Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 40




Vào ngày thứ Sáu trước kỳ nghỉ đông, mẹ sắp sếp áo quần và một số vũ khí phòng thân của tôi vào chiếc túi dành cho một cuộc đi chơi ngắn rồi đưa tôi đến trường nội trú mới. Trên đường, chúng tôi đón thêm Annabeth và Thalia.

Phải mất tám tiếng cho cuộc hành trình khởi hành từ New York đến Bar Harbor, Maine. Những hạt mưa đá nhỏ và tuyết đổ như trút xuống đường cao tốc. Đã nhiều tháng nay Annabeth, Thalia và tôi chưa gặp nhau, nhưng bão tuyết và những toan tính về những việc cần làm đã khiến chúng tôi vô cùng lo lắng và chẳng trò chuyện được gì nhiều. Trừ mẹ tôi. Bà nói nhiều hơn mỗi khi lo lắng. Khi chúng tôi đến Westover Hall, trời bắt đầu tối và bà đã kể cho Annabeth và Thalia hầu hết chuyện hồi nhỏ đáng xấu hổ của tôi.

Thalia lau sương trên cửa sổ và nhìn ra ngoài. “Ôi chà, sẽ vui lắm đây.”

Westover Hall trông như tòa lâu đài của một gã hiệp sĩ xấu xa. Nó được xây hoàn toàn bằng đá đen, với các ngọn tháp canh, các lỗ châu mai và một cửa ra vào lớn hai cánh bằng gỗ. Nó đứng chênh vênh trên một vách đá phủ đầy tuyết, một mặt nhìn xuống khu rừng rộng lớn phủ đầy sương giá, còn phía bên kia nhìn ra đại dương xám xịt đang cuộn sóng.

“Con có chắc là không cần mẹ đợi không?” Mẹ hỏi tôi.

“Không ạ, cảm ơn mẹ,” tôi nói. “Con không Rõ sẽ mất bao lâu. Nhưng bọn con sẽ ổn thôi.”

“Nhưng con sẽ quay lại bằng cách nào? Mẹ lo lắm, Percy.”

Hi vọng là mặt tôi không đỏ lên lúc này. Để mẹ phải đưa đến trận đánh đã đủ xấu hổ rồi.

“Không sao đâu cô Jackson.” Annabeth cười trấn an. Mái tóc vàng của cô nằm gọn trong chiếc mũ trượt tuyết và đôi mắt màu xám của cô cũng chẳng khác gì màu của cơn bão tuyết. “Bọn cháu sẽ không để cậu ấy gặp rắc rối đâu.”

Mẹ tôi có vẻ đỡ căng thẳng hơn chút ít. Bà vẫn nghĩ Annabeth là một á thần điềm đạm nhất từ trước đến nay trong bộ dạng của nữ sinh lớp tám. Bà luôn biết chắc rằng sẽ chẳng bao giờ Annabeth để tôi phải chết. Mẹ tôi đã đúng, nhưng không có nghĩa là tôi phải lấy đó làm thích thú.

“Được rồi, các con,” mẹ tôi nói. “Các con đã có đủ những thứ cần thiết chưa?”

“Rồi ạ, cảm ơn cô Jackson,” Thalia nói. “Cảm ơn vì đã chở bọn cháu đi.”

“Đã có áo len dữ phòng chưa? Các con có số điện thoại của cô chưa?”

“Mẹ..”

“Con có thức ăn và rượu thần chưa, Percy? Và một đồng vàng drachma đề phòng khi phải liên lạc với trại?”

“Mẹ, thôi mà! Chúng con sẽ không sao đâu. Đi thôi, các cậu.”

Nhìn bà có vẻ buồn, tôi thấy hơi có lỗi vì chuyện đó, nhưng tôi nhanh chóng leo ra khỏi chiếc xe ôtô đó. Nếu mẹ còn tiếp tục kể những chuyện kiểu trông tôi dễ thương như thế nào khi ở trong bồn tắm hồi lên ba tuổi chắc tôi sẽ tự chôn mình trong tuyết lạnh cho đến chết cóng mất.

Annabeth và Thalia theo tôi ra ngoài. Gió lùa qua chiếc áo khoác của tôi như những cây dao găm bằng băng vậy.

Khi xe của mẹ tôi đi khuất, Thalia nói, “Mẹ cậu tuyệt thật đấy, Percy.”

“Đúng là bà khá ổn,” tôi thừa nhận. “Thế còn cậu? Đã bao giờ cậu liên lạc với mẹ chưa?”

