Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 94: Tề Dư đáp trả tình cảm




Trong nhất thời, mọi người ở đây đều cảm thấy mình đang nằm mơ.

Khỏi cần phải bẻ tay y ra kiểm tra cẩn thận, chỉ dùng mắt nhìn lướt qua là ai cũng nhận thấy được, thiếu niên này là một á thú, thú nhân không có đạo lý lớn lên thành bộ dáng như y.

Một tiểu tử á thú thịt ít xương nhẹ như vậy, dứt khoát lưu loát một đao chém một thú nhân hình thú… Ngay cả Hoa Nghi được cứu khoảnh khắc đó cũng sinh ra cùng một ý tưởng với người khác – tiểu tử này không phải là người chứ Y là loại quái vật gì đây

Trường An không chút hoang mang tùy tay hất vết máu trên lưỡi đao, mũ trên đầu hơi lệch, lung lay che khuất một mắt, dáng vẻ đó hơi buồn cười, y lắc lắc đầu, làm thế nào cũng không thể chỉnh cái mũ cỏ kia ngay ngắn lại, vì thế cuối cùng bực bội tháo mũ ném lên người Hoa Nghi.

Sau đó y ngẩng đầu nhìn quét một vòng những địch nhân đang cảm thấy khó lòng tin tưởng đó, mở miệng hỏi: “Các ngươi còn đánh nữa chứ”

Y vừa tháo mũ thì toàn thân liền lộ hết trong tầm mắt mọi người, khả năng là do vừa hoạt động nên trên gương mặt thiếu niên hiếm thấy một chút đỏ ửng rất nhạt, mái tóc đen nhánh sũng nước dính một lọn trên mặt, quả thực là trắng đen rõ ràng, ngay cả vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện cũng không cùng hung cực ác lắm, thậm chí gần như ôn hòa lễ phép hỏi ý kiến đối phương.

Chẳng ai lên tiếng, thiếu niên liền “ầm” một tiếng, cắm mã đao nặng nề xuống đất, điểu nhân gần y nhất không cầm được lòng đập cánh nhảy lên chạc cây hơi xa, chỉ nghe thiếu niên này hết sức thành khẩn đề nghị với mọi người: “Không oán không thù, ta thấy đừng đánh nữa đi, các ngươi nói có được không”

Y nói xong câu này, dường như chắc chắn người khác sẽ chấp nhận ý kiến của mình, chống mã đao hơi khom lưng, chìa một tay ra hỏi Hoa Nghi: “Là ta đỡ ngươi, hay là ngươi tự mình đứng dậy”

Hoa Nghi lần thứ hai nhìn thấy thiếu niên tự xưng là Trường An này, tâm tình hết sức phức tạp, phức tạp đến mức y không thể nói gì, chỉ đành đột nhiên cười rộ, túm tay thiếu niên, lảo đảo mượn lực đứng dậy, rồi lại lập tức buông ra.

Y giả ngu cười nói: “Xem nào, ta vừa mới nói không có mỹ nhân, giờ đã đến ngay một người, ôi, đám hán tử không đứng đắn này nhất định bắt ta cởi quần áo, ta đương nhiên không bằng lòng, nếu ngươi đến sớm một lúc, chưa biết chừng ta đã cởi từ lâu rồi, mọi người đâu cần làm to chuyện như vậy…”

“Khoan đã, đứng lại!” Rốt cuộc có kẻ phục hồi tinh thần, thú nhân có cánh trên cây thu cánh, nháy mắt biến thành một nam nhân đầu nhỏ sắc mặt u ám hạ xuống đất, đôi mắt tam giác lạnh lùng quét qua Trường An, ánh mắt như là độc xà thè lưỡi, dùng giọng điệu âm dương quái khí của riêng điểu nhân nói, “Giết người của chúng ta rồi còn muốn chạy sao”

Trường An cầm mã đao quay đầu lại, cau mày nhìn hắn một cái, hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải thế nào”

Thú nhân có cánh cùng đồng bạn chung quanh nhìn nhau một cái, chỉ vào Hoa Nghi nói: “Để mạng lại.”

