Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 20: 20: Chúng Đã Làm Gì Chúng Tôi




Editor: White Silk-Hazye & LeeMon
Beta: Sư Tử Cưỡi Gà & Tịnh Hảo

Trên người Liên Cẩn Viên tỏa ra hơi thở âm lãnh khiến cho ba Liên mẹ Liên sợ hãi, mặc dù bọn họ không thích Liên Phàm Kiệt, nhưng nếu Cẩn Viên giết ông ta ở trong tộc thì cũng sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, hai người đang muốn ngăn cản, Tô Ngưng Mi đã từ đứng lên, gọi: "Cẩn Viên."

Liên Cẩn Viên quay đầu lại nhìn cô, Tô Ngưng Mi mỉm cười với anh, sau đó từ đi tới bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, véo nhẹ vào lòng bàn tay của anh. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Ngưng Mi, biểu cảm của Liên Cẩn Viên cũng dịu xuống.

Liên Phàm Kiệt nhìn thấy vậy, trong lòng vừa tức vừa giận. Nói trắng ra, ông ta vội tới tìm cả nhà họ gây phiền toái, chuyện hơn ba năm trước thật ra ông nhớ rất rõ, khi đó ông đã mất hết thể diện ở trước mặt người trong tộc, ông ta vẫn không thể nào quên được cảnh tượng khi Liên Cẩn Viên đột nhiên xuất hiện đã là tu sĩ Kết Đan Kỳ. Ông ta không hiểu tại sao vốn dĩ trí lực và tu vi của nhà chú hai vô cùng bình thường, ấy thế mà bỗng nhiên tăng vọt lên.

Liên Phàm Kiệt nhìn người phụ nữ trước mắt này, trong lòng cảm thấy là lạ, nhìn động tác nhỏ giữa bọn họ, Liên Phàm Kiệt hừ: "Quả nhiên là không có giáo dục, trước mặt mọi người còn không biết xấu hổ thế cơ đấy!"

Trong nháy mắt, sắc mặt Liên Cẩn Viên đã có chút hòa hoãn giờ đây đột nhiên trở nên rét lạnh, Tô Ngưng Mi kéo tay anh, nhìn về phía Liên Phàm Kiệt, cô nhìn ra được tu vi của Liên Phàm Kiệt chỉ là hậu kỳ Trúc Cơ, tất nhiên sẽ không nhìn thấu được tu vi của cô, cô cũng không nói ra, chẳng qua đột nhiên phóng ra uy áp của mình.

Uy áp của Tô Ngưng Mi chỉ khóa chặt một mình Liên Phàm Kiệt, Liên Phàm Kiệt vốn còn muốn mở miệng sỉ nhục vài câu, đột nhiên xuất hiện uy áp khiến cho ông ta không có chú ý, đột nhiên quỳ xuống. Sắc mặt ông ta trắng bệch nhìn về phía Liên Cẩn Viên, ba Liên mẹ Liên, cuối cùng ông ta phát hiện uy áp này hoàn toàn không phải do bọn họ phóng ra, lúc này mới nhìn về phía Tô Ngưng Mi đang đứng song song với Liên Cẩn Viên.

Vẻ mặt của ông hoảng sợ, không thể tin lắc đầu: "Làm sao có thể! Tại sao cô ta có thể là người tu chân."

Tô Ngưng Mi không nói gì, chẳng qua chỉ dần dần tăng thêm uy áp trên người Liên Phàm Kiệt, Liên Phàm Kiệt dần dà không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, hai tay chống xuống đất rồi bắt đầu nhũn người ra, mồ hôi trên trán cũng rơi xuống từng giọt, cho đến cuối cùng không kiên trì được, cả người ngất đi, lúc này Tô Ngưng Mi mới thu hồi uy áp của mình, áy náy nhìn về phía ba Liên mẹ Liên.

Mẹ Liên bước lên kéo tay của Tô Ngưng Mi, cười nói: "Không trách con, là ông ta tự làm tự chịu, được rồi, con tiếp tục ăn sáng với ông bà ngoại đi, mẹ với ba con đưa ông ta quay về."