Ngay khi vừa dứt lời, tôi chỉ ước mình đừng thốt ra câu đó. Thalia rất giỏi trong việc tự tạo cho mình cái nhìn của quỷ dữ, với các bộ quần áo phong cách punk mà cô ấy vẫn thường mặc - chiếc áo khoác kiểu quân đội rách lỗ chỗ, quần da đen và trang sức bằng dây xích, cùng đôi mắt xanh thẫm được kẻ viền đen. Nhưng cái liếc mắt của cô ấy dành cho tôi lúc này đáng để cho một điểm mười hoàn hảo. “Đấy có phải việc của cậu không nhỉ, Percy?”

“Tốt nhất là chúng ta nên vào trong,” Annabeth ngắt lời. “Grover đang đợi đấy.”

Thalia nhìn lên tòa lâu đài và rùng mình. “Cậu nói đúng. Tớ tự hỏi không biết cậu ấy tìm được cái gì mà lại phải gọi cầu cứu thế nhỉ.”

Tôi ngẩng lên nhìn các tòa tháp tối đen của Westover Hall. “Chắc chắn chẳng có gì hay ho,” tôi đoán.

Cánh cửa bằng gỗ sồi kẽo kẹt mở ra, và ba chúng tôi bước vào sảnh trong tiếng gào thét của bão tuyết.

Tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là, “Oaaa.”

Nơi này rất rộng. Trên tường treo đầy cờ chiến và vũ khí: súng trường cổ, rìu chiến và một đống các loại vũ khí khác. Ý tôi là, tôi biết Westover là một trường quân sự, nhưng sự trưng bày như vậy thì hơi quá mức. Thực sự là như vậy.

Tôi thò tay vào túi, bên trong có một cái bút có thể giết người, Thủy Triều. Tôi đã cảm nhận được nơi này có gì đó không ổn, có gì đó nguy hiểm. Thalia đang cọ cọ vào chiếc vòng tay bằng bạc, đồ vật có phép thuật yêu thích của cô ấy. Tôi biết chúng tôi đang có chung một suy nghĩ. Một trận chiến sắp sửa diễn ra.

Annabeth bắt đầu nói, “Không biết ở đâu..”

Các cánh cửa đóng sầm lại sau lưng chúng tôi.

“Đư-ợc rồi,” tôi lẩm bẩm. “Chắc chúng ta phải ở đây một lúc đấy.”

Tôi có thể nghe được tiếng nhạc từ đầu bên kia hành lang. Nghe có vẻ là nhạc dùng trong khiêu vũ thì phải.

Chúng tôi giấu túi xách vào sau một cái cột và bắt đầu đi xuôi về phía cuối hành lang. Chưa đi được bao xa, tôi nghe thấy tiếng vọng của bước chân nện trên nền đá. Một người đàn ông và một phụ nữ bước ra khỏi bóng tối chặn chúng tôi lại.

Bọn họ đều có mái tóc màu xám ngắn và đồng phục màu đen kiểu quân đội, với sọc đỏ. Người phụ nữ có râu lưa thưa, còn người đàn ông kia lại mày râu nhẵn nhụi, thật là ngược đời, theo cảm nhận của tôi. Họ bước một cách khó nhọc, như thể cán chổi được buộc vào xương sống của họ vậy.

“Ừm,” người phụ nữ lên tiếng. “Các em làm gì ở đây?”

“Dạ...” Tôi nhận ra mình đã không lên kế hoạch trước cho việc này. Tôi đã quá tập trung vào việc đến gặp Grover để tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra nên không cân nhắc việc người ta sẽ hỏi ba đứa nhóc lẻn vào trường làm gì lúc nửa đêm thế này. Lúc trên xe chúng tôi đã không nhắc đến chuyện làm thế nào để vào được bên trong. Tôi nói, “Thưa cô, chúng em chỉ..”

“Ha!” người còn lại lên tiếng làm tôi giật nảy mình. “Khách không được mời đến buổi khiêu vũ! Các cậu sẽ bị tống cổ ra thôi!”

Ông ta nói với giọng... Pháp thì phải. Chữ j(eject - từ chối) nghe như trong từ Jacques vậy. Người đàn ông có dáng cao lớn, khuôn mặc trông như diều hâu. Hai lỗ mũi nở ra mỗi khi ông ta nói, thật khó để không nhìn chằm chằm vào mũi ông ta mỗi lúc như thế. Và hai mắt ông ta cũng có hai màu khác nhau: một bên nâu, một bên xanh - giống như mắt bọn mèo hoang.

