Bàn Sơn

Chương 84: Đi sô pha ngủ




“Đây là đâu?”

“Schindler”.

“Schindler’s List(*)?”

Hễ giấy ở cửa sổ bị chọc thủng là màng ngăn biến mất, Khanh Khanh gạt bỏ sự lo lắng và bất an, tiếp nhận tình cảm này, ngả người vào lòng Phí Duật Minh, liếc nhìn xung quanh.

Anh khen ngợi vuốt trán cô: “Cũng gần như thế”.

Ở trước cửa chính có một ngọn đèn bão, ánh sáng hài hòa, ấm áp. Anh nắm tay cô, trong chiếc áo khoác của anh có hơi ấm của hai người.

“Nhà hàng, “Cảng Schindler”, em nhìn biển kìa”.

Khanh Khanh hướng mắt nhìn theo tay anh, phát hiện trên cánh cửa ngoài ngọn đèn bão còn có bức tượng gỗ hình bánh lái trong hàng hải, phía dưới có treo một tấm gỗ tối màu, giống như được lấy trên thùng bia, phía trên có gắn hình dao dĩa và một miếng lạp sườn Đức ngoại cỡ.

“Nhà hàng của Đức, rất ngon, anh rất thích”.

Lúc vào cửa, mặt Khanh Khanh vẫn đỏ ửng. Hai người nắm tay nhau tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Anh rất lịch sự, để cô ngồi vào chỗ rồi mới sang chỗ ngồi ở phía đối diện. Chiếc bàn hình vuông nhỏ dành cho hai người rất ấm áp, trên bàn có một ngọn nến. Nhà hàng không đông khách lắm, cạnh quầy bar có mấy người Đức đang uống bia, nói chuyện.

Lúc nãy Khanh Khanh bị rơi giày. Phí Duật Minh bế cô đi tìm giày, mấy người đi qua đường mỉm cười với họ, lại còn theo họ vào “Cảng Schindler”. Anh sống ở nước ngoài đã lâu, suy nghĩ rất thoáng, không bận tâm đến những điều đó. Nhưng Khanh Khanh thì khác, cô sợ những người uống rượu ở quầy bar nhìn thấy, cố tình kéo dịch ghế để anh chắn ánh mắt của người lạ.

Không khí trong nhà hàng rất thư thái và đặc biệt. Những chiếc ghế cao được làm từ những thùng bia, trải một tấm đệm dày. Chỉ cần ngồi lên là sẽ bị lún xuống, chân cũng không chạm đất, ngả lưng vào thấy rất mềm, giống như một chiếc giường nhỏ. Những tua rua trên rèm cửa sổ kết thành hình hoa rất đặc biệt. Trên mỗi bàn đều có một tấm biển nhỏ giống như hình phao cứu sinh của thủy thủ lực sĩ Popeye.

Ngồi được một lúc, Khanh Khanh cảm thấy tự nhiên hơn một chút, ngồi nghịch những giọt nến chảy xuống. Trong nhà hàng vang lên bản nhạc bằng tiếng Đức. Người phục vụ trong trang phục truyền thống của Đức bưng thức ăn lên cô mới nghiêm túc đặt tay ra sau tấm biển.

Phí Duật Minh nói chuyện với người phục vụ bằng tiếng Đức, nghe có vẻ lưu loát hơn tiếng Anh, tiếng Trung rất nhiều. Nét mặt cũng tự nhiên giống như đang ở nhà mình. Thức ăn đã được bày kha khá, đột nhiên anh nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi: “Có muốn nếm thử món cháo lưỡi không?”.

“Đừng!”. Chỉ nghe tên thôi Khanh Khanh đã sợ lắm rồi, lắc đầu lia lịa, ngoảnh mặt sang một bên. Người phục vụ vừa viết vừa cười, lại còn nói đùa với Phí Duật Minh bằng tiếng Đức, không biết hai người họ nói gì, chỉ thấy Phí Duật Minh có vẻ rất vui.

Gọi món xong, Phí Duật Minh vẫn nắm tay cô, dường như vẫn muốn cười, vết lõm trên cằm sâu hơn. Hôm nay anh cười rất nhiều, nhiều nhất kể từ ngày hai người quen nhau.

“Lúc nãy anh ta nói gì em?”.

“Không có gì, bọn anh nói món cháo lưỡi rất ngon”.

Anh không những cười mà còn mang thực đơn bằng tiếng Trung cho cô xem, quả nhiên có món cháo lưỡi. Khanh Khanh ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, không mong chờ những món ăn của Đức nữa.

“Anh lớn lên bằng những món ăn này đấy”. Món nguội đầu tiên được bưng lên, anh nếm một miếng rồi nói. Sau đó anh bày dao dĩa cho Khanh Khanh, dặn cô phải nếm thật kỹ.

Những thứ trong đĩa Khanh Khanh chưa nhìn thấy bao giờ, sau này mới biết nó có một cái tên rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với những món ăn Trung Quốc mà cô vẫn thường ăn. Sau đó là một bát canh rau và một món ăn chính. Món ăn Đức không tinh xảo như món ăn Pháp, món ăn Ý, rất nhiều thịt, xúc xích lạp sườn và salad bánh mỳ, mùi vị hơi nồng, gia vị cho thêm rất nhiều mù tạt, rượu trắng và mỡ bò, vừa nấu vừa hầm vừa hấp, Khanh Khanh vừa ăn vừa uống nước lạnh.

Từ nhỏ đến lớn Phí Duật Minh được thưởng thức rất nhiều món ăn ngon. Mỗi món ăn mới được bày ra anh lại cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng cô. Khanh Khanh kén ăn, ngửi thấy mùi tỏi hay mùi bơ là lại tránh, cuối cùng ngay cả thịt hun khói và khoai tây chiên trong đĩa cũng đẩy cho anh, chỉ ôm giỏ bánh mỳ ăn bánh mỳ rắc vừng. Thấy cô ăn bánh mỳ ngon lành, Phí Duật Minh cũng thấy ngon miệng hơn.

Trên bàn ăn của người Đức nhất định phải có bia. Vì phải lái xe, Phí Duật Minh không thể uống bia rượu. Nhưng ông chủ vẫn đặt một vại bia cạnh món ăn chính. Ban đầu Khanh Khanh không kìm được muốn nếm thử, cô nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị của bia München thật sảng khoái, đúng là danh bất hư truyền, không thua kém gì món ăn chính. Cô nhanh chóng bị cuốn hút bởi mùi vị ấy. Về sau bánh mỳ cô cũng không muốn ăn nữa, ăn điểm tâm xong lại nâng cốc mỗi lúc uống một chút, càng uống càng nhiều, càng uống càng phấn khích, vại bia ấy đã bị cô uống hết một phần năm.

