Bàn Sơn

Chương 12: Tôi phải x cô




“Chị ba…bị sẩy thai.” Hoà Quân Hạo cất giọng khó khăn.

“Sao?” Hoà Vy ngây người. Một hồi sau, cô mới có phản ứng, “Nó, nó bị sẩy thai? Con của ai? Tại sao lại sẩy thai? Cậu nghe tin ở đâu?”

“Chị hai, đương nhiên chị ba có con với chồng chị ấy. Ngoài anh rể ra thì còn ai vào đây? Tại sao chị ấy sẩy thai thì em không kịp hỏi. An Tiểu Đoá, bạn thân của chị ba báo em biết tin này.” Hoà Quân Hạo biết Hoà Vy một lòng một dạ thích Lệ Minh Vũ, nhưng anh nghĩ có vài việc cần làm cho rõ ràng, vì thế anh quyết định nói sự thật. Từ trước tới giờ, anh luôn cho rằng chị ba Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ mới là một đôi, vậy nên anh muốn thức tỉnh chị hai.

Không biết do nghe tin Tô Nhiễm có thai với Lệ Minh Vũ hay Tô Nhiễm bị sẩy thai hay là do cả hai mà Hoà Vy run bắn. Cô thở hổn hển tựa hồ đang cố gắng khống chế bản thân.

Hoà Quân Hạo hít sâu, rồi thở dài một hơi, “Chị hai, kỳ thực lúc này chị ba rất cần người nhà quan tâm.”

Hoà Vy ngước nhìn Hoà Quân Hạo.

Anh liếm môi, “Vẫn còn một việc mà chị không biết. Đó là bốn năm trước khi chị đuổi chị ba ra khỏi Bán Sơn, chị ấy đã mang thai, nhưng cũng chính đêm hôm đó, chị ấy bị đụng xe, chẳng những chị ấy bị sẩy thai mà còn bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”

Hoà Vy bàng hoàng, sống lưng cô lạnh toát!

Cô đột nhiên nhớ đến lễ Giáng Sinh tuyết rơi trắng xoá của bốn năm trước, Tô Nhiễm phờ phạc vào phòng sách, rồi ra đi với hai bàn tay trắng sau khi ký tên. Khi ấy, cô luôn đứng trước cửa sổ, ngóng nhìn bóng lưng Tô Nhiễm khuất dần trong làn tuyết trắng….

Nhưng lúc đó, cô không biết Tô Nhiễm có thai!

Cô càng không ngờ Tô Nhiễm lại gặp tai nạn, bị chuyển vào bệnh viện tâm thần! Cô không biết, một chút cũng không biết!

Hoà Vy siết tay, khoé mắt cô ửng đỏ, nỗi đau đớn không tên bao trùm Hoà Vy ồ ạt.

Hoà Quân Hạo vỗ vai cô trấn an, “Chị hai, em biết chị giận chị ba cướp mất Lệ Minh Vũ. Nhưng tại sao chị không nghĩ nếu người đàn ông đó yêu chị thật lòng, thì người phụ nữ khác có cướp được anh ấy không? Bốn năm trước và bốn năm sau, anh ấy chưa bao giờ thuộc về chị, có lẽ trong lòng anh ấy chỉ có một mình chị ba mà thôi.”

Mắt Hoà Vy đỏ hoe, nhìn anh một cách khó tin, “Cậu nói dối.”

“Em nói dối hay chị đang lừa mình dối người?” Hoà Quân Hạo lắc đầu bất đắc dĩ, “Chị hai, chị biết rõ chuyện tình cảm không thể gò ép miễn cưỡng. Chị hãy tự vấn lương tâm của mình, để giành Lệ Minh Vũ, chị đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm? Nhưng đến cuối cùng thì sao? Lệ Minh Vũ vẫn không ngó ngàng đến chị. Chị hai, chị tổn thương người khác cũng tổn thương chính  mình. Kể từ lúc em về nước đến giờ, em rất hoang mang, em không biết người chị hai kiên cường và tự tin của em trước kia đã đi đâu.”

“Cậu im đi…” Hoà Vy túm tay vịn cầu thang, nói giọng yếu ớt.

“Chị hai, chị đừng trốn tránh nữa, được không? Chị tỉnh táo lại đi!” Hoà Quân Hạo đỡ Hoà Vy, từng lời từng chữ thốt ra từ anh đều ngập tràn sức mạnh…

“Lần trước khi chị ba chính thức ký đơn ly hôn với Lệ Minh Vũ là em đến đón chị ấy về phòng làm việc. Chị biết khi đó em thấy gì trong mắt Lệ Minh Vũ không? Em thấy anh ấy luyến tiếc, ánh mắt anh ấy nhìn chị ba chan chứa yêu thương. Khi ấy, em nhận ra rằng Lệ Minh Vũ yêu chị ba vô cùng. Có lẽ số phận đã định hai người họ thuộc về nhau, dù chia xa bao lần cũng có cách kéo họ về với đối phương. Chị hai, chị từ bỏ đi thôi. Bao lâu nay chị cứ mãi miết cố gắng, chẳng lẽ chị không thấy mệt?”

