Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 48: Đốt pháo nổ lớn




Lộ Đạt đã cao hơn bả vai Trường An, phẩm chất riêng của thú nhân bắt đầu hiển lộ trên người gã – tuy rằng gầy, lại không phải là loại gầy gò thịt không phát triển theo kịp xương cốt khi thiếu niên á thú tăng vọt chiều cao, ngược lại có vẻ rất rắn chắc. Lộ Đạt mặc một chiếc áo ngắn, trời còn chưa ấm hẳn, gã lại không sợ lạnh, chịu lạnh giỏi như gia súc, để trần đôi tay, lộ ra đường nét cơ bắp ngày một rõ hơn, rõ ràng mà tràn đầy sức mạnh.

Nhưng mà Lộ Đạt lúc này lại hết sức chật vật, tay cầm một thanh đao nhọn dài ba thước, đối thủ của gã vẫn chỉ cầm một thanh đao gỗ.

Chỉ thấy Lộ Đạt đột nhiên khó dễ, sải sang trái một bước, đại khai đại hợp chém ngang thanh đao nhọn sắc bén.

Trường An quay đao gỗ, “lưỡi đao” vừa vặn sượt qua đao nhọn, ở ba tấc trên cùng xoay xuống dưới.

Lộ Đạt không kích động, theo gót triệt lực, linh hoạt nghiêng người tại chỗ, sau đó hét lớn một tiếng, thình lình đâm ra, vừa vặn đến cằm Trường An, dường như phải khoét một lỗ trên đầu người đối diện vậy.

Trường An lui nửa bước, đao gỗ lướt qua lưỡi đao nhọn, một mẩu gỗ mảnh bị gọt xuống, sau đó y nâng cổ tay, Lộ Đạt liền cảm thấy vũ khí của mình như sa vào xoáy nước, phải bị quấn xuống ngay lập tức.

Nhưng thiếu niên này chung quy không chịu dễ dàng nhận thua, thấy mình bị ép phải buông tay, đao nhọn bay ra, liền liều mạng đưa ngực vào tay “địch nhân”, vẫn không hề nghĩ ngợi mà nhảy lên, túm lấy chuôi đao lôi về một cách khó khăn, sau đó không chút do dự trở tay chém xuống, một loạt động tác như nước chảy mây trôi vậy.

Song lúc này Trường An thậm chí không hề trốn, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ – tiểu đồ đệ này luôn thích xông lên trước, xưa nay không bao giờ nhớ mình đang cầm cái gì trong tay.

Đao gỗ dài hơn đao nhọn vài tấc, bởi vậy Lộ Đạt còn chưa đâm mũi đao đến thì đã bị Trường An đập trúng cổ tay trước, lần này thanh đao nhọn hoàn toàn rời tay, Lộ Đạt bưng khuôn mặt bị đánh đỏ mà ngồi phịch xuống đất.

Gã còn chưa kịp ngẩng đầu thì đao gỗ đã đè ngay sau cổ.

Một vòng người xem náo nhiệt chung quanh kêu lên: “Hay!”

Trường An triệt thanh đao gỗ, chỉ vào cọc gỗ ở bên nói: “Trong ba tấc, chém ngang đâm dọc mỗi loại ba trăm lần, đi đi.”

Lộ Đạt chán nản sờ đầu, bò dậy làm bạn với Thanh Lương mà đi.

Trường An đưa mắt nhìn Thanh Lương, chỉ thấy tên kia dùng hai tay cầm một thanh loan đao, đỏ mặt tía tai ra sức chém xuống, chính là động tác bổ củi tiêu chuẩn, cực kỳ mất sức, cọc gỗ nho nhỏ nọ trông như nhân bánh bị dao băm nát, bụi gỗ bay lung tung, trong vòng một trượng xung quanh không có ai.

Khóe mắt Trường An tức khắc giật giật theo.

Thanh Lương y như một khúc gỗ mục, đã là thú nhân nhưng đến nay vẫn chưa học được cách hóa thú. Không phải không hóa được, mà là bốn chân gã phối hợp không lưu loát, còn đi bước chân của loài cá tám chân, khi chạy có thể xoắn chân trước và chân sau vào nhau – đừng nói bốn chân, bình thường khi đi bằng hai chân, mỗi lúc hồi hộp gã đều bước cùng tay cùng chân.