Phí Duật Minh dùng tiếng Đức gọi nhân viên lại nói một vài câu, bảo người mang cốc bia đi rồi đổi loại nước uống khác cho Khanh Khanh. Cô uống no bia, cảm giác toàn thân nóng ran, ngả người vào ghế nghe anh nói.

Họ vừa quyết định đến với nhau. Đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên, vì thế có rất nhiều chuyện để nói và có rất nhiều thứ chưa hiểu hết. Phí Duật Minh nói về bản thân anh, quá khứ của anh, người thân của anh và tất cả những điều có thế nói hay không thể nói. Anh không phải là người ít nói như Khanh Khanh đã nghĩ, chỉ vì không quen nên mới tỏ ra lạnh nhạt như thế. Một khi đã thân quen, chiếc máy nói vừa mở, cô nhanh chóng nhận ra anh là một người rất biết cách nói chuyện, chí ít thì nghe những chuyện mà anh kể, Khanh Khanh càng nghe càng thấy lôi cuốn. Anh đã từng trượt tuyết ở ngọn núi nào, cùng đoàn xe đi đến những nơi nào thi đấu, anh học đại học, anh sửa xe, anh lái Hummer chứ không phải xe của Đức, bạn bè của anh, công việc hiện tại của anh… Cuối cùng anh nói bản nhạc anh bật lúc ở trên xe là Dreaming of Andromeda (giấc mơ của thiên hà Andromeda, ND), là bài hát anh thích nhất trong album mới của nhóm nhạc điện tử của Đức.

Lúc đầu Khanh Khanh ngả người vào ghế, sau đó có những ý nghĩ vụn vặt mơ hồ, cô chống tay lên cằm, đắm mình vào những câu chuyện của anh hồi còn ở châu Âu, dường như chính mình cũng đang mơ một giấc mơ của thiên hà Andromeda.

Về sau cô bắt anh phải nói chuyện bằng tiếng Trung, chỗ nào không diễn đạt được thì giải thích bằng tiếng Anh. Dù sao thì Phí Duật Minh cũng không học ngôn ngữ, khả năng nghe tiếng Trung còn khá một chút nhưng khi nói thì lại mắc phải vấn đề về thanh điệu. Khanh Khanh bị anh chọc cười, thỉnh thoảng lại cười rất to, thu hút ánh mắt của những người ngồi cạnh quầy bar. Cô sửa lại lỗi phát âm cho anh, xin phục vụ một tờ giấy, nhìn anh viết tên tiếng Trung của mình bằng tay trái, sau đó biểu diễn viết bằng hai tay.

Cuộc hẹn hò này vừa lãng mạn vừa vui vẻ. Khanh Khanh không nhớ ăn đến mấy giờ, đến lúc thanh toán thì cô đã ngà ngà say. Phí Duật Minh phải dìu cô cô mới đứng vững được, đi thẳng có chút khó khăn.

Ngọn đèn bão trước “Cảng Schindler” đung đưa trước mắt Khanh Khanh. Cô bị nhét vào trong xe, ngồi ở khe hở giữa ghế lái phụ và ghế lái chính, nở nụ cười chờ Phí Duật Minh lên xe, muốn được nghe anh truyền khẩu lệnh.

Phí Duật Minh lùi xe rất vững, lái được một đoạn lại dừng lại. Người cô mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi suốt một ngày bị xua tan, vì thế khi anh ghé sát lại hôn cô cô cũng không hề phản kháng, ngược lại còn phối hợp rất nhịp nhàng. Đầu lưỡi của anh phảng phất mùi bia thoang thoảng trong miệng cô. Anh hôn rất nhẹ nhàng, mút bia trên môi cô, nghe cô cười ngờ nghệch.

Phí Duật Minh không uống một ngụm bia nào, rất tỉnh táo. Khanh Khanh thì đã uống say, hơi thở trên mũi nóng ran, phả vào mặt anh, đôi mắt mơ màng. Hôn xong, cô lại chủ động ôm anh, hôn lên má, lên mặt, sau đó ngả đầu vào vai anh, không nói gì.

Nói về kỹ năng hôn cô còn hạn chế nhưng với anh như thế là quá đủ. Anh bật đèn xe, đỡ Khanh Khanh ngồi thẳng, chỉ tay vào chiếc váy hoa của cô.

“Để anh xem vết thương lần trước”.

Khanh Khanh tưởng rằng mình rất tỉnh táo, thực ra không hiểu Phí Duật Minh muốn làm gì, liền “vâng” một tiếng. Chiếc váy bị kéo lên, đôi tất trắng lộ ra, trên nữa là làn da trắng mịn. Tay anh chạm vào làn da trắng mịn ấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Vì hơi ngứa nên cô ngồi tránh ra, ngả người vào cửa xe, cười khanh khách, nhưng ánh mắt vẫn rất mơ hồ.

Phí Duật Minh hỏi cô: “Còn đau không?”.

Khanh Khanh lắc đầu, sợ anh không nhìn rõ lại còn ra sức kéo váy thật cao.

Khi váy được kéo trên đầu gối, anh kịp thời cầm tay cô, ngăn không để cô kéo thêm nữa. Anh tìm thấy vết bầm tím trên đầu gối của cô, đã nhạt đi nhiều rồi, ấn vào cũng không thấy cô có phản ứng gì, liền nhanh chóng kéo váy xuống. Cô lại tự giác ngả vào người anh, nằm bò trên vai anh.

Phí Duật Minh khẽ vỗ lưng cô, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ rất nhiều. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu, ghé vào tai cô và hỏi: “Theo anh về nhà được không?”.

Khanh Khanh đang gối đầu rất thoải mái. Ấn tượng rõ nét nhất trong đầu là ngực anh rất nhiều thịt, gối đầu rất thoải mái, vì thế anh nói gì cô cũng không chú ý nghe kỹ. Cô đã rất tin tưởng anh, hơn nữa nghe anh hỏi “cái gì đó cái gì đó được không?” cô không nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng.

