Bạn Thân Ơi, Tôi Yêu Em

Chương 3




Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn Dung Cảnh, nghĩ đến hắn thể hàn, ai ấm giường cho ai còn không chắc đâu!

Xe ngựa trở lại Vinh vương phủ, hai người tiến vào Tử Trúc Viện, Tử Trúc Lâm ngăn cách tiếng khóc truyền đến từ phủ Đức Thân vương.

Một đêm này, phủ Đức Thân vương đèn đuốc sáng trưng, lão Vương gia chết vội, mấy đời tử tôn túc trực bên linh cữu vì ông, rất nhiều đại thần văn võ trong triều cũng trắng đêm canh giữ ở phủ Đức Thân vương chưa từng rời đi.

Quan viên Khâm Thiên Giám dưới sự phân phó của Dạ Thiên Dật chọn ngày tốt hạ táng Đức Thân lão Vương gia, một loạt quan viên Khâm Thiên Giám nói: ngày mai đúng là ngày tốt, nếu không hạ táng, sẽ gặp Thất nhật chi sát, Thiên can hỏa, thuần âm, tế Vong Linh, ngày này không nên chờ chực bên quan tài người chết. Vì vậy, ngày đưa tang của Đức Thân lão Vương gia vội vàng quyết định vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, Dạ Thiên Dật phân phó miễn vào triều một ngày, trong triều Nhiếp Chính vương cầm đầu tất cả quan viên đưa ma cho Đức Thân lão vương gia.

Canh năm mười phút, Dung Cảnh tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy, Vân Thiển Nguyệt đồng thời mở mắt. Hắn nhìn nàng một cái, ấm giọng hỏi thăm, “Hôm nay có đi Hoàng lăng đưa ma cho Đức Thân lão Vương gia không?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không muốn đi!”

“Hôm qua nàng đã đi rồi, hôm nay nghỉ ngơi trong phủ cũng được.” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh mặc thỏa đáng, ra Tử Trúc Viện, đi phủ Đức Thân vương.

Vân Thiển Nguyệt không ngủ được, liền đứng dậy, mặc thỏa đáng đi luyện kiếm ở trong nội viện Tử Trúc Lâm, ngày ấy luận kiếm cùng Lạc Dao được ích lợi không nhỏ, từ nhỏ nàng được mẹ nàng để lại cho nàng Phượng Hoàng chân kinh, sau đó tập võ, chủ yếu tu tập nội công, đối với chiêu thức kiếm thì chỉ đọc lướt qua không sâu, sở học của Lạc Dao lại là kiếm đạo chân chính.

Sau nửa canh giờ, nàng gọi ba người Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết đứng ở một bên xem nàng đến nói: “Các ngươi cùng tiến lên đây!”

Ba người nghe vậy từng người lập tức rút ra bội kiếm bên hông tiến lên, trong Tử Trúc Lâm lập tức sáng lên bốn đạo hàn quang.

Ước chừng một lúc lâu sau, ba người bại trận, kiếm trong tay trước sau rơi xuống, Vân Thiển Nguyệt thu Toái Tuyết vào vỏ, cười nói: “Trước kia luôn không cảm thấy diệu dụng của kiếm, từ khi luận kiếm với Lạc Dao, vừa rồi mới phát giác, vậy mà kiếm có thể tu thân dưỡng tính.”

“Kiếm này của tiểu thư nhìn như mềm mại, nhưng kiếm khí thật sự bá đạo. Ba người chúng ta liên thủ, cũng không địch lại.” Lăng Liên thở dốc nói.

“Đúng vậy, nhất là tiểu thư không ra bài theo như lẽ thường, khiến chúng ta không dò xét được hư thật.” Y Tuyết cũng thở hào hển nói.

Thanh Thường nhặt kiếm lên từ trên mặt đất, cười nói: “Ta đã từng thấy thế tử luyện kiếm một hồi, quả nhiên là kiếm ra vỏ, vạn lá rừng Tử Trúc đều rơi, đáng tiếc chỉ có một lần kia, về sau lại không thấy.”

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Lúc nào?”

