Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 21: 21: Đồ Khốn Nạn!




Edit: LeeMon
Beta: Tịnh Hảo

Tô Ngưng Mi bước từng bước về phía người đàn ông mặc âu phục màu trắng, cao lớn, đẹp trai, lòng tràn đầy hạnh phúc, trong mắt cô cũng chỉ có anh. Cô biết cuộc đời của cô từ khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết hoang đường này đã không bình thường rồi, cô cho rằng cô sẽ yên ổn sống sót trong cuốn tiểu thuyết này, cho dù chết cũng không thể bị đám thú cưỡng hiếp mà chết như bản truyện gốc, chỉ là từ khi gặp anh - nhân vật không có trong tình tiết, tất cả mọi chuyện đã thay đổi, sự lạnh nhạt của anh, sự kiêu ngạo, sự dịu dàng, sự bảo vệ và tình yêu của anh, khiến cô cảm thấy ít nhất thế giới này vẫn còn hy vọng, cũng khiến cô cảm thấy thế giới này có ý nghĩa.

Nếu để cô chọn lại một lần, cô vẫn sẽ chọn đi đến nơi này, chỉ vì anh đang đứng phía trước.

Từng bước từng bước đi tới trước mặt anh, anh cầm tay cô, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, bên tai truyền đến giọng nói rất nhẹ của anh: "Ngưng Mi, anh yêu em."

Gò má Tô Ngưng Mi ửng đỏ, lấy nhẫn ra, nắm lấy tay trái của anh, chậm chầm đeo nhẫn lên ngón áp út anh, kiễng chân hôn lên môi anh, “Cẩn Viên, em yêu anh.”

Liên Phàm Kiệt ngồi phía dưới mắt đã đỏ lên rồi, nhìn thấy một đôi tình nhân ngọt ngào say đắm, suýt nữa cắn nát răng. Liên Yến Phỉ ngồi bên cạnh anh, vành mắt Liên Yến Phỉ cũng hơi đỏ, chỉ nhìn chằm chằm cô dâu mặc váy cưới màu trắng đang hôn môi, một hồi lâu sau, rốt cuộc cô không chịu được nữa, nước mắt rơi xuống, vội vàng đứng dậy đi về phòng.

Hôn lễ kết thúc rất hoàn mỹ, sau khi mọi người ăn uống vui vẻ cũng giải tán, chỉ còn một số người có quan hệ tốt với cha Liên và mẹ Liên cùng với những người trẻ bận rộn dọn dẹp.

Ở nhà họ Liên ba ngày, ba ngày này Tô Ngưng Mi rất thoải mái, cha Liên mẹ Liên rất tốt với cô, đặc biệt là mẹ Liên, ngày nào cũng chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú. Tô Ngưng Mi cũng rất thích mẹ Liên, chỉ là không thể để người nhà họ Tô ở nhà họ Liên, vì vậy Tô Ngưng Mi vẫn muốn dọn ra ngoài, bây giờ cô thân là con dâu nhà họ Liên, sắp xếp ổn thỏa cho ông bà ngoại là có thể thay phiên ở cả hai nhà rồi.

Ngày hôm đó Liên Cẩn Viên định đưa Tô Ngưng Mi đến khu một làm giấy chứng nhận kết hôn, tiện thể đổi tinh hạch trên người mình lấy một ít tiền mặt, mua một vài căn nhà, sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Tô, cô cũng có thể yên tâm rồi. Lúc đang chuẩn bị ra cửa, đột nhiên cửa lớn nhà họ Liên có tiếng động, không bao lâu sau cha Liên dẫn hai người vào nhà. Thấy hai người kia, Tô Ngưng Mi ngẩn ra, còn chưa đợi cô nói cái gì, Trần Kiều Kiều đã nhào tới ôm Tô Ngưng Mi: "Chị Tiểu Mi, chị kết hôn với anh Liên cũng không nói với em, em với anh Tiêu chạy vội chạy vàng đến đây, chị đã kết hôn với anh Liên rồi?"

Hai người này chính là Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ, Tiêu Linh Vũ đưa một cái hộp tuyệt đẹp đang cầm trong tay cho Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tiểu Mi, chúc mừng, đây là quà cưới của anh và Kiều Kiều."

Tô Ngưng Mi nhìn Tiêu Linh Vũ, người này từ lúc ban đầu là người lạnh lùng mặt không bao giờ thay đổi đến bây giờ trở thành người tươi cười, quả thật là đã thay đổi rất nhiều. Tô Ngưng Mi biết, có lẽ từ lúc cô trở thành Tô Ngưng Mi, thế giới này đã không giống trước kia nữa, đây gọi là hiệu ứng cánh bướm, một khi đập cánh, nhân vật trong tình tiết sẽ thay đổi, đều sẽ có vận mệnh của mình, không xoay quanh nữ chính nữa.

Trần Kiều Kiều thấy Tô Ngưng Mi nhận lấy hộp đỏ, cười híp mắt nói: "Chị Tiểu Mi, chị mở ra xem đi, nhìn xem có thích thứ ở trong không?"