“Không được.” Hoa Nghi còn chưa lên tiếng, Trường An đã tự chủ trương mở miệng trước, y nghiễm nhiên thành một người chủ trì đại cục, đáng tiếc phương pháp xử lý vấn đề của vị chủ trì đại cục này thật sự là tự thành một nước, phong cách khác người, Trường An không thể để Hoa Nghi chết tại đây, lại chẳng nghĩ ra phương pháp khác để giải quyết, vì thế y nhìn lướt Hoa Nghi một cái, suy xét giây lát rồi kiến nghị rằng, “Ta thấy bằng không ngươi cứ cởi quần áo đi, cởi quần áo đâu có mất miếng thịt nào, cho họ nhìn một chút là được.”

Nụ cười ngây ngô như chiêu bài của Hoa Nghi suýt nữa cứng đờ: “…”

Trên khuôn mặt nghiêm trang của Trường An không nhìn ra một chút dấu vết nào là đùa giỡn, giống như y thật sự nghĩ vậy.

Đáng tiếc đám truy sát chưa từng thấy hòa giải có đại trí tuệ như vậy, họ hiển nhiên bị chọc giận, cho rằng mình đã bị giễu cợt, thú nhân có cánh kia dẫn đầu biến thành một con đại điểu, bay đến giữa không trung, mấy kẻ truy sát khác cũng đều hóa thành cự thú ngay tại chỗ, giây lát bao vây hai kẻ hình người này vào chính giữa.

Hoa Nghi vẻ mặt nặng nề, dựa cây cố hết sức duy trì thể lực thăng bằng bản thân, một tay khoát lên vai Trường An, khẽ đẩy y nói: “Tiểu huynh đệ, đây không phải là việc của ngươi, nên lui ra đi.”

“A,” Trường An thoạt tiên ngẩn người, sau đó nhìn y hỏi thẳng không nể nang, “Ta lui ra, ngươi đánh thắng được bọn họ”

Hoa Nghi nghe vậy cười ha ha, không hề giận, nói: “Đánh không lại thì có thể thế nào Ta mặc dù còn chưa thể được như mong muốn, tung hoành mười năm, có thể cố hết sức trong trận chiến này, chết trong tay địch nhân, cũng không tính là mất mặt, ít nhất còn mạnh hơn nhiều hạng biển mao súc sinh giấu đầu lòi đuôi, dùng ám tiễn đả thương người khác.”

Y còn chưa dứt lời thì đã đột nhiên đẩy Trường An sang bên cạnh, ngay sau đó một mũi tên xanh biếc thổi đến cắm ngay vào nơi Trường An vừa đứng – đám thú nhân có cánh này quả thực là chó không bỏ được thói ăn cứt, người toàn những thứ bẩn thỉu, biến thành chim rồi mà trong mỏ vẫn có thể giấu cơ quan.

Trường An tức khắc nhíu mày, thoáng nhìn mũi tên đánh lén trên đầu mình, sau đó xách mã đao cắm dưới đất, lưỡi đao hơi nâng lên, ngẩng đầu nhìn thú nhân nọ, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn chết sao”

Thú nhân có cánh trên không trung kia đột nhiên sởn gai ốc, khoảnh khắc ấy hắn theo bản năng thét một tiếng mà bay lên trời, cùng lúc đó, một cự thú bổ đến Trường An.

Chỉ thấy thiếu niên nọ thân như quỷ mị, nháy mắt đã không còn tại chỗ, cự thú bổ đến chỉ cảm thấy một luồng kình phong tập kích bên tai, nhanh đến mức quả thực ngay cả mũi đao cũng chẳng nhìn thấy.

Thú nhân lần đầu biết hình thú của mình cồng kềnh như vậy, không thể trốn tránh, sống đao nặng nề thoáng cái đập lên gáy, chớp mắt hôn mê bất tỉnh, lăn về phía trước. Trường An giẫm một chân lên thân thể khổng lồ của cự thú này, mượn lực bay lên trời, hai tay trượt đến cuối cùng chuôi mã đao, trảm mã đao kia cứ thế nằm trên cổ tay gầy gò mang theo lực vạn quân như lôi đình quét ngang ra, đuổi theo thú nhân có cánh đã bay đến không trung.