Thanh Thường suy nghĩ một chút nói: “Hình như là năm năm trước!” Dứt lời, nàng liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngày đó nô tỳ nhớ rõ là một ngày trước khi Thất hoàng tử rời kinh, thế tử đi Linh Đài tự một chuyến, sau khi trở về liền suýt nữa hủy rừng Tử Trúc này.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến một ngày trước khi Dạ Thiên Dật rời kinh mang theo nàng đi Linh Đài tự, ngày đó Dung Cảnh đi theo sau bọn họ. Hẳn là liên quan đến hai lá thư của nàng và Dạ Thiên Dật đặt trong tay Phổ Thiện đại sư. Gật gật đầu, hỏi: “Kiếm ra khỏi vỏ, vạn lá rừng Tử Trúc đều rơi là như thế nào?”

Thanh Thường run cổ tay lên, vung tay ra, trong khoảnh khắc bảo kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm vừa ra, vạn lá tung bay, lá cây hai cây trúc tím vù vù rơi, nàng thu hồi kiếm, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Kiếm khí của nô tỳ thiển cận, chỉ có thể khiến lá của hai cây trúc tím này bay xuống, thế tử cũng làm như vậy, nhưng có thể làm cho toàn bộ lá cây của rừng Tử Trúc bay xuống.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, lầm bầm nói: “Thì ra năm năm trước hắn đã có công lực như vậy rồi!”

“Tiểu thư, bây giờ ngài có thể sao?” Lăng Liên cảm thấy hứng thú hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tử Trúc lâm rộng lớn, tuy là mùa đông, nhưng dường như Tử Trúc lầm không có mùa đông, như một mảng mây màu tím, nàng nói: “Không biết, có lẽ có thể!”

“Nếu không ngài thử xem?” Y Tuyết hưng phấn mà nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, cười nói: “Vạn nhất thành công, một mảnh rừng Tử Trúc này có thể trọc rồi!”

“Trọc không sợ, nếu vạn nhất làm hỏng, có thể sẽ không còn tử trúc nữa.” Thanh Thường nhìn Vân Thiển Nguyệt, dứt lời, bỗng nhiên cười cười, “Nhưng nếu tiểu thư hủy cũng không sợ, thế tử sẽ lại trồng mới lần nữa đấy.”

“Thôi được rồi! Rừng Tử Trúc trụi lủi khó coi! Hơn nữa một lần nữa trồng lại cũng không phải trúc tím ban đầu rồi.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía bên ngoài rừng Tử Trúc, thì thấy Thẩm Chiêu đang ngồi trong lương đình, cầm một quyển sách trong tay, cau mày, dường như có nghi hoặc gì không giải được, nàng cười đi qua.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo.

Thẩm Chiêu nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, vội vàng đứng dậy chào, “Thiển Nguyệt tiểu thư!”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, ngồi lên ghế, cười hỏi, “Thẩm công tử có nghi hoặc nan giải gì?”

Thẩm Chiêu khẽ giật mình, thấy Vân Thiển Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, hắn giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua sách của mình, ngẩng đầu, do dự một chút, nói khẽ: “Ta muốn làm quan, lại cảm thấy bốn mắt đui mù, khi trước tưởng rằng ánh sáng cạnh cửa, nhưng mà hôm nay lại không hẳn vậy, ta không có phương hướng, Thiển Nguyệt tiểu thư có thể giải thích nghi hoặc cho ta?”

“Vì sao bây giờ bốn mắt đui mù?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Mấy ngày đến kinh thành, cho rằng nước trong triều sâu, thiên hạ dân chúng áo rách quần manh bụng ăn không no, ta chỉ là ánh sáng cạnh cửa, nhỏ bé không có ý nghĩa.” Thẩm Chiêu nói: “Đọc qua Bách gia trong thư phòng Cảnh thế Tử, ta không tìm thấy nơi ta có thể dựa dẫm vào. Muốn làm người có đức, nhưng thế nào là người đại đức? Ta lại không biết.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, “Thì ra là chuyện này.”

Thẩm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt, gật gật đầu, một đôi mắt lộ vẻ mê mang.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến từ nhỏ hắn sinh tồn nơi sơn dã, tuy đọc qua nhiều sách, bản thân hắn cũng khắc khổ hiếu học, nhưng suy nghĩ vẫn bị giới hạn, bây giờ đến nơi phồn hoan Thiên Thánh, mà thân lại đặt chân ở Vinh vương phủ, có thể nói là trung tâm quyền lợi trong thiên hạ, mà Dung Cảnh lại cố tình bồi dưỡng hắn làm trợ thủ, cho nên, thư phòng của Dung Cảnh mở ra vì hắn, bách gia học mở rộng tầm mắt cho hắn, đồng thời hắn có thể đụng chạm gần sát chiều sâu thời cuộc bên ngoài, cho nên thoáng cái đã chấn động đầu óc của hắn, khiến cho hắn lâm vào mê mang đối với điều mình truy cầu, đây là điều tất nhiên. Nàng cười nói: “Có lẽ ta thật sự có thể giải thích cho ngươi.”