Trường An nghĩ mãi không sao hiểu nổi tình huống này, rốt cuộc hoài nghi đầu óc gã khả năng là có chút vấn đề, bởi vậy khá thương hại, thái độ đối với Thanh Lương cũng coi như ôn hòa.

May mà y dù cho ôn hòa, Thanh Lương nhìn thấy Trường An vẫn run cầm cập, nên đa phần đều là Lộ Đạt dạy, bằng không Trường An hoài nghi mình phải bóp chết tên đồ đệ cực kỳ ngốc này trước.

Hoa Nghi và Sách Lai Mộc từ đằng xa đi tới, thì ra là A Hách La muốn cáo từ, nói là sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.

Sách Lai Mộc thấp giọng nói: “Đi đúng lúc lắm, lều và nhà của chúng ta cũng dựng được quá nửa rồi, một khi dọn khỏi sơn động, nơi đây sẽ xem như bộ lạc mới của chúng ta, bà ta mà còn không đi, thì chỉ sợ là phải đánh nhau.”

Nói xong Sách Lai Mộc lắc đầu thở than: “Nếu không phải đám nhóc điểu nhân nhất định cần có tiểu ngũ chỉ diệp cực bắc mới ấp nở được, ngài thấy bà ta có thể thành láng giềng hòa thuận, chịu yên ổn với ngài”

Hoa Nghi cười nói: “Nếu không phải như vậy, ta có thể để bà ta vào, tự dưng cho món nhân tình Bà ta là một con sói cái, ta cũng phải xem ‘trong nhà’ không có thứ gì để mưu đồ, mới cho vào nhà được.”

Sách Lai Mộc cười nói: “Không phải sao, nơi này là một địa phương tốt, dựa núi kề biển, trên đỉnh núi có rừng rậm, địa thế hẹp dài kéo thẳng đến sơn khẩu, đằng sau là bình nguyên mênh mông, trồng gì cũng được. Song nếu thật sự đánh nhau cũng chẳng thấy cao minh đến đâu, trước không thành chắn sau không đường lui, ngài nói phải làm sao”

Hoa Nghi cười nhạo một tiếng, đường nét khuôn mặt căng cứng, thoạt nhìn hơi lãnh khốc: “Thành chắn Cả bình nguyên này đều là của ta – ngươi yên tâm, mùa đông giá buốt này qua đi, những kẻ may mắn còn sống đều bận nghỉ ngơi dưỡng sức, trong dăm ba năm không đánh nổi, sau dăm ba năm, ta trái lại muốn xem, ai còn dám làm càn trước mặt ta”

Hai người bước vào đám đông, chỉ thấy Tạp Tá toàn thân ngứa ngáy, nhảy lên muốn so một chút với Trường An, cả hai đều dùng đao gỗ, chung quanh bắt đầu ồn ào.

Khuôn mặt đầy lạnh lùng của Hoa Nghi lập tức ôn hòa hẳn, y chăm chú nhìn Trường An một lúc lâu, mới lơ đãng nói khẽ với Sách Lai Mộc: “Nhà cửa nếu đã dựng xong xấp xỉ rồi thì ngươi vẽ ra đi, giống như phương nam vậy, ta muốn lập một tòa ‘thành’ ở nơi này… Ngươi nói cũng có lý, bình nguyên khoáng dã quả thật không dễ quản, cho dù chúng ta tương lai chiếm chỗ nhiều hơn, cũng dễ dàng chiếm một nơi mất một nơi, nếu có trạm kiểm soát như thế thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.”

Sách Lai Mộc vốn định đưa ra kiến nghị này, Hoa Nghi tự mình nói ra, hắn vốn nên cao hứng, nhưng lúc này liếc thấy dáng vẻ xuân sắc tràn trề của Hoa Nghi, Sách Lai Mộc quả thực chẳng còn hứng thú mở miệng, chỉ sợ mình bị lây khuôn mặt ngu ngốc.

