Bạn Thân Yêu

Chương 52




- Con bé này, gặp dì không mừng hả? Sao vẻ mặt con lạ thế?- Người phụ nữ có mái tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt hiền từ, trông rất quý phái và xinh đẹp, cất giọng dịu dàng. Đình Nhã sững sờ, cô dụi dụi mắt như không tin vào mắt mình , người cô run run, đôi mắt ngân ngấn nước, đỏ hoe, cô nghèn nghẹn:- Dì....Dì....An.....

Tách!

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Đình Nhã, cô lao tới ôm chầm lấy người phụ nữ:

- Dì An!!!!!!

Người phụ nữ cười hiền, vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy yêu thương:

- Con bé này, lớn rồi , đừng mè nheo chứ. Dì về rồi đây này

Đình Nhã lắc lắc đầu, cô quệt nước mắt, mỉm cười:

- Con đâu có khóc. Mà bấy lâu nay dì đi đâu vậy ạ? Con nhớ dì lắm....

- Con bé ngốc, dì chỉ là đi công tác thôi mà. Mà con để dì vào nhà nghỉ một chút, đi quãng đường xa dì mệt quá- Người phụ nữ xách va ly bước vào trong nhà. Đang vui vẻ, chợt Đình Nhã nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, đó là vụ của Gia Bảo. Thôi cô chết chắc rồi, hiện giờ trong nhà chứa đầy đồ của Gia Bảo, thể nào cô cũng bị dì tra khảo. Mà cô chẳng phải mất công chờ lâu, trong khi cô đang nghĩ ngợi thì đã nghe giọng nói nghiêm nghị:

- Đình Nhã!

Đình Nhã giật mình, mặt cô hơi tái đi, cảm giác khó thở , sợ hãi như tim sắp ngừng đập đến nơi, cô vội chạy vào nhà, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể:

- Dì gọi con ạ?

- Đôi giày đàn ông này là sao? Con mau giải thích cho dì- Người phụ nữ chống hông, chỉ vào một đôi giày ở góc nhà. Đình Nhã cắn môi. Chết thật rồi, hai tay cô bối rối đan vào nhau, cô cúi gằm mặt. Đúng lúc nguy cấp nhất thì bỗng dưng cô trở nên thông minh đột xuất, cô đáp nhanh:

- Dạ, là đôi giày của bạn con nhờ con bán hộ ạ, cậu ấy muốn mua giày mới, giờ cậu ấy đang bận đi công tác nước ngoài

Người phụ nữ im lặng nhìn Đình Nhã một lúc bằng ánh mắt nghi ngờ. Đình Nhã thấy hơi gai người trước ánh mắt dò xét của dì, tim cô đập thình thịch, cô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, tay run rẩy giấu sau lưng. Một lát sau, người phụ nữ mới quay đi, đặt túi hành lý lên ghế. Đình Nhã thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cô giãn ra, cô nở nụ cười gượng gạo:

- Dì An, con dọn phòng cho dì đi nghỉ ngơi nhé. Con nghĩ chắc dì cũng mệt rồi

- Cũng được, tiện thể con giúp dì chuẩn bị nước nóng nhé. Dì muốn tắm rửa thay đồ luôn- Người phụ nữ gật nhẹ đầu, mở túi hành lý ra soạn lại đồ. Đình Nhã lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ, dì vẫn vậy, vẫn thật xinh đẹp, y như mẹ cô vậy. Cả dì An và mẹ cô đều có đôi mắt rất hiền, nhắc đến mẹ là Đình Nhã lại xúc động, mắt cô hoe đỏ, cũng may là cô còn lại dì An trên đời, người phụ nữ đó chính là dì An, là em gái của mẹ cô. Nhưng điều quan trọng nhất mà Đình Nhã phải làm bây giờ là xử lý vụ Gia Bảo. Tạm thời bây giờ anh không có nhà nên cô có thể lừa dì An, chứ tới lúc Gia Bảo về thì....Nghĩ mà Đình Nhã đã rùng mình, cô lắc đầu, le lưỡi. Không được, cô phải xử lý ổn thoả, không được để dì An phát hiện. Đình Nhã đi về phía nhà vệ sinh, trước hết cô cần chuẩn bị nước tắm cho dì đã....

****************************************

- Dì, dì kể cho con nghe chuyện đi công tác của dì đi- Đình Nhã hào hứng lắc lắc tay dì An, trông cô rạng rỡ như một đứa trẻ

- Con bé này, lớn đùng rồi mà còn như con nít, chuyện chẳng có gì đáng kể cả, ngoại trừ....- Ánh mắt dì An bỗng trở nên buồn bã. Đình Nhã ngơ ngác nhìn dì An, cô chớp mắt:

- Có chuyện gì mà dì buồn thế ạ?

