn họ muốn đánh chết em!”

Lộ Tu Triệt lột tay áo lên: “Ây da… đúng là đánh cậu vẫn nhẹ quá rồi, lại vẫn còn có sức kêu à.”

Nói dứt, Lộ Tu Triệt lại đá Mã Siêu Kiệt một cái!

Chủ nhiệm gào lên: “Dừng tay lại cho tôi, dừng tay…”

Nhạc Thính Phong nhấc chân lên đá vào bụng Mã Siêu Kiệt mỉm cười nói: “Thầy ơi, thi xong rồi, chúng em giải quyết chút việc riêng.”

Chủ nhiệm có thể không nhận ra Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt sao, trước đây đã có mấy lần qua lại không được vui vẻ lắm: “Việc riêng cái gì, cậu xem các cậu chính là coi trời bằng vung rồi, ai cho các cậu to gan như thế, để các cậu lại dám ngang nhiên đánh nhau ở phòng thi hả?”

Lộ Tu Triệt giang tay ra: “Thầy, thanh niên ở lứa tuổi này đánh nhau lẽ nào không phải là một việc bình thường sao? Chúng em có chút ân oán với bạn học Mã này, cho nên giải quyết một chút!”

Cậu hoàn toàn không sợ bị xử phạt gì đó, đối với cậu, một hình phạt nhỏ so sánh với việc Nhạc Thính Phong bị cái thứ này cưỡi lên đầu, vậy thì nhất định là xử lý cậu ta rồi!

Chủ nhiệm tức giận đến mặt mày đỏ au: “Giải quyết cái gì? Tôi thấy các cậu chính là ỷ đông bắt nạt yếu đấy chứ?”

Ông ta không phải là giáo viên dạy học cho nên không hề quan tâm nhiều đến học sinh học giỏi hay dốt, ông ta luôn cảm thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt có đôi lúc quá coi trời bằng vung, ỷ gia đình có quyền thế, có tiền liền không coi ai ra gì, đến thầy cô cũng coi thường.

Nhạc Thính Phong không biết làm sao: “Thầy xem thầy nói vậy lẽ nào là bình thường sao? Nếu cậu ta có đông người thì chúng em cũng không dám làm gì! Muốn bắt nạt vậy thì nhất định phải chọn lúc cậu ta ít người chứ ạ!”

Rõ ràng biết đối phương có đông người không đánh nổi, lại còn muốn cố gắng xông lên, đó chính là ngốc!

“Cậu, cậu… tức chết tôi mất, hai cậu đừng tưởng rằng mình học tốt thì nhà trường sẽ không xử phạt hai cậu, việc này hôm nay nếu đã bị tôi tóm được rồi thì hai cậu đừng hòng nghĩ tới việc trốn khỏi bị xử phạt!”

Mã Siêu Kiệt vui mừng, “Thầy ơi… không thể tha cho bọn họ, hai người bọn họ coi thường quy định của nhà trường, thầy xem đánh em thành ra thế này rồi, em đâu có đắc tội gì với họ!”

Lộ Tu Triệt ném cho Mã Siêu Kiệt một ánh mắt đồng cảm sau đó nói: “Vậy thầy cứ xử phạt đi, chúng em cũng không muốn trốn, có điều, nếu đã phải gánh phạt, chúng em cũng đã đánh rồi, vậy thì… càng phải đánh cho khoái.”

Nói xong Lộ Tu Triệt cưỡi lên người Mã Siêu Kiệt, hai nắm đấm đồng thời giáng xuống dồn sức đánh một trận.

Mã Siêu Kiệt lúc đầu còn đắc ý, chủ nhiệm đến rồi, hai người này cũng coi như bị xử lý rồi.

Nhưng không ngờ, người ta căn bản không hề sợ sệt gì.

Các thể loại xử phạt người ta đều nêu, nhưng người này, vẫn muốn đánh!

Chủ nhiệm tức giận đến nỗi muốn phát bệnh tim, “Các cậu đừng có quá đáng, tôi vẫn còn ở đây đó, dừng tay lại cho tôi.”

Ông ta tiến đến muốn lôi Lộ Tu Triệt ra lại bị Nhạc Thính Phong cản lại: “Thầy, không phải thầy muốn xử phạt chúng em sao, việc mà thầy cần làm đó chính là trình báo lên trên đúng sự thật những việc chúng em đã làm, sau đó nhà trường xử phạt như thế nào, đến lúc đó chúng em ngoan ngoãn chịu phạt là được rồi.”

Khẩu khí của Nhạc Thính Phong làm cho chủ nhiệm tức giận đến thở hổn hển, câu này nói ra hình như ý là việc đánh nhau thầy đừng có quản nữa, nhiệm vụ của thầy chính là trình báo lên trên, những việc khác thầy không quan được đâu.

“Được, được... các cậu đừng tưởng rằng nhà trường sẽ giảm hình phạt cho các cậu.”

Nhạc Thính Phong cung kính nói: “Thầy đi thong thả, chú ý dưới chân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.