Bạn Thân Yêu

Chương 50




"Quả nhiên là tươi mới." Hoàng Mạc Như lẩm bẩm một mình.

Ngọn đèn dầu trong tay đã leo lét như hạt đậu, chỉ có thể chiếu sáng cúc áo lụa trên người, cùng khoảnh đất bùn trơn ẩm dưới chân. Hắn thầm kêu khổ, sợ chỉ lát nữa thôi sẽ lại rơi vào tình cảnh tối tui tiến thoái lưỡng nan, đến lúc ấy có muốn quay lại cũng chẳng tìm nổi đường đi. Nhưng rốt cuộc vẫn có những thứ đặc biệt hấp dẫn hắn, khiến hắn không thể không tiến về phía trước, bất chấp hậu quả ra sao, có ra ngoài được hay không cũng không quan trọng, màn đêm trước mặt tựa hồ đang đợi hắn tiến lên xé toạc, như vậy, những đốm đen ngoan cố trong đầu hắn cũng sẽ bị gạt sạch.

Chấp niệm ấy khiến Hoàng Mạc Như như trúng phải tà cứ thế đi tiếp về phía trước, từ sau khi bị thương, hắn chưa từng mê mẩn với bóng đêm thế này, chỉ hết lần này đến lần khác sực tỉnh từ cơn ác mộng bị nhốt trong tháp cao. Vì sợ mình sẽ không tìm được đường ra, cứ đi được mười bước hắn lại dùng ngón tay khoét một cái lỗ trên vách tường, như vậy lúc trở ra còn có thể lần theo những cái lỗ ấy mà tìm đường. Mật đạo dưới lòng đất này hẳn thông với con sông trấn, nên không khí ẩm ướt, vách tường bị ngấm nước nhão nhoét, móng tay khoét vào rất dễ dàng, chẳng bao lâu, trong kẽ móng đã tích đầy đất bùn xanh lành lạnh. Sau khi khoét một đoạn đường, hắn sờ thấy một vật cứng khác hẳn vách tường đất, là gỗ! Lần mò kỹ hơn, gõ đập, mới xác nhận là một cánh cửa.

Bỗng chốc, bên tai vang lên tiếng trẻ con vui đùa, hòa với tiếng chân nhanh nhẹn linh hoạt... trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sét, sáng lóa, sắc lẹm, khiến toàn thân đau nhói.

"Đây có, kia cũng có!"

Hộp sọ tựa hồ bị bổ đôi, một giọng con trẻ xoay mòng trên đỉnh đầu, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.

Lúc này hắn đã lần tới móc sắt khóa cửa, gạt cái móc ra, nhè nhẹ đẩy vào, cánh cửa như thấu hiểu tâm ý hắn, lặng lẽ trượt qua nền đất ẩm, mở ra không một tiếng động.

Lối rẽ trước mặt khiến hắn có chút thất vọng, vì không hề có phát hiện mới, vẫn là một màn đen kịt, mùi đất tanh nồng quen thuộc khiến người ta ngạt thở. Hắn do dự giây lát, nhìn đốm lửa nhỏ trong chao đèn rồi nghiến răng sải bước tiến vào. Không biết vì sao, hắn càng sốt ruột đi nhanh, vết thương trên đầu càng nhức nhối, như thôi thúc hắn mau mau hồi phục trí nhớ.

Tiếng bước chân khe khẽ, mang theo sát ý tàn nhẫn, như gai thép từng mũi từng mũi đâm vào sống lưng. Hắn vã mồ hôi lạnh, bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc sau đầu bị giáng cho một cú thật mạnh, hắn bổ nhào xuống nền bụi bông, bên tai vang lên tiếng rầm mơ hồ. Vì vậy lần này hắn cảnh giác cao độ, chốc chốc lại ngoái ra sau, không hiểu sao cứ có cảm giác mình đã thuộc đường quen lối, có thể đi theo bất cứ hướng nào cũng không lạc.

Song đối thủ nấp trong bóng tối dường như còn hiểu rõ hoàn cảnh hơn hắn, người đó không hề gây ra chút động tĩnh nào, nhưng lại để hắn biết có y tồn tại, đang tiến lại từ cách đó không ca, càng lúc càng gần, rồi lại dung hòa vào không khí, mắt thịt không thể nào nắm bắt.