Con mắt Thẩm Chiêu sáng ngời, cung kính thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, “Xin Thiển Nguyệt tiểu thư chỉ giáo!”

“Chỉ giáo thì không cần, chúng ta có thể trò chuyện một chút.” Vân Thiển Nguyệt cười nói: ‘Trước tiên chúng ta nói về nói học thuyết Bách gia. Như Nho gia theo “Nền chính trị nhân từ”, đi theo “Cái mình không muốn, chớ thực hành trên người khác” . Tinh thần của ông ấy là “Dùng nghĩa chế lợi”, dùng “Nhân ái” đi vào lòng người; Mạnh gia theo dân chủ, kéo dài tư tưởng “Nho”, nói: “Người chân thành, thiên chi đạo dã.” ; Mặc gia theo “Yêu thương gấp bội”, “Chú trọng người hiền tài”, “Sử dụng tiết kiệm” ; Đạo gia chủ trương “Ít vụng trộm ít ham muốn”, “Đạo pháp tự nhiên” ; pháp gia chủ trương “Phế tư vì công”. Những điều này đều là một loại tư tưởng được phát huy mạnh.’

Thẩm Chiêu lẳng lặng nghe.

“Những Bách gia này nhìn như không tương hợp, bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng đều có một điểm chung, chính là bọn họ đồng thời đều là kết quả dưới một thời đại. Sở dĩ bọn họ sinh ra, là liên quan đến bối cảnh cùng một thời đại. Vô luận là Nho gia, Đạo gia, Mặc gia, hay là pháp gia, Âm Dương gia, học phái Tạp Gia, Tung Hoành gia…,vân vân, bọn họ đều có tính tất yếu để sinh ra cùng tồn tại trong một giai đoạn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thẩm Chiêu, tư thái nhàn tản, giọng nói lại tỉnh táo rõ ràng, “Thời kì kia, tất cả kết cấu giai tầng nhanh cóng biến hóa, mâu thuẫn giữa các quốc gia vô cùng bén nhọn, chiến tranh sáp nhập, thôn tính liên tiếp không ngừng, văn nhân mặc sĩ nhao nhao du thuyết tư tưởng của từng người để cầu làm việc cho người nắm quyền, cho nên, mới cao hứng ra đời và phát triển Bách gia.”

Thẩm Chiêu gật gật đầu.

“Xem Bách gia, tìm kiếm ngôn luận chính ngươi có thể dựa vào, không bằng phân biệt ra con đường của bản thân phù hợp với thiên hạ hôm nay. Thiên hạ hôm nay, Thiên Thánh đại quốc mênh mông, trăm năm chìm nổi, nó trải qua Thuỷ tổ thái tổ cao tổ huy hoàng phồn hoa nhất, lúc đó, đại quốc phồn vinh, tiểu quốc phụ thuộc hàng tháng tiến cống, không dám nhìn bóng lưng. Sau thời Cao tổ, tiểu quốc trải qua bảy tám chục năm nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày càng lớn mạnh, quốc phú binh cường, mà đại quốc từ trăm năm tới nay, quan viên xa hoa mục nát, ham hưởng lạc, thiên tai nhân họa, dân chúng lầm than, rất nhiều tai hại tới tấp xuất hiện, thành Đông đổ vừa tu bổ, tường tây lại sụp xuống. Ẩn ẩn có xu thế áp chế không nổi tiểu quốc phụ thuộc khuynh binh ” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Mà thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây là xu thế phát triển, cũ kĩ mục nát, cuối cùng phải phá hủy, giống như là cây khô, chỉ có chém đứt, mới có thể phát triển cây mới tại chỗ cũ. Cũng là đạo lý giống nhau.”

Thẩm Chiêu mê hoặc, “Theo như Thiển Nguyệt tiểu thư nói, Thiên Thánh muốn sập, không thể cứu vãn? Nhưng một khi sập rồi, chẳng phải mấy trăm vạn dân chúng gặp khói lửa chiến tranh, tai họa bá tánh?”