Cô “vâng” một tiếng Phí Duật Minh lại cười, nụ cười mãn nguyện giống như lúc cô nhận lời với anh. Anh không hề đường bệ đạo mạo, cũng không phải là chính nhân quân tử, chỉ là một người đàn ông bình thường đắm mình trong tình yêu. Người mình yêu đang nằm trong lòng mình. Nếu là mười năm trước rất có thể cách làm trực tiếp nhất là lái xe đưa cô ấy về nhà, có điều bây giờ lý trí nói với anh rằng làm như vậy là không được. Dù sao thì anh đã nói với cô rằng anh rất nghiêm túc.

Nghiêm túc, tiêu biểu cho sự tôn trọng và trách nhiệm, vì thế anh không có ý định nóng vội.

Trên đường đưa cô về nhà, Phí Duật Minh vừa kiềm chế ham muốn, vừa khâm phục ý chí trấn tĩnh của mình. Con vịt con đã nấu chín lại để cho nó bay đi thế này. Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn thấy rất vui.

Khanh Khanh ngả người vào cửa xe ngủ ngon lành. Khoảng thời gian trước đó cô không được nghỉ ngơi đầy đủ, một chút cồn đã làm thả lỏng dây thần kinh căng chặt. Cô không hề có một chút ấn tượng gì với những chuyện xảy ra sau đó.

Khi chiếc xe gần đến khu Champagne Tower, anh tìm một chỗ đỗ xe, đến cửa hàng gần đó mua một cốc cà phê nóng. Lúc quay về mở cửa xe, trong xe lan tỏa mùi bia ấm áp cùng với mùi của cô. Anh đặt cốc cà phê trước kính chắn gió, nhặt chiếc áo vest mà cô đã làm rơi. Thấy cô cuộn mình như vậy ngủ không thoải mái chút nào, anh quyết định chỉnh ghế sau cao hơn một chút, bế cô ra ghế sau nghỉ ngơi.

Ghế sau của xe Hummer rất rộng, khi nằm xuống Khanh Khanh có thể duỗi thẳng chân tay, nét mặt rất thỏa mãn, không hề có ý muốn tỉnh lại. Phí Duật Minh gấp áo vest thành gối kê dưới đầu cô, tìm tấm thảm dự trữ trong xe đắp lên người cô. Sau khi làm xong tất cả, anh ngồi xuống ghế lái uống cà phê, tắt đèn, bật đài nghe bản nhạc Dreaming of Andromeda, nhắm mắt nghỉ ngơi. Rất có thể là vì tiến triển rất thuận lợi, tâm trạng cũng thoải mái nên anh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Hai người bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc, nhạc chuông là một bài hát tiếng Nhật. Người tỉnh dậy trước là Phí Duật Minh. Anh tìm một hồi lâu mà không biết tiếng nhạc phát ra từ đâu, ngoảnh đầu lại thấy ghế sau “cạch” một cái, không biết Khanh Khanh va vào chỗ nào mà suýt xoa một tiếng rồi vội vàng sờ túi, nhạc chuông là do Mục Tuần cài đặt riêng cho cô.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Mục Tuần, giọng nói không mấy vui vẻ, Khanh Khanh bỗng thấy lòng mình chùng xuống.

“Em đang ở đâu? Mấy giờ rồi mà vẫn chưa về nhà?”.

Dụi mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, Khanh Khanh như chợt bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt. Vì không uống nhiều lắm nên ngủ một giấc cũng tỉnh bảy tám phần, thêm vào đó là vì sợ hãi nên cô hoàn toàn có tỉnh táo, trong lòng rất hoảng hốt: bị bắt được thì làm thế nào?

“Nói đi chứ, đang ở đâu? Anh đang ở trường em, bảo vệ nói không nhìn thấy các em họp hành gì cả. Thất Thất, nói đi chứ, em sao thế?”.

Mục Tuần nói liên hồi khiến Khanh Khanh lúng túng không biết phải làm thế nào.

“Anh út… em… anh út…”.

“Em đang ở đâu? Anh đến đón em, có phải là xảy ra chuyện gì không?”.

“Không không không, em…”. Cô nhìn thấy cốc cà phê trước kính chắn gió, “bọn em đang uống cà phê”.

“Nửa đêm rồi uống cà phê cái gì cơ chứ? Uống với ai? Uống ở đâu?”. Mục Tuần càng nghe càng tức giận, nói rất to, ngay cả Phí Duật Minh ngồi ở ghế lái cũng nghe thấy, lập tức giật điện thoại định nhấn nút tắt.

“Làm gì thế? Anh út đang nói mà!”.

Cô với lên đòi điện thoại, vì cuống quá nên giọng nói có chút nghẹn ngào. Hai anh em họ tình cảm sâu sắc, lớn bằng ngần này rồi rất hiếm khi thấy Mục Tuần giận dữ như thế. Cô lo anh cúp máy tùy tiện sẽ gây ra hiểu lầm.

“Em đừng hoảng hốt, đừng nói lung tung, đã ở cổng nhà em rồi, anh sẽ đưa em về ngay đây”, Phí Duật Minh vuốt ve khuôn mặt hốt hoảng của cô rồi đưa điện thoại cho cô, khởi động xe, “Em gọi lại cho anh ấy, nói là sắp về đến nhà rồi, liệu mà nói chuyện với anh ấy”.

Khanh Khanh vẫn chưa kịp gọi đi thì điện thoại của Mục Tuần đã gọi đến. Cô nhấc máy, đầu bên kia không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của Mục Tuần: “Thất Thất, em đang ở cùng ai?”.

“Anh út, em sắp về đến nhà rồi, anh mau về đi”, Khanh Khanh không chắc lắm, giọng nói vẫn rất run.

Chỉ vài phút chiếc xe đã đến khu Champagne Tower. Vì cô chỉ đường nên anh rất dễ dàng tìm thấy khu nhà nơi cô và ông bà nội đang ở. Phí Duật Minh cố tình lái xe đến trước tòa nhà cách đó một đoạn, tìm một chỗ không có nhiều ánh sáng rồi đỗ xe giữa mấy chiếc xe đang đỗ ở đó.

Khanh Khanh bước xuống từ cửa sau, chưa mặc xong áo khoác vội vàng chạy về nhà. Phí Duật Minh chạy xuống xe, kéo tay cô dặn dò mấy câu: “Đừng lo lắng, từ từ nói, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh chưa đi đâu”.

Anh đưa cốc cà phê cho cô uống một ngụm, vừa buông tay ra cô liền chạy đi, chạy được mười mấy bước lại ngoảnh đầu lại vẫy tay với anh. Vì tình hình đặc biệt, anh không đi theo mà quay về xe tìm điếu thuốc.