Hoàng Mạc Như bắt đầu nôn nóng, bắt đầu sợ.

Cây đèn dầu trong tay gần như đã không còn nhiệt lượng, vì hút quá nhiều khí ẩm xung quanh, viền ngoài ngọn lửa hơi xanh. Hắn vốn không phải người biết quan sát tỉ mỉ mà lúc này cũng ngửi ra mùi nguy hiểm, cảm giác đau đớn do không khí cắt lên da thịt cơ hồ khiến hắn tê dại, cánh tay khoét vào vách tường yếu ớt dần, lỗ càng khoét càng nhỏ, đến cuối cùng chính hắn cũng không chắc mình có thể lần nổi những dấu hiệu do mình tạo ra hay không.

Trong hoàn cảnh chật hẹp thế này, hắn không những mở to mắt mà còn dỏng tai, nên từ xa đã nghe thấy tiếng kim khi ma sát với một vật thô ráp nào đó, vốn là tiếng động khiến người ta ghê răng, giờ lại biến thành sởn tóc gáy, vì nó quá đỗi trong trẻo, vui tai.

Hắn cố gắng kiềm chế hàng trăm tiếng hét mắc trong họng, tiếp tục bước tới, hễ sờ được cánh cửa gỗ ngầm nào liền mở ra, xem xem mình có nên bước vào hay không. Trong đầu có một cánh tay vô hình, đang chỉ dẫn phương hướng cho hắn, nên đi đâu, nên bỏ qua đâu, tựa hồ đều đã ghi sẵn. Những âm thanh kim loại cọ vào vật thô ráp vẫn như hình với bóng, khiến mỗi khúc ngoặt phía trước hắn đều như một vòng tay nanh ác mở sẵn, hễ bước vào sẽ chết không nơi chôn!

Vì vừa nghĩ vừa thấy kỳ lạ, hắn dứt khoát áp người vào tường nhích lên trước, hòng tìm kiếm nơi phát ra tiếng kim loại kia. Nó cắt vào thần kinh của hắn, khiến hắn không thể yên tâm, đồng thời hắn cũng ý thức được rằng hôm nay chỉ có tìm ra ngọn nguồn âm thanh đó mới có thể bình an quay về.

"Ở đây có, ở kia cũng có!"

Tiếng trẻ con ỏn ẻn lại vang lên sau lưng khiến hắn sợ suýt són ra quần, may mà một ngón tay vẫn móc chặt vào cái lỗ vừa khoét trên tường, ít nhiều giảm bớt chút căng thẳng, Đến khi quay đầu lại, ánh đèn yếu ớt cũng chỉ chiếu sáng tới mũi chân, hai bên vẫn là một vùng mờ mịt, đen ngòm.

Hắn cố phân biệt ảo mộng với hiện thực, nghe xem âm thanh nào không tồn tại, âm thanh nào có vẻ chân thực. Vì thế đầu Hoàng Mạc Như càng đau như búa bổ, tia sáng âm u khiến hai mắt hắn cay xè, bước chân ngập ngừng, sau lưng vẫn vang lên những tiếng "rẹt rẹt" như ma quỷ.

Lúc này, hắn nhớ đến Tần Hiểu Mãn.

Nếu lúc này bờ môi đầy đặn tươi tắn của nàng kề sát vành tai hắn, nhất định có thể cua tan cơn hoảng loạn đang sắp tràn ra trong hắn lúc này. Mùi tương thoang thoảng che lấp mùi đất tanh đặc trưng, nàng có thể dựa vào lòng hắn, nói những lời riêng tư khiến cả hai đều đỏ mặt tía tai, nhưng cũng đầy khát vọng... Mỗi lần hắn gặp nàng, đều như lần đầu tiên, lại như đã trải qua một đời đằng đẵng.