Tô Ngưng Mi gật đầu, ba Liên xách Liên Phàm Kiệt đang hôn mê ra ngoài, ba Liên nâng Liên Phàm Kiệt lên ném thẳng vào cửa nhà ông ta, cuối cùng gõ cửa rồi rời đi.

Liên Yến Phỉ nghe thấy tiếng gõ cửa nên đi ra xem, phát hiện Liên Phàm Kiệt té xỉu trước cửa nhà, cô ta sợ hết hồn, ngồi xổm xuống lay Liên Phàm Kiệt: Ba, ba, ba mau tỉnh lại."

Sau khi Liên Phàm Kiệt được Liên Yến Phỉ và con trai Liên Phong mang vào nhà, không bao lâu đã tỉnh lại, ánh mắt Liên Phàm Kiệt nhìn về phía Liên Yến Phỉ vô cùng không tốt, tức giận nói: "Yến Phỉ, không phải con nói người phụ nữ kia là một người bình thường sao? Tu vi của cô ta. . ." Nghĩ tới dáng vẻ mất thể diện vừa rồi, Liên Phàm Kiệt chỉ muốn nổi giận, hai đứa con trong nhà, con trai không có tiền đồ, bây giờ tu vi vẫn còn là Luyện Khí trung cấp, Yến Phỉ là đứa con ông nhặt được, tư chất không tệ, bây giờ mới hơn hai mươi tuổi tu vi cũng đã đến sơ kỳ Trúc Cơ. Ông cũng biết tâm tư của con gái đối với Liên Cẩn Viên, không phải là con gái ruột, nên kết hôn với Liên Cẩn Viên chẳng sao cả, ông cũng ôm ý nghĩ này, ông cảm thấy tu vi của cả nhà Liên Cẩn Viên đột nhiên tăng mạnh có hơi quái dị, hi vọng sau khi Yến Phỉ đến nhà của bọn họ sẽ biết được lý do vì sao, ai ngờ đến khi Liên Cẩn Viên đột nhiên quay về nói là muốn kết hôn, đàn gái lại còn là một người tu chân có tu vi không thua kém gì nó.

Liên Yến Phỉ nói: "Ba, ba nói gì, chẳng lẽ cô ta là người tu chân?"

Liên Phàm Kiệt cười lạnh: "Còn không phải sao, tu vi ít nhất là Kết Đan Kỳ trở lên."

Sắc mặt của Liên Phi Yến trắng bệch, thì thào nói: "Làm sao có thể, cô ta trẻ như vậy làm sao tu vi có thể được như thế."

Liên Phàm Kiệt hừ: "Ba còn có thể lừa con sao! Con mau nghĩ cách đi, dù thế nào đi nữa cũng không được cho Liên Cẩn Viên và người phụ nữ kia kết hôn, ba hoài nghi cả nhà của chú hai chắc chắn có bảo bối gì đó, nếu không thì tu vi của họ cũng không thể nào tăng nhanh vậy được, bất luận thế nào con đều phải nghĩ cách gả cho Liên Cẩn Viên."

Liên Yến Phỉ lắc đầu, cười khổ nói: "Ba, mọi thứ của cô ta cũng chẳng thua kém gì con, có thể thấy Cẩn Viên cũng rất yêu cô ta, nếu không thì thôi vậy." Cô đúng thật thích Liên Cẩn Viên, nhưng cũng không muốn làm người thứ ba nhúng tay vào tình cảm của người khác.

Liên Phàm Kiệt quát lớn: "Con không phải rất thích tên nhóc Liên Cẩn Viên kia sao? Bây giờ như vậy là sao? Con yên tâm ba sẽ nghĩ cách cho con và Liên Cẩn Viên ở cùng nhau, ba đã từng dùng giá cao mua được một viên thuốc mê, đến lúc đó ta mời cả nhà chú hai đến làm khách để xin lỗi, nhân cơ hội đó cho Liên Cẩn Viên dùng viên thuốc mê này, hai người các con gạo nấu thành cơm, nó muốn chạy cũng không chạy được rồi!"

Sắc mặt của Liên Yến Phỉ trắng bệch lắc đầu: "Ba, con không đồng ý." Như vậy thứ có được chỉ là cái xác, điều cô muốn chính là tình cảm của Liên Cẩn Viên.