Khanh Khanh đứng trên con đường nhỏ cách đó vài trăm mét, không về nhà ngay mà đứng quay mặt về phía cửa ra vào. Không đầy mười phút, từ xa vang lên tiếng động cơ xe máy, một chùm sáng nhanh như chớp dừng lại trước căn hộ cô đang sống.

Phí Duật Minh không nhìn rõ dáng vẻ của người lái xe nhưng vẫn còn nhớ những đường nét của người anh đã gặp lần trước.

Người đó xuống xe, dựng chiếc xe máy một bên, vừa bỏ mũ bảo hiểm ra liền kéo tay cô nói chuyện. Phí Duật Minh không thể nghe thấy hai người đang nói chuyện gì, chỉ có thể đoán. Hai người đứng rất gần, trông rất thân mật, cuối cùng cô bị người đàn ông kia kéo về nhà. Trước khi vào nhà, cô vẫn ngoảnh đầu lại nhìn về phía anh.

Phí Duật Minh chờ ở dưới rất lâu, tiếng nhạc trong xe cũng đã tắt, hai mươi phút sau điện thoại mới đổ chuông. Cô vội vội vàng vàng hình như còn phải làm gì đó, chỉ nói vài câu đơn giản: “Anh mau về nhà đi, lái xe cẩn thận” rồi cúp điện thoại.

Anh vốn định nói chuyện với cô, nhìn màn hình đã trở về với trạng thái bình thường, trong lòng thấy hơi buồn. Anh đặt điện thoại trước kính chắn gió, cốc cà phê cô chỉ uống một hai ngụm cũng đặt cạnh đó. Rõ ràng đó là anh trai của cô nhưng cảm giác giống như một người đàn ông có ý đồ với cô.

Phí Duật Minh không vội đi, đứng dưới hút xong điếu thuốc, bóp nát đầu mẩu thuốc, chìm vào suy tư.

Sáng hôm sau thức dậy, hai mắt Khanh Khanh vẫn còn sưng, đầu cũng đau nhức, tất cả là vì chuyện tối qua.

Lúc đầu cô tưởng rằng chỉ cần nũng nịu một chút là có thể qua được mặt Mục Tuần. Kết quả về đến nhà, gặp ông bà nội rồi, vừa gọi điện cho Phí Duật Minh xong, Mục Tuần liền gọi cô ra ngoài, kéo cô đến phòng anh nói là có chuyện cần hỏi.

Sau khi trưởng thành họ thường xuyên đấu khẩu với nhau nhưng rất ít khi cãi nhau thật, tình cảm vẫn rất tốt đẹp, vì thế Khanh Khanh không nghĩ nhiều mà đi theo anh. Cô bị Mục Tuần lôi vào phòng, một người chưa bao giờ nói nặng lời như Mục Tuần bỗng chốc lớn tiếng trách mắng như té nước vào mặt cô.

“Vì sao lúc nãy em nói dối?”. Anh đứng bên cạnh bàn máy tính thường ngày vẫn chơi trò chơi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt không còn dịu dàng trìu mến mà thay vào đó là sự nghiêm khắc giống như một quan tòa đang xét xử, đợi câu trả lời của cô.

Khanh Khanh đã uống rượu. Mặc dù lúc xuống xe Phí Duật Minh đưa cho cô cốc cà phê để xúc miệng nhưng mùi rượu vẫn không bay đi hết. Mục Tuần vừa nhìn thấy cô là nhận ra ngay, có điều anh không muốn nhắc đến. Ở bên ngoài cô ấp a ấp úng giải thích vòng vo, muốn lấp liếm cho xong. Trước mặt ông bà nội anh giúp cô nói dối, nhưng anh vẫn tức giận, hơn nữa không phải chỉ là ngày một ngày hai.

Bắt đầu từ khi Khanh Khanh đến nhà học sinh dạy gia sư, số ngày có mặt ở nhà ít hơn trước không nói làm gì, cũng không thân thiết tâm sự mọi điều với Mục Tuần như trước đây. Cô thấy mọi thứ vẫn bình thường, thực ra không chỉ Mục Tuần mà ngay cả ông bà nội cũng nhận ra cháu gái không còn giống như trước.

“Nói đi, uống rượu ở đâu? Uống với ai? Nếu em không nói thật thì sau này không cho em đi làm gia sư gì hết. Nhà không thiếu tiền, không cần em hết giờ làm phải chạy đi làm thêm. Hôm nay trường em họp ư? Em họp với ai? Họp ở đâu? Nội dung cuộc họp là gì? Vì sao bảo vệ trường em không biết chuyện này? Có biết là nửa đêm nửa hôm con gái ở một mình nguy hiểm như thế nào không?! Đây không phải là trung tâm thành phố, ra khỏi Champagne Tower cũng chẳng có mấy cột đèn đường, buổi tối gặp kẻ xấu trên đường thì làm thế nào? Em vẫn không nói thật đúng không? Uống rượu với ai? Trai hay gái?”.

Mục Tuần càng nói càng tức, càng nói càng gay gắt, đi từ bàn máy tính ra cửa rồi lại đi từ cửa đến bàn máy tính. Dáng vẻ ấy của anh khiến Khanh Khanh sợ hãi, không dám nói dối nữa.

“Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải nói với chú thím thế nào đây? Ông bà nội biết thì làm thế nào? Muốn em ở nhà thường xuyên với ông bà, nhưng em suốt ngày chạy ngoài đường, lớn rồi nên cũng thay đổi rồi có phải không? Lát nữa anh gọi điện cho chú, để chú đón em về thành phố”.

Vốn dĩ vì giấu giếm sự thật nên cảm thấy lo lắng bất an, bây giờ bị Mục Tuần mắng như thế, Khanh Khanh vừa ân hận vừa ấm ức, chút vui vẻ khi ở bên Phí Duật Minh cũng tan biến.

“Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Người đưa em về nhà mấy lần trước là ai? Mấy ngày hôm nay em đi dạy gia sư ở đâu? Dạy ai?”.

Câu cuối cùng Mục Tuần gần như hét lên bên tai Khanh Khanh, hét xong rồi vẫn chưa thấy hả giận, đi lại ngồi cạnh bàn máy tính, vứt điều khiển sang một bên.