Tôi nghĩ ông ta chuẩn bị ném chúng tôi ra ngoài trời tuyết, nhưng sau đó Thalia bước lên và làm một hành động rất kỳ quặc.

Cô ấy búng ngón tay. m thanh to và đanh sắc. Chắc là do tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cảm thấy một cơn gió mạnh bay ra từ tay cô ấy, băng qua căn phòng, bủa vây khắp người chúng tôi cùng với hai giáo viên kia, và làm cho những tấm banner trên tường kêu xào xạt.

“Ồ, nhưng chúng em không phải là khách, thưa thầy,” Thalia nói. “Chúng em học ở trường này. Thầy không nhớ à, em là Thalia. Còn đây là Annabeth và Percy. Chúng em học lớp tám.”

Giáo viên nam nheo nheo đôi mắt hai màu. Tôi không biết Thalia đang nghĩ gì nữa. Giờ chắc chúng tôi sắp bị trừng phạt vì tội nói dối và bị ném ra ngoài trời tuyết. Nhưng người đàn ông có vẻ đang lưỡng lự.

Ông ta quay sang nhìn đồng nghiệp. “Cô Gottschalk, cô có biết những học sinh này không?”

Mặc dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, tôi vẫn phải cắn môi để khỏi phá lên cười. Một cô giáo tên là Cỏ phấn à? Ông ta đùa không đấy.

Người phụ nữ chớp mắt, giống như khi ai đó vừa thức dậy sau trạng thái hôn mê. “Tôi... Tôi có biết. Tôi nghĩ là tôi biết chúng.” Cô ta cau mày với chúng tôi. “Annabeth. Thalia. Percy. Các em bỏ phòng thể dục ra đây làm gì hả?”

Trước khi chúng tôi kịp trả lời, tôi lại nghe thấy thêm vài tiếng bước chân, và Grover hổn hển chạy tới. “Các cậu đã đến! Các cậu..”

Cậu ấy im bặt khi nhìn thấy hai giáo viên đứng đó. “Ôi, cô Gottschalk. Tiến sĩ Thorn! Em, ờ..”

“Thế là thế nào, cậu Underwood?” người đàn ông nói - chắc hẳn ông ta phải là Tiến sĩ Thorn. Giọng lưỡi của ông ta cho thấy ông ta ghét Grover một cách Rõ ràng. “Cậu nói bọn họ đã đến là thế nào? Những học sinh này sống ở đây mà.”

Grover nuốt nước bọt. “Vâng, thưa thầy. Tất nhiên ạ. Em chỉ nói là em rất mừng vì họ đã... Pha chế thức uống ngon tuyệt dành cho buổi khiêu vũ. Thức uống đó quá ngon. Họ đã làm ra nó!”

Tiến sĩ Thorn liếc nhìn chúng tôi. Tôi nghĩ một mắt của ông ta là giả. Bên màu nâu? Hay bên màu xanh? Trông ông ta như thể đang muốn ném chúng tôi xuống từ tháp cao nhất của lâu đài, nhưng sau đó cô Gottschalk mơ màng nói, “Đúng vậy, thức uống đó quả thật ngon tuyệt. Giờ thì quay lại đi, tất cả các em. Không ai được phép rời phòng thể dục một lần nữa đâu đấy!”

Chúng tôi không để cô nói đến lần thứ hai. Chúng tôi vừa cáo lui vừa luôn miệng “vâng thưa cô” , “vâng, thưa thầy.” và cúi chào vài cái, đơn giản vì đó là những việc nên làm.

Grover hối hả giục bọn tôi đi nhanh về phía tiếng nhạc đang phát ra.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy giáo viên đó trên lưng mình, nhưng tôi vẫn tới cạnh Thalia và hỏi nhỏ “Cậu đã làm thế nào với cái búng tay đó?

“Ý cậu là Màn Sương Mù hả? Bác Chiron chưa chỉ cho cậu cách làm sao?”

Một cục tức nghẹn trong cổ tôi. Bác Chiron là huấn luyện viên trưởng của chúng tôi ở trại, nhưng bác ấy chưa bao giờ dạy tôi cái gì như thế cả. Sao bác ấy chỉ dạy cho Thalia mà không dạy cho tôi?

Grover đẩy chúng tôi đi về phía cánh cửa có chữ “PHÒNG THỂ DỤC.” viết trên mặt kính. Dù có mắc chứng khó đọc thì tôi vẫn nhìn thấy nó Rõ ràng.

“Xuýt nữa thì tiêu!” Grover nói. “Ơn Chúa các cậu tới được đây!”

