Bản Thảo Bằng Đá

Chương 20




“Hinh Nhi!” Ôn Tố Tâm đi theo phía sau Ôn Hinh, đi tới cửa cầu thang lầu ba,bà đột nhiên gọi bóng người phía trước lại.

Ôn Hinh đến Doãn gia mấy ngày đây là lần đầu tiên cô và Ôn Tố Tâm nói chuyện, Ôn Hinh vừa nghe đến giọng nói của bà liền dừng bước, sau đó quay đầu nhìn bà ta, “Mẹ!”

“Con và Thiên Kình…” Sắc mặt của Ôn Tố Tâm có chút lung túng, do dự nhưng không biết mở miệng hỏi cô như thế nào.

“Các con, có hay không…”

“Hinh Nhi, bây giờ đang ở Doãn gia,con và Thiên Kình giữ một khoảng cách thích hợp được không?” Ôn Tố Tâm cầm lấy tay cô, dùng giọng thương lượng hỏi, Ôn Hinh nhìn hàng lông mày giữa nếp nhăn, dùng ánh mắt yêu thương nhịn không được nghe lời gật gật đầu, “Mẹ, con biết!”

“Con ngoan!” Tay Ôn Tố Tâm không tự chủ được sờ lên gương mặt cô,hành động quen thuộc này làm cho Ôn Hinh nhớ lại lúc nhỏ, vẫn là thật ấm áp như vậy.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng động thật lớn, Ôn Tố Tâm vội vã xuống lầu, Ôn Hinh cũng theo chạy xuống đi, sau đó liền nhìn thấy Doãn Chính Hào uống say khướt do người hầu đỡ đang đi lên lầu.

“Tôi đến đây !” Ôn Tố Tâm từ trong tay người hầu đỡ hắn, Ôn Hinh cũng chạy đến bên kia phụ đỡ cánh tay của hắn.

Bởi vì Doãn Thiên Kình mấy ngày này đều ở nhà tĩnh dưỡng, Doãn Thiên Kỳ bận rộn tán gái, công ty đều do một tay Doãn Chính Hào đảm nhiệm.

Trong trí nhớ của Ôn Hinh, Doãn Chính Hào là người đàn ông biết khống chế chính mình, nhưng mà hôm nay ông ấy sao lại uống say như vậy?

“Uống rượu nhiều như vậy… mẹ đi lấy cho chú ấy chèn canh uống để giải rượu!” Ôn Tố Tâm và Ôn Hinh cùng nhau đỡ Doãn Chính Hào vào gian phòng, nằm lên trên giường, sau đó lại không yên lòng đi xuống lầu.

“Chú Doãn, Chú Doãn!” Ôn Hinh thấy Doãn Chính Hào không phản ứng, dùng khăn lau mặt cho Doãn Chính Hào nhìn thấy Doãn Chính Hào uống rượu tới đỏ hết mặt,cô lại nghĩ tới Doãn Thiên Kình đêm đó uống rượu uống đến trúng độc, trong lòng lại không nén được quặn đau.

“Thiên Huệ, Thiên Huệ…” Doãn Chính Hào đột nhiên mở mắt,ánh sáng đèn treo thủy tinh trên cao chiếu vào mắt ông, sau đó ông cầm lấy tay Ôn Hinh, trong miệng kêu một tên của một người phụ nữ khác.

Ôn Hinh hoảng sợ, vội vã ném khăn mặt trong tay xuống, muốn giãy giụa lại bị Doãn Chính Hào dùng sức nắm lấy được tay, “Thiên huệ, em đã trở về có phải hay không, anh rất nhớ em…”

Ôn Hinh cố gắng nghe trong miệng hắn kêu tên, Thiên Huệ… Là tên mẹ của Doãn Thiên Kình?

“Mẹ!” Khi Ôn Hinh nhìn thấy Ôn Tố Tâm trở về, vội vã đứng lên, Doãn Chính Hào vẫn cầm lấy cô không tha, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm Ôn Hinh, đó là ánh mắt mê luyến của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ mình yêu, “Thiên Huệ…”

“Chính Hào, anh uống rượu say rồi, đây là Ôn Hinh a,Thiên Huệ đã chết!” Tay Ôn Tố Tâm có chút run, sau đó kéo tay ông ấy ra không để nắm tay Ôn Hinh, đem canh giải rượu ngồi bên cạnh đút vào miệng ông ấy ,ông ấy không uống đẩy ra, ánh mắt vẫn là nhìn về phía Ôn Hinh.

Ôn Hinh đột nhiên cảm thấy Ôn Tố Tâm rất đáng thương, chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm của Doãn Chính Hào đều rất thủy chung không quên được người vợ đã mất?

Thế nhưng, mỗi ngày nằm ở bên cạnh hắn, cùng hắn tay kề vai ấp là mẹ cô nha!

“Mẹ, để con đút chú ấy uống !” Ôn Hinh nhìn Doãn Chính Hào vẫn kháng cự Ôn Tố Tâm tới gần, sau đó cô bưng chén canh từ trong tay Ôn Tố Tâm đút canh cho Doãn Chính Hào , hắn cười uống cạn chén canh giải rượu từ trong tay Ôn Hinh.