Tô Ngưng Mi cười híp mắt nhìn Trần Kiều Kiều, mở cái hộp trong tay ra, phát hiện trong hộp là một bản hợp đồng, Tô Ngưng Mi nhìn kỹ thấy là hợp đồng nhà ở khu ba, có viết tên chủ nhà là Tô Ngưng Mi.

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn hai người, còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, Trần Kiều Kiều đã cười nói: "Chị Tiểu Mi, món quà này chị phải nhận, đây là quà cưới của em và anh Tiêu, chị yên tâm, đó là tấm lòng của em và anh Tiêu, không dính dáng đến thứ gì khác." Kiều Kiều biết Tô Ngưng Mi không thích mình bị dính vào các thế lực chính trị, vì vậy dù nhà họ Tiêu và nhà họ Trần đều biết năng lực của người nhà họ Tô, nhưng Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ khuyên nhủ, người lớn hai nhà cũng không động đến Tô Ngưng Mi. Mà thôi, để hai đứa nhỏ thân thiết với bọn họ là được rồi.

Sau cùng Tô Ngưng Mi vẫn nhận món quà này, món quà này đến với cô rất đúng lúc, cô cũng rất cần, cô sẽ nhớ kỹ phần ân tình này. Ngoài ra cô cũng đưa rượu trái cây ủ từ linh dịch trong không gian cho Trần Kiều Kiều, để cô mang về cho người lớn trong nhà nếm thử.

Nhà ở khu ba, khu ba không ở vị trí trung tâm quyền lực, vì vậy ở chỗ nào, Tô Ngưng Mi cũng không thèm để ý.

Trần Kiều Kiều biết hai người muốn đến khu một làm giấy chứng nhận kết hôn, rất vui vẻ, cũng muốn đi theo, ông Tô bảo Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tô Vũ và Tưởng Nguyệt cũng đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Mấy người ngồi chung đi đến khu một.

Trên đường phố là các công trình sầm uất, khu một khu hai càng phát triển, tuyệt đối không kém Bắc Kinh trước tận thế.

Mọi người cùng nhau đến cục dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn, bên trong cũng có hai cặp vợ chồng, đang vui mừng điền thông tin, rồi đối chiếu với nhau.

Không có nhiều người, rất nhanh đã làm giấy chứng nhận kết hôn xong, không khác giấy chứng nhận kết hôn trước tận thế lắm, hai bản màu đỏ, mỗi người một bản. Thấy mọi người đều làm giấy chứng nhận kết hôn, Trần Kiều Kiều vuốt giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ hâm mộ không thôi, khẽ nhìn Tiêu Linh Vũ bên cạnh, gia tộc của anh và Kiều Kiều đều ở vị trí trọng yếu trong quân khu, nếu hai người kết hôn, chỉ sợ thế cục Bắc Kinh càng bất ổn không yên. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói không thích Kiều Kiều là giả, hơn nữa đoạn đường này hai người chăm sóc lẫn nhau, Kiều Kiều cũng nhìn thấu rõ tâm ý của anh, anh muốn đợi thế cục ổn định lại, rồi cầu hôn Kiều Kiều.

Ra khỏi cục dân chính, Liên Cẩn Viên đề nghị đổi chút tinh hạch lấy một ít tiền mặt, tuy rằng bọn họ ít khi dùng tiền mặt, nhưng dù sao tiền rất thông dụng ở thế giới này, vẫn phải mang một ít bên người. Có đơn vị chuyên đổi tinh hạch lấy tiền mặt, tám người lái xe đi thẳng đến khu mua sắm đổi tinh hạch lấy tiền mặt. Tô Hạo, cô, Tiểu Nghiên, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đều là người thức tỉnh, cần tinh hạch để tu luyện, nhưng tinh hạch cấp thấp không có tác dụng với bọn họ, nên họ đổi tinh hạch cấp thấp lấy hơn hai vạn tiền mặt để phòng thỉnh thoảng cần đến.

Lúc trời đã tối, Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ mới đi về.

Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên ở lại nhà họ Liên, vài ngày sau đó đến căn nhà Kiều Kiều tặng, phát hiện cách nhà họ Liên không xa lắm, ở trên ngọn núi gần đó, cũng là một biệt thự, chẳng qua nhỏ hơn biệt thự nhà họ Liên rất nhiều, cây cối bên trong được cắt tỉa gọn gàng, còn có núi giả ở khắp nơi. Trong biệt thự còn có một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng một số loại hoa cúc và hoa hồng thường gặp vào mùa thu, chỉ là đất không màu mỡ, cây hoa còi cọc, có phần thưa thớt, trông rất thiếu sức sống, không có dáng vẻ tươi đẹp của hoa cúc hoa hồng bình thường.

Trong toàn bộ biệt thự có mấy tòa nhà nhỏ, phía sau có một rừng cây, bên cạnh có hồ nước, ngoài ra còn có một bãi đất trống lớn.