“Tuy lê dân bách tính không phải chịu nỗi khổ chiến loạn, bây giờ vẫn sống tốt sao? Bên ngoài khắp nơi trên quốc thổ Thiên Thánh đều có người chết cóng, mà trong kinh có bao nhiêu quan viên khi hiếu kỳ của Tiên Hoàng chưa qua đã lén lút ra cửa ăn thịt uống rượu, ca múa mừng cảnh thái bình?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Người có đức, trước tiên phải vì đức của Thiên hạ mà đức, lo khắp chuyện của thiên hạ, lại lo danh tiếng sau khi qua đời. Thế nhưng từ xưa có mấy người làm được? Làm được đều là thánh nhân. Mà từ xưa đến nay, người có thể xưng là thánh nhân, rải rác không có mấy.”

Thẩm Chiêu không hề nói gì.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cười hỏi, “Hiện tại Thẩm công tử muốn trở thành người đại đức, chẳng lẽ là muốn trở thành thánh nhân?”

Thẩm Chiêu lắc đầu, lập tức đỏ mặt nói: “Mặc dù Thẩm Chiêu có ít tài học, cũng chỉ là nhiều đọc sách thánh hiền một chút mà thôi, cũng không dám có cách nghĩ như vậy.”

“Vậy thì có sao, vậy thì sao? Thánh nhân ai cũng có thể làm được.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, dứt lời, nàng nói: “Thuyết Chư Tử Bách gia, nói đúng về thiên hạ, mà Thẩm công tử lo khắp thiên hạ, rồi lại không muốn làm thánh nhân, như vậy không bằng làm chính mình là tốt nhất.”

Thẩm Chiêu cái hiểu cái không nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Làm chính mình?”

“Không sai! Người khó có được quý ở tự xét lại bản thân mình, tuân theo bản tâm của mình mà làm. Chỗ tâm ngươi hướng tới, chính là chỗ mệnh theo.” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, chuyển giọng, “Nếu ngươi không muốn chọn một loại tư tưởng…, không bằng hãy chọn Nho gia, tuy ta không chủ trương Đại Nho, bởi vì quá thiện, mà thiên hạ này, cần thiện, nhưng không cần quá thiện, mọi thứ phải có một mức độ. Nhưng ông ấy có một tư tưởng có thể học được. Đó chính là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”

Thẩm Chiêu nhìn nàng, trong mắt có một tia sáng đột phá mây mù.

“Thời cổ rõ ràng người muốn đức thiên hạ, trước phải trị quốc; người muốn trị quốc, trước phải tề gia; người muốn tề gia, trước phải tu thân; người muốn tu thân, trước phải chính tâm; người muốn chính tâm, trước phải thành ý; người muốn thành ý, trước phải hiểu biết, hiểu biết ở truy nguyên. Truy nguyên rồi hiểu biết, hiểu biết rồi ý thành, ý thành rồi tâm chính, tâm chính rồi thân tu, thân tu rồi gia tề, gia tề rồi quốc trị, quốc trị mà thiên hạ bình.” Vân Thiển Nguyệt đọc lên ‘lễ kỷ – đại học’.

Thẩm Chiêu cúi đầu trầm tư, lông mày nhíu chặt dần dần tản ra.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nói đến đây cũng không xê xích nhiều lắm, nàng đứng lên, cười nói: “Thẩm công tử thông minh, cần mẫn hiếu học. Đương nhiên sẽ thông thấu, mọi thứ không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, một chuyện thông, mọi sự đều thông. Đường này không thông, còn có đường khác, không nên bị bất luận quy củ cùng quy chế cổ xưa gì quấn lấy. Người còn sống, không chỉ muốn danh vọng khi còn sống, danh tiếng sau khi chết, cũng không chỉ lo lắng dân chúng khắp thiên hạ là vì đại thiện đại đức, chủ yếu phải làm chính mình. Quý ở tự xét lại, rồi sau đó tâm trong mắt sáng, lại vừa làm chuyện hợp ý với tư cách của mình.”

Sắc mặt Thẩm Chiêu sáng thêm vài phần, bỗng nhiên ngẩng đầu, có vài phần vui mừng mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong chốc lát, hắn vội vàng thu hồi vui mừng, ánh mắt thật kính nể mà vái lạy Vân Thiển Nguyệt một cái thật sâu, “Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư chỉ điểm, Thẩm Chiêu hổ thẹn.”

