Bạn Thân, Câu Lại Định Bỏ Tớ Lần Nữa Sao?

Chương 47: Bảo đại bảo tiểu (giữ lớn giữ nhỏ)




Edouard và Victoria đã thành thói quen để thằng bé lại trong sự trông nom của bà chủ lâu đài, nữ bá tước mà Victoria đã gặp nhiều tháng trước. Thời gian này bà đang là bạn tình của đại tướng. Ở xa mặt trận, trong sự bảo vệ an toàn của khối Hiệp ước, nơi đó là một chốn trú ẩn lý tưởng lúc ấy. Edouard muốn thấy hai mẹ con Victoria ở Thụy Sĩ hơn, nhưng cuối cùng anh đã phải chấp nhận rằng trong thời gian Victoria còn cho con bú, họ sẽ ở gần anh. Một vài tuần sau khi sinh, bà mẹ trẻ đã đứng lên đi lại bình thường được. Sức khỏe cô hồi phục rất nhanh. Các nữ y tá đến thăm cô và Olivier, thằng bé trở thành nhân vật đem lại điềm lành cho trận địa. Ai cũng biết về sự ra đời của nó. Anh em binh sĩ gửi cho nó những món quà nhỏ, những tượng gỗ nhỏ bé xíu mà họ tự đẽo bằng dao ăn. Didier đan cho thằng bé đôi giầy tất. Các nam y tá còn kiếm được cho nó một chú gấu bông, vốn của cô người yêu của một người trong các anh. Nằm giữa vòng tay mẹ, dưới cái nhìn trìu mến của cha, thằng bé Olivier Edouard de Bonneville sáng ngời. Trong mắt tất cả mọi người, nó là bông hoa của sự sống nở giữa tro tàn của sự chết chóc.

Tháng Sáu, Victoria đã lấy lại vóc dáng thời con gái, Edouard vui lắm. Cô trở về với công việc một người tài xế và lái chiếc xe nhà binh của Edouard. Sáng và tối, cô cho thằng bé bú. Rồi Olivier ở một mình cả ngày, bình yên trong nhà bà bá tước, chờ mẹ nó về cho ăn. Nó uống sữa dê trường hợp mẹ nó về muộn hoặc cả hai người phải đi từ giữa đêm.Những đòi hỏi của chiến tranh lúc này phải quan trọng hơn gia đình. Đại tướng dành cho Edouard một sự tin cậy tuyệt đối. Thậm chí ông đã cử anh làm đại diện cho mình trước tiểu phi đội Hoa Kỳ, gồm bảy thành viên tình nguyện. Edouard đưa cô đi cùng anh, và những phi công trẻ sung sướng vì được chào một người đồng hương. Hai trong số họ vừa đến New York. Những điểm chung giữa họ chỉ dừng lại ở đó, nhưng trên đất nước bị tàn phá này, số người đến từ xã hội ấy rất hiếm hoi.

Tháng Sáu, trong khi Victoria đưa Edouard từ căn cứ này đến căn cứ kia, ở New York, Olivia và Charles ăn mừng lễ đặt tên cho hai cô bé sinh đôi. Olivia đặt tên cho chúng là Elizabeth và Victoria, tên của mẹ và em gái cô.

- Victoria ? giống tên em à ? – Charles ngạc nhiên.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn chấp nhận cô con gái mang tên mẹ nó. Tên gọi thứ hai của Elizabeth là Charlotte và của Victoria là Susan.

Geoffrey cứ như thằng khùng vì hai cô em và Bertie thì không còn biết để đầu óc đi đâu nữa. Bà thay rửa, tắm táp, giặt giũ cho chúng nó, chẳng hay biết gì về thời gian đang trôi đi. Olivia đã định cho hai đứa bú mẹ, nhưng bác sĩ phản đối, ông nói cô quá yếu, và vẫn chưa thấy có sữa. Ông đặt một bình sữa để ai cũng có thể lần lượt cho chúng ăn.

Tháng Sáu, Olivia lại thấy tràn trề sinh lực. Dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lúc họ dự lễ đặt tên cho hai đứa bé ở nhà thờ Saint – Thomas, cô tự nhủ lòng mình rằng cô đang được hưởng một niềm hạnh phúc kì diệu khó mà tin nổi. Rằng cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên trái đất này, cho dù cô đang mượn hành phúc vĩ đại ấy của em gái, cho dù sự tồn tại của cô bây giờ chỉ là trò dối gạt. Cô tránh không nghĩ đến lúc Victoria trở về và hy vọng em gái mình sẽ còn vắng mặt thật lâu. Không có gì trong những bức thư của Victoria cho phép người ta có thể kết luận rằng cô đã khám phá một tình yêu sâu thẳm dành cho Charles. Một mặt, cô cũng không hề nhắc đến một người đàn ông nào khác. Olivia đã nhiều lần có cảm tưởng có ai đó trong cuộc sống của Victoria, rằng em gái cô không chỉ có một mình. Những bức thư của em cô chỉ có thừa những giai thoại về chiến tranh, về các trận đánh và về công việc của cô ở doanh trại, trong khuôn khổ những hạn chế bắt buộc để qua kiểm duyệt. Qua những dòng chữ ấy, Olivia thấy được niềm vui, nhiệt tình trong lòng Victoria, điều ấy khiến Olivia yên tâm.