Trong lòng Khanh Khanh chất chứa biết bao tâm sự, muốn nói nhưng lại không dám nói, không biết có thể nói được bao nhiêu, người nhà biết được thì kết quả sẽ như thế nào? Bị Mục Tuần nhìn đến nỗi toàn thân run lên, Khanh Khanh che mặt, nói chuyện Ông Trác Thanh đưa đồ ăn sáng, không dám nhắc một từ nào về Phí Duật Minh.

“Còn nữa, ngoài người đưa đồ ăn sáng, còn có chuyện gì khác không?”. Anh hỏi rất nóng vội, nắm cổ tay Khanh Khanh ấn xuống ghế, “Em thành thực nói cho anh út nghe, có phải là còn chuyện gì khác không?”.

Khanh Khanh không thể chịu đựng được cái kiểu lúc cứng lúc mềm này, trong lòng cảm thấy chột dạ, nhưng bảo cô tiếp tục nói dối cô lại không biết cách, cuống một cái là lại khóc òa lên. Cô cũng không chịu ngồi, chỉ đứng ở cửa, lo lắng cho Phí Duật Minh, muốn bảo vệ anh. Cuối cùng cô không có sự lựa chọn nào khác, đành phải nói chuyện Shawn cưỡng hôn.

Chuyện này đã giấu được hơn nửa năm rồi nhưng Mục Tuần nghe xong vẫn thấy sốt ruột. Anh đạp một cái, chiếc ghế bên cạnh lăn lóc dưới đất.

“Sao em không nói sớm, mẹ kiếp!”. Mục Tuần là người nóng tính, tức đến tái mặt, giống như muốn đi ra ngoài đánh nhau. Khanh Khanh sợ hãi, vừa khóc vừa nấp cạnh cửa.

“Chỉ hôn một cái, đúng một lần…”.

“Một lần cũng không được! Em có ngốc không, nhà trường có biết không?”.

“Không biết…”.

“Vì sao em không nói? Đây là quấy rối tình dục! Tìm hiệu trưởng, khai thằng đó ra. Bình thường lúc ở nhà em thông minh lắm mà, vì sao lúc quan trọng lại không biết đường nói ra?!”

Mục Tuần rất to tiếng, ông bà đang ngủ cũng giật mình thức giấc. Thím Trương cùng họ chạy lên gõ cửa, muốn biết vì chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm hai anh em cãi nhau đến mức này.

“Ngày mai anh gọi điện cho chú thím, bảo họ đón em về thành phố sống. Còn tên giáo viên lưu manh ở trường em nữa, anh không tin em nói với hiệu trưởng bị quấy rối tình dục người ta sẽ mặc kệ không quản. Em không nói thì anh nói. Nó dạy lớp mấy? Người nước nào?”.

Khanh Khanh bị mắng đến nỗi không dám cãi lại. Bị cưỡng hôn đã mất mặt lắm rồi, cô lại giấu giếm không khai báo, chỉ biết khóc.

“Làm gì thế, liệu mà nói chuyện với Thất Thất”.

“Tiểu Lục Tử!”.

Ông bà nội ra mặt giảng hòa, cuối cùng biến thành đồng minh cùng nhau hỏi. Giáo huấn đến gần mười hai giờ, hỏi gì Khanh Khanh cũng mím môi không chịu nói. Mục Tuần không tức giận nữa, nhìn thấy cô khóc đến sưng cả mắt, buồn ngủ tới mức không thể mở được mắt ra, lại còn đứng ở cửa chờ bị xử lý. Anh cũng động lòng trắc ẩn, cảm thấy hối hận vì đã nặng lời như vậy.

Cuối cùng vẫn là thím Trương đứng ra hòa giải. Thím nói lý lẽ một lúc rồi kéo Khanh Khanh, khuyên cô về phòng ngủ.

Qua nửa đêm, Mục Tuần bình tĩnh trở lại, muốn đến phòng Khanh Khanh nói chuyện. Cô khóa trái cửa không trả lời anh, chui trong chăn khóc thút thít. Chút bực bội cuối cùng trong lòng Mục Tuần cũng biến thành lo lắng, vừa gõ cửa vừa xin lỗi. Cuối cùng Khanh Khanh vẫn mặc kệ anh, thực ra là cô đã khóc nhiều đến nỗi ngủ thiếp đi. Mục Tuần đi đi lại lại trên hành lang trước cửa một hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào, đành phải về phòng.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình, Khanh Khanh dùng mỹ phẩm che giấu, vừa đánh chút phấn, mặt đã trắng bệch như ma, cô thấy trong lòng chua xót, nước mắt lại trào ra. Trẻ con ở trường mầm non rất nhạy cảm, chỉ cần khuôn mặt của cô có một chút không vui là mười mấy đứa trẻ trong lớp có thể nhận ra ngay, vì thế Khanh Khanh chưa bao giờ nhăn nhó khi lên lớp.

Ông bà nội vẫn chưa dậy, thím Trương bày bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn ăn. Khanh Khanh vừa ăn vừa nghĩ đến những lời nói của Mục Tuần, không khỏi cảm thấy chua xót, liền đặt đũa xuống, về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp.

Vì hẹn hò với Phí Duật Minh nên những cuốn sách phải mang về nhà xem cô vẫn chưa xem. Cô đành phải chọn hai cuốn trong tủ sách, chuẩn bị bắt taxi rồi đọc lướt qua trên đường đến trường.

Khanh Khanh đẩy cửa, vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy chiếc xe máy màu bạc của Mục Tuần đỗ bên đường. Hai chiếc mũ bảo hiểm treo trên tay cầm. Mục Tuần ngả người vào xe, mặc chiếc áo khoác lông ngắn, chiếc quần bò rách mấy chỗ, cổ quàng chiếc khăn cũ mà cô tặng, tay xách túi nilon đựng gì đó.

“Cho em này, bánh rán, mới ra lò, hai quả trứng thêm chút hành hoa”. Sắc mặt Mục Tuần cũng không tốt, vừa nhìn là biết không ngủ đủ giấc nhưng vẫn cố gượng cười, “Tối qua anh hơi nặng lời, đừng giận nữa, sau này đừng để mọi người phải lo lắng, anh sẽ không để chú thím sang đón em”.

Nếu cứ cãi nhau mãi cũng không được, Khanh Khanh mềm lòng, chỉ sợ cãi nhau xong anh sẽ chủ động làm lành. Thực ra sống chung với Mục Tuần bao nhiêu năm, cả hai đã quá hiểu nhau, anh càng nói nặng lời càng chứng tỏ rất quan tâm đến cô.