Giữa mê loạn, hắn lại dờ thấy một cánh cửa ngầm, bèn cẩn thận đẩy mở, cánh cửa ấy vẫn im lìm mở ra, giữ bí mật giùm hắn. Hắn trốn vào trong cửa, thổi tắt ngọn đèn dầu, bỗng phát hiện thì ra mình đã sớm quen với bóng tối, cảnh vật xung quanh đều có thể nhín thấy lờ mờ, thậm chí còn dễ dàng lách qua mấy cái sọt tre chất đống cạnh cửa.

Tiếng "rẹt rẹt" từ từ tiến lại gần, hắn để cửa hé một khe nhỏ, dán mắt vào khe hở ấy.

Đến rồi, cuối cùng cũng đến!

Hắn xác định tiếng kim loại không hề là ảo giác, thậm chí đã trông thấy một bóng đen chầm chậm di chuyển tới cánh cửa ngầm. Hắn nín thở chờ đợi, kích động đến nỗi mặt trở nên tím tái, nhưng vẫn ôm cây đèn dầu trong lóng, coi nó là "vũ khí sắc bén" để tự vệ.

Tuy ở trong địa đạo không chút ánh sáng, nhưng vẫn có thể nhận ra bóng đen ấy mang hình dạng con người, trong tay cầm một vật dài dài, hắn mang máng nhận ra đó hẳn là thứ gì như cây rìu, thứ ấy bị người kia xách cán trong một tay, đầu còn lại cọ vào tường, phát ra những tiếng "rèn rẹt" khiến hắn bủn rủn chân tay. Càng đáng sợ hơn là, những tiếng dấu hiệu hắn để lại trên tường vừa rồi, đều đã bị vị khách thần bí này hủy sạch, không tốn sức mảy may.

Chỉ dựa vào điểm này, hắn đã ý thức rõ, người này đuổi theo hắn tới đây!

Về cách đối phó với kẻ bám đuôi, Hoàng Mạc như ở sau cửa đã nghĩ ra mấy kế, cuối cùng quyết định đợi đối phương tới gần chỗ hắn nấp, sẽ bất ngờ nhảy ra, dùng đèn dầu chọi ngất y. Trong mấy tiểu thuyết trinh thám mượn từ chỗ Hoàng Mộng Thanh, hắn đã đọc được quá nhiều thủ đoạn theo dõi cũng như phản theo dõi thế này.

Sau khi vạch rõ kế hoạch, hắn còn nôn nóng nữa, chỉ cố dán ngừoi vào tấm cửa, đợi người kia lại gần chút nữa, thêm chút nữa... tiếng lưỡi rìu cọ vào vách tường như ở sát bên tai, đến tiếng bụi đất rơi xuống cũng vô cùng rõ rệt. Không biết từ lúc nào, hắn còn có phần hưng phấn, loáng thoáng nhớ lại trò trốn tìm khi nhỏ, người đi tìm càng tiến gần chỗ nấp, hắn càng thấp thỏm không yên, nhưng hễ đối phương bỏ qua chỗ đó, cảm giác thắng lợi bèn tự nhiên nảy sinh. Con người địa khái là "kẻ mưu mô" bẩm sinh, thích bày mưu với chính mình, cũng thích bày mưu với kẻ khác.

Đến rồi! Thật sự đến rồi!

Hắn thầm gào thét điên cuồng, linh hồn đã run lên nóng rực, chao đèn thủy tinh cũng sắp vỡ vụn trong tay. Trên thực tế, chuyện khiến hắn phấn chấn chỉ có một, hắn đã nghe thấy tiếng hít thở rất dài của đối phương.

Có điều, âm thanh của cây rìu hiểm ác kia đột nhiên biến đổi, thành "cạch cạch", hắn lập tức thấy lòng lạnh ngắt, vì biết đó là tiếng lưỡi rìu cọ vào cánh cửa ngầm nơi hắn ẩn thân, cánh cửa này, rốt cuộc vẫn bán đứng hắn!

Hắn đánh cược tính mạng, giật mạnh cửa, giơ cao cây đèn dầu. Vừa ngẩng đầu thì đã tuyệt vọng. Chỉ thấy cây rìu của đối phương đã giơ trên đỉnh đầu, tốc độ bổ xuống rất nhanh, như kình phong quét qua, cùng lúc ấy, hắn dường như nghe thấy tiếng vẫy gọi của Tử thần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.