Bán Tiên

Chương 20: Lãnh Phong




Cả hai vung vẩy tay rời đi, chủ nhiệm tức giận chỉ muốn chửi bậy.

Chủ nhiệm tức tối cắn răng cắn lợi nói: “Không coi ai ra gì, coi trời bằng vung, tôi thấy không khí của nhà trường đều bị hai thằng nhóc này làm bại hoại rồi.”

Hai giáo viên đứng sau ông ta sờ sờ mũi không nói lời nào, bọn họ có thể nói, bởi vì tấm gương ví dụ Lộ Tu Triệt này mà sự nhiệt tình trong học tập của lớp họ được kéo lên đã rõ ràng hay sao?

Rõ ràng là trong thời điểm này không thể nói, nếu nói ra, chủ nhiệm có lẽ sẽ dùng nước bọt phun chết hai người bọn họ.

“Chủ nhiệm, nên đưa cậu học sinh này đến phòng y tế trước nhé? Tôi thấy cậu ta bị thương khá nặng đó.”

Chủ nhiệm nhìn Mã Siêu Kiệt đang nằm im bất động dưới nền đất, liền cảm thấy phiền chán.

“Mau đưa đi đi, các cậu còn lề mề cái gì nữa, còn không mau đưa cậu ta đến phòng y tế, nếu xảy ra chuyện gì thật trường chúng ta có thể gánh nổi cái trách nhiệm này sao?”

Hai giáo viên đó vội vàng đến đỡ Mã Siêu Kiệt, nhưng vừa đỡ cậu ta dậy lại kéo phải những vết thương còn đang rất đau, khiến cậu ta đau đớn gào thét không ngừng.

Cả đoạn đường được đưa đến phòng y tế, Mã Siêu Kiệt liên tục kêu gào, bộ dạng đó làm cho bác sỹ sợ hãi đến có chút sững sờ.

Có điều sau khi kiểm tra vết thương, bác sỹ thở phào nhẹ nhõm, người ra tay đúng là vẫn… có chừng mực, toàn bộ vết thương đều ở ngoài da, không bị ảnh hưởng đến gân cốt.

Bác sỹ lo lắng Mã Siêu Kiệt sợ hãi liền giải thích với cậu ta: “Những vết thương này, tĩnh dưỡng một chút là khỏi, tuy nhìn vào thấy sợ nhưng thực ra chỉ là những vết thương ngoài da.”

Lúc cồn sát trùng chạm vào vết thương, Mã Siêu Kiệt kêu rống lên hệt như con heo bị chọc tiết, cậu ta đau đến nước mắt chảy ròng ròng.

“Thế này mà còn nói vết thương không nghiêm trọng, bọn họ suýt chút nữa là đánh chết em rồi.”

“Chủ nhiệm, em nói cho thầy biết, chuyện này nhà trường nhất định phải truy cứu đến cùng, nếu không sau này, tất cả mọi người đánh nhau có phải đều có thể không cần lo lắng nữa không?”

Chủ nhiệm nhìn những vết thương trên người Mã Siêu Kệt, tức giận nói: “Việc này tôi sẽ giải quyết, em không cần lo lắng, giờ tôi sẽ đi tìm thầy hiệu trưởng, việc này nhất định phải có một hình phạt, cho dù có học giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể coi thường kỉ luật của nhà trường.”

Con người của chủ nhiệm rất ngay thẳng, chính trực. Thật ra ông không phải là người xấu, chỉ là ông ta có chút bảo thủ, lúc làm việc nhất định phải ràng buộc theo mấy quy định cứng nhắc, chứ không biến báo, dựa vào tình hình khác nhau.

Nói đi tìm hiệu trưởng, ông ta thật sự quay người đi tìm thật.

Hai người đã ra khỏi cổng trường, tâm trạng rất tốt, Lộ Tu Triệt đề nghị Nhạc Thính Phong đừng về nhà ăn nữa, cậu mời cậu ta đi ăn đồ Nhật.

Nhạc Thính Phong nhìn lên mặt trời, nóng quá, không về nhà cũng được.

Lúc đến nhà hàng đồ Nhật, Lộ Tu Triệt vẫn còn đang hưng phấn, cậu nói: “Hôm nay đánh thật đã, lâu lắm rồi không được thế này.”

“Hy vọng thằng oắt đó không nhận thua nhanh như thế, tốt nhất là nên tiếp tục gây chuyện.”

Nhạc Thính Phong gắp một miếng cá hồi, chấm một chút mù tạt rồi đưa vào miệng, vị mù tạt cứ thế xông thẳng lên mũi, cậu dừng lại để mùi vị giảm đi một chút, cậu vẫn chưa ăn quen thứ này.

“Cậu yên tâm đi, màn kịch này sẽ không kết thúc dễ dàng thế đâu, có lẽ buổi chiều cậu ta sẽ gọi ba mẹ đến.”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Ha ha, vậy được dịp tớ gọi ba đến, ông ấy đã rất lâu rồi không xử lý những việc thế này cho tớ, tớ hơi nhớ rồi.”

“Lần xử phạt này của chúng ta có lẽ sẽ không ít đâu, cậu thật sự không sợ à?”

Việc vì đánh lần này, Mã Siêu Kiệt nhất định sẽ tuyên dương toàn trường cho mọi người biết, sẽ bảo phụ huynh cậu ta đến.

Cho dù phía nhà trường có trở ngại áp lực từ gia đình cậu và Lộ Tu Triệt, muốn giấu việc này đi cũng là không thể lắm, dù sao đánh người, lại còn đánh thảm như vậy, ít nhiều cũng phải có ý kiến chứ?

Nhạc Thính Phong cảm thấy, xử phạt nặng chắn chắn không có, nhưng nhà trường sẽ có ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.