Khanh Khanh chạy lại, không cầm bánh rán mà ôm lấy cánh tay của Mục Tuần, gối mặt lên vai anh, khịt mũi muốn nói lời gì đó vui vẻ nhưng cố kìm nén mãi, cuối cùng vẫn không kìm nén được, nước mắt lại trào ra.

“Anh út, sau này em sẽ chú ý, hai anh em mình cùng ăn bánh rán nhé…”.

Nói chuyện yêu đương đâu phải dễ dàng gì, đặc biệt là với một người lớn lên dưới con mắt của sáu ông anh trai như Khanh Khanh. Tuy ở nhà cô bướng bỉnh, đôi lúc cũng có chút quá đáng nhưng chỉ cần các anh nói nặng lời thì cô vẫn sẽ nghe lời, đặc biệt là Mục Tuần.

Trước đây cô kết bạn đều là bố mẹ chấm điểm trước rồi đến Mục Tuần, qua được cửa rồi mới có cơ hội tiếp cận cô. Hai cuộc tình ngắn ngủi, một ông anh trai bảo vệ quá mức, bình thường Khanh Khanh thấy chuyện này chẳng có gì, nhưng bây giờ có Phí Duật Minh, sự việc không còn đơn giản như thế nữa.

Sáng hôm sau, người đầu tiên xuất hiện trước mũi súng là Ông Trác Thanh. Từ sau lần Khanh Khanh từ chối anh ta, anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ, cách năm ba ngày lại mang bữa sáng đến, cũng không cần biết là Khanh Khanh có muốn hay không, chỉ đặt xuống rồi đi.

Mục Tuần lái xe máy đưa Khanh Khanh đến tận cổng trường. Anh đỡ mũ bảo hiểm, vuốt lại bím tóc cho cô, không chú ý đến anh chàng trẻ tuổi bước xuống từ chiếc xe đua màu đỏ, lại còn xách theo một túi đồ ăn.

“QinQin”.

“…”. Khanh Khanh không ngờ Ông Trác Thanh lại đến, hơn nữa lại đúng lúc cô đã nói chuyện về anh ta cho Mục Tuần nghe. Cô ngoảnh đầu nhìn túi đồ ăn trong tay anh ta, không biết phải nói gì.

“Anh út, đây là anh Ông. Anh Ông, đây là anh trai tôi”. Hai người đàn ông nhìn nhau khoảng mười giây, ánh mắt không thân thiện lắm, không ai có ý muốn chủ động chào hỏi đối phương trước. Khanh Khanh đứng cạnh tìm chuyện gì đó để nói. Mục Tuần phản ứng trước, anh lấy túi đồ ăn trên tay Ông Trác Thanh, thay cô nói “cảm ơn”.

Ông Trác Thanh thấy anh vuốt tóc Khanh Khanh, lại đưa cô đến trường, ngỡ rằng anh là bạn trai của cô. Về sau nghe Khanh Khanh giới thiệu là anh trai, Ông Trác Thanh muốn tỏ ra thân thiện một chút. Nhưng kết quả là người đàn ông này cầm đồ ăn sáng rồi kéo Khanh Khanh vào trường.

“QinQin”, Ông Trác Thanh đuổi theo hai bước, Mục Tuần dừng lại, kịp thời chắn đường anh ta.

“Em vào đi, nhớ dạy thật tốt”. Mục Tuần đẩy Khanh Khanh vào cửa, tay vẫn xách túi đồ ăn sáng, không hề đưa cho cô. Khanh Khanh đứng ở cửa, chần chừ một lúc lâu, vì điện thoại đổ chuông nên cô đành phải đi vào trường.

Cô nhấc máy, số điện thoại lạ, nhưng giọng nói lại rất thân thuộc.

“Mau vào đi, nhớ dạy thật tốt, đừng quan tâm đến bọn họ, không cần lo lắng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”. Giọng nói của Phí Duật Minh kiên định, chắc chắn, nói xong anh tắt máy luôn.

Khanh Khanh ngoảnh đầu lại tìm. Ở cổng trường chỉ có Mục Tuần và Ông Trác Thanh. Cô lại chạy đến cổng bên chỗ đỗ xe bus của trường nhưng không thấy chiếc Hummer.

Khanh Khanh bước vào phòng nghỉ như người mất hồn. Giống như mọi ngày cô pha một cốc cà phê, mở sách ra đọc. Nhưng vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm trạng của cô rất bất an. Sau khi xe đưa đón cán bộ của trường đến, cô liền tìm Gia Lan, hai người đi lên tầng thượng tâm sự.

Trước giờ vào lớp, cô đang điểm danh cho bọn trẻ thì nhận được tin nhắn của Mục Tuần. Anh nói tất cả đã giải quyết ổn thỏa, không cần lo lắng. Nhưng Khanh Khanh vẫn thấy lo lắng không yên, vừa hết tiết là chạy ra hành lang gọi điện thoại cho Mục Tuần.

“Anh không đánh nhau với người ta chứ?”

“Không, không, anh đang ngủ đây này”, giọng nói của Mục Tuần có chút khàn khàn, nghe có vẻ rất thoải mái, “Em cứ dạy học cho tốt vào, đêm qua ngủ không ngon, anh đang buồn ngủ, chiều còn phải đến công ty”.

“Vậy anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa, buổi trưa nhớ ăn cơm đấy”. Khanh Khanh cúp máy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Giờ ăn trưa, cô phụ trách mang giấy nhắn của phụ huynh tới, là của Mrs Phí. Bà ấy nói tạm thời ngừng một buổi học của Tiểu Hổ. Vừa nhận được mẩu giấy nhắn, tâm trạng vừa mới nhẹ nhõm một chút lại trở nên căng thẳng, cô sợ Ông Trác Thanh xảy ra chuyện gì. Sau bữa trưa, đợi bọn trẻ ngủ say, cô trốn trong nhà vệ sinh của giáo viên gọi điện thoại cho Phí Duật Minh. Bên anh rất ồn ào, “alo” rất nhiều lần mới có hồi âm.

“Alo, anh đây, có chuyện gì thế?”. Anh tỏ ra rất bất ngờ khi cô gọi điện cho anh vào lúc này.

“Có phải buổi sáng họ đánh nhau không? Mrs Phí bảo không dạy học cho Tiểu Hổ nữa”. Khanh Khanh hạ thấp giọng nói.