Hàn ý thấu xương kia khiến thú nhân có cánh dựng thẳng lông, dưới tình thế cấp bách quay đầu muốn phun mũi tên thứ hai giấu trong miệng về hướng quái vật không biết từ đâu tới, lại ngạc nhiên phát hiện mình đã chẳng còn sức để mở miệng.

Thú nhân có cánh không biết mình rơi xuống đất như thế nào, tóm lại chờ hắn phản ứng được liền phát hiện nửa người dưới đã rơi ra mấy thước, chia nhà với mình mất tiêu rồi.

Trên đời sao có thể có đao như vậy

Trên đời sao có thể có người như vậy

Trường An một đao hạ xuống, chẳng buồn ngẩng đầu, y không hề lãng phí sức lực đi thu đao, theo quán tính nghiêng người, mã đao quét ngang nửa vòng, máu nhỏ xuống đất vẽ nên đường cong khiến người ta sởn gai ốc.

Lúc này cơn mưa không biết đã tạnh từ bao giờ, ánh dương tinh mơ ló đầu ra khỏi mây, thiếu niên đứng ở nơi đó, nắng sớm chiếu lên khuôn mặt nghiêng, có vẻ vừa nhu hòa vừa xinh đẹp. Một cự thú ở gần y đột nhiên lui hơn mười bước, chợt hóa thành hình người, kêu la: “Yêu quái!”

Sau đó cứ thế sấp ngửa chạy vào rừng.

Nhóm người truy sát này bị Hoa Nghi giải quyết một nửa, lại bị thiếu niên cổ quái không biết từ đâu chui ra giết gần hết, đám sót lại sớm sợ vỡ mật, tức thì bỏ chạy tứ tán.

“Ngươi mới là yêu quái!” Sắc mặt Trường An có phần không tốt, lẩm bẩm một câu, sau đó chuyển hướng sang Hoa Nghi, “Này, ngươi…”

Nhưng Hoa Nghi không hé răng một tiếng, cắm đầu ngã quỵ ngay trước mặt y, bị độc của lũ chim làm tê liệt, lại tận lực cầm cự lâu như vậy, lúc này sớm đã là nỏ mạnh hết đà, đến cực hạn mất rồi.

Trường An nhìn y thoạt tiên sửng sốt một hồi, sau đó thở dài, kẹp mã đao dưới nách, cực kỳ trầy trật kéo Hoa Nghi lên vai, lảo đảo tiến về phía trước.

Y cảm thấy tên này thật sự nặng muốn chết, nặng hơn cả đao của y, hình thể còn không thích hợp để nâng lên, xách tương đối không thuận tay, sắp làm y mệt chết luôn rồi.

Khi Hoa Nghi tỉnh lại, ngày hôm ấy đã qua, theo bản năng không hề động đậy, thoạt tiên nhắm mắt lại cảm nhận một chút, phát hiện vết thương không đau lắm, thuốc tê trên người cơ bản cũng hết rồi, tay chân một lần nữa khôi phục sức lực, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó Hoa Nghi nhớ tới những việc ly kỳ lúc trước trải qua.

Y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy nhân vật chính của “ly kỳ” kia ở ngay bên cạnh.

Mã đao của Trường An không biết từ khi nào lại quấn vào bọc hành lý to đến khó tin, thiếu niên chẳng biết ngủ gì mà khỏe như vậy, trong rừng rậm nguy cơ tứ phía, lại nghênh ngang cuộn mình mà ngủ. Y ngủ dựa cây, dường như muốn làm bộ như thế ngoại cao nhân, đáng tiếc không đúng cách thức, ngủ một hồi đầu bất giác nghiêng sang bên, nghiêng đến mức độ nhất định sẽ cắm đầu xuống, y liền mơ mơ màng màng bò dậy, một lần nữa ngồi về dưới tàng cây, nháy mắt lại có thể ngủ tiếp.

Hoa Nghi nhìn thiếu niên thần kỳ này một hồi, chậm rãi ngồi dậy.

