Bàn Tay Vàng

Chương 4: Anh hùng cứu mĩ nhân




Dù sao, trong tình yêu của bọn họ, sẽ không cho phép có nhiều cơ thiếp tồn tại.

Hơn nữa nàng để ý nhất không phải điều này, mà là hoàng đế vì sao tận hết sức lực ban nữ nhân cho Hoàng Phủ Cẩn, mục đích là gì?

Nếu là vì phụ thân quan tâm con mình, như vậy có hai người thông phòng cũng đủ rồi, không tất yếu phải cố nhét thiệt nhiều nữ nhân cho hắn.

Như vậy xem ra, không giống với trường hợp phụ thân đối với con trai mà rất giống thủ trưởng đối với cấp dưới.

Cho nên Tô Mạt cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không thoải mái.

Hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, cười nói:“Nha đầu, như thế nào, cũng sẽ ghen a?”

Nói xong cười ha ha lớn tiếng.

Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, không nghĩ tới phụ hoàng cũng sẽ biết nói giỡn, hơn nữa là loại việc nam nữ này, cũng không khỏi bật cười theo.

Tô Mạt nhướng mi, cười nói:“Bệ hạ, tính độc chiếm trong tình yêu vốn là như thế, lại không chỉ mình ta như vậy. Tục ngữ nói đúng, một đời một kiếp một đôi uyên ương, chẳng lẽ không đúng sao?”

Hoàng đế cùng Hoàng Phủ Giác đều sửng sốt.

Hoàng Phủ Giác tuổi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều lắm, hoàng đế lại tựa hồ như bị xúc động, ánh mắt ngưng đọng, xoẹt qua một nỗi đau riêng, lập tức khôi phục như lúc ban đầu.

Thấy bộ dáng nàng ngây thơ, câu nói như vậy cũng có thể thẳng thắn vô tư bật ra khỏi miệng, hoàng đế gật đầu, cười nói:“Trẫm liền thích tính tình nha đầu này thẳng thắn không che giấu. Thích chính là thích, dám yêu dám hận. Được, trẫm chuẩn, cho phép Tề vương tự xử trí đám người ca cơ đó. Vốn chính là đồ vật ban thưởng cho hắn, hắn có quyền tự mình xử trí.”

Nói là nói như vậy, nhưng có ai dám tự động xử trí đồ mà hoàng thượng ban tặng, huống hồ còn là người!

Nghe vậy Hoàng Phủ Giác cười rồi quay người lại nói với Bình An:“Đi Tề vương phủ, truyền khẩu dụ của bệ hạ.”

Kim Kết lập tức nói:“Bệ hạ, ngũ điện hạ, tiểu thư, xin cho nô tỳ đi cùng Bình An công công.”

Tô Mạt nhìn nàng một cái, nha đầu này, khẳng định giấu nàng giở trò quỷ, nàng chuẩn.

Kim Kết và Bình An lập tức cáo lui, đi thẳng đến Tề vương phủ.

Trong Tề vương phủ huynh đệ Đinh Tiểu Căn đang rối rắm chuyện Kim Kết tức giận.

Hoàng Phủ Cẩn nằm ở trên giường đọc sách, hai huynh đệ bọn họ ở dưới đất thì thầm.

Đinh Đại Căn oán hận trừng mắt nhìn đệ đệ,“Ngươi cũng thật ngốc, sao lại đi nói lung tung?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.