Bạn, Thầy Hay Chồng?

Chương 19




- Hải à, Hải Nha Tử, cậu vẫn không tin tôi à? Ít ra trước hết cậu để ngón tay ra xa cò một chút có được không? Thứ này khiến sống lưng tôi ớn lạnh đấy.

Đỗ Long nói.

Trần Kiến Hải theo bản năng đưa ngón tay từ trên cò súng dịch chuyển ra một chút. Trong lòng Đỗ Long định thần lại, hắn tiếp tục nói:

- Trước khi cậu tòng quân tôi đều gọi cậu là Hải Nha Tử, sau này khi cậu tham gia quân ngũ liền không cho tôi gọi cậu như vậy nữa, tôi mới thay đổi gọi cậu là Hải. Lẽ nào cậu quên rồi sao?

Trần Kiến Hải kích động hít thở cũng trầm trọng hơn. Khi xưa cậu ngưỡng mộ và sùng bái nhất là Trần Tú Mục người anh họ bà con xa. Tất cả đều lấy người đó làm gương, thậm chí đến cuối cùng cũng một mực gia nhập vào bộ đội đặc chủng. Trần Tú Mục có thể nói là tấm gương của Trần Kiến Hải. Tuy Trần Tú Mục sau đó xảy ra chuyện, nhưng Trần Kiến Hải luôn luôn cho rằng Trần Tú Mục không sai, cái loại gian phu dâm phụ này không đáng giết sao? Quốc pháp là quốc pháp, suy nghĩ của người dân thường không nhất định có lí trí như vậy.

Tình cảm giữa Trần Kiến Hải và Trần Tú Mục rất sâu nặng. Chuyện kể giữa hai người một năm cũng không hết. Đỗ Long cảm nhận được tư tưởng của Trần Kiến Hải, tốc độ cảm nhận này còn nhanh hơn rất nhiều với tốc độ kể chuyện. Nghe hắn nói những chuyện cũ từ trước, gợn sóng trong lòng Trần Kiến Hải càng lúc càng lớn. Khi Đỗ Long đem nói ra chuyện Trần Tú Mục dùng cung đánh con gà con của Trần Kiến Hải, cậu ấy cuối cùng cũng chịu tin.

- Đừng nói nữa!

Trần Kiến Hải hét lớn một tiếng. Cậu dắt súng vào sau lưng, bắt lấy vai của Đỗ Long quay người hắn lại, đôi mắt rưng rưng hỏi han:

- Anh thực sự là Tú Mục?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Không thể là giả được.

Trần Kiến Hải kích động kêu lên:

- Anh Tú Mục...

Nói xong Trần Kiến Hải liền giống như một đứa trẻ nhào vào lòng Đỗ Long, ôm chặt lấy hắn, khóc rống lên trong lòng hắn.

Đỗ Long mừng thầm trong bụng cuối cùng đã vượt qua cửa ải này. Trong lòng còn chút sợ hãi ôm lấy Trần Kiến Hải, vỗ nhẹ vào ngực cậu ta, nói:

- Là anh...anh không hề chết...Hải à, mấy năm qua anh cũng rất nhớ em, nhưng anh tuyệt đối không dám liên lạc với em...anh sợ tin tức truyền đi sợ em không tin anh...

- Em tin, em tin! Anh Tú Mục anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật thay anh, miệng em rất kín, lẽ nào anh quên rồi sao?

Trần Kiến Hải ngẩng đầu lên, gương mặt đầm đìa nước mắt nhưng lại đang nhếch miệng cười.

Đỗ Long nói:

- Coi bộ dạng ngốc nghếch này của em kìa, tựa như chưa trưởng thành vậy, bây giờ chưa phải lúc nói chuyện, sau này chúng ta từ từ nói, em định xử lí tên này thế nào?

Trần Kiến Hải bất thình lình nổi cơn thịnh nộ buông tay ra, đá Tề Quang Bưu một cước, nói:

- Vốn dĩ em định giết anh...sau đó bố trí để dồn anh cùng tên này vào tình cảnh tự giết lẫn nhau. Hiện tại đương nhiên không được rồi, em định mang tên này về, sau đó báo án để cảnh sát đến xử lí.

Đỗ Long nói:

- Không được, không thể mang về được. Tên này chính là bạn tra cũ của chị Tô, anh không hi vọng lòng tốt của chị Tô bị hắn hủy hoại. Kẻ này là tội phạm truy nã của nước Mỹ, em lặng lẽ giao người cho cảnh sát là được rồi..

Trần Kiến Hải gật gật đầu, nói:

- Được, làm như vậy đi, anh Tú Mục, anh muốn theo đuổi chị Tô kia đúng không? Người bạn gái trước của anh chị Bạch đó bị anh đá rồi sao?

Đỗ Long đĩnh đạc nói:

- Anh em như thể tay chân, phụ nữ là áo quần, nam tử hán đại trượng phu không thể cả đời chỉ mặc một bộ y phục được. Sau khi trải qua chuyện này anh nhìn thoáng hơn rồi. Tất cả chỉ là phù vân mà thôi, anh nếu đã có cuộc đời mới, thì phải sống cho đặc sắc một chút. Ông bố của Bạch Nhạc Tiên chỉ là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Giám đốc sở Công an, còn bố của Tô tiểu thư này lại là Bí thư Thành ủy của thành phố Thượng Hải!

Trần Kiến Hải bừng tỉnh gật đầu, cậu ta nói:

- Chẳng trách...anh Tú Mục, anh thật lợi hại, em có thể theo anh phiêu bạt không? Đeo bám ở đây đã hai ba năm, toàn là mang theo đám lâu la ngu dốt đánh chim trĩ...em buồn bực chán quá rồi. Hơn nữa...em vẫn chưa lấy vợ,anh Tú Mục anh bây giờ lợi hại thật đó, có thể giới thiệu cho em việc gì đó phù hợp không?