Tháng Sáu, địa ngục Verdun vẫn dai dẳng mãi. Sau sự thất bại vào tay quân Đức của lực lượng ở Vaux, Victoria và Edouard phải đến một cuộc họp tối mật. Tất cả những sĩ quan cao cấp đều có mặt, cả tướng Churchill, ông đến để trình bày kế hoạch tác chiến mới. Chủ đề tranh luận chính là việc chiến dịch Verdun đến giờ vẫn chưa kết thúc. Victoria đợi anh ngoài xe, như tất cả các lái xe khác. Cuối cùng, Edouard mở cửa xe, khuôn mặt u ám. Cả quãng đường, anh không hé răng nói một lời, lúc này, anh chưa muốn tâm sự cùng người bạn đồng hành của mình. Anh không dành sự chú ý nào cho mọi vật xung quanh … Victoria đã thuộc lòng con đường này. Cô đi đi về về chặng này tới hàng trăm lần rồi. Ngực cô cương cứng vì tức sữa, cô muốn mau mau về cho Olivier bú.

- Cái gì thế ?

Ra khỏi những suy nghĩ, Edouard quan sát bên ngoài. Họ đã đi được nửa đường về doanh trại. Victoria mỉm cười nhìn anh. Anh dường như đã kiệt sức. Chiến tranh đem đến cho cả người Anh và người Pháp vẻ mặt khó coi. Cô gái này mong muốn nước Mỹ can thiệp, nhưng tổng thống Wilson vẫn cưỡng lại, ông ta chưa muốn. Chỉ cần người Mỹ nhìn thấy những gì đang diễn ra nơi đây, có lẽ họ đã từ bỏ quan điểm chính trị thờ ơ của mình.

Đêm đã xuống, chiếc xe nhảy lên khi qua một ổ gà và ngoặt sang trái, suýt va vào một thân cây. Victoria vừa giữ kịp lái. Cả hai người đều đã mệt mỏi và căng thẳng. Châlons-sur-Marne không còn xa. Khi họ vừa qua Eperney, lại một lần nữa Edouard cảm thấy như thoáng thấy cái gì đó … Anh bảo Victoria đi chậm lại, nhưng cô trả lời rằng tốt hơn là nên tăng tốc lên.

- Anh bảo em đi chậm lại, Victoria ! Anh muốn xem là chuyện gì.

Anh đã nhận ra một chuyển động khả nghi đằng sau những bụi rậm. Nếu bọn Đức đã tiến quân tới, cần phải bằng mọi giá báo cho quân đồn trú ở Chaateau-Thierry. Victoria miễn cưỡng đạp phanh. Như vậy là tự sát, cô nghĩ. Tuy nhiên không có bóng đen nào động cựa sau những đám lá. Họ lại đi tiếp. Khi chiếc xe vừa lấy được tốc độ thì từ đâu một con chó nhảy ra giữa đường. Victoria ngoặt tay lái để tránh, suýt nữa trật khỏi đường và, ngay lúc đó, tiếng rít lạ xé trong không khí, một thanh âm làm trỗi lên trong cô kỷ niệm về tàu Lousiania, thứ âm thanh trầm đục.

- Baisse-toi ! ( nằm xuống ! ) – Edouard hét lên.

Họ cùng cúi rạp. Victoria vẫn giữ chặt tay lái. Chiếc xe không sao, nó vẫn tiếp tục chạy nhưng cô nhận thấy một biểu hiện kỳ quặc trong đôi mắt Edouard. Rồi những vệt máu ngoằn ngoèo chảy trên khuôn mặt anh. Cô muốn dừng lại, anh kịch liệt lắc đầu, và quát cô tăng tốc. Một viên đạn nữa đập trên thùng xe. Họ đã rơi vào ổ phục kích.

Những tay súng bắn tỉa nấp sau cành lá. Cô lao vào con đường bụi mù mịt, chân bám chắc xuống sàn. Bên cạnh cô, Edouard trượt chầm chậm trên ghế dựa. Anh có bộ đàm, nhưng bây giờ còn quá xa để sử dụng được. Anh đã bắt đầu thổ máu. Dần dần anh chìm vào mê man. Cô nhìn anh, lòng giằng xé giữa ý muốn đưa ngay anh về bệnh viện dã chiến và việc cần dừng lại để dành cho anh những sơ cứu ban đầu. Edouard nằm bất động trên sàn xe. Dễ dàng đoán được rằng anh đang chết. Cô đạp phanh, nâng anh lên bằng đôi cánh tay mình, đặt anh ngồi lại trên ghế.