Tô Ngưng Mi thích chỗ này, đây sẽ là nhà của cô trong tương lai, có thể nuôi một ít cá tôm trong hồ nước, vườn hoa được xử lý chăm sóc sẽ tươi tốt lên, phong cảnh trong rừng phong bên cạnh cũng rất được, lúc rãnh rỗi có thể đi dạo, khoảng đất trống lớn có thể trồng một ít cây ăn quả và rau dưa... Tô Ngưng Mi phát hiện đây gần như là cuộc sống trong mơ mà cô muốn.

Người nhà họ Tô và bọn Bảo Nhi cũng rất thích chỗ này, qua mấy năm, ba người Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã sớm được người nhà họ Tô coi như người thân.

Các căn nhà trong biệt thự được quét dọn sạch sẽ, vật dụng gia đình đã có, Tô Ngưng Mi chỉ cần xách túi vào ở là được.

Các loại vật dụng hàng ngày và quần áo trong không gian của Tô Ngưng Mi đều có, để một đống đồ chồng chất ra phòng khách, mọi người sẽ tự xuống chọn quần áo và đồ dùng hàng ngày cho mình, vật dụng hàng ngày đã được Tô Ngưng Mi sắp xếp tốt, chỉ có điều mấy năm nay cô đã dùng nhiều rồi, đợi lúc hết, Tô Ngưng Mi phải ra ngoài mua.

Bọn họ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong đã là vài ngày sau, không biết có phải vì nhãn rỗi hay không, mấy ngày kế tiếp chỉ cần ở trong nhà, Liên Cẩn Viên không biết kiềm chế muốn cô, nhìn người đàn ông đẹp trai đè trên người cô, mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên, lại vì chuyển động của anh không nhịn được hừ vài tiếng, tiếng rên rỉ động lòng người truyền ra từ trong miệng.

Động tác của anh dần nhanh hơn, Tô Ngưng Mi lại không chịu được, ôm lấy vòng eo cường tráng của anh nức nở nghẹn ngào, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, có loại cảm giác không biết đã duy trì liên tục mấy lần, mồ hôi trên trán Liên Cẩn Viên rơi xuống gáy Tô Ngưng Mi, thấy gương mặt đỏ ửng và đôi mắt mơ màng của Tô Ngưng Mi, rốt cục Liên Cẩn Viên cũng không chịu đựng được nữa, đưa mọi thứ của mình cho Tô Ngưng Mi, cuối cùng nằm trên giường ôm cô, nghiêng người mơ mơ màng màng hôn lên trán cô một cái.

Tô Ngưng Mi biết cơ thể mình sẽ vô thức hóa thứ đó trong cơ thể thành tu vi, lần này cố ý khống chế không tu luyện, là vì cô muốn có bánh bao nhỏ. Chỉ có điều người tu chân không dễ mang thai, có thể mang thai hay không chỉ có thể xem ý trời, cô cũng sẽ không cưỡng cầu gì cả.

Những ngày sau đó Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên tu luyện bên trong không gian, tu vi của Liên Cẩn Viên đã đến kỳ Nguyên Anh (*), ngược lại, khoảng thời gian này Tô Ngưng Mi càng say mê với luyện đan.

(*) Kỳ Nguyên Anh: là một giai đoạn trong tu chân, hay còn gọi là kỳ thai.

Sau khi Liên Cẩn Viên đi vào không gian thì bắt đầu tu luyện, mặc dù Tô Ngưng Mi có hứng thú với luyện đan, nhưng trước đó chỉ đọc Thiên Thảo tập, vẫn chưa chính thức bắt đầu luyện chế đan dược. Linh thảo, thảo dược trong không gian không được biết đến nhiều, lúc này mới bắt đầu đọc sách luyện đan. Người luyện đan cũng chia làm cấp thấp cấp trung và cấp cao.

Tô Ngưng Mi đọc phần mở đầu sách thấy có một loại đan dược cấp thấp nhất tên là Tụ Linh Đan. Người tu chân có thể dùng Tụ Linh Đan này bổ sung linh khí sau khi tiêu hao hết linh khí trong cơ thể.

Linh khí ở hiện đại đang cạn kiệt, mà mấy trăm năm cũng không có ai tìm được nguồn linh thạch, trên thế giới này dù là linh thạch cấp thấp cũng rất ít, vì vậy Tụ Linh Đan này rất cần thiết với người tu chân. Chẳng qua vì thảo dược luyện chế Tụ Linh Đan đều là thảo dược bình thường, Tụ Linh Đan cũng không phải đan dược rất khó có được. Chỉ là có rất ít sư luyện đan trong số những người tu chân, vậy nên khi trên thị trường vừa xuất hiện Tụ Linh Đan hoặc là các đan dược khác đều bị gia tộc tu chân lớn lấy đi không còn, mà điều các gia tộc tu chân hy vọng nhất là trong gia tộc có thể có một sư đan dược.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.