Đỗ Long cam đoan chắc nịch nói:

- Không thành vấn đề, em có thể trực tiếp tìm Hạ Hồng Quân, cậu ấy vẫn chưa biết anh là ai, em cũng đừng lỡ miệng nói ra, đến lúc đó chúng ta còn phải diễn kịch cho cậu ta xem nữa chứ.

Trần Kiến Hải dùng lực gật gật đầu, nói:

- Được ạ, em nhớ rồi...

Đỗ Long vỗ vỗ vai cậu ta, thở dài nói:

- Hải à, đời người ngắn ngủi, sau khi nghĩ thông suốt tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều. Thân phận của Đỗ Long khiến anh không thể không thay đổi một chút. Sau này dần dần em sẽ biết...

Đây là Đỗ Long đang chuẩn bị đề phòng Trần Kiến Hải, Trần Kiến Hải lí giải nói:

- Em hiểu mà, thực ra mấy năm gần đây em cũng đã thay đổi không ít. Có khi anh Tú Mục còn cho rằng e cũng bị ai đó nhập vào người nữa ý chứ.

Đỗ Long nói:

- Quá khứ của anh và Trần Tú Mục đã chết vài năm rồi. Cái tên này anh cũng không muốn nhắc đến nữa. Sau này hay là em trực tiếp gọi anh là Đỗ Long đi, tránh việc nói quen rồi sau này lỡ miệng nói lộ ra.

Trần Kiến Hải gãi đầu, nói:

- Vậy sau này em gọi anh là anh Long, anh Long, ha ha, oai phong hơn anh Tú Mục nhiều rồi...anh Long anh về trước đi, em xử lí tên tiểu tử này một lát, sau đó gọi người đến lôi hắn đi là xong.

Đỗ Long nói:

- Cũng được, anh sẽ về trước, thân phận của Tề Quang Bưu không cần giấu diếm với hai người vệ sỹ kia, chỉ cần giấu không cho chị Tô biết là được rồi.

- Được, em hiểu rồi.

Trần Kiến Hải đáp lời, Đỗ Long bèn quay người bước đi, Trần Kiến Hải thấy hắn trong bóng đêm thân thủ vẫn nhanh nhẹn như xưa, không khỏi vô cùng khâm phục. Càng chắc chắn hơn hắn chính là anh Tú Mục của mình. Đỗ Long kỳ thật ở thời điểm dời đi, trong lòng vẫn đổ mồ hôi, sợ Trần Kiến Hải đột nhiên tỉnh ngộ lại tặng cho hắn hai phát.

Thực ra hiện tại Trần Kiến Hải đã rất tin tưởng không chút nghi ngờ, Đỗ Long cũng không cần phải căng thẳng như vậy. Trần Kiến Hải quá sùng bái đối với Trần Hủ Mộc rồi. Một mực không thể tin nổi Trần Hủ Mộc sẽ chết trong tay một cảnh sát tiểu tốt. Như thể đến nay vẫn có người cho rằng Elvis, Marilyne Monroe, Jackson, steve Jobs bọn họ kì thực không chết mà giống như bị người ngoài hành tinh đến mang đi. Đỗ Long đưa cho Trần Kiến Hải một lời giải thích, và làm minh chứng hùng hồn, Trần Kiến Hải liền tin tưởng hoàn toàn.

Đỗ Long trở về doanh trại, nói trước một tiếng sau đó mới bước ra. Tránh để đám Lưu Uy hiểu lầm, Lưu Uy nghênh tiếp trước, thấp giọng nói:

- Thế nào rồi?

Đỗ Long cũng thấp giọng đáp trả:

- Bắt được một người, chắc hẳn các cậu cũng quen biết đấy, là Tề Quang Bưu.

Lưu Uy ồ một tiếng, nói:

- Anh dự định sẽ xử lý thế nào?

Đỗ Long nói:

- Tôi không muốn để Tô tiểu thư biết thông tin về Tề Quang Bưu, cũng thuyết phục được Trần Kiến Hải, cậu ta sẽ lặng lẽ giao Tề Quang Bưu cho cảnh sát.

Lưu Uy nói:

- Ừ, vậy quá tốt rồi, tôi gọi cuộc điện thoại, gọi người mau chóng đến xử lý.

Qua một hồi, Trần Kiến Hải mò mẫm quay về, Lưu Uy hỏi han người có sao không. Trần Kiến Hải trả lời như thể chẳng có gì:

- Treo lên trên cây rồi, lơn rừng có ủn cũng không đến được. Để hắn thổi gió cả đêm, cho đầu óc tỉnh táo lại một chút.

Đỗ Long nói:

- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, bây giờ đến lượt tiểu Trần gác đêm, Lưu Uy các cậu về trước nghỉ ngơi đi.

Sau khi đám người Lưu Uy vào trong trại, Đỗ Long và Trần Kiến Hải ngồi bên cạnh đống lửa khẽ tiếng hàn huyên. Đỗ Long biết Trần Kiến Hải vẫn còn nhiều nghi vấn, hắn phải hoàn toàn xua tan những nghi hoặc trong lòng Trần Kiến Hải. Từ nay về sau thì có thể nhiều hơn một người tin cẩn rồi.

Hai người kề vai ngồi, dính chặt lấy nhau. Trần Kiến Hải cảm giác Tú Mục Ca của hắn giống như trước đây, rất gần gũi, rất vui vẻ, rất khoái trá, hồn nhiên không hề phát hiện bí mật trong lòng mình đang bị Đỗ Long dò xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.