Vân Thiển Nguyệt cười khoát tay, quay đầu nói với ba người sau lưng: “Chúng ta trở về đi! Đừng quấy rầy Thẩm công tử ôn tập bài học rồi!”

“Vâng!” Ba người Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết nhất tề lên tiếng, thán phục nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt quay người đi trở về Tử Trúc lâm, tiến vào Tử Trúc Viện. Thẩm Chiêu là một hạt giống tốt, bây giờ Dung Cảnh đi phủ Đức Thân vương, hắn không có thời gian chỉ điểm hắn, nàng liền chỉ điểm hắn một phen! Hắn có thể hiểu là tốt nhất, hắn xem như nàng mang đi ra, tất nhiên không muốn hắn lầm đường lạc lối, tương lai bị người lợi dụng.

Thẩm Chiêu nhìn bóng lưng Vân Thiển Nguyệt tiến vào Tử Trúc lâm, nghĩ đến trách không được Cảnh thế tử thích Thiển Nguyệt tiểu thư, thoạt nhìn nàng biếng nhác, không nhìn ra tốt chỗ nào, nhưng mỗi một việc do nàng nói ra hoặc là làm ra, cũng sẽ khiến người khác kinh dị thuyết phục.

Vân Thiển Nguyệt trở lại gian phòng, không thấy mệt mỏi, liền lệnh Thanh Thường lấy vải ra, may quần áo cho Dung Cảnh.

Một ngày này, thoáng một cái đã qua.

Sắc trời đã muộn, Dung Cảnh trở lại Thiển Nguyệt các, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt may áo cho hắn, mặt mày tràn ra một chút vui vẻ, ngồi ở bên người nàng, nhìn nàng.

“Hôm nay thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi hắn.

“Tất cả thuận lợi, Đức Thân lão Vương gia đã vào Hoàng lăng.” Dung Cảnh nói.

“Hoàng lăng Dạ thị liên tiếp có người chôn vào, không biết người kế tiếp được chôn vào sẽ là ai.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh cười cười, thò tay hoàn ở nàng, “Ngày mai Duệ thái tử và Diệp công chúa đăng cơ!”

“Hình như vậy.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Đừng may, chúng ta đi ra ngoài ngắm sao trời. Tối nay bầu trời có Tinh Vân.” Dung Cảnh buông nàng ra, kéo tay của nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Chàng vừa trở về, không mệt?”

“Không mệt!” Dung Cảnh lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên sao đầy trời, nàng buông y phục trong tay, đứng dậy.

Hai người ra cửa phòng, lên nóc phòng. Đầy trời Tinh Vân như kim quang lóng lánh phủ kín phía chân trời.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lên thiên không, phát hiện Tinh Vân đồ hôm nay vậy mà giống ngày ấy nàng cùng Dung Cảnh và Phổ Thiện đại sư nướng cá đánh cờ ở mép nước Thanh Tuyền, nàng nhíu mày, “Tại sao lại là Tinh Vân đồ thế này?”

“Ngày mai hai vương đăng cơ, tất nhiên là có Tinh Vân đồ như vậy.” Dung Cảnh nhìn lên trời cười nói: “Loạn Trung Hưng, nửa giang Sơn trống rỗng. Sát Phá Lang, đại sát chi chiếu. Thiên hạ nghiêng, giang sơn hưng thịnh, cẩm tú hoa chương thiên cổ thịnh thế, đại cát hiện ra. Là rất tốt lành, toàn bộ do con người làm ra.”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, hỏi: “Chàng là ngôi sao nào?”

Dung Cảnh chỉ một ngón tay lên chính giữa bầu trời, “Ngôi sao kia!”

Vân Thiển Nguyệt theo ngón tay của hắn nhìn lại, thấy tại chỗ chính giữa bầu trời có hai vì sao, một ngôi sao ở chính giữa, một ngôi sao dưới nó nửa bước, bốn phía quần tinh vờn quanh, khoảng cách hai vì sao rất gần gũi, nhìn không ra rốt cuộc là vây quanh ai, mà trong đó ngôi sao phía dưới kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ dị thường, ngôi sao xuất sắc vô cùng kia ở giữa những ngôi sao trời. Nàng hỏi: “Ngôi sao phía dưới là chàng?”

“Ừ!” Dung Cảnh cười gật đầu.

“Ngôi sao kia là Dạ Thiên Dật rồi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ừ!” Dung Cảnh vẫn gật đầu như cũ.