Tạp Tá và Trường An ngươi tới ta đi, Tạp Tá có sức lực, múa đao gỗ uy vũ sinh phong, thỉnh thoảng kêu la một hồi, náo nhiệt cực kỳ. Động tác của Trường An lại không mạnh, nếu quan sát cẩn thận thì thấy tay chân y cơ hồ mềm nhũn, chỉ có khoảnh khắc lưỡi đao đẩy ra mới đột nhiên gia tốc, không chịu lãng phí mảy may sức lực.

Họ trốn tai trong sơn động, nhất thời vô công rồi nghề, còn chưa tới khoảng thời gian gặm vỏ cây thiếu thốn thức ăn như trước kia, một đám hán tử buồn chán cùng cực luôn dư thừa sức lực, cho nên ở trong sơn động rảnh đến đau trứng, mỗi ngày vô sự chỉ đành động thủ với nhau để hoạt động gân cốt. Thử tay nghề với người mình cần phải điểm đến là dừng, thành thử cả một mùa đông Trường An chưa từng động tới mã đao.

Sách Lai Mộc ở bên quan sát, không biết nguyên do là bởi vì dùng đao gỗ hay cuộc sống lang bạt kỳ hồ hai năm qua khiến trong lòng có biến hóa, chẳng có ai chỉ đạo, Trường An chỉ dựa vào loại ngộ tính và linh khí khó tin nào đó, lộ số sử đao bắt đầu chậm rãi trở nên nội liễm.

Khi lần đầu tiên gặp thiếu niên này, Sách Lai Mộc đã cảm thấy y là một thanh đao, lạnh buốt mà nhuệ khí tất lộ, hiện giờ thanh đao này đã tự mình tìm được một cái vỏ gỗ khéo mà như vụng, thu hết toàn bộ hàn quang kia vào trong.

Tạp Tá dùng sức mạnh kẹp chặt đối thủ, vẫn không chịu sơ suất, dường như muốn sử dụng chiêu Trường An dùng để đánh bay đao của Lộ Đạt. Tạp Tá là một đại hán, đao gỗ sống dày hơn hai tấc có thể bị hắn thoáng chốc bẻ gãy, Trường An đương nhiên không chịu kéo tay với hắn, lập tức buông tay.

Một đầu đao mất lực, đao liền bị Tạp Tá xoay tròn trên không trung.

Trường An đột nhiên nghiêng người, một tay đè trên chuôi đao vô cùng chuẩn xác, từ nơi cao áp xuống, đao gỗ lập tức mượn sức của chính Tạp Tá đâm vào bụng hắn, Tạp Tá hoảng sợ, vội lui ba bốn bước, đón đỡ phía dưới, trước ngực chợt mất che chắn.

Chính là giây lát này, Tạp Tá thấy hoa mắt, trên tay trống không, trong lòng căng thẳng, phản ứng lại được thì Trường An đã đem thanh đao gỗ kia chỉ vào yết hầu từ dưới lên trên.

Mọi người vây xem lại ồ lên khen hay.

Sơn Khê ồn ào nói: “Tạp Tá, ngươi chiến hoài bại hoài, bám riết không tha! Nếu đây là đao thật thì ngươi đã sớm bị xâu thành vài xiên thịt, nướng chín luôn rồi!”

Tạp Tá thở hổn hển bổ đến: “Ta xiên ngươi thành xiên thịt trước!”

Hai người theo tiếng lăn xả vào nhau.

Hoa Nghi lấm la lấm lét vẫy tay gọi Trường An: “Trường An, qua đây, ta cho ngươi thứ này hay lắm.”

Trường An đầu vã mồ hôi, muốn cởi áo ngoài, bị Hoa Nghi kiên định ngăn lại: “Cảm lạnh là ta đánh ngươi – lấy cái này mà cột tóc, tiện thể chải đám lông xù trên đầu cho gọn gàng vào.”

Nói rồi y lấy từ trong lòng ra một sợi dây cột tóc, khảm san hô đỏ rực, điểm thêm một vòng lông trắng như tuyết, cọ trên tay vừa mềm vừa xù, trông rất đẹp mắt.

A Diệp trông thấy lấy làm kinh hãi, trừng mắt nhìn Hoa Nghi: “Đây chính là…”

Tạp Tá lơ luôn Sơn Khê đang khiêu khích không thôi, lao đến bịt miệng nữ nhân của mình, nháy mắt ra hiệu bảo nàng ngậm miệng.

