Bán Tiên

Chương 19: Cửa Hàng




Suy cho cùng cũng là đánh người, nếu việc này mà không xử phạt vậy thì chẳng phải toàn trường đều sẽ học làm theo sao?

Lộ Tu Triệt không để ý đến, nói: “Có gì mà phải sợ chứ, chẳng qua chỉ là xử phạt thôi mà? Cậu còn không sợ thì tớ sợ cái gì, hơn nữa, con người nếu không trải qua thời thiếu niên ngông cuồng thì thật là uổng phí, lúc trẻ nên làm một số việc để sau này làm kỉ niệm.”

Nhạc Thính Phong cười, tôm chiên đã được mang lên, cuối cùng đã có món mà cậu có thể ăn rồi.

Lộ Tu Triệt nhìn thấy Nhạc Thính Phong chỉ gắp một miếng cá hồi sau đó không ăn nữa, mấy miếng sashimi khác lại càng không động đũa.

Liền hỏi cậu: “Cậu không thích ăn đồ Nhật à!”

Ừm, không thích ăn đồ sống lắm.

Nhạc Thính Phong thở dài: “Thực ra tớ cũng không thích, nhưng giờ là mùa hè, lại không biết nên ăn gì, hay là ngày mai chúng ta đi ăn lẩu đi?”

Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Cái đó vẫn là nên thôi đi!”

Cả hai đều không quá hào hứng ăn hết bữa trưa không được coi là ngon lắm, được kha khá thời gian mới rời khỏi quán ăn đến trường.

Lúc này trong trường vẫn rất thái bình, dường như sự việc xảy ra buổi sáng đến giờ chưa có ai biết.

Đến giờ thi, cả hai cùng những thí sinh khác vào phòng thi.

Nhạc Thính Phong ngồi bàn dưới, nhìn chỗ ngồi Mã Siêu Kiệt một cái, còn trống!

Khóe miệng cậu hất lên, còn trống là đúng rồi, đỡ phiền đến cậu.

Thực ra, không lâu sau khi giờ thi bắt đầu, ba mẹ của Mã Siêu Kiệt đã đến tìm thầy hiệu trưởng Lý, con trai họ bị đánh giống như cái đầu heo vậy, làm ba mẹ tất nhiên đau lòng.

Cho nên đã quyết liệt yêu cầu phía nhà trường nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt “hung thủ”, đòi lại công đạo cho con trai họ.

Đồng thời yêu cầu gọi hai tên hung thủ đến đó ngay lập tức, bắt chúng nhất định phải nhận lỗi trước mặt họ, sau đó đuổi khỏi cái trường này, loại học sinh xấu xa như vậy, bất cứ một trường học nào cũng không nên nhận.

Tóm lại, ý của bọn họ chính là để hai tên hung thủ không thể vào học tại bất cứ trường nào.

Hiệu trường đã rất cố gắng động viên nhưng họ vẫn không chịu bắt phải gọi hai người đó ra ngoài.

“Thầy hiệu trưởng, thầy rốt cuộc đang làm gì thế, tại sao vẫn chưa cho người lôi hai tên đó ra đây cho tôi? Có phải thầy vốn dĩ không muốn xử lý việc này, muốn bao che cho hai tên học sinh đánh người đó đúng không?”

Trong lòng thầy hiệu trưởng nói: Đúng vậy, tôi chính là muốn bao che cho chúng đó, cô nói không hề sai.

Ông ha ha cười trước: “Hai vị xin nguôi giận, sự việc đã xảy ra, chúng ta đừng ngại tìm hiểu kĩ trước, tại sao đang tốt đẹp lại đi đánh nhau? Theo tôi được biết, hai học sinh này bình thường chưa bao giờ đánh nhau cả, tôi thấy ở đây có thể còn có vấn đề khác.”

“Có vấn đề gì, thầy cho rằng đây còn là lỗi của con trai tôi à?”

Thầy hiệu trưởng cười cười, không nói gì, ông sớm đã biết rõ việc này là như thế nào rồi, chính bởi vì biết rõ cho nên mới không chịu cho ngươi đi gọi Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt.

Theo ông thấy, vốn dĩ là do Mã Siêu Kiệt làm sai trước, chọc giận Nhạc Thính Phong nên mới có tai nạn này.

Đánh người, chắc chắn là không đúng, nhưng hai bên đều có sai lầm.

Thấy thầy hiệu trưởng nói vòng vèo không vào vấn đề chín là vì không chịu gọi người ra, ba của Mã Siêu Kiệt tức giận nói: “Nếu thầy còn không cho người gọi hai thằng nhóc đó ra đây, vậy tôi sẽ tự đi, tôi phải xem xe thằng nào dám đánh con tôi.”

Ông ta kiêu ngạo, rất ngang ngược đứng dậy định ra ngoài.

Thầy hiệu trưởng vừa nghe thế liền vội vàng chặn lại: “Mã tiên sinh, chờ chút, Mã tiên sinh nghe tôi nói trước, việc này, tuyệt đối không được!”

“Mã tiên sinh, Mã phu nhân, tôi cũng không ngại nói thẳng, sau này có thể xử phạt hai học sinh đó, nhưng hiện giờ, chúng đang làm bài thi, bất luận thế nào, không ai được phép làm phiền chúng. Nói gì thì nói cũng phải chờ chúng thi xong rồi tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.