“Thiên tử trong bụng cô cô hiện nay đâu?” Vân Thiển Nguyệt tìm khắp bốn phía hai vì sao kia, những ngôi sao dày đặc có đặc điểm khác nhau, nàng không nhìn ra ngôi sao nào là sao thiên tử.

“Ở trong bụng hậu tinh.” Dung Cảnh chỉ về phía một ngôi sao có ánh sáng cực yếu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lại chỉ thấy bốn phía ngôi sao kia một mảnh thảm đạm, bóng mây bốn phía như là hình ảnh huyễn ảo của Vinh Hoa cung, nàng nghĩ cho tới bây giờ hoàng cung mười cung thì có chín cung trống, cô cô nàng bởi vì sinh con quả thật như từ từ mất đi ánh sáng, rút đi máu tươi của bà, tuy nàng có nửa tháng chưa từng gặp bà, nhưng cũng có thể tưởng tượng tình cảnh hôm nay của bà, gật gật đầu, nhìn về phía ngôi sao chói mắt nhất phương hướng Nam Lương, hỏi: “Ngôi sao kia là ca ca sao?”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

Nàng lại phân biệt chỉ phương hướng Nam Cương và Tây Duyên, “Đó là Diệp Thiến vàTây Duyên Nguyệt.”

“Ừ!”

“Ngôi sao phương hướng Đông Hải kia là Tử Thư!” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Ừ!”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dạo qua một vòng, quay đầu trở lại, hỏi, “Ta đâu? Ta là ngôi sao nào? Thì ra vẫn không giống vân đồ ngày ấy.” Dứt lời, nàng thò tay chỉ vào một ngôi sao nhỏ nhoi phía sau Dung Cảnh hỏi: “Ngôi sao kia là ta sao?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Không phải!”

“Ta đây đâu rồi? Chẳng lẽ không có ta?” Tuy Vân Thiển Nguyệt không hiểu cổ nhân dùng Tinh Vân xem hiện tượng thiên văn, nhưng cũng hiểu một chút.

“Nàng cùng ta ở một chỗ, ước chừng hai hợp làm một rồi.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, cũng không xoắn xuýt, nàng không phải là vương hầu, cũng không phải tướng, có Tinh Vân đối chiếu hay không cũng không có gì, chuyển chủ đề hỏi, “Vậy Dạ Khinh Nhiễm đâu? Dạ Khinh Nhiễm là ngôi sao nào?”

“Dạ Khinh Nhiễm sao…” Đôi mắt Dung Cảnh thâm thúy nhìn lên thiên không, giọng nói man mát, “Tối nay giờ Tý Tinh Vân đồ có thay đổi, không bằng chúng ta nhìn xem nàng rốt cuộc là ngôi sao nào, hắn rốt cuộc là ngôi sao nào?”

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, “Nói như vậy bây giờ ta và hắn không có?”

Dung Cảnh gật gật đầu, nhìn lên trời, “Hơn nửa năm trước, Linh Ẩn đại sư xem thiên tượng, nói sao quý nữ quá xuất sắc. Khi đó một mình nàng liền áp hết quần tinh. Nhưng nửa năm sau, vậy mà không biết tung tích, quả nhiên là Tinh Vân phía chân trời biến ảo, vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Chẳng lẽ ta chết rồi?”

Dung Cảnh thò tay vỗ đầu nàng một cái, cả giận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ gì cũng dám nói! Có ta ở đây bên cạnh nàng, nàng dám chết thử xem. Đuổi tới dưới cửu tuyền, cũng phải bắt nàng trở lại.”

Vân Thiển Nguyệt cười hì hì, ôm lấy eo Dung Cảnh, “Nói giỡn thôi, mạng của ta rất lớn, Diêm vương gia cũng không dám thu đấy. Đi thôi, chúng ta đi xuống, xem cái này làm gì.”

Dung Cảnh ngồi không động, cứng rắn lôi kéo tay của nàng, “Đợi đi, đến giờ Tý nhìn xem.”

Vân Thiển Nguyệt khổ mặt, “Dung công tử, không cần đâu! Chàng không phải biết tính toán tài tình sao?Sao cần canh giữ ở chỗ này xem cái gì Tinh Vân không đáng tin cậy chứ, chàng bấm ngón tay tính toán, đã biết rõ ta ở trong lòng chàng rồi.”