- Dì có tiện thể ra thăm mộ cha mẹ con, nhìn mẹ con mà dì thương quá....- Giọng dì An chùng hẳn xuống. Đình Nhã cũng thấy buồn vô hạn, sống mũi cô cay cay, muốn khóc mà không thể khóc được. Đâu chỉ có dì An, cô cũng rất nhớ và thương cha mẹ. Ông trời thật nghiệt ngã, lại cướp đi cha mẹ của cô, cướp đi người cô yêu thương nhất

- Còn con, dạo này vẫn sống tốt chứ? Không có dì bên cạnh con có tự chăm sóc được bản thân không?- Dì An nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương trìu mến

- Dì đừng lo, con ổn mà- Đình Nhã lễ phép trả lời, cô nắm chặt tay dì An

- Con ổn là dì mừng rồi. Con gái sống một mình, phải hết sức đề phòng nhé con, đừng bao giờ tốt bụng quá, con sẽ phải chịu tổn thương đấy. Dì lo nhất là cái tính hay thương người của con- Dì An lo lắng nói

- Dì đừng lo mà, con sẽ hết sức cẩn thận- Đình Nhã mỉm cười trấn an dì, tim cô đập liên hồi vì bị dì nói trúng tim đen. Chậc, dì đúng là giỏi, nói gần trúng hết, làm cô đau tim, hy vọng chuyện đó không lộ ra.....Nhưng có vẻ ông trời không thương xót cô, cô đang nói chuyện với dì An vui vẻ thì.......

Kính Coong!!!

Có tiếng chuông cửa, cả Đình Nhã và dì An cùng quay ra. Dì An đứng dậy và bảo:

- Để dì ra mở cửa xem là ai

Nghe tiếng chuông cửa mà Đình Nhã có chút sợ hãi, cô đã đoán ra được người bấm chuông là ai. Cô nhanh nhảu đứng dậy và đỡ dì An ngồi xuống:

- Dì mới đi xa về mệt, dì cứ ngồi nghỉ đi ạ. Để con ra mở cửa là được

Đình Nhã đi ra cửa, và không ngoài dự đoán của cô, cô vừa mở cửa thì một giọng nói "ngọt như mía" vang lên:

- Vợ ơi!

Gia Bảo cười toe toét, định ôm chầm lấy Đình Nhã thì cô đã nhanh tay bịt miệng anh lại, vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng. Gia Bảo ngơ ngác không hiểu gì, anh tròn mắt ngây ngô nhìn cô. Đình Nhã ra dấu im lặng, cô nói gằn từng từ, giọng nói như phát ra từ kẽ răng:

- Anh-im-lặng- giùm- tôi!

- Ợ....à......anh....ẹt...ở......(Vợ à, anh nghẹt thở)- Gia Bảo ấm ứ cố nói từng chữ, Đình Nhã thở dài và bỏ anh ra. Cô im lặng nhìn anh, vẫn là cái vẻ ngây ngô như con nít, vậy còn người cô nhìn thấy là ai? Mấy ngày nay anh đã đi đâu, cô có rất nhiều chuyện cần hỏi anh, tiếc là bây giờ cô không có thời gian. Đình Nhã đang định kéo Gia Bảo đi thì....

- Đình Nhã à, sao con lâu thế? Là ai vậy?

Đình Nhã giật mình chết sững. Đã quá muộn, Gia Bảo và dì An đã chạm mặt nhau. Đình Nhã đang chuẩn bị giải thích thì cô thấy sắc mặt dì An và Gia Bảo rất lạ, cả hai đều tái mặt. Cô tính mở miệng nói, bất ngờ dì An kéo cô vào trong, rất nhanh, giọng dì đầy giận dữ:

- Đình Nhã, con không được lại gần người này!

- Lâu không gặp, dì An!- Gia Bảo sầm mặt, miệng cười lúng túng. Đình Nhã tròn mắt ngạc nhiên nhìn dì An và cả Gia Bảo. Vậy là sao? Họ có quen nhau từ trước sao?

- Im miệng, ai cho cậu nói chuyện với tôi. Cút khỏi đây mau, ở đây không chứa chấp cậu!- Dì An quát lên, nhìn Gia Bảo căm thù- Cậu cũng giống cha cậu thôi, đồ sát nhân, cậu tính hại cháu gái tôi nữa à? Hại chị gái tôi và anh rể tôi chưa đủ sao?

- Dì.....dì An....con không hiểu, chắc dì nhầm rồi, đây là Gia Bảo, anh ấy hiền lắm, anh ấy bị bệnh mà...- Đình Nhã ấp úng nói, nhưng sự im lặng của Gia Bảo làm cô thoáng sợ hãi. Những gì dì An nói...là sao?

- Con im đi cho dì. Con không hiểu gì đâu. Cậu ta....chính là con trai của kẻ đã giết cha mẹ con đấy. Cậu ta là con trai của Hàn Vũ Nam- kẻ sát nhân hại con mồ côi như thế này!- Dì An hét lên căm phẫn. Đình Nhã sững sờ, có cái gì vỡ nát. Là sao chứ? Con trai của kẻ đã giết cha mẹ cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.