Liên Phong bên cạnh cũng nói chen vào: "Ba, chị, không thì bỏ đi, cần gì phải vậy, cho dù là gạo nấu thành cơm, dựa vào tính tình của anh Liên thì cũng không thể cưới chị đâu, nếu vậy ba cần gì phải làm thế!"

Liên Phàm Kiệt giận dữ: "Tiểu tử thúi, mày biết cái gì, tao còn không phải là vì mày sao, nếu có thể biết được nhà bọn họ có được bảo bối gì, lấy cho mày dùng, tu vi của mày không phải có thể đột nhiên tăng mạnh rồi sao!"

Liên Phong nhỏ giọng nói : "Cho dù người ta có bảo bối, dựa vào tu vi của ba, ba giành được sao!"

----

Bên này, Liên Cẩn Viên đang kể hết ân oán của nhà họ và Liên Phàm Kiệt cho Tô Ngưng Mi nghe: "Ông nội anh là Tộc trưởng của nhà họ Liên, nhưng luôn đi chu du khắp nơi, mấy năm trước sau khi anh nhận được cái hồ lô đó thì tu vi của cả nhà cũng bắt đầu tăng lên, sau này anh không muốn cứ ở nhà họ Liên, muốn đi ra ngoài học hỏi, sau đó đã gặp được em, lần đó đột nhiên rời khỏi căn cứ cũng là vì trong nhà xảy ra chuyện. Mặc dù nhà họ Liên anh là gia tộc tu chân, nhưng vẫn ở luôn ở ẩn, chưa từng để người ngoài biết được."

Tô Ngưng Mi gật đầu, đúng vậy, trước mạt thế đã từng tồn tại người tu chân và gia tộc tu chân, nhưng vẫn luôn rất an phận, người bình thường sẽ không biết đến sự tồn tại của họ, nếu không phải vì mạt thế tới thì đối với thế giới này, người tu chân vẫn chỉ là một sự tồn tại trong truyền thuyết.

Liên Cẩn Viên nói tiếp: "Bác cả vẫn cảm thấy người tu chân giỏi hơn người bình thường, thậm chí muốn dựa vào thân phận của người tu chân tham gia vào các thế lực quốc gia, sau đó mạt thế đến, ông ta và một số người có quyền thế đến nhà họ Liên gây náo động, hy vọng người nhà họ Liên tham gia vào thế tục, ép người nhà họ Liên đề cử ông ta làm Tộc trưởng, sau đó anh chạy về, bác cả cũng biết thực lực của anh, lúc đó mới ngừng lại. . ."

Tô Ngưng Mi nghi ngờ nói: "Vậy bây giờ nhà họ Liên cũng bại lộ dưới mắt của mọi người rồi à?"

Liên Cẩn Viên gật đầu: "Sau khi mạt thế bùng phát, lúc này những người tu chân mới dần dần xuất hiện trong mắt của mọi người, sau chuyện đó của bác cả cũng có quân đội và chính phủ tới hy vọng chúng ta có thể hợp tác với quốc gia, sau đó đạt thành hiệp nghị nếu như họ cần thì có thể tới tìm nhà họ Liên."

Liên Cẩn Viên nói xong dường như nghĩ tới điều gì: "Anh biết ý tưởng của bác cả, ông ta vẫn luôn rất tò mò đối với việc tu vi nhà anh đột nhiên tăng mạnh, thậm chí hy vọng gả Liên Yến Phỉ cho anh, tìm hiểu bí mật của anh. Thế nhưng, ngọc hồ lô của anh là truyền thừa, cho dù ông ta biết cũng chẳng thể giành được."

Tô Ngưng Mi nghe anh nói vậy thì lại nghĩ tới chị họ của Liên Cẩn Viên, mặc dù biết người Liên Cẩn Viên yêu là cô, nhưng trong lòng vẫn khá xót xa, không nói gì nữa.

Liên Cẩn Viên nói: "Chờ làm tiệc cưới xong, chúng ta lập tức dọn ra ngoài ở, có được không?"

Tô Ngưng Mi gật đầu đồng ý.