Annabeth và Thalia đều ôm cậu ấy. Còn tôi đập tay với cậu ấy một cái.

Thật tốt lại trông thấy Grover sau mấy tháng trời. Cậu ấy cao hơn một chút, mọc thêm vài cái râu, nhưng trông vẫn không có gì khác so với lúc cậu ấy biến thành người - một cái mũ đỏ trên mái tóc nâu loăn xoăn để che đi hai cái sừng dê, quần jean baggy[1], giày thể thao và chân giả để che đi cẳng chân lông lá và móng guốc. Cậu ấy đang mặc một chiếc áo phông đen, trên đó in một dòng chữ mà phải mất vài giây tôi mới đọc được. Nó viết WESTOVER HALL: Lính Bộ Binh. Tôi không Rõ đó là cấp bậc của Grover hay chỉ là khẩu hiệu của trường.

“Thế có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?” Tôi hỏi.

Grover thở sâu. “Tớ tìm được hai.”

“Hai con lai?” Thalia hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Ở đây à?”

Grover gật gật đầu.

Tìm thấy một người là con lai đã đủ hiếm rồi. Năm nay, bác Chiron đã bắt các thần rừng làm việc khẩn cấp và gửi họ ra khắp cả nước, lùng sục ở các trường từ lớp bốn đến trung học phổ thông để tìm người. Sự chờ đợi gần như tuyệt vọng. Chúng tôi đang mất dần các trại viên. Chúng tôi cần tất cả những chiến binh mới tìm được. Vấn đề là không có nhiều á thần đến thế để tìm kiếm.

“Họ có hai người. Mười và mười hai tuổi. Tớ không Rõ lai lịch của họ, nhưng họ khá mạnh đấy. Chúng ta khắp hết thời gian rồi. Tớ cần sự giúp đỡ.”

“Còn quái vật thi sao?”

“Một.” Trông Grover đầy lo lắng. “Hắn ta còn đang nghi ngờ. Tớ vẫn chưa tin tưởng ở hắn ta, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng của học kỳ rồi. Tớ tin là hắn sẽ không để họ thoát khỏi ký túc xá mà không phát hiện ra. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Mỗi lần tớ cố tới gần họ, hắn ta lại ở đó, cản trở tớ. Tớ không biết phải làm thế nào!”

Grover nhìn Thalia chăm chăm. Tôi cố xua đi cảm giác buồn bực vì điều đó. Trước đây, Grover thường nhìn tôi để tìm câu trả lời, nhưng Thalia đúng là cấp trên. Không phải chỉ vì cha cô ấy là thần Zeus. Thalia có nhiều kinh nghiệm hơn tất cả chúng tôi trong việc chống lại bọn quái vật trong thế giới thật.

“Được rồi,” cô ấy nói. “Những người con lai đó đang tham dự buổi khiêu vũ à?”

Grover gật đầu.

“Vậy thì vào nhảy thôi,” Thalia nói. “Thế quái vật là ai?”

“Ờ,” Grover kêu lên và nhìn xung quanh một cách lo lắng. “Cậu vừa mới gặp ông ta. Chính là thầy hiệu phó, Tiến sĩ Thorn đấy.”

Một điều kì cục về các trường quân sự. Bọn trẻ như điên loạn trong những sự kiện đặc biệt, và chẳng đứa nào mặc đồng phục cả. Tôi đoán do bình thường mọi thứ đã quá nghiêm ngặt, nên chúng nghĩ cần phải bồi thường thỏa đáng hoặc là cái gì đó tương tự như thế.

Những quả bong bóng đen đỏ đó bay đầy trên sàn nhà tập. Và bọn con trai đang đá chúng vào mặt nhau, hoặc cố siết cổ nhau bằng những chếc băng rôn bằng giấp kếp dán trên tường. Bọn con gái tạo thành những vòn tròn và di chuyển quanh theo cách họ vẫn thường là, với một đóng son phấn trên mặt, trên người mặc áo hai dây, bên dưới là quần jean màu mè sặc sỡ và những đôi giày trông chẳng khác gì một mớ dụng cụ tra tấn. Cứ thỉnh thoảng họ lại quây lấy một chàng trai tội nghiệp như một đàn cá ăn thịt, la hét, cười khúc khích. Và cuối cùng khi họ hoàn tất, chàng trai sẽ có mấy chiếc ruy băng trên đầu và một đống son môi như graffiti trên mặt. Một số chàng trai lớn tuổi hơn thì có vẻ giống tôi - khó chịu, đứng khép nép ở góc phòng và cố lẩn trốn, như thể họ phải chiến đấu để tồn tại trong bất cứ giây phút nào. Tất nhiên, trong trường hợp của tôi thì đúng là như vậy...