Dung Cảnh vốn giận tái đi, vẻ tức giận thối lui trên dung nhan như ngọc, nở nụ cười nhẹ, “Tuy nói như thế, nhưng vẫn phải nhìn. Tinh Vân đồ thiên hạ mỗi trăm năm chỉ lộ ra một lần, hôm nay là thời cơ, không nhìn thì đáng tiếc.”

“Tinh Vân trên trời thay đổi hàng ngày, sao lại là trăm năm thay đổi một lần?” Vân Thiển Nguyệt giận dữ liếc hắn, “Lạnh lắm! Chàng không về phòng, ta về.”

“Không được!” Ngày xưa Dung Cảnh nghe Vân Thiển Nguyệt nói lạnh, hắn đã sớm đồng ý mang nàng về phòng rồi, nhưng hôm nay thái độ cứng rắn, dứt lời, phân phó với phía dưới, “Thanh Thường, ôm một cái chăn trên giường đến đây cho Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Vâng, thế tử!” Thanh Thường ở bên mặt lập tức lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, im lặng nói: “Dung Cảnh, không cần đâu! Giữa mùa đông đấy, chàng còn chuẩn bị để ta ngủ trên nóc phòng? Nhiễm lạnh thì sao bây giờ? Ta bệnh nặng vừa khỏi không được mấy ngày.”

“Nhiễm lạnh ta lại chữa tốt cho nàng.” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu dỗ dành: “Ngoan, đợi cùng ta đi.”

Vân Thiển Nguyệt thấy thái độ hắn cứng rắn, bất đắc dĩ ngậm miệng.

Thanh Thường ôm chăn mền đi ra, dùng sức ném lên nóc phòng. Dung Cảnh duỗi tay tiếp nhận, trùm chăn lên trên người Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt lười biếng ngáp một cái, bắt đầu từ buổi sáng hôm nay đã luyện kiếm, sau đó may quần áo cho Dung Cảnh, nàng hơi mệt, dựa vào hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Chàng đã muốn xem, như vậy lát nữa gọi ta, ta ngủ trước, nếu ta bị lạnh chỉ trách chàng.”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không đến một lát đã ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên đẩy nàng, “Vân Thiển Nguyệt, tỉnh, Tinh Vân đồ hiện ra rồi!”

Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to mắt, tuy nàng không tin tưởng Tinh Vân đồ, nhưng trong lòng vẫn muốn dò xét đến cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thì thấy quả nhiên như lời Dung Cảnh nói, Tinh Vân đồ thay đổi, màn trời từ từ nhiễm ánh sao, lại không giống trước kia, nàng vừa liếc nhìn, Tinh Vân đồ lập tức lại thay đổi một phen, nàng sững sờ, lại nhìn, không khỏi mở to hai mắt, trong chốc lát, màn trời lại có biến hóa, sau đó, màn trời dường như định hình một đoạn thời gian, sau đó, Tinh Vân lại chuyển, lại khôi phục Tinh Vân đêm qua khi bọn họ mới lên nóc phòng, nàng sửng sốt lại sững sờ, chờ giây lát, màn trời không biến hóa nữa, nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Chỉ thấy Dung Cảnh nhìn lên thiên không, thần sắc cực nhạt.

Nàng lại nhìn lên bầu trời, Tinh Vân đồ không biến hóa nữa, nàng nháy mắt mấy cái, lại xoa xoa dụi mắt, nghiêng đầu hỏi: “Mắt của ta không bị hoa chứ?”

“Ừ, mắt của nàng không hoa.” Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, môi mỏng mấp máy, bỗng nhiên cười cười.

“Quả nhiên hiếm thấy!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, nhìn Dung Cảnh nói: “Chớp rồi lại chớp, trong nháy mắt, chàng xác định đêm nay chàng đợi có giá trị thượng đẳng? Chàng nhìn rõ ràng rồi hả?”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Hình như là nhìn rõ ràng rồi!”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, “Ta đợi không đáng giá rồi, chỉ nhớ rõ màn trời lóe lên đấy, lóa đến mắt ta đau.”

“Trở về phòng đi ngủ đi! Ta làm ấm giường cho nàng.” Dung Cảnh cười khẽ, ôm ngang Vân Thiển Nguyệt, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi tiến vào gian phòng.

Trong phòng lửa than vẫn luôn được Thanh Thường trông coi, ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Vân Thiển Nguyệt hít một hơi ấm nói: “Vẫn là trong phòng ấm áp.” Dứt lời, nàng hỏi, “Ta là ngôi sao nào?”