Thấy hắn thức thời như thế, Hoa Nghi gật đầu tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.

Dây cột tóc này không phải đồ vật bình thường – thú nhân nếu gặp ý trung nhân, sẽ tặng thứ như thế này cho đối phương làm tín vật đính ước, phần lớn là một sợi dây cột tóc hay đai lưng, cũng có vòng cổ chuyên cho nữ hài tử trẻ tuổi đeo, bên trên bện lông của mình khi trong hình dạng thú – nói theo cách thông tục là để trên người đối phương có mùi của mình, cũng giống như chó đực đi đái vậy, cho người khác biết người này là của ta.

Nếu đối phương nhận, trước khi được cưới về, người khác nếu muốn có ý với y thì phải tìm chủ nhân tặng đai lưng hoặc dây cột tóc kia quyết đấu trước mới được.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, tuy trong lòng rất khinh thường thủ đoạn kiểu này, nhưng sợ uy quyền của thủ lĩnh, trừ A Diệp chính trực thì rốt cuộc chẳng ai định mở miệng nhắc nhở Trường An.

Hoa Nghi thấy Trường An nhận lấy không hề cảnh giác, liền đưa tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc buông trên vai y, cười tít mắt nói: “Có đẹp không”

Trường An: “Đẹp – đây là lông nhổ trên người con gì vậy”

Nụ cười của Hoa Nghi “con gì” lập tức khựng lại.

Trường An hiếu kỳ thò tay sờ thử, vô tri hỏi: “Là chó à”

Trong ấn tượng của y, bình thường chỉ có động vật chết mới rụng lông.

Sách Lai Mộc lặng lẽ cười bò ra đất, Tạp Tá thông minh nhất, biết trò hề của thủ lĩnh không thể xem được, liền vác A Diệp lên, lấy cớ đi xem lều trại mới dựng của nhà hắn, thoáng cái mất tăm. Mà mọi người vốn ngồi dưới đất cũng đều phản ứng không chậm, lập tức tốp năm tốp ba đứng dậy, tùy tiện tìm cớ chạy mất.

Hoa Nghi bỗng nhiên biến thành hình thú, dùng chóp mũi đẩy Trường An ngã nhào.

Trường An ngồi dưới đất, nhìn thấy cự thú trắng như tuyết này, bấy giờ mới thình lình tỉnh ngộ nói: “A! Thì ra là trên người ngươi!”

Hoa Nghi khẽ “ngoao” một tiếng, cúi đầu ủy khuất cọ cọ Trường An như làm nũng.

Chỉ thấy Trường An bò dậy, thoáng lo âu vỗ về đầu cự thú, nói: “Ôi, đang yên đang lành, sao ngươi lại rụng lông Không bị bệnh gì chứ Đừng có trụi lông nha.”

Hoa Nghi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngậm cổ ném y đi xa tít.

Sau đó hóa thành hình người, mặt đen sì, thất khiếu bốc khói mà quay về, rốt cuộc có tâm tình thương lượng chính sự quy hoạch “thành” với Sách Lai Mộc.

Hoa Nghi có chút dự cảm không tốt, về sau nếu thật sự phải sống cả đời với loại như vậy, sớm muộn cũng có một ngày y bị Trường An chọc tức chết tươi mất thôi.

Xuân đến, cỏ xanh dần lan khắp triền núi, những đóa hoa nho nhỏ nở ra, chúng bền bỉ hơn con người nhiều, mùa đông dài cỡ nào cũng chẳng thể làm chúng chết cóng, hiện giờ gió xuân thổi là lại nảy mầm.

Lúa mạch mọc hoang trên bình nguyên bắt đầu đâm chồi non, đám động vật nhỏ không biết lúc trước trốn đến đâu cũng lục tục ló đầu.

Hoa Nghi dẫn dắt bộ lạc thu nhặt những tảng đá to trên núi, vận đến đầu kia bình nguyên, do Sách Lai Mộc đốc công, bắt đầu kiến tạo tường thành lớn như phương nam, phảng phất muốn vung đại bút, nhét hết bình nguyên phì nhiêu vào trong túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.