“Họ kia kìa.” Grover hất đầu về phía hai đứa trẻ đang cãi nhau trên khán đài. “Bianca và Nico di Angelo.”

Đứa con gái đội một chiếc mũ lưỡi trai mềm màu xanh lá, như thể đang cố che đi khuôn mặt. Cậu con trai rõ ràng là em trai của cô ta. Cả hai đều có mái tóc đen mềm mượt và làn da ô liu. Họ khoa chân múa tay rất nhiều khi nói chuyện. Cậu bé đang tráo qua tráo lại một vài tấm thẻ. Chị cậu hình như đang mắng cậu về chuyện gì đó. Cô bé liên tục nhìn quanh như thể cảm nhận được điều gì không hay đang diễn ra.

Annabeth nói, “Họ đã... Ý tớ là, cậu đã nói cho họ chưa?”

Grover lắc đầu. “Cậu biết sẽ thế nào rồi đấy. Càng thêm nguy hiểm cho họ thôi. Một khi họ nhận ra thân phận của mình, người ta càng dễ đánh hơi ra họ.”

Cậu ta nhìn tôi, và tôi gật đầu. Tôi chưa bao giờ hiểu Rõ đối với bọn quái vật thì con lai có “mùi.” như thế nào, nhưng tôi biết cái mùi đó có thể dẫn đến họa sát thân. Và khi sức mạnh của bạn càng lớn, mùi của bạn sẽ càng gần với mùi bữa trưa thịnh soạn cho một con quái vật.

“Vậy hãy đến gặp họ và rời khỏi nơi này thôi,” tôi nói.

Tôi tính bước về phía trước, nhưng Thalia đặt tay lên vai tôi. Thầy hiệu phó - Tiến sĩ Thorn vừa thò mặt ra ngưỡng cửa gần khán đài và đứng ngay cạnh chị em nhà Angelo. Ông ta gật một cái lạnh lùng về phía chúng tôi. Con mắt xanh của ông ta như phát sáng.

Theo những biểu hiện của ông ta, tôi đoán Tiến sĩ Thorn đã không bị Thalia lừa bằng Màn Sương Mù vừa rồi. Ông ta đã nghi ngờ thân phận chúng tôi. Ông ta chỉ muốn biết tại sao chúng tôi lại ở đây.

“Đừng nhìn lũ trẻ,” Thalia yêu cầu. “Chúng ta cần đợi cơ hội để tiếp cận chúng. Chúng ta phải giả vờ như không quan tâm gì đến chúng cả. Đừng để ông ta đánh hơi thấy.”

“Bằng cách nào?”

“Chúng ta là ba con lai quyền năng. Sự xuất hiện của chúng ta sẽ làm cho ông ta bối rối. Trà trộn vào đám đông đi. Hãy thật tự nhiên. Nhảy một vài điệu. Nhưng hãy để mắt đến bọn trẻ.”

“Nhảy ấy à?” Annabeth hỏi.

Thalia gật đầu. Cô ấy hóng tai về phía tiếng nhạc phát ra và nhăn mặt “Ôi, ai chọn Jesse McCartney[2] thế nhỉ?”

Grover nhìn khổ sở. “Tớ đấy.”

“Ôi Chúa ơi, Grover. Thật tầm thường. Sao cậu không chọn kiểu Green Day[3] hay loại nhạc tương tự như thế?”

“Green là ai?”

“Thôi không có gì. Chúng ta nhảy đi.”

“Nhưng tớ không biết nhảy!”

“Cậu sẽ nhảy được nếu tớ dẫn cậu,” Thalia nói. “Đi nào, anh chàng dê.”

Grover kêu eo éo khi Thalia nắm lấy tay cậu ta và kéo vào sàn nhảy.

Annabeth mỉm cười.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

“Không có gì. Tớ chỉ thấy vui khi Thalia quay lại.”

Từ hè năm ngoái Annabeth bắt đầu cao hơn tôi, tôi ghét điều đó. Cô ấy thường không đeo trang sức gì cả, trừ chuỗi hạt đeo cổ của Trại Con Lai. Nhưng giờ cô ấy đang đeo một đôi khuyên tai bằng bạc bé tí xíu có hình con cú - biểu tượng của mẹ cô ấy - nữ thần Athena. Cô ấy bỏ chiếc mũ trượt tuyết ra và mái tóc dài vàng óng xỏa xuống hai bờ vai. Nó làm cho cô ấy trông lớn hơn, vì một lý do nào đó.