Không đến mấy ngày, Liên Phàm Kiệt quả nhiên tới nói xin lỗi, nói là đã bày tiệc ở nhà, hy vọng bọn họ có thể đến, để cho ông ta làm chủ nói xin lỗi, Liên Cẩn Viên từ chối thẳng, anh cảm thấy bác cả không phải là kẻ có lòng tốt đến vậy. Liên Phàm Kiệt khuyên thật lâu, Liên Cẩn Viên vẫn không đồng ý, cuối cùng Liên Phàm Kiệt tức giận đến mức đen mặt bỏ về.

Ngày trôi qua rất nhanh, người của gia tộc nhà họ Liên cũng biết Liên Cẩn Viên sắp kết hôn, rất nhiều trưởng bối cũng tới giúp một tay, tiệc cưới cũng nhanh chóng chuẩn bị xong. Tô Ngưng Mi phát hiện trừ Liên Phàm Kiệt ra, người nhà họ Liên đều rất dễ thân cận, các trưởng bối sẽ không nói ra nói vào, những người bằng tuổi biết tu vi của Tô Ngưng Mi là Kết Đan Kỳ cũng rất sùng bái cô, hâm mộ cô, thường có người tới tỷ thí với cô, đều dừng lại có chừng mực, Tô Ngưng Mi cũng hầu tới cùng.

Trong nháy mắt đã đến ngày tổ chức đám cưới, Tô Ngưng Mi ngồi trong phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn, tùy ý để mấy cô gái kia trang điểm, làm tóc cho cô, ông bà ngoại và nhóm cậu cả cũng đứng một bên, ai nấy đều khá kích động, bà ngoại Tô đỏ vành mắt, ông ngoại kéo bà ngoại, nhỏ giọng khiển trách: "Ngày kết hôn của Tiểu Mi, bà khóc cái gì chứ."

Bà ngoại nhỏ giọng nói: "Không phải vì tôi vui mừng quá sao, cuối cùng Tiểu Mi cũng tìm được một bến đỗ tốt, sau này chúng ta cũng yên lòng."

Ông ngoại không nói gì, nhưng có thể thấy ông cũng rất xúc động, vô cùng hài lòng với Liên Cẩn Viên.

Tô Ngưng Mi ngồi trước cửa sổ bằng kính, có thể nhìn thấy sân trải thảm đỏ ngoài kia, ghế ngồi tinh xảo, bàn dài phủ khăn lụa trắng, từng đóa hoa hồng từng đóa hoa bách hợp lớn, còn có một cái bánh ga-tô cao bằng người đặt ngay giữa. Có thể nói cha Liên và mẹ Liên chuẩn bị tiệc cưới rất chu đáo.

Tô Ngưng Mi thu ánh mắt mình lại, nhìn vào khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của chính mình trong gương, có vẻ hơi xa lạ, trong lòng cô hơi căng thẳng, có chút chờ mong. Cô nhẹ nhàng xoay nhẫn trên tay, nhẫn hơi rộng, vừa nhìn đã biết đó là kiểu dáng dành cho nam. Chiếc nhẫn này là một cặp với chiếc Liên Cẩn Viên đã mua lúc ở căn cứ thành phố G. Tối hôm qua hai người họ đã đổi nhẫn cho nhau, lát nữa cô sẽ đích thân đeo chiếc nhẫn này lên tay Liên Cẩn Viên.

Giữ nhẫn trong lòng bàn tay, ngoài cửa vang lên tiếng của người chăm sóc cô dâu: "Giờ lành đã đến, cô dâu có thể ra ngoài cùng với người lớn trong nhà rồi."

Hai vợ chồng cậu cả Tô Quốc Khánh và Chu Thu Tâm với tư cách là trưởng bối dẫn Tô Ngưng Mi ra ngoài. Ông ngoại, bà ngoại, cậu út, cô, em họ Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã ngồi xuống ở bên ngoài, ngoài đó vang lên bản nhạc dành cho đám cưới, Tô Ngưng Mi khoác tay hai vợ chồng cậu cả bước ra ngoài.

Bước từng bước trên thảm đỏ, đối diện là Liên Cẩn Viên mặc đồ chú rể màu trắng, mặc nghiêm chỉnh như vậy hình như trông Liên Cẩn Viên cao lớn đẹp trai hơn, hình như anh hơi hồi hộp, cho đến khi thấy Tô Ngưng Mi, trong ánh mắt anh chỉ có cô mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.