“Đâu có, là anh bảo tạm ngừng một buổi, em cũng mệt rồi. Em có muốn dạy Trác Thanh không?”.

“Không”.

“Vậy thì tốt. Anh đang bận, chiều anh gọi điện cho em. Hôm nay em về nhà ăn cơm sớm nhé!”.

“Vâng”.

Khanh Khanh nhận ra anh không muốn nói chuyện lâu, liền quay về lớp với tâm trạng bồn chồn bất an.

Buổi chiều lúc tan học, Khanh Khanh vừa đưa bọn trẻ lên xe bus xong thì Mục Tuần cùng chiếc xe máy xuất hiện trước cổng trường.

“Chẳng phải anh nói là đến công ty sao?”.

“Về rồi”. Anh vẫn ngả người vào xe, thay chiếc quần không bị rách, áo khoác, khăn quàng vẫn như lúc sáng, trên tay cầm là chiếc mũ bảo hiểm màu hồng mà cô vẫn thường đội.

“Anh chờ em tan ca, có thể vào đợi một lát được không?”.

“Dĩ nhiên là được rồi, anh đến phòng máy tính chơi game không?”.

“Không chơi nữa, ở công ty chơi đủ rồi”. Mục Tuần gượng cười, túm bím tóc của Khanh Khanh. Khuôn mặt trắng mịn toát lên vẻ thân thiết, dịu dàng như trước đây. Khanh Khanh yên tâm, quay về lớp học viết kế hoạch học tập. Mục Tuần và Nọa Mễ nói chuyện, nhân tiện giúp cô sắp xếp truyện trên giá sách.

“Khanh Khanh, anh chị đến trường làm gì?”. Trên đường đến phòng nghỉ lấy nước, Nọa Mễ chạy ra từ đầu hành lang bên kia.

Chương 8: Lặng lẽ, mối tình vụng trộm Nọa Mễ nghe vậy e thẹn, không dám hỏi tiếp nữa, gãi đầu rồi chạy đi.

Buổi tối, lúc ăn cơm cùng cả nhà, Khanh Khanh vẫn đặt điện thoại trong túi áo. Ông bà nội và Mục Tuần gắp thức ăn cho cô, cô cũng không dám kén ăn, ngoan ngoãn ăn hết một bát cơm.

Ăn xong, ông bà nội chuẩn bị xem chương trình nông thôn như thường lệ. Mục Tuần vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành nên về phòng trước. Khanh Khanh ngồi trên giường đọc sách, cứ một lúc lại rút điện thoại ra nhìn, hoặc là mở hộp thư đến ra xem có bỏ lỡ tin nhắn của anh không, hoặc là xem nhật ký cuộc gọi.

Cô đã lưu số điện thoại của Phí Duật Minh trong điện thoại, để tránh tai mắt, cô lưu với cái tên là Mr Phí. Khi tin nhắn của Phí Duật Minh đến, cô đang suy nghĩ không biết cài đặt nhạc chuông gì cho cuộc gọi đến của anh.

Chuông báo tin nhắn vừa rung lên, Khanh Khanh đã xúc động đến nỗi suýt thì làm rơi điện thoại xuống giường. Màn hình điện thoại Nokia in hình bóng của cô.

Tin nhắn rất ngắn, nhắn bằng tiếng Anh: “Anh đang ở ngoài, ra ngoài đi”.

Khanh Khanh vội vàng nhắn lại, nội dung còn ngắn hơn: “Ngay bây giờ?”.

Điện thoại lập tức đổ chuông: “Anh đang ở cổng Champagne Tower, gặp nhau một lát”.

“Ok”.

Mối tình xuyên quốc gia của cô ngay từ khi bắt đầu đã lén lén lút lút, vì thế không thể cố làm ra vẻ e ấp thêm nữa. Khanh Khanh xỏ dép đi xuống dưới, khi đi qua phòng Mục Tuần, cô vốn đi rất khẽ, nhưng sau đó nghĩ lại nếu bị phát hiện thì không hay, thế nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Chiến đội trên màn hình máy tính đang đối phó với một con mãnh thú. Khanh Khanh nhìn cảnh chém giết đổ máu, đột nhiên trước mắt hiện ra cảnh tượng một ngày nào đó anh út và Phí Duật Minh cũng mặc áo giáp, mang theo vũ khí, quyết một trận sống chết vì cô.

“Sao thế? Ngồi xuống đây”. Mục Tuần đang bận, cũng không gọi cô, chuyên tâm đối phó với mãnh thú.

Cùng chung sống với nhau hơn hai mươi năm, cô đã sớm học được cách ứng phó với các anh của mình.

“Anh út, em muốn ra ngoài đi dạo, anh đi không?”.

“Đợi lát nữa được không, đang đánh mà”. Mục Tuần không ngoảnh đầu lại, vẫn dán mắt vào màn hình.

“Thế thì em ra ngoài đi một vòng, hai mươi phút nữa em về”.

“Đi đâu?”. Cuối cùng thì Mục Tuần cũng buông thứ trên tay xuống, ngoảnh đầu nhìn cô. Tối hôm trước vừa cãi nhau, hai anh em vẫn còn chút di chứng.

“Đi một vòng quanh khu phố, ăn no quá”. Khanh Khanh vỗ bụng, tỏ ra rất thành khẩn.

“Đừng đi xa đấy, anh chơi xong sẽ ra tìm em. Vườn hoa phía đông đang rải đường, cẩn thận không ngã”. Mục Tuần dặn dò xong lại quay về tham gia vào cuộc tiến công tập thể của chiến đội. Khanh Khanh giống như được phóng thích, chạy xuống dưới mặc áo khoác, chào ông bà nội rồi chuồn ra khỏi nhà.

Ban đầu cô còn vờ như thong dong đi dạo, vừa ra khỏi cửa liền chạy như bay, đến cửa Champagne Tower thì đã mệt đến nỗi thở không ra hơi.

Ở cửa không có chiếc Hummer, chỉ có vài chiếc taxi đứng chờ. Phía đối diện là một hàng xe riêng rất bình thường. Khanh Khanh đang đi tìm thì điện thoại đổ chuông.

“Anh ở đối diện, chiếc Buick đen”, là Phí Duật Minh.

Khanh Khanh lớn như thế này rồi không biết Buick là gì. Ngay cả FAW Xiali còn không nhận ra, chỉ biết màu sắc. Cô chạy lại tìm mấy chiếc xe màu đen, chỉ thấy trống trơn, mới tìm được một nửa thì cánh cửa của chiếc xe phía sau mở ra. Phí Duật Minh thò đầu ra khỏi ghế lái.