- Edouard ! – Cô kêu lên, áp đầu mình trên ngực anh.

Cô đã nhiều lần nhìn thấy những gương mặt hốc hác như thế, xanh xao như thế, nhưng chưa từng có ai trong họ là người cô quen biết rõ … Không, không phải vậy. Không phải anh. Không phải ngày hôm nay. Không thể nào … Cô gào tên anh và lay mạnh anh, cô không để cho anh rơi vào vô thức được, nhưng viên đạn đã cắm sâu vào một nửa hộp sọ anh. Thật kì lạ là anh vẫn còn thở.

- Edouard ! – Cô nức nở - Nghe em này … Em van anh.

Tiếng cô nói có thể làm cho những tay súng nghe thấy, nhưng Victoria không bận lòng. Chúng quá ít quân số để có thể tấn công vào doanh trại.

Anh hé mi mắt, nhìn cô bằng cái nhìn đầy xúc động và yếu ớt bóp bàn tay cô.

- Je t’aime … mãi mãi cùng em.

Và thình lình, ánh mắt anh đông lại trong biểu hiện đầy kinh ngạc. Anh vẫn nhìn cô, nhưng anh không trông thấy. Anh đã ngừng thở.

- Edouard, - cô thổn thức, một mình trong đêm tối – đừng đi, anh đừng đi … đừng bỏ em.

Cô trân trân nhìn anh, bàng hoàng, điên dại, đau đớn, mình mẩy lem máu của anh, và cô gần như không cảm thấy một viên đạn găm vào lưng mình, ngay dưới gáy. Một viên đạn khác sạt ngang chiếc mũ cứng cô đang đội. Cô nhẹ nhàng đặt Edouard nằm trên ghế sau, trước khi cuống cuồng khởi động máy … bệnh viện … bệnh viện … nhanh lên … ở đó anh sẽ được cứu … Các bác sĩ sẽ biết cách đánh thức anh dậy. Vì anh đang ngủ thôi mà. Cô chỉ đang bị sốc thôi. Anh là chỉ huy, cô là lái xe của anh. Nhiệm vụ anh chỉ định cho cô là trông coi sự an toàn của anh … Chiếc xe lao nhanh vào doanh trại như một tia chớp, cô vừa kịp tránh hai nữ y tá rồi đâm sầm vào một thân cây … Hai phụ nữ chạy lại phía cô, cô nhìn họ cầu cứu.

- Hãy làm cái gì đi, anh ấy bị thương.

Không cần thiết phải nhìn kỹ tới lần thứ hai để kết luận rằng đại úy de Bonneville đã chết. Máu chảy đầm đìa trên lưng Victoria, nhuộm đỏ tươi chiếc áo khoác màu trắng.

- Cô cũng thế kìa, - một trong hai cô dịu dàng nói.

Victoria không trả lời. Cô tối tăm mặt mũi. Họ đỡ cô đúng lúc cô gục xuống vô lăng, lưng áo đẫm máu.

- Nhanh lên, một cái băng ca ! Một trong hai y tá kêu lên – cáng thương đâu.

Hai người đàn ông chạy đến.

Cô y tá lắc đầu.

- Chúng đã bắn họ từ trên xuống … Nhanh lên, đưa cô ấy về tổ phẫu thuật. Báo cho Chouinard, hoặc Dorsay. Bất cứ bác sĩ phẫu thuật nào.

Nếu viên đạn chạm vào tủy sống thì cô ấy đang gặp nguy hiểm.

Các nam y tá guồng chân cáng cô về phía bệnh xá. Họa quay lại chậm hơn để đưa chiếc xe bị nạn vào bãi đõ. Lát sau nữa, hai người lính chuyển thi thể của đại úy vào nhà lạnh. Người thứ ba đi làm báo cáo lên ban chỉ huy.

Không có gì lớn làm cho Victoria, ngoài việc gắp viên đạn ra và chờ đợi. Có nguy cơ bệnh nhân sẽ không đi lại được nữa, nếu có thể sống qua ca phẫu thuật, Khi tiến hành ca mổ, các bác sĩ đã tính trước các tổn thất. Sự sống của cô giờ mong manh như sợi chỉ. Tối hôm nay, cả bệnh xá, người ta chỉ nói về co và Edouard. Trung sĩ Morrison đi tìm các giấy tờ của cô. Người ta biết cô dưới cái tên Olivia Henderson, người Mỹ, sống ở New York. Có một địa chỉ và một cái tên thân nhân gần gũi nhất. Một phụ nữ tên là Victoria Dawson. Penny Morrison viết bức điện, mắt nhòa lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.