“Vậy...” Tôi cố nghĩ ra cái gì đó để nói. Hãy tỏ ra thật tự nhiên, Thalia đã bảo chúng tôi thế. Là một con lai và trong một nhiệm vụ nguy hiểm thì tự nhiên thế quái nào được? “Ừm, thế dạo này có thiết kế được thêm mẫu nhà nào không?”

Mắt Annabeth sáng lên, mỗi lần nói về kiến trúc là cô ấy lại như vậy. “Chúa ơi, Percy. Ở trường mới của tớ, tớ đã chọn môn thiết kế 3D làm môn tự chọn, chương trình đó mới tuyệt làm sao..”

Và cô ấy bắt đầu giải thích về việc cô ấy đã thiết kế một tượng đài khổng lồ và muốn đặt nó ở Ground Zero[4] tại Manhattan. Cô ấy nói về kết cấu đỡ mái, mặt ngoài của công trình và những thứ tương tự như thế. Tôi kiên nhẫn lắng nghe. Tôi biết khi lớn lên cô ấy muốn trở thành một kiến trúc sư tài ba. Cô ấy yêu thích môn toán, các công trình lịch sử và chỉ có thế. Nhưng tôi không thể hiểu nổi cô ấy đang nói gì, dù chỉ một từ.

Sự thật là tôi đang khá thất vọng khi biết cô ấy rất yêu thích ngôi trường mới. Đây là lần đầu tiên cô ấy theo học tại một trường ở New York. Tôi đã luôn hi vọng được gặp cô ấy thường xuyên hơn. Nhưng đó lại là trường nội trú dành cho nữ sinh ở Brooklyn. Cô ấy và Thalia đều theo học ở đó, đủ gần Trại Con Lai để bác Chiron có thể giúp đỡ khi họ gặp bất cứ vấn đề gì. Vì đó là trường nữ sinh, và tôi thì lại theo học ở MS-54 Manhattan năm đó nên tôi hầu như không gặp lại họ nữa.

“Thế à, ừ tuyệt nhỉ,” tôi nói. “Vậy cậu sẽ ở đó tới cuối năm à, phải không?”

Mặt cô ấy có vẻ tối sầm lại. “Ừ, có lẽ tớ sẽ không..”

“Này!” Thalia gọi chúng tôi. Cô ấy đang nhảy một điệu chậm với Grover, kẻ đang lúng túng khổ sở khi liên tục đá vào chân Thalia, và trông cậu ta như thể đang muốn chết đến nơi. Ít nhất thì chân Grover cũng là chân giả. Không giống như tôi, cậu ấy còn có lý do để bào chữa cho sự vụng về của mình.

“Ra nhảy đi các cậu!” Thalia gọi. “Các cậu trông thật ngớ ngẩn nếu cứ đứng đấy mãi.”

Tôi nhìn Annabeth lo lắng, sau đó nhìn cả đám con gái đang lang thang trong phòng thể dục.

“Sao?” Annabeth nói.

“Ừm, tớ mời ai nhảy được đây?”

Cô ấy đấm vào bụng tôi. “Tớ này, Óc Tảo Biển.”

“Ờ, ờ, đúng rồi.”

Và chúng tôi bước ra sàn nhảy, tôi nghển cổ xem Thalia và Grover đang như thế nào. Tôi đặt một tay lên hông Annabeth còn cô ấy nắm lấy tay còn lại của tôi, như thể chuẩn bị ra đòn judo ném tôi đi vậy.

“Tớ không cắn đâu mà sợ,” cô ấy nói. “Percy, tớ hỏi thật, các cậu chưa nhảy ở trường bao giờ à?”

Tôi không trả lời. Sự thật là chúng tôi có. Nhưng tôi chưa bao giờ thích nhảy cả. Tôi thường tụ tập với hội con trai chơi bóng rổ ở góc phòng.

Chúng tôi quay vòng vài phút. Tôi cố tập trung vào những thứ nhỏ nhặt, như những thanh giấy kếp được trang trí trên trần nhà, cái bát lớn đựng thức uống dành cho buổi tiệc, bất cứ cái gì ngoài sự thật rằng Annabeth cao hơn tôi và tay tôi đang toát mồ hôi, và có thể còn bóng nhẫy nữa, tôi lại còn liên tục dẫm lên chân cô ấy.