Khanh Khanh vội chạy lại, anh mở cánh cửa bên chờ cô. Cô không quen anh lái chiếc xe nhỏ hơn chiếc Hummer. Cô đứng bên ngoài, ngây người đúng nửa phút mới được anh kéo vào xe.

“Người buổi sáng là anh trai như thế nào?”. Trên xe nồng nặc mùi thuốc lá. Phí Duật Minh tắt nhạc, ném chiếc áo khoác trên ghế lái phụ ra ghế sau.

“Anh nói anh út của em á? Anh ấy là con của bác ba. Em có sáu người anh. Nhà bác cả có ba anh. Bác hai có hai anh. Bác ba và bố em đều chỉ có một con. Em đứng thứ bảy trong nhà, vì thế…”.

Anh giống như đang lắng nghe nhưng cách cô mỗi lúc một gần, sau đó đặt làn môi của mình lên bờ môi của cô không chút báo trước. Răng vừa chạm đến môi, anh đã bắt đầu tấn công rất chuyên nghiệp. Một lúc rất lâu sau mới trở nên dịu dàng nhưng vẫn không muốn buông tay ra, vòng tay sang bế cô về phía mình. Vì chạy rất nhanh nên Khanh Khanh vẫn còn đang thở hổn hển, lại bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho không thể thở được. Anh vừa buông ra cô liền ho sặc sụa.

Khung cảnh trở nên nực cười và ấm áp nhưng Phí Duật Minh không thể cười được. Anh dùng một phương thức khác để thăm dò cô nhưng bỗng im bặt. Anh nâng mặt cô, trịnh trọng nói: “Anh út của em chưa từng hôn em chứ?”.

“Dĩ nhiên là chưa, hồi nhỏ nhiều nhất chỉ hôn lên trán, sau này lớn rồi thì thôi. Sao anh lại hỏi thế?”.

Nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng của Phí Duật Minh dần được xoa dịu. Anh vẫn ôm cô vào lòng, không hôn nữa mà chỉ nói: “Anh không yên tâm”.

“Không yên tâm cái gì?”.

“Không có gì”.

Ánh mắt của Khanh Khanh chân thành, trong sáng, ẩn chứa chút ngây thơ. Chính ánh mắt đó đã xua tan suy đoán hoang đường trong đầu anh. Phí Duật Minh ôm cô vào lòng, dạy cho cô một số điều về tình yêu, mấy phút sau cô mới thở hổn hển, có thời gian hỏi về chuyện lúc sáng.

“Buổi sáng họ thế nào?”.

“Chẳng thế nào cả. Anh út của em đuổi Ông Trác Thanh về rồi hai người họ nói chuyện”. Phí Duật Minh nhớ lại chuyện lúc sáng cũng thấy thực sự có chút trùng hợp, vượt quá dự tính của anh. Anh muốn gặp cô. Ông Trác Thanh muốn theo đuổi cô. Còn anh trai của cô thì muốn bảo vệ cô. Ông Trác Thanh ra về với dáng vẻ rất thảm hại, túi đồ ăn sáng của anh ta bị vứt vào thùng rác bên đường. Còn anh thì đợi anh trai của cô đi rồi mới rời đi.

“Để anh xem”. Anh mặc kệ sự ngăn cản của cô, chuẩn bị lật váy cô lên giống tối hôm trước.

Khanh Khanh ngượng ngùng, vội vàng ngăn anh lại. Hai người giằng co, cuối cùng anh rút tay lại, tất cả những điều không vui đều biểu lộ trên khuôn mặt.

“Em nghĩ thế nào thì nói cho anh biết. Nếu không cho thì thôi, đừng có cái kiểu lúc thì được, lúc thì không được. Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem vết thương của em đã đỡ chút nào chưa. Em không nói, anh làm sao mà đoán được”. Nói xong, anh chờ quyết định của cô.

Để không ảnh hưởng đến tình cảm vừa mới được vun đắp, Khanh Khanh lùi một bước, chủ động vén váy lên. Khi cô kéo đến đầu gối thì Phí Duật Minh giữ tay cô, kiểm tra xong anh lại giúp cô chỉnh lại váy. Anh muốn xoa dịu không khí căng thẳng lúc nãy nên hỏi về công việc của cô ở trường.

Vì có cảm tình với nhau nên họ đã đến bên nhau, nhưng cả hai đều chưa hiểu nhiều về nhau. Khi thực sự tiếp xúc, Khanh Khanh mới phát hiện Phí Duật Minh là một người đàn ông gia trưởng, hơn nữa còn có chút ngang ngược không biết lý lẽ. Sau đó anh căn dặn cô rất nhiều điều. Nhìn bề ngoài thì không nhận ra anh là một người kỹ tính, nhưng anh lại không bỏ qua những chi tiết rất nhỏ trong cuộc sống của cô.

“Sau này đi xe phải cẩn thận một chút”.

“Sau này đừng để ý đến Ông Trác Thanh, một thời gian sau cậu ta sẽ ổn”.

“Sau này khi đi qua đường nhất định phải chú ý nhìn ô tô!”.

“Sau này…”.

Khanh Khanh nhìn đồng hồ, mười mấy phút trôi vụt qua như chớp mắt, cuối cùng cô không kìm được ngắt lời anh: “Em phải về rồi. Cuối tuần anh có đến triển lãm sách không?”.

“Dĩ nhiên rồi”.

Anh giúp cô mở cửa xe, sau đó vòng tay ôm cô từ phía sau, chống cằm lên vai cô, hôn vào tai cô.

“Em về đi, sang đường cẩn thận”.

“Vâng”.

Trước khi xuống xe, cô ngoảnh đầu lại hôn anh. Hình như đã hôn vào sống mũi của anh nhưng lại e thẹn không dám nhìn, chỉ nhấc váy chạy đi.

Đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn lén lén lút lút hẹn hò như hồi mới mười mấy tuổi, Phí Duật Minh có chút không thích ứng nhưng lại không nỡ buông tay. Bề ngoài anh là người vô ưu vô lo, nhưng trên thực tế, cuộc sống không đơn giản chỉ có niềm vui và nỗi buồn như Khanh Khanh. Anh phát hiện cuộc tình này không giống với những cuộc tình đã qua. Mọi người nói người ngoại quốc không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhưng lần này, anh thật sự nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.