Ôn Hinh một lần nữa đỡ hắn nằm xuống giường , kéo chăn qua đắp lên trên người của hắn, ông ta cũng đã qua tuổi năm mươi , đầu cũng có một chút tóc bạc, thế nhưng ông cũng có lúc không kiên cường.

Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Tố Tâm bà đang chằm chằm nhìn cô không chớp mắt, giống như là muốn nhìn cô để tìm kiếm bóng dáng của ai đó, Ôn Hinh không phải lần đầu tiên có loại cảm giác kỳ quái này .

“Mẹ, cái tên Thiên Huệ kia …” Ôn Hinh nhắc tới cái tên kia , Ôn Tố Tâm lại vội vàng che lỗ tai hình như có chút quá kích, “Hinh Nhi, đừng hỏi, đừng hỏi mẹ…”

Ôn Hinh đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Ôn Tố Tâm, sau đó im lặng đi ra ngoài.

Cô đã từng ở trong phòng Doãn Thiên Kình thấy ảnh gia đình, ảnh kia là nữ chủ nhân Doãn gia, thì ra tên là Thiên Huệ, tên và người của bà đều như nhau làm động lòng người…

Thân thể Doãn Thiên Kình đã không còn lo ngại , ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng sau, hắn liền chuẩn bị đưa Ôn Hinh vào ở biệt thự của hắn.

Bởi vì hắn biết Doãn Vân Tuyên sẽ đề phòng Ôn Hinh, Mạc Tư Tước cũng thành khách quen của Doãn gia, chẳng qua là lần đó lúc cô lừa hắn, hắn tức giận bỏ đi , Mạc Tư Tước đã có thời gian rất lâu chưa có tới Doãn gia .

Doãn Vân Tuyên cả ngày rầu rĩ không vui đi học cũng không đi, Ôn Hinh về sau từ miệng Doãn thiên Kình nói mới biết được, ông ngoại của Mạc Tư Tước qua đời, hắn đi Anh quốc!

Ôn Hinh đột nhiên cũng nhớ tới thời gian không lâu cô cùng với Mạc Tư Tước ở cùng nhau trong trang viên hoa hồng , ông lão vẫn còn rất khỏe, làm sao mới hơn một tháng ông ngoại của hắn đã qua đời?

“Thích ở đây sao?” Doãn Thiên Kình không biết khi nào đã đi tới phía sau ôm lấy cô, trên người hắn có mùi nước hoa phái nam rất nhẹ nhàng khoan khoái, cho cô một loại cảm giác rất yên tâm và thư thái .

Ôn Hinh đột nhiên cảm giác được cùng Doãn Thiên Kình ở cùng một chỗ, cô thay đổi xuất phát từ bản năng ỷ lại!

Bởi vì từ nhỏ không có cha, Doãn Thiên Kình trong cảm nhận của cô chính là ngọn núi lớn kia, mà cô dần dần không rõ được, đối với Doãn Thiên Kình là tình yêu hay tình thân chiếm đa số, vẫn là tình thân chiếm đa số sao?

“Thích, ở đây có thể nhìn sao trời!” Ôn Hinh đứng trên sân thượng tay chỉ vào ngôi sao trong suốt trên một tấm màn đen đầy ánh sao sáng, như là choàng một lớp vải mỏng, ở đây mỗi một chỗ bố trí đều dựa theo phong cách cô thích.

“Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn!” Doãn Thiên Kình hôn vào cổ trắng nỏn là của cô một cái , đầu mùa đông khí trời đã có cảm giác lạnh một chút , Ôn Hinh trên người mặc áo khoác của Doãn Thiên Kình.Mặc dù Ôn Tố Tâm mãnh liệt phản đối nhưng Doãn Thiên Kình vẫn đưa Ôn Hinh ra ngoài!

Ôn Hinh im lặng gật gật đầu, cô tin Doãn Thiên Kình, vì thế nguyện ý đem tất cả của mình đều giao cho Doãn Thiên Kình!

Những ngày không có Mạc Tư Tước , cuộc sống của Ôn Hinh lại như mới bắt đầu, thế nhưng trong lòng cô rất rõ ,dù cô tự nói với mình như thế nào, cô cũng không thể làm như chưa từng quen biết người đàn ông kia!

Doãn Vân Tuyên không đến tìm cô gây phiền phức, giữa các cô bây giờ là nước giếng không phạm nước sông, Ôn Hinh trong lòng mơ hồ mong mỏi Mạc Tư Tước lại xuất hiện ở trước mặt cô ,tim cô còn có thể bình lặng như nước không?

“Hinh nhi, Hinh Nhi!” Ra khỏi thư viện, Ôn Hinh ôm sách vở đờ ra, Kiều Lâm đột nhiên tiến đến bên tai cô lớn tiếng kêu tên của cô.

Ôn Hinh hết hồn, tay đang ôm sách vở vội rớt xuống,cô vội vã ngồi xổm người xuống nhặt, sau một lát, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da kiểu nam,cô ngẩng đầu nhìn lại, đứng trước mặt cô là một người con trai cao lớn, ngũ quan sắc sảo, Ôn Hinh chớp mắt một cái, hắn đã ngồi xổm người xuống đối diện với cô, tươi cười mị hoặc, “Hi, chúng ta lại gặp mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.