“Lúc nãy cậu vừa nói gì?” Tôi hỏi. “Cậu đang gặp vấn đề ở trường hay sao?”

Cô ấy mím môi. “Không phải chuyện đó. Là cha tớ.”

“Ô ồ.” Tôi biết Annabeth có mối quan hệ không được tốt đẹp cho lắm với cha cô ấy. “Tớ tưởng mối quan hệ hai người tốt đẹp lên rồi chứ. Lại là do mẹ kế à?”

Annabeth thở dài. “Ông ấy đã quyết định chuyển đi, ngay khi tớ bắt đấu quen với việc sống ở New York, ông ấy vừa nhận một công việc mới ngu ngốc là nghiên cứu cuốn sách nói về Thế Chiến thứ Nhất. Ở San Francisco.”

Cô ấy nói theo kiểu cô ấy có thể nói về Cánh đồng Trừng phạt hay chiếc quần tập của thần Hades vậy.

“Thế ông ấy muốn cậu tới sống ở đó với ông ấy à?” Tôi hỏi.

“Tới đầu kia của đất nước,” cô nói một cách đau khổ. “Và con lai thì không thể sống ở San Francisco. Ông ấy phải biết điều đó.”

“Tại sao? Tại sao không?”

Annabeth tròn mắt. Chắc cô ấy tưởng tôi đùa. “Cậu biết còn gì. Nó ngay ở đó.”

“Ồ,” tôi nói. Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói đến cái gì nữa, nhưng tôi không muốn trở nên ngu ngốc. “Vậy... Cậu sẽ quay lại sống ở trại hay thế nào?”

“Còn nghiêm trọng hơn thế, Percy. Tớ... có lẽ tớ nên nói với cậu một chuyện này.”

Đột nhiên cô ấy như đông cứng lại. “Họ đi rồi.”

“Sao cơ?”

Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ. Trên hàng ghế khán đài. Hai đứa nhóc con lai, Bianca và Nico, đã không còn ở đó. Cánh cửa cạnh khán đài đang mở to. Không thấy tiến sĩ Thorn đâu cả.

“Chúng ta phải đi tìm Thalia và Grover!” Annabeth nhìn quanh lo lắng. “Họ nhảy đi chỗ nào rồi? Đi nào!”

Cô ấy chạy qua đám đông. Tôi chuẩn bị chạy theo cô ấy thì một đám con gái đi qua chắn đường tôi. Tôi cố gắng tránh họ và bị hành hạ bởi son môi và bị buộc nơ trên tóc. Và khi tôi thoát được, Annabeth đã biến mất. Tôi quay tròn, kiếm tìm cô ấy, hoặc là Thalia, hoặc Grover. Nhưng thay vào đó, tôi nhìn thấy một thứ làm tôi nổi da gà.

Cách đó khoảng mười lăm mét là chiếc mũ màu xan lục Bianca di Angelo đã đội đang nằm trên sàn nhà. Gần đó là một vài tấm bài văng tứ tung. Sau đó tôi thoáng thấy Tiến sĩ Thorn. Ông ta đang nhanh chóng rời khỏi phòng qua một cánh cửa ở đầu kia phòng thể dục, nắm cổ hai đứa trẻ nhà di Angelo lôi đi như lôi những con mèo con.

Tôi vẫn không nhìn thấy Annabeth, nhưng tôi biết cô ấy đang đi ra ở phía bên kia, tìm kiếm Thalia và Grover.

Tôi định chạy theo cô ấy, nhưng rồi tôi nghĩ, Chờ đã.

Tôi nhớ lại những điều Thalia đã nói với tôi trong sảnh chính. Cô ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên khi tôi hỏi về trò ảo thuật búng ngón tay: Bác Chiron chưa dạy cậu trò đó sao? Tôi nghĩ đến cái cách mà Grover quay sang cô ấy với hy vọng cô ấy có thể đem lại một ngày tốt lành.

Không phải là tôi bức xúc gì với Thalia. Cô ấy rất cừ. Cô ấy chẳng có lỗi gì khi cha cô là thần Zeus, và cô ấy nhận được sự chú ý. Tuy nhiên… tôi không cần phải chạy theo cô ấy mới giải quyết được vấn đề. Hơn thế nữa thời gian không còn nhiều, hai đứa trẻ nhà di Angelo đang gặp nguy hiểm. Chờ đến lúc tôi tìm thấy các bạn mình thì chắc họ cũng đi rồi. Tôi biết Rõ bọn quái vật. Tôi có thể tự giải quyết vấn đề này.