“Ngôi sao sáng nhất.” Dung Cảnh thả nàng lên giường.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, lầm bầm nói: “Làm như ta không phát hiện, lừa gạt người cũng không nên giống chàng như vậy.”

Dung Cảnh cười điểm chóp mũi nàng, thần sắc sủng nịch, ôm nàng nằm xuống, ôn nhu nói: “Ngủ đi!”

Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, chui vào trong lòng ngực của hắn, gật gật đầu, thật đúng là thiếp đi.

Ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt quả nhiên bị lạnh, sau khi tỉnh lại đầu choáng váng bất tỉnh, Dung Cảnh mặt không áy náy, kê đơn thuốc cho nàng, phân phó Thanh Thường sắc thuốc để nàng uống, một ngày này lại để nàng nghỉ ngơi trong phủ, liền vào triều.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ người so với người thật sự là giận điên người, hắn đã chờ đợi nửa buổi tối trên nóc phòng, không có nhiễm thương hàn, mà nàng thực bị cái miệng thối của mình nói trúng rồi, vẻ mặt bất mãn uống thuốc, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Buổi trưa, Nam Lương truyền ra tin tức, hôm qua lúc ban đêm, Nam Lăng Duệ đăng cơ, tuyên bố chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ, Nam Lương từ ngày hôm đó tự lập thành nước, vâng mệnh trời, kí thọ vĩnh viễn , không hề bị Thiên Thánh áp chế, quốc hiệu theo quốc chế Nam Lương, Nam Lương Vương được kim quan của thiên tử, tự phong là Nam Lương đế.

Đồng thời, Nam Cương truyền ra tin tức. Cũng vào đêm hôm qua, công chúa Nam Cương Diệp Thiến đăng cơ làm Vương, phong phò mã Vân Mộ Hàn làm Vương phu. Ban bố chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ, vâng mệnh trời, kí thọ vĩnh viễn, Nam Cương từ ngay hôm nay không bị Thiên Thánh áp chế, tự lập thành nước. Nội chính theo tộc chế Nam Cương Vương, Nam Cương Vương được kim quan của thiên tử, tự phong là Nữ Đế Nam Cương.

Nương theo hai đạo thánh chỉ, đồng thời còn truyền ra một tin tức, ngay hôm đó, Nam Lương quốc và Nam Cương quốc kết minh, Nam Cương đế và Nam Cương Nữ Đế nguyện ý kết nghĩa kim lan, cởi mở, hai nước bang giao, trọn đời giao hảo.

Hai đạo chiếu thư cùng một tin tức truyền khắp thiên hạ, thiên hạ xôn xao.

Trăm năm trước Thuỷ tổ Hoàng đế thu phục chiếm được phiên vương bộ lạc và tiểu quốc bốn phương, trăm năm qua tiểu quốc hàng tháng tiến cống, mỗi năm xưng thần. Đại quốc Thiên Thánh trên đại lục này một nhà độc đại, liên tiếp hướng về hưng thịnh. Sau trăm năm, hôm nay, cuối cùng cục diện bị phá vỡ, Nam Lương và Nam Cương tự lập thành nước, thiết lập quốc hiệu, kí thọ vĩnh viễn, chính là triệt để thoát ly ra ngoài quy chế Thiên Thánh. Đây là một sự kiện có ý nghĩa lịch sử, sao có thể không làm thiên hạ khiếp sợ.

Tin tức truyền về Thiên Thánh, cả triều cũng khiếp sợ xôn xao, nhưng trong lòng người có một cán cân ẩn ẩn cảm thấy hôm nay có cục diện này cũng không ngoài ý muốn, ba năm trước đây Nam Lương đã không còn tiến cống, mà thái tử Nam Lương Nam Lăng Duệ lại là một người không an phận, không ra bài theo lẽ thường. Cho nên, kết minh với Nam Cương, tự lập, cũng là chuyện sớm có dự báo.

Nhưng mặc dù là sớm có sự báo, một đám đại thần trong triều vẫn cảm thấy hoàng quyền của Thiên Thánh mênh mông đại quốc nhận sự khiêu chiến, tiểu quốc phụ thuộc đã cưỡi đến trên đầu đại quốc, hung hăng càn quấy tác phúc, tới tấp thỉnh cầu Nhiếp Chính vương xuất binh, không thể nuông chiều Nam Lương cùng Nam Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.