Trường An bị tiếng động của y đánh thức, mở mắt nhìn nhìn, mở miệng câu đầu tiên lại là: “Ngươi còn kẹo mạch nha không”

Hoa Nghi lấy một nắm từ trong tay nải, đặt trên tay lựa một phen, lại chọn ra mấy viên, dưới ánh mắt lưu luyến của Trường An giải thích: “Mấy viên đó không ăn được, bên trong bọc phấn độc.”

Trường An mừng rỡ nhận kẹo bóc một viên, số khác thì cất đi – y vẫn có tình cảm kỳ lạ với kẹo mạch nha, hồi nhỏ A Nghiên đã thích lén giấu mấy viên đưa cho y, mà sau khi đến chỗ Bắc Thích, mỗi lần ông sư phụ động kinh khốn nạn kia ném phần thưởng cho y cũng là loại kẹo vừa mềm vừa ngọt này.

Hoa Nghi cùng y trừng nhau một hồi, rốt cuộc hỏi: “Ngươi làm gì mà không nằm xuống ngủ”

Trường An dụi mắt: “Ta phải coi chừng đống lửa.”

Hoa Nghi dừng tầm mắt trên đống lửa sớm tắt ngấm, trầm mặc.

Trường An nhìn theo tầm mắt y, còn rất nghi hoặc lẩm bẩm: “Sao lại tắt mất rồi”

Hoa Nghi thở dài, cam chịu trước số phận mà bò dậy, chọc chọc đống lửa, loay hoay một hồi, lửa rốt cuộc cháy lên lần nữa, y ngồi đó, nụ cười hiền lành chất phác trên mặt nhạt đi, cơ hồ lộ ra một chút lạnh lùng, dùng giọng điệu tùy ý hỏi: “Ngươi cứu ta không phân tốt xấu như vậy, không sợ ta là người xấu sao”

Trường An ngáp một cái, hàm hàm hồ hồ nói: “Triết Ngôn nói ngươi cũng từng cứu ta.”

Hoa Nghi nhìn y một cái, hỏi: “Ngươi… Mười bảy Mười tám”

“Ừm.” Trường An không để ý mà gật đầu: “Cũng xấp xỉ.”

Hoa Nghi chần chừ giây lát, không hỏi người nọ đến từ nơi nào, cũng không hề hỏi bản lĩnh thần kỳ kia làm sao học được, đối mặt với Trường An, y ngược lại cảm thấy chẳng có lời nào để nói, thiếu niên từng bị y ước đoán bằng ác ý vừa mới cứu mạng y.

Mấy năm nay, trừ cơ duyên xảo hợp có vài đồng bạn vong khách giao tình sinh tử quá mệnh, những người Hoa Nghi gặp chẳng qua chỉ có hai loại, kẻ truy sát y, cùng với kẻ thuê y, nhưng mà lần này lại để y gặp một người đặc biệt.

Y thành thạo nhiều năm như vậy, lúc này, tên đại ngốc ấu thời kia lại đột nhiên trở về trong thân thể, khiến y không biết phải làm thế nào.

Ngay khi Hoa Nghi đang tự hỏi nên trả lời thiếu niên này như thế nào, không ngờ y chỉ trầm mặc giây lát mà Trường An lại nằm xuống ngủ tiếp, lần này đại khái là bởi vì có người coi chừng đống lửa nên yên tâm không còn lo gì, thong thả tự đắc gối lên bọc hành lý của mình, thoải mái giạng vó nằm dài.

Thân đao thuật kia quả thực cường đại đến gần như yêu dị, Hoa Nghi không nhịn được phải hoài nghi thiếu niên này cũng là vong khách mai danh ẩn tích nào đó, nhưng mà nhìn dáng vẻ tùy tiện không biết cẩn thận là gì của y, lại cảm thấy mình hoàn toàn là nghĩ nhiều thôi.

Hoa Nghi cau mày phỏng đoán Trường An một hồi, cũng chẳng cân nhắc ra kết quả gì, rốt cuộc vẫn chần chừ cởi tấm áo ngoài rách bươm, khoác lên người Trường An, sau đó nương ánh lửa xử lý vết thương toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.