Tôi lấy cây Thủy Triều ra khỏi túi và chạy theo Tiến sĩ Thorn.

Cánh cửa dẫn ra một hành lang tôi om. Tôi nghe thấy âm thanh của một trận chiến đang diễn ra phía trước, và những tiếng càu nhàu đau đớn. Tôi mở nắp cây Thủy Triều.

Chiếc bút to dần cho đến khi trong tay tôi là một thanh kiếm Hy Lạp bằng đồng dài khoảng một mét với cán cầm bằng da. Lưỡi gươm sang mờ, tạo nên một vệt sang vàng trên dây tủ khóa.

Tôi đi dọc hành lang, nhưng khi tôi tới đầu kia thì chẳng có ai ở đó. Tôi mở cánh cửa và thấy mình lại quay lại sảnh chính. Tôi vừa đi một vòng tròn. Tôi không thấy tiến sĩ Thorn đâu nữa, nhưng ở đầu kia của căn phòng là hai đứa trẻ nhà dì Angelo. Chúng đứng bất động trong kinh hãi và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bước tới chậm rãi, chúc mũi thanh kiếm xuống.” Ổn rồi, anh không hại các em đâu.”

Chúng không trả lời. Đôi mắt hai đứa trẻ đầy vẻ sợ hãi. Có chuyện gì với chúng vậy nhỉ? Tiến sĩ Thorn đâu rồi? Có thể ông ta đã đánh hơi được sự có mặt của cây Thủy Triều và chạy trốn rồi chăng? Bọn quái vật rất sợ vũ khí bằng đồng lấy từ đỉnh Olympus.

“Anh là Percy.” tôi nói, cố giữ giọng bình thường. “Anh sẽ đưa hai em ra khỏi đây, đến chỗ an toàn.”

Mắt Bianca mở to ra. Cô bé nắm chặt tay. Khi tôi nhận ra cái nhìn của cô bé có nghĩa là gì thì đã quá muộn. Cô nhóc không sợ tôi. Cô ấy đang cảnh báo cho tôi.

Tôi quay người lại và cái gì đó RÍT LÊN! Vai tôi đau nhói. Một lực như một cánh tay khổng lồ giật mạnh tôi lại phía sau và quẳng tôi vào tường.

Tôi huơ kiếm nhưng chẳng có cái gì để chém cả.

Một tiếng cười lạnh lẽo vọng lại trong căn phòng.

“Vâng, Perseus Jackson,” tiến sĩ Thorn nói. Ngữ điệu của ông làm méo mó cả chữ J trong tên của tôi. “Ta biết cậu là ai” .

Tôi cố cử động vai. Áo khoác và sơ mi của tôi được ghim vào tường bằng một thứ đinh nào đó – một con dao găm màu đen – giống như một con dao phóng dài chừng ba mươi căng ti mét. Nó làm xước da trên vai tôi và cắm qua áo tôi, chỗ da xước trên vai tôi như bỏng cháy. Tôi đã từng có cảm giác này rồi. Dao có độc.

Tôi cố gắng tập trung. Tôi sẽ không ngất đi.

Một bóng đen di chuyển về phía chúng tôi. Tiến sĩ Thorn bước vào chỗ ánh sang lờ mờ. Ông ta vẫn trong hình hài của con người, nhưng mặt ông ta thì trông như ma cà rồng. Ông ta có hàm răng trắng đến hoàn hảo và đôi mắt bên xanh bên đen của ông ta phản chiếu ánh sáng từ thanh kiếm của tôi, trông như mắt của loài dã thú.

“Cảm ơn vì cậu đã ra khỏi phòng tập thể dục,” ông ta nói. “Ta ghét các buổi khiêu vũ trong trường trung học”

Tôi cố vung kiếm lần nữa nhưng ông ta ở xa quá.

RÍT! Một con dao nữa phóng ra từ đâu đó đằng sau tiến sĩ Thorn. Có vẻ như ông ta chẳng hề di chuyển. Vừa rồi giống như có một người vô hình nào đó đứng đằng sau ông ta và phóng những con dao vậy.

Bên cạnh tôi, Bianca kêu eo éo. Con dao thứ hai xuyên qua bức tường đá và chỉ cách mặt cô bé một phân.

“Cả ba đứa mày sẽ đi theo ta,” tiến sĩ Thorn nói. “Im lặng. Phải nghe lời. nếu chúng mày chỉ cần gây một tiếng động, kêu cứu hay cố chống trả, ta sẽ cho chúng mày biết ta ném chuẩn đến cỡ nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.