“Cậu đừng nói nữa, tôi kêu cậu đừng nói nữa!” Hoà Vy đẩy Hoà Quân Hạo, nước mắt chảy tràn khoé mi.

Bạch Sơ Điệp ngồi uống trả bên cạnh không chịu được nữa, bà ta đi đến kéo Hoà Quân Hạo, nói nhỏ: “Quân Hạo, con bớt xen vào chuyện của hai chị đi. Con từng tuổi này, một người bạn gái cũng chưa dẫn về cho mẹ xem mắt, thì biết cái gì là tình yêu?”

Hoà Quân Hạo cáu kỉnh, “Mẹ à, mẹ đừng đổi đề tài được không? Con không có bạn gái và con hiểu chuyện tình yêu hay không là hai việc khác nhau hoàn toàn. Mà mẹ đừng can thiệp chuyện này.” Dứt lời, anh tiếp tục nhìn Hoà Vy, “Ngày thường chị xem em là trẻ con, có thể thấy lời em nói là vô ích và không đáng đếm xỉa. Nhưng em nghĩ tình yêu chân chính sẽ không chỉ có mỗi đau đớn. Nếu tình yêu này khiến chị chìm đắm trong đau khổ vô cùng tận, vậy chị nên nghĩ xem phải chăng mình cần từ bỏ nó. Những gì cần nói, em đều đã nói. Bây giờ, em đi thăm chị ba. Nếu chị thông suốt thì cũng nên đến thăm chị ấy.”

Gương mặt Hoà Vy hơi co rúm, vẻ đau xót dâng tràn trong mắt cô.

Hoà Quân Hạo vừa xoay người đi, giọng cô run run vang lên, “Quân Hạo, cậu biết không, yêu phải một người đàn ông như Lệ Minh Vũ đã định là số phận của tôi sẽ muôn kiếp chôn vùi. Tôi đã dấn sâu vào đó, biết rằng tất cả đều sai, nhưng đến khi quay đầu lại đã quá muộn màng. Anh lấy là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện sống chết vì anh ấy.”

“Nhưng chị nên biết trong tình yêu còn có một từ gọi là ‘Thành Toàn’”. Hoà Quân Hạo ngoái đầu nhìn Hoà Vy, cất giọng điềm nhiên như không: “Chị đã có thể sống, có thể chết vì người đàn ông này, vậy tại sao chị không học cách thành toàn cho anh ấy? Yêu một người đâu nhất thiết phải có bằng được, thành toàn cũng là một cách để chị chứng minh tình yêu, chị càng yêu anh ấy thì càng mong anh ấy sống hạnh phúc, đúng không? Nếu hạnh phúc của anh ấy không có ở chỗ chị, tại sao chị không giúp anh ấy tìm kiếm? Chị hai, chị ngẫm lại xem chị có yêu Lệ Minh Vũ thật không? Hay chị chỉ muốn có cho bằng được? Nếu là vế sau thì đó không phải là yêu, mà là ích kỷ. Bởi vì sự ích kỷ của chị, chị không ngừng tổn thương người đàn ông chị yêu, không tiếc tổn thương người thân và bạn bè của mình, thậm chí còn tổn thương cả bản thân, có đáng để làm vậy không?”

Hoà Vy thảng thốt nhìn Hoà Quân Hạo.

Hoà Quân Hạo thở dài sườn sượt, chẳng nói chẳng rằng mở cửa ra ngoài.

“Quân Hạo, mẹ đi cùng con đến thăm Tiểu Nhiễm.” Bạch Sơ Điệp nói.

“Mẹ…” Hoà Quân Hạo vội nói, “Con thấy mẹ không nên đi, con sẽ gửi lời thăm của mẹ đến với chị ấy. Dì Vân chắc chắn ở bệnh viện, mẹ đi không tiện.”

Bạch Sơ Điệp trầm mặc giây lát, gật đầu đồng ý.

Hoà Quân Hạo bước ra cửa.

Hoà Vy ngồi phịch xuống cầu thang, nước mắt chảy giàn giụa, trông cô bất lực vô cùng.

Bạch Sơ Điệp đến gần Hoà Vy, “Tiểu Vy à, con đừng nghe em con nói bậy, nó chẳng biết gì đâu, nó…”

“Bà không có tư cách dạy bảo tôi!” Hoà Vy lạnh lùng cắt lời bà ta, cô quẹt nước mắt, đi lên lầu.

Bạch Sơ Điệp nhìn bóng lưng của cô chằm chặp, nghiến răng giận dữ. Con nhỏ đáng